.
Jaejoong không ngờ mình lại trở về hoàng cung theo cách này nhưng qua màn hình thấy khuôn mặt tiều tụy của Yunho, trái tim cậu như se thắt. Jaejoong mới nhận ra mình yêu Yunho nhiều như vậy. Bụng bầu đã nhô cao, Jaejoong mệt mỏi dẫn theo Jaejae bay một chặng đường xa từ Úc về Hàn quốc, cậu chỉ nghĩ đến hiện tại còn tương lai thế nào Jaejoong mặc kệ.
——————————————-
Quay về một tuần trước, cậu còn đang vui mừng vì kết quả tỷ thí Yunho luôn xếp hạng nhất thì ngày hôm sau lập tức xuất hiện tin Yunho sẽ đính hôn với Park Bo Young, đả kích quá lớn đột ngột ập đến khiến cậu thậm chí còn không phát hiện ra cơn đau khi để nước sôi đổ vào tay.
“Jae! Em làm gì vậy?! Nước sôi đổ lên tay rồi kìa!” Sara chạy đến giật cái ly trong tay Jaejoong nhưng ngón tay của cậu đã bị nước nóng làm đỏ ửng.
Đây không phải kết quả cậu muốn sao? Mong muốn của cậu chính là anh có thể tìm được một cô gái xứng đôi kết hôn, tạo thành một gia đình hạnh phúc, gánh vác trọng trách quốc gia, làm một vị vua tốt, một người chồng mẫu mực. Còn mình, chỉ cần vì anh chăm sóc tốt kết tinh của họ, thời gian dần trôi mình có lẽ sẽ không còn xuất hiện trong tim Yunho nữa nhưng cớ vì sao cậu lại đau khổ như vầy?! Trong lòng khó chịu, Jaejoong cảm thấy hô hấp như nghẹn lại, nhóc con trong bụng cũng đá mạnh một cái như thể cảm nhận được nỗi đau của baba vậy.
Sara thấy Jaejoong bất thường, vội vàng dìu cậu đến sofa ngồi, bụng đã được sáu tháng nhưng lại khá to so với bình thường, lần trước siêu âm cậu đã biết mình có thai song sinh, khi được bác sĩ báo Jaejoong vui mừng biết bao, Jaejae sau khi biết mình sắp có hai em trai hoặc em gái thì mừng đến nhảy nhót lung tung. Jaejoong mở miệng lớn để hít thở, từ sau tháng thứ ba trở đi, Jaejoong cảm thấy thân thể trở nên nặng nề mệt mỏi hơn nhiều, thắt lưng bủn rủn, có khi thở thôi cũng khó khăn, có lẽ vì lần này sinh đôi nên lúc mang thai cậu chịu khổ hơn nhiều so với lúc mang Jaejae nhưng chỉ cần nghĩ đến hai đứa nhỏ là kết tinh của mình và Yunho, Jaejong cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Mất thật lâu mới khôi phục bình tĩnh, điện thoại lại vang lên.
Sara nghe điện thoại, Jung Hoon mỗi ngày đều gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe của Jaejoong và Jaejae. Biết Jaejoong vừa nãy làm nước nóng đổ vào tay đã cằn nhằn một chuỗi dài y như vú nuôi, còn không quên nhắc nhở nhiều lần làm cho Jaejoong không thể không đầu hàng.
“Jung Hoon hyung nói nhiều quá đi, không biết sau này cô gái nào làm vợ ảnh sao có thể chịu nỗi.”
“Jae, cậu ấy cũng là quan tâm em thôi, em nhìn lại mình đi, tay đã đỏ thành thế kia, ngâm trong nước nóng vậy mà cũng không có cảm giác. Vì chuyện Yunho đính hôn phải không?”
“Sara….” Jaejoong không ngờ Sara cũng biết chuyện, lại còn nói thẳng ra như vậy.
