.
“Dong, Dong Wook, tôi đi không nỗi nữa, nghỉ một chút đi.” Jaejoong đổ đầy mồ hôi, cơ thể nặng nề lại đang bế Jaeajae, đi được như vậy đã là cực hạn của cậu. Bé Jaejae ôm chặt cổ baba, vật trên tay cũng rơi mất rồi.
“Phía trước khoảng m có chỗ ẩn nấp an toàn, đến đó hãy nghỉ, được không?” Dong Wook quay lại thấy Jaejoong đổ mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch cũng có chút xót xa, dù sao cũng đi được một đoạn rồi, sẽ không bị phát hiện đâu, đưa tay định ôm Jaejae đã bị Jaejoong né tránh.
“Được rồi.” Jaejoong cắn răng “Tôi có thể, anh dẫn đường đi.”
“Baba, đừng lo, Yunho baba rất nhanh sẽ tìm được chúng ta.” Jaejae dựa đầu, nhỏ giọng thì thầm bên tai Jaejoong “Baba cố chịu thêm chút nữa đi.” Jaejoong nâng bé Jaejae lên, bước đi càng lúc càng chậm.
Vài phút nữa lại trôi qua, từ xa bắt đầu truyền đến tiếng bước chân ồn ào, tiếng động càng lúc càng lớn, Dong Wook cảnh giác quay đầu nhìn lại, sau đó mặc kệ sự chống đối của Jaejoong, giật lấy bé Jaejae ôm vào lòng, nắm lấy tay cậu kéo đi nhanh hơn.
“Baba! Baba!” Bị bế một cách thô lỗ, Jaejae vừa sợ vừa khó chịu gào lên.
“Câm miệng! Nếu mày không im lặng, tao giết mày liền đó.” Dong Wook nổi giận mắng.
Jaejoong một tay ôm bụng, sắc mặt chẳng còn chút máu, hơi thở hỗn loạn, ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng không thể, cậu cảm giác mình sắp ngất rồi.
“Jaejoong! Jaejae!” Tiếng gọi của Yunho đột ngột vang lên tựa như liều thuốc trợ tim, khiến Jaejoong lập tức tỉnh táo, quay đầu lại tìm kiếm như một bản năng liền thấy Yunho đang chạy đến với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đừng qua đây!” Dong Wook giật lấy Jaejoong kéo về phía sau hắn, không biết từ chỗ nào móc ra một cây súng, dí thẳng vào đầu Jaejae “Mày bước tới tao sẽ bắn chết nó!”
“Đừng, đừng làm nó bị thương! Tôi đi với anh! Đừng giết con tôi mà!” Jaejoong sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy thành dòng, nắm lấy tay Dong Wook cầu xin, bé Jaejae sợ lắm, dù đã cố nhịn không khóc nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.
“Dong Wook! Buông con tôi ra!” Yunho dừng bước, biểu cảm như muốn xé Dong Wook thành từng mảnh nhỏ “Được, tôi sẽ không qua, anh buông đứa bé ra trước đi, nó chỉ là một đứa con nít mà thôi, đừng lấy súng dọa nó. Dong Wook, anh thả Jaejoong và Jaejae, để súng xuống bước qua đây, tôi hứa sẽ xin giảm án cho anh tại tòa.”
“Yunho hyung, anh đừng gấp, bọn em sẽ bọc hậu.” Nhìn thấy Dong Wook móc súng, Changmin vội vàng trấn tỉnh Yunho, sợ anh quá kích động sẽ xông lên, âm thầm ra hiệu lệnh cho đội ngự vệ bọc hậu đánh úp.
“Không được tới gần! Ai cũng không được bước tới! Nhúc nhích là tao bắn! Mày! Đừng nghĩ gạt được tao, Kyung Ho đã gạt tao giúp hắn hại mày sẽ giao Jaejoong cho tao, mày cũng muốn gạt tao, tao sẽ không để bất kỳ ai cướp Jaejoong của tao, Jaejoong là của tao!” Dong Wook hét lên.
