" Đừng sợ, ngoan nào. Rồi sẽ qua, nhất định em không sao đâu. Tin anh. " Anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng động viên.
Hàn Như Tuyết im lặng một hồi lâu, tâm trạng cô đang rất hỗn loạn. Mọi thứ cô không thể quyết định, không thể làm chủ. Cô thực sự rất sợ, sợ vĩnh viện không thấy anh.
" Em muốn phẫu thuật ngay hôm nay " Cô quay sang nói.
" Không được, em cần nghỉ ngơi hôm nay "
" Làm ơn, nếu may mắn em có thể rút ngắn được một ngày gặp anh " Cô mệt mỏi lên tiếng, hai tay nắm chặt lấy nhau cả người cô đã run lẩy bẩy.
Dương Nhược Thiếu không trả lời khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn. Sau đó anh liền gọi điện lại cho bệnh viện đặt lịch.
Hai người cùng nhau đến trước cửa bệnh viện, bước chân đều bị đứng lại chẳng bước chẳng lùi được. Thời gian này vô cùng đáng sợ, vô cũng ngột ngạt..
" Em sẵn sàng chưa? " Anh quay sang hỏi cô.
Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ kéo tay anh bước vào bên trong. Những bước đi rất vội vã, hỏi đường xong rồi lại đi. Cô thực sự không hỏi anh về đường lối mà bắt chuyện với người lạ mặt xong lại kéo anh đi. Cho đến khi lên giường kiểm tra trước khi qua phòng phẫu thuật, cô cũng không mở lời, mái tóc dài cũng bị cạo sạch. Và khi chiếc giường vừa đẩy qua anh, cô rất nhanh chóng kịp nắm lấy tay anh gửi lại thứ từng cho cô nghĩ đến hào nhoáng của hạnh phúc do chính anb bạn tặng.
" Đợi em tỉnh lại, anh nhất định phải trả nó cho em " Cô cố gắng nói lớn..
Chiếc giường bệnh được đẩy đi, cổ họng Hàn Như Tuyết nghẹn cứng lại, sống mũi cô đã bắt đầu cay cay. Cô quá mạnh mẽ rồi, đã cố không khóc trước mặt anh, cô làm được rồii!
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại vô cùng sợ hãi với những thứ khó lường nhất. Trong tay Dương Nhược Thiếu cảm nhận được vật cô đưa cho, anh thật sự rất sợ mở nó ra.. Anh còn nhớ, còn nhớ ngày trao nó cho cô cảm giác hạnh phúc đến tận đáy lòng giờ phải nhận lại trong cảnh tưởng này. Thật khiến lòng nghẹn thở.
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng, đôi mắt Hàn Như Tuyết luôn hướng ra ngoài cửa cho đến khi thuốc mê đã ngấm cô mới ngừng việc này.
Hơn tiếng trôi qua, cánh cửa vẫn chưa mở ra đèn vẫn chưa chuyển màu. Dương Nhược Thiếu chỉ biết cầu nguyện may mắn sẽ đến nhưng thời gian càng kéo dài càng khiến anh mất kiên nhẫn.
Hơn giờ sau đó, cánh cửa mở ra Dương Nhược Thiếu rất nhanh chóng chạy đến hỏi khan.
" Cô ấy sao rồi? " Anh vội vã lên tiếng.
Ông bác sĩ vẫn rất bình tĩnh cởi găng tay ra.
" Ca phẫu thuật thành công, nhưng thời gian hồi phục tỉnh lại còn phụ thuộc vào cô gái. Chúng tôi sẽ đưa cô ấy qua phòng chăm sóc đặc biệt, chút nữa anh sẽ được vào thăm "
Nói xong ông bác sĩ rời đi, giường bệnh cũng được đẩy đi..
[... ]
Những ngày tháng vô cùng yên ắng trôi qua, người con gái chưa tỉnh lại đã được tháng. Mái tóc cô cũng đã mọc gần chớm vai, gương mặt cũng tươi tỉnh có sự sống hơn một chút.