“Tuy là em không nói gì, nhưng liên tục mấy tháng nay, ngày nào em cũng quan tâm đến tin tức của Thái tử, tin tốt về cậu ta thì em vui, tin xấu thì tâm tình em cũng tệ theo, cho dù chị có ngốc cũng nhìn ra. Còn nữa, đứa con trong bụng em là của cậu ấy phải không?” Sara bôi thuốc giúp Jaejoong, một hơi nói ra hết, xem ra chị ấy đã biết từ lâu chỉ là không nói mà thôi. Không ngờ mọi chuyện đều bị Sara đoán đúng, Jaejoong có chút xấu hổ.
“Ôi, đỏ mặt luôn kìa? Chuyện này có gì mắc cỡ chứ, chị đoán em rời khỏi hoàng cung cũng vì muốn Yunho không phải khó xử đúng không? Dù sao thân phận cậu ta cũng không giống người thường, chậc, nếu bọn em thật lòng muốn ở bên nhau cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Sara tự nói.
“………..” Jaejoong nghẹn lời, tại sao Sara lại có thể đoán đúng hết vậy, may mà chị ấy còn chưa biết Jaejae cũng là con của Yunho.
“Đang thắc mắc tại sao cái gì chị cũng đoán đúng hết phải không? Này có gì khó. Tiểu thuyết nào chẳng viết như vậy, hai nam chính gặp nhau rồi yêu nhau nhưng có một người thân phận đặc biệt rồi người kia để bảo toàn danh dự đành phải nhịn đau rời xa đối phương, tình yêu mới vĩ đại cao đẹp biết nhường nào ~ Jae, em chính là phiên bản đời thật đó.” Jaejoong không nói gì, sao cậu lại quên mất Sara chính là hủ nữ đúng chuẩn, mỗi ngày ngoại trừ lúc chăm sóc cậu còn lại thời gian rảnh đều dành cho việc nghiền ngẫm đam mỹ, chị ấy xem tất cả thể loại luôn nhé! “Xem tin tức có vẻ Yunho sắp đính hôn nhưng mà cũng không phải vui vẻ gì em ạ. Jae, em nói thật chị nghe, có phải hai người yêu nhau không?”
“………..” Jaejoong chẳng biết trả lời ra sao. Sara còn đang muốn hỏi tiếp thì điện thoại lại reo. Bởi vì điện thoại đang ở gần phía Jaejoong nên cậu thuận tay cầm lên nghe.
“Jaejoong hyung, là em.” Giọng nói của Changmin truyền ra từ điện thoại, cảm giác khá mệt mỏi. Jaejoong vừa nghe thì cứng đờ cả người, tại sao Changmin lại biết số điện thoại của cậu ở Úc vậy.
“Jaejoong hyung, anh không cần lo lắng, Yunho hyung không biết em gọi cho anh, số điện thoại là em xin từ mẹ nuôi, em biết mẹ vẫn duy trì liên hệ với anh.” Đích xác, từ lần Hoàng hậu đến thăm cậu, Hoàng hậu cũng không gọi cho cậu nữa. Khi biết cậu chuẩn bị định cư ở Úc, Hoàng hậu dù rất luyến tiếc nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Jaejoong. Chỉ nói sau này có cơ hội lại sang thăm cậu, từ thời gian đó đến nay chắc cũng tầm ba tháng “Jaejoong hyung chắc có xem tin tức rồi nhỉ, Yunho hyung sắp đính hôn.”
“Ừ, xem rồi.” Jaejoong im lặng thật lâu, vốn định không trả lời nhưng Changmin đang đợi cậu khiến cậu không thể không lên tiếng.