Nghe Dong Wook nói vậy Yunho nhíu chặt mày, anh không ngờ lý do Dong Wook bắt cóc Jaejoong và Jaejae là như vậy, còn tưởng hắn muốn giúp Kyung Ho nhưng dù lý do gì, bắt cóc Jaejoong là chuyện không thể tha thứ, ánh mắt Yunho trở nên ngoan độc một cách khác thường. Cảm nhận được sự thay đổi của Yunho, Dong Wook lập tức nã hai viên đạn về phía Yunho cảnh cáo, mục đích ngăn cản anh tiến tới, Yunho dù đã né tránh như vẫn bị trúng cánh tay, máu đỏ rất nhanh thấm đẫm áo sơ mi trắng, chảy dài xuống bàn tay.
“Yunho!” Bị tiếng súng làm hoảng sợ, lại thấy máu nhuộm đỏ cả cánh tay Yunho, Jaejoong hét lên thất thanh, sau đó vật trước mắt như xoay chuyển, bàn tay đang nắm lấy Dong Wook buông thỏng xuống, cậu ngã ra ngất xỉu.
“Jaejoong!” Thấy Jaejoong ngất xỉu, Yunho bất chấp cánh tay bị thương, cũng chẳng sợ nguy hiểm, anh xông thẳng về phía Dong Wook
Bé Jaejae bị một màn trước mắt làm sợ đến độ quên khóc, sau đó cầm lấy bàn tay Dong Wook đang bịt miệng mình, cắn một cái thật mạnh. Dong Wook bất ngờ bị đau liền phản ứng theo quán tính đẩy bé Jaejae ra khiến bé ngã sấp một bên, đập đầu vào tảng đá. Cục diện nhoáng cái đã hỗn loạn đến mức không thể kiểm soát, đội ngự vệ đang mai phục nãy giờ thừa cơ xông lên tóm chặt lấy Dong Wook trói lại, tất cả đều xãy ra trong chớp mắt…
Tại cửa phòng cấp cứu, bảng đèn màu đỏ trên cửa vẫn sáng, Yunho ôm lấy bé Jaejae ngồi đợi, trên đầu bé Jaejae quấn một vòng băng gạc, vết thương nơi cánh tay Yunho cũng được xử lý tốt, may mà đều là vết thương ngoài da, cũng không có gì quá nghiêm trọng.
“Yunho baba, Jaejoong baba và hai em sẽ không chết chứ? Jaejoong baba chảy máu nhiều lắm.” Nhớ tới Jaejoong sau khi té xỉu thì chảy rất nhiều máu, Jaejae chưa bao giờ cảm thấy sợ như lúc này.
“Jaejae đừng sợ, Jaejoong baba sẽ không sao, hai em cũng sẽ ổn, rất nhanh sẽ ra với chúng ta. Jaejae hôm nay rất dũng cảm, con là niềm tự hào của baba.” Yunho nhẹ nhàng vuốt ve bé trấn an, tình huống đầy máu như thế sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng trẻ thơ tựa như cơn ác mộng không thể phai nhòa, Yunho cảm thấy có lỗi với con thật nhiều.
“Người xấu nói muốn giết Jaejae, dẫn Jaejoong baba đến một chỗ không có ai, còn nói đợi hai em sinh ra sẽ giết hai em luôn.”
“Con đừng sợ, người xấu đã bị bắt, đợi Jaejoong baba tỉnh lại, baba và Jaejoong baba sẽ kết hôn, sau này cả nhà chúng ta sẽ sống trong hoàng cung, Yunho baba nhất định sẽ bảo vệ Jaejoong baba và Jaejae thật tốt, người xấu sẽ không thể làm hại chúng ta nữa!”
“Dạ! Jaejae cũng phải lớn thiệt nhanh để bảo vệ Jaejoong baba và hai em!”
“Jaejae à! Trời ơi bảo bối của tôi, mau để bà nội nhìn một cái, vết thương trên trán sưng to như vậy, khổ cho cháu tôi quá rồi, có đau không con, huhuhu…” Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng vừa chạy đến, thấy bé Jaejae bị thương Hoàng hậu liền rơi nước mắt, cháu cưng bảo bối của bà, sao lại có thể chịu khổ như thế, bà đau lòng không chịu nỗi.