Hôm nay ngày thứ từ khi Hàn Như Tuyết phẫu thuật, Dương Nhược Thiếu đã trở thành bác sĩ ở đây nhưng lại không được trực tiếp chăm sóc cô. Ngày ngày, mỗi giờ nghỉ anh đều đến thăm cô, mỗi ngày đều thay một loại hoa mới. Từng ngày trôi qua với bao hi vọng, dập tắt bao nhiêu anh sẽ thắp lại bấy nhiêu.
Giờ làm vừa hết, anh chạy vội đến chỗ cô quên cả bữa trưa của mình. Bước gần đến giường bệnh anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn sau đó quay vào nhà tắm.
Một lúc sau khi anh vệ sinh cá nhân cho mình xong liền mang chậu nước và khăn mặt tới chỗ cô. Công việc này trở nên thân thuộc với anh, tất cả y tá đều bị cấm làm việc này ngòai cho uống thuốc canh chừng, mọi việc còn lại anh sẽ tranh thủ làm.
" Dạo này da em trở nên hồng hào hơn, hơi thở cùng ổn anh vui lắm " Anh vừa lau tay cho cô vừa trò chuyện. Tuy cô không trả lời nhưng anh vẫn vui vẻ như cô hồi đáp lại.
" Hôm nay, họ lại truyền cháo cho em sao? Không ngon phải không? Dù vậy em phải cố nhận nó nghe không? Sau này nhất định anh sẽ nấu món ngon cho em ha "
" Em mơ thấy gì đẹp không? Dạo này anh hay mơ thấy ác mộng, nhất định em phải cố gắng đừng làm nó trở thành sự thật.. "
" Được rồi, em nghỉ ngơi anh đi làm đây. Ngoan nhé, bảo bối "
Dương Nhược Thiếu dọn dẹp mọi thứ rồi rời về phòng làm việc của mình.
Công việc ngày nào cũng chất đống với tập bệnh án, và kín mít với những lịch khám.
Hơn giờ tối anh rời khỏi phòng làm việc với đống giấy bệnh án.
" Dương Thiếu đi nhậu đi " Người bạn đồng nghiệp Kiên Mã từ đâu chạy đến khóac vai anh.
" Tôi không đi, rất bận "
" Đừng từ chối nữa một hôm thôi, coi gái đó nhờ y tá trông đi"
" Được rồi một tiếng sau tôi đến, cậu nhậu trước đi "
Dương Nhược Thiếu rời đi về phòng sắp xếp, thay đồ cho Hàn Như Tuyết chần chừ một hồi lâu anh mới rời đi.
[.. ]
" Dương Thiếu, chú thấy em gái anh sao? " Lâm Tư ôm cô gái ăn mặc có chút táo bạo bên mình ngỏ lời với Dương Nhược Thiếu.
" Trang điểm đậm, chẳng có gì đặc sắc. Không trừng người ta tưởng gái bán hoa " Anh không gần ngại vừa thưởng thức ly rượu rẻ tiền, vừa bình phẩm về người phụ nữ trước mặt.
Lâm Tư tức giận vùng dậy nhưng lại bị đồng nghiệp ngăn lại. Hắn không làm được gì, cố vùng vẫy để chạy đến chỗ anh nhưng sức chẳng có.
" Mày dám xúc phạm em gái tao. Thằng khốn, tao cho mày biết tiền rượu bằng tháng lương của mày đấy. Ngậm miệng hưởng sang không muốn còn muốn chịu đòn "
" Loại rượu rẻ tiền, tao chỉ cố thưởng thức " Sau câu nói, ly rượu trên tay anh vô thức chạy trên đầu hắn.
" Thằng khốn, đến người phụ nữ của mày cũng chỉ nhỏ con nằm trên giường bệnh. Không trừng chết lúc nào không hay "
Nhấn ủng hộ mình đừng đọc xong rồi lướt qua
Cmt đi, ít động lực tả nản lắm