“Jaejoong hyung, em không biết tại sao anh lại đột nhiên bỏ sang Úc nhưng em biết chắc chắn anh còn yêu Yunho hyung. Mẹ nuôi nói anh định sẽ ở luôn bên Úc, ….không bao giờ quay lại nữa, đúng không?” Jaejoong im lặng không biết nên trả lời thế nào, Changmin thấy cậu im lặng thì tiếp tục nói “Yunho hyung hai ngày nay thực chật vật nên em nhịn không được mới gọi cho anh, em chỉ không muốn hai người bỏ lỡ nhau như vậy. Jaejoong hyung, Yunho hyung không phải thật lòng muốn đính hôn đâu, là tình thế ép buộc, anh ấy chẳng còn cách nào khác. Bởi vì ủng hộ “Luật hôn nhân đồng tính” nên có nhiều đại thần bắt đầu xầm xì anh ấy, trong triều có nhiều người đồn anh ấy là gay, còn có trong tay của Kyung Ho và Bo Young đều có trong tay những tấm hình gây bất lợi cho Yunho hyung, hai người đó liên thủ bức ép anh ấy. Yunho hyung khó khăn đủ đường nhưng anh ấy vẫn yêu anh, anh nhất định phải tin Yunho hyung. Jaejoong hyung, Yunho hyung gửi mail cho anh, anh vẫn coi chứ?”
“Ừ….”
“Jaejoong hyung, nếu có thể anh hồi âm cho Yunho hyung đi, anh ấy bây giờ cần anh lắm. Yunho hyung cũng không muốn thỏa hiệp đâu nhưng chuyện Yoochun hyung điều tra bị đám cáo già đại thần bên phe Kyung Ho phát hiện, tài khoản toàn bộ đều thay đổi, tạm thời không thể lôi ra bằng chứng phạm pháp. Ai ngờ bọn họ còn ra tay trước, nếu Yunho hyung phản kháng thì bên phía Hoàng thượng thật không ổn chút nào…..Jaejoong hyung, anh có nghe không vậy?”
“Ừ….” Đúng là trong thời điểm hiện tại nếu Yunho phản kháng thì quyền lực của Hoàng thượng sẽ bị uy hiếp, con hư tại cha mẹ, đám cáo già kia vốn dĩ đã soi chằm chằm ngôi vị đế vương như hổ rình mồi. Đến lúc đó sẽ lôi tai tiếng của Yunho đổ lên Hoàng thượng, anh đến nỗi như vậy là do cha mẹ dung túng cho nên đồng ý đính hôn chỉ là tạm thời. Nghe Changmin nói Yunho vẫn còn yêu cậu, tự nhiên nỗi muộn phiền trong lòng cũng vơi đi, Yunho quả thật thường xuyên gửi mail cho cậu. Mỗi buổi sáng chuyện đầu tiên Jaejoong làm là check mail, Yunho chỉ hỏi cậu dạo này thế nào, thỉnh thoảng có nói một ít chuyện về anh ấy, chuyện triều đình nhưng Jaejoong không hồi ầm một lần nào, đơn giản là cậu không biết nên nói gì.
“Jaejoong hyung, vậy anh giữ gìn sức khỏe nhé, cũng không có gì, chỉ là…..Ah, Jaejoong hyung, em có chút việc phải làm, tạm biệt anh.” Cảm giác được Changmin che điện thoại nói nhỏ, Jaejoong nhìn đồng hồ hẳn là giờ này nhóc con vẫn đang làm việc đây, vẫn ráng nhính thời gian gọi cho cậu. Nếu tình hình như Changmin nói thì đúng là dạo gần đây Yunho với Changmin bận đến mức đầu bù tóc rối rồi.
.
Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Changmin, hồn Jaejoong như bay tận đâu đâu, Sara thấy cậu như vậy còn tưởng Yunho gọi tới: “Yunho sao lại tìm ra em đang ở đâu?”
“Không, không phải anh ấy. Là Changmin.”
“Shim Changmin? Thư ký Shim? Cậu ta gọi em trở về à? Jae, không phải chị nói em, em đừng suy nghĩ thiệt hơn nhiều như vậy, có đôi khi con người ta phải vì hạnh phúc của mình mà tranh đấu, đừng tưởng em chấp nhận hy sinh vì người ta là đúng đâu nhé, có khi quyết định đó còn khiến cả hai phải đau khổ cả đời. Trong truyện chính là như vậy mà, tình yêu chân chính sẽ chiến thắng tất cả!” Sara cứ nói liên tu bất tận, ca ngợi tình yêu chân chính đẹp cỡ nào, có sức mạnh đánh bại tất cả mọi thứ!