“Ông nội, bà nội, Jaejae không sao, không có đau gì hết.” Bé Jaejae ngoan ngoãn đứng yên trong lòng Hoàng hậu, bàn tay nhỏ nhắn lau đi những giọt nước mắt trên mặt bà.
“Ông nội nhất định sẽ nghiêm phạt người xấu!” Hoàng thượng nắm tay bé Jaejae, nhìn về phía Yunho “Jaejoong sao rồi?”
“Động thai, chảy máu, còn đang cấp cứu.” Nói đến Jaejoong, lòng Yunho liền trầm xuống, không nén được nỗi sợ hãi trong lòng.
“Sẽ ổn thôi.” Hoàng thượng vỗ vỗ cánh tay Yunho trấn an.
Nắm lấy bàn tay Jaejoong áp lên mặt mình, trong đầu Yunho hiện giờ chỉ có một ý niệm duy nhất, chỉ cần Jaejoong tỉnh lại, bảo anh đánh đổi bằng bất cứ giá nào anh cũng chịu. Hai tay bởi vì truyền dịch đã bị sưng phù lên, bác sĩ nói ca mổ thành công nhưng vì bệnh nhân bị suy yếu nên vẫn còn hôn mê. Đã hai ngày trôi qua mà Jaejoong vẫn chưa tỉnh lại, nếu như có thể Yunho thà để người nằm trên giường bệnh hiện giờ là anh.
Jaejoong cảm giác mình ngủ một giấc thật lâu, khí lực toàn thân như bị rút sạch, mềm nhũn cả ra. Cậu mở mắt, hình như có ai đang nắm tay cậu, chuyển tầm mắt liền thấy người đó chính là Yunho, anh nắm tay cậu, đầu gục xuống.
Jaejoong cố nâng tay vuốt nhẹ lên tóc anh, Yunho đột nhiên ngẩng mạnh đầu, mắt thoáng chốc đã ngấn nước, thấy nụ cười đầy mệt mỏi của Jaejoong, trong lòng nhất thời xót xa không cách nào tả nỗi.
“Con heo nhỏ này, rốt cuộc em chịu tỉnh rồi sao?” Yunho nghẹn ngào, siết chặt tay Jaejoong “Xin lỗi, đều tại anh không thể bảo vệ tốt cho em và con.”
“Ngốc, không phải mọi chuyện đều ổn sao.” Giọng Jaejoong hơi khàn, cuối cùng cậu có thể thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều bình an “Jaejae đâu?”
“Jaejae và phụ hoàng mẫu hậu quay về cung, tối nay sẽ đến. Jaejae không sao, em đừng lo, nhóc con can đảm lắm.” Yunho đưa tay vén lọn tóc phủ mắt Jaejoong “May mà em và các con đều bình an.”
“Anh không sao chứ? Súng của Dong Wook….” Jaejoong nhớ lại tình cảnh lúc đó, sắc mặt lại căng thẳng.
“Không sao, viên đạn đã được lấy ra, không có nguy hiểm gì.” Yunho vén tay áo cho Jaejoong nhìn lớp băng gạc, dù vẫn còn chút máu dính trên băng nhưng Yunho vẫn giật giật tay, chứng tỏ cho Jaejoong thấy mọi chuyện đều ổn.
“Em ngủ bao lâu rồi?” Jaejoong vuốt ve bụng, hai đứa nhỏ cũng phối hợp nhúc nhích một chút.
“Hai ngày rồi, sắp sang ngày thứ ba.” Từ vẻ tiều tụy và râu trên mặt Yunho có thể thấy mấy ngày nay anh đều túc trực bên cạnh cậu.
“Để anh lo lắng rồi, sau này em sẽ cẩn thận.”
“Jaejoong, anh đã thương lượng cùng phụ hoàng và mẫu hậu, chờ em khỏe rồi sẽ mang em và Jaejae vào hoàng cung, dù sao cũng an toàn hơn.”
