Hàn Như Tuyết bị lôi đi không hay, trên chiếc giày cao gót lại khiến việc dịp chuyển nhanh trở nên khó khăn.
Đến bờ biển, sóng bắt đầu vỗ vào khiến chiếc váy của cô nhanh chóng bị nhúng ướt.
" Quý Văn cậu làm gì vậy? "
Hàn Như Tuyết tức giận lên tiếng, hôm nay là ngày trong đại nếu cô làm ướt váy sẽ mất mặt anh mất.
" Em không thích ồn ào mà "
" Cậu xưng em với tôi? " Cô hơi cau mày khó chịu, đúng là cậu hơn tuổi cô thật nhưng trước giờ vốn nhất quyết gọi cô bằng chị.
" Một hôm thôi.. Em hạnh phúc nhé.. " Quý Văn ngồi xuống buồn bã lên tiếng chúc phúc.
" Sao lại chúc với cái mặt buồn thiu vậy? "
" Anh vốn là thích em từ rất lâu? "
Cậu không ngần ngại lên tiếng, đôi khi thất bại rồi nói ra cũng nhẹ lòng.
" Nhưng em có chồng rồi... "
Hàn Như Tuyết chưa kịp nói gí thêm, Dương Nhược Thiếu ra từ lúc nào đẩy cô sang một bên. Cho đến khi Quý Văn quay lại nhìn cô thì nhận ra sự khác lạ rất nguy hiểm.
" Lão đại, em không có... Đừng.. Tha cho em đi "
" Thằng khốn, mày đứng lại cho tao. Đến vợ tao mày còn dám tỏ tình vào ngày cưới. Thằng khốn. "
" Chị dâu, cứu em.. Em không muốn chết đâu "
Tiếng ồn vang lên giữa biển, Hàn Như Tuyết vốn chẳng lo lắng ngồi xuống ngắm cảnh biển. Họ cuối cùng đuổi nhau mãi cũng bắt được. Dương Nhược Thiếu gần đây rất mệt nên việc đuổi bắt trở nên lâu la.
" Đứng lên ngồi xuống mau "
Dương Nhược Thiếu tức giận ra lệnh, anh bắt Quý Văn đứng ở mực nước biển ngang eo cứ đứng lên rồi ngồi xuống.
" Anh à, cậu ấy bị cảm lạnh mất "
" Em còn lo cho nó, đi xuống làm theo. Hoặc lên giường nói chuyện "
" Anh à.. "
" Anh không nghe, cậu ta vốn tự rước họa vào thân "
" Vợ mới cưới cũng muốn cướp, không thể tha "
"... "
Hàn Như Tuyết im lặng dựa người vào lồng ngực anh, cô nhìn người con trai phía trước có chút lo lắng mà quay lại nhìn ông chồng lại im thít.
" Vợ, mình về giường đi "
" Anh bớt bộ mặt biến thái đi, đêm nay em không chiều anh đâu "
" Vợ hai năm rồi trái đào căng mọng, em không cho động là tham lam "
" Anh cưới em về để vậy thôi sao? "
" Anh cưới em về để tối này chà đạp nhau, tối kia khúc khích nhau, tối nọ xung kích do thám nhau.. Nói chung cả tháng chúng ta ấm cúng tạo em bé "
" Anh hết nói nổi.. "
" Vợ đi đi.. Làm sớm còn có thời gian ngủ.. "
" Em mới khỏi bệnh đó "
" Không sao, anh khám qua rồi ta bắt đầu cũng được "
" Vô lại, sai lầm khi cưới anh "
" Bà xã, em không chạy được đâu. Giờ ăn thịt tươi anh sẽ sắp xếp lịch trình "
" Anh.. Từ khi nào lại hám dục như vậy? "
" Anh chỉ muốn sinh con "
" Là em sinh hay em sinh "
" Thì em sinh, anh phụ trách là cả hai lập công "
Quý Văn bị bỏ lại nghe những lời nói như mật rót tai mà lòng đau như cắn.
" Hai người là quỷ sứ, ma bốn phương... Ôi lạnh quá, buốt mẹ tim rồi... " Cậu than thở nhìn cặp tình nhân khuất bóng dần, rồi quần áo ướt sũng bước lên.
Dương Tiểu My từ trong bữa tiệc đợi hai anh chị mình đi mới có thể đem khăn tắm ra cho cậu.
" Nói rồi không nghe, lạnh không? " Cô dùng khăn lau đầu giúp cậu, buồn lòng lên tiếng hỏi.
" Nói ra nhẹ lòng hơn "
" Chết lạnh còn nhẹ lòng cái gì? "
" Mình làm chuyện giống bọn họ đi " Quý Văn gạ gẫm cô, mắt mũi môi gương mặt tuyệt hảo bị sự háo sắc lấy nữa.