“Cái chị nói chỉ là trong truyện, còn ngoài đời ai dám đánh cuộc chứ.” Jajeoong lắc đầu.
“Jae à, em lạc quan chút đi, chị nói với em tình yêu chẳng phân biệt giới tính, tuổi tác, càng không phân biệt chủng tộc, em không nên sợ miệng đời dèm pha, hiện tại người ủng hộ hôn nhân đồng tính mỗi lúc một nhiều, em đừng lo lắng quá, huống chi em đã có con rồi, không cần phải lo vấn đề nối dõi tông đường nữa, vậy còn gì có thể cản trở hai đứa chứ.”
“Chuyện này nói sau đi, em đi làm cơm đã.” Jaejoong đứng lên, định né tránh chủ đề này.
“Ôi chao, làm ơn ngồi yên giùm chị đi, làm cơm đến lượt em sao? Được rồi, chị không nói nữa, chị đi làm cơm, em coi TV ha.” Sara bất đắc dĩ đứng dậy.
Sáng sớm, Jaejoong tỉnh dậy, ngồi trên giường, cầm Ipad kiểm tra mail, đã hơn một tuần rồi chẳng có tin gì của Yunho, không biết hôm nay có không.
Mở mail, lập tức đập vào mắt là một mail mới với tên người gửi là U-know, thời gian là lúc rạng sáng nay. Khuya như vậy mới viết mail, hẳn là ban ngày bận điên luôn, Jaejoong run rẩy mở mail.
“Jaejoong, gần đây em có khỏe không? Xin lỗi, dạo gần đây anh bận quá nên không có gửi mail cho em, tuy rằng em không hồi âm nhưng anh biết em chắc chắn có đọc.
Haha, đột nhiên không biết phải nói gì. Em xem tin tức rồi phải không, xin lỗi Jaejoong, có khả năng anh phải thật sự đính hôn rồi nhưng xin em hãy tin anh, anh tuyệt đối không thích Park Bo Young, người anh yêu là em.
Xin lỗi Jaejoong, hiện tại thế cục trong triều loạn lắm, anh không thể mặc kệ phụ hoàng và hoàng thất được. Anh vốn nghĩ rằng kế hoạch của anh, Yoochun và Changmin đã rất chu đáo rồi, có thể kiềm chế được Jung Kyung Ho quay về là hắn của ban đầu. Thế nhưng hắn và đám cận thần phe phái đã chuẩn bị quá kỹ, vì sợ có ngày bị điều tra, cho nên tạm thời bọn anh vẫn chưa nắm được chứng cứ.
Chắc Changmin đã kể em nghe bốn năm trước anh bị Kyung Ho hại một lần, lúc đó ý thức của anh rất mơ hồ, đã làm ra chuyện không nên làm, sau đó thì người kia biến mất, một chút tin tức cũng không có. Đến nay mới biết, thì ra người đó chính là Bo Young, anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy.
Xin lỗi Jaejoong, anh yêu em.”
Nhìn câu xin lỗi, anh yêu em mà mắt Jaejoong cay xè. Cậu biết Yunho còn chuyện đang giấu cậu, nếu chỉ là chịu trách nhiệm thì cũng không nhất định sẽ cưới Park Bo Young. Hơn nữa, Park Bo Young căn bản không phải là người năm xưa, người năm xưa là ai – Jaejae chính là bằng chứng thỏa đáng nhất.
Jaejoong suy nghĩ một chút, bấm số điện thoại Changmin. Điện thoại reo một hồi lâu, Changmin mới bắt máy, tiếng nói tràn ngập sự uể oải.