“Ừ, được.”
“Có đói không?”
“Có.”
Yunho đỡ Jaejoong ngồi dậy, lấy chén cháo gà từ hộp giữ ấm, đút từng muỗng cho Jaejoong, dù vẻ mặt cả hai đều tiều tụy nhưng cảm giác hạnh phúc lan tỏa khiến ai nhìn đều thấy cảm động.
“Baba! Baba! Baba tỉnh rồi! Jaejae lo cho baba lắm!” Vừa đến phòng bệnh, thấy Jaejoong đã tỉnh, bé Jaejae vui vẻ nhào tới, nắm chặt lấy tay Jaejoong.
“Baba làm Jaejae lo rồi, có đau lắm không con?” Jaejoong xót xa vuốt vết thương trên trán Jaejae.
“Jaejae không đau, không đau xíu nào luôn, Jaejae phải dũng cảm để làm gương cho hai em, baba có đau không? Baba ngủ nhiều ngày như vậy nhất định là đau lắm, đúng không?”
“Baba hết đau rồi, baba cũng bắt chước Jaejae phải dũng cảm lên.”
“Baba phải mau khỏe nha để kể chuyện cổ tích cho Jaejae nghe, còn chơi với Jaejae nữa.”
“Được, baba sẽ mau khỏe để kể chuyện cho con nghe, còn chơi với con nữa.” Bé Jaejae vừa xuất hiện, tinh thần Jaejoong phấn chấn lên hẳn, nhớ đến hai ngày nay bị Dong Wook bắt cóc hẳn sẽ trở thành ký ức tệ nhất trong lòng cậu. May mà cậu đã lấy bánh mì dư và nước rắc dọc theo đường đi, cũng may là Yunho sớm tình được cha con cậu, chỉ cần nhớ tới chuyện Yunho bị Dong Wook bắn, còn Jaejae thì bị xô ngã đập đầu vào tảng đá còn cậu chỉ có thể bất lực nhìn hai người mình yêu thương nhất bị thương, trái tim cậu lúc đó như muốn ngừng đập.
Bây giờ thấy Yunho và Jaejae đều bình an, cậu thấy nhẹ lòng, một điều may mắn hơn cả là hai cục cưng trong bụng cũng rất kiên cường. Jaejoong ôm lấy Jaejae, không khỏi nghẹn ngào.
“Jaejoong à, mấy hôm nay con chịu khổ nhiều rồi, hiện tại thấy thế nào? ” Thấy tâm trạng suy sụp sẽ ảnh hưởng xấu đến sự hồi phục, Hoàng hậu liền ôm lấy Jaejae, hỏi han nhằm phân tán suy nghĩ của Jaejoong. Mấy ngày nay người cũng mệt mỏi không kém ai, thậm chí hai mắt đều sưng đỏ.
“Mẫu hậu, đã khiến mẹ phải lo, con không sao, bác sĩ nói hai ba ngày nữa là xuất viện được rồi.”
“Không sao là tốt rồi, mấy ngày nay mẹ đều lo đến mất ngủ, may mà con đã tỉnh.” Hoàng hậu nắm tay Jaejoong, vì xúc động mà giọng hơi run rẩy.
Có Yunho kề bên tận tình chăm sóc, hơn nữa trong lúc mang thai vốn được chăm chút kỹ lưỡng, thân thể Jaejoong hồi phục tương đối nhanh, hai đứa nhỏ cũng khỏe, cuối sùng sau khi được bác sĩ kiểm tra toàn diện đã được cho phép ra viện.
Tuy rằng Jaejoong được đào tạo làm chấp sự thì khả năng chịu đựng cũng rất cao nhưng duy chỉ có bệnh viện là cậu không chịu nỗi. Từ nhỏ tới lớn, nơi cậu ghét đến nhất chính là bệnh viện, hơn nữa song thân qua đời trong bệnh viện để lại bóng ma trong lòng cậu. Thế là sau khi tỉnh lại, dù những ngày tĩnh dưỡng trong bệnh