" Sáng mai em sẽ nói chuyện này với anh trai "
" Không được, không được, chết thật đó "
Dương Tiểu My để lại lời cảnh báo, vứt chiếc khăn vào người cậu rồi rời đi.
Khách sạn trang hoàng đủ thiết bị, vật dụng, kể cả cách âm cũng rất tốt.
Hàn Như Tuyết vừa mới lên phòng đã bị anh đẩy đi tắm luôn, đồ không có nhưng vẫn phải ngâm mình trong nước.
" Vợ ơi, anh vào nhé "
Dương Nhược Thiếu dựa lưng vào tấm kính dày, chỉ nhìn được chút dịch chuyển của cơ thể cô đem ra nhàm chán vì sự câu hút gián tiếp.
" Còn xin hỏi, anh bẻ khóa rồi còn đâu "
" Chồng không có, khách sạn này chuẩn bị lỗi. Thật là đáng trách " Anh vừa nói vừa mở cửa vào.
" Đừng biện minh, chả ai đi bẻ khóa như anh. "
" Rồi rồi, anh nhận "
" Muốn gì? "
" Tối nay em mặc bộ này đi. Mẹ mới gửi đến. Nghe nói em phải mạch đêm nay "
" Anh cứ để đó ra ngoài đi "
Dương Nhược Thiếu khẽ cúi người xuống chạm môi cô rất nhanh, bàn tay cũng không kém nhanh động chạm vào trái đào cô.
" Xong nhiệm vụ, em tắm tiếp đi "
" Tên khốn, em không sống chung với anh đâu "
" Hết đường rồi vợ "
Anh nhắn nhủ lời cuối cùng rồi chạy ra ngòai, cửa không đóng lại. Anh vô liêm sỉ đến mức ngồi từ ghế sofa vừa thưởng thức rượu vừa liếc nhìn cô.
" Dương Thiếu, anh mà nhìn nữa em cắt mắt anh đó "
" Đợi anh đóng.. "
Dương Nhược Thiếu chạy vội vào, kéo cánh cửa lại rồi ngồi xuống dựa lưng vào nó. Bóng lưng ấy hằn qua tấm kính rất rõ.
" Hôm nay em thấy mệt không? " Anh khẽ lên tiếng hỏi thăm.
" Một chút, còn anh? "
Hàn Như Tuyết rời khỏi bồn tắm đứng dưới vòi hoa sen xả những bọt xà bông còn xót lại. Gần đây cô thấy mình khỏe hơn nhiều, không còn thấy khó chịu như trước, rất thỏai mái.
" Em sắp xong chưa? "
" Đang lau người "
Một vài phút trôi qua tiếng gõ cửa vang lên, Dương Nhược Thiếu bỗng giật mình quay lại nhìn vào bên trong.
" Em sao à? "
" Lấy hộ em bộ đồ khác đi "
Nghe đến đây anh liền đứng dậy mở cửa phòng tắm ra.
" Em làm ướt đồ à? "
Anh nhìn cô thấy dùng khăn tắm chế phía trước nên hơi thắc mắc một chút.
" Không có " Cô ái ngại trả lời.
" Em bị làm sao vậy? "
Dương Nhược Thiếu lo lắng hẳn đi khi nhìn thấy Hàn Như Tuyết hai má đỏ ứng, số trán cũng có chút nóng.
" Em ốm rồi, đi ra đây anh xem "
Anh vớ lấy chiếc khăn tắm vứt sang một bên vì khi lại gần thấy đã mặc đồ nên không gần ngại việc đó cho lắm. Vài giây trôi qua, cô ngồi thụp xuống dùng khăn tắm quấn quanh người.
" Sao anh lại cho em mặc thứ này chứ "
Hàn Như Tuyết uất ức đến ứa cả nước mắt, anh nghĩ sao mua mấy món đồ này cho cô chứ? Ai lại váy ngủ mặc mỏng tanh, lộ gần hết cơ thể, lại còn quảng cáo " Thu hút người đàn ông trong đêm "
" Anh không có, là mẹ mua, là mẹ mua mà. Nãy em có nói với em rồi đó. "
" Đi ra lấy bộ khác cho em đi "
" Anh để quên vali bên phòng mẹ rồi vợ "
" Nãy em thấy có người mang đến mà"
" Thì mẹ sang lấy đồ em rồi, để lại mỗi bộ này "
" Anh đi sang lấy đi "
" Muộn rồi, chúng ta chơi lớn đi. Em như vậy kích thích lắm. "
Anh tỏ vẻ háo sắc bế bổng cô lên, ra đến giường thì nhẹ nhàng đặt xuống rồi ngỡ lớp khăn ra.
" Tuyệt phẩm Vợ Yêu "
Trên ra chương mới