“Changmin, là anh, còn chưa dậy sao?”
“Jaejoong hyung, có chuyện gì sao? Từ hôm qua đến giờ bận tối mắt luôn, em mới tranh thủ nghỉ được một chút, di động để dưới tập hồ sơ, tìm nửa ngày mới thấy.”
“Sự tình rất nghiêm trọng sao?”
“A, có chút vướng tay vướng chân nhưng anh đừng lo, bọn em sẽ giải quyết tốt.”
“Anh nhận được maill của Yunho, anh ấy nói thế cục trong triều tương đối loạn, còn có Park Bo Young là người của ba năm trước.”
“A, dạ, đúng vậy……nhưng Jaejoong hyung, anh tin Yunho hyung đi, người anh ấy yêu là anh, nếu như không phải bị ép…..À, tóm lại anh chỉ cần tin Yunho hyung là được.”
“Changmin, Park Bo Young không phải là người của ba năm trước!”
“Gì cơ? Jaejoong hyung, sao anh biết? Anh biết người của ba năm trước là ai sao?”
“Changmin, trước tiên em hãy nói anh nghe những chuyện mà em biết.”
Changmin do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói cho Jaejoong nghe
“Chuyện là như vầy, hiện tại Bo Young đang nắm trong tay hình của cô ấy và Yunho hyung ở trong xe ba năm trước, còn nữa trong tay của Kyung Ho cũng có một vài tấm hình của Yunho hyung và anh tối hôm đó. Hiện trong triều có rất nhiều lời xầm xì không tốt về Yunho hyung, tuy rằng anh ấy đã thắng tỷ thí nhưng các đại thần bắt đầu có thái độ với anh ấy. Thêm nữa, vì luật “hôn nhân đồng tính” bắt đầu hoài nghi tính hướng của Yunho hyung. Anh ấy chưa kết hôn, chưa có con nối dõi, các đại thần cũng xem đây là vấn đề lớn, Il Woo điện hạ vì chuyện của ba mẹ nên đã bay sang Mỹ, Yoochun thì vì chuyện kiểm toán nên đang bị soi rất gắt gao, hiện tại bọn em chỉ có thể cẩn thận hành động nên có chút khó khăn.” Tiếng của Changmin càng ngày càng nhỏ, thỉnh thoảng lại ho vài cái.
“Em bệnh sao?” Jaejoong nhíu mày.
“Cũng không có gì đâu hyung, cảm vặt thôi hà.” Changmin cười cười.
“Yunho không sao chứ?”
“Anh ấy cũng đang cảm, có thể tại gần đây quá bận rộn, thời gian nghỉ ngơi không nhiều. Jaejoong hyung, đừng lo nha.”
“Ừ, hai người cũng phải chăm sóc bản thân tốt đó.”
“Vâng. Jaejoong hyung, anh nhất định phải tin Yunho hyung.”
“Anh biết rồi, em tranh thủ nghỉ ngơi đi, đừng thức khuya quá nhiều biết không?!”
“Vâng, em biết.”
Cúp điện thoại, Jaejoong hít một hơi thật sâu. Xem ra với tình hình này chỉ có mình trở về mới có thể chứng minh Bo Young không phải người năm đó, cũng có thể giúp Yunho giải quyết được một mớ phiền phức không đáng có. Vấn đề con nối dòng cũng được giải quyết. Còn nữa, đêm đó camera và máy ảnh đều bị Changmin lấy đi, ảnh chụp tuyệt đối không thể lọt ra ngoài, chỉ cần chứng minh những tấm hình đó là giả thì Kyung Ho không thể đem chuyện đó uy hiếp Yunho. Có điều, tình yêu đồng tính liệu có được nhóm đại thần và dân chúng chấp nhận không, chắc là không dễ đâu nhỉ?! Nếu thật sự công khai dù Yunho không quan tâm nhưng sẽ là đả kích không nhỏ đối với Hoàng thượng và hoàng thất, mình có nên trở về hay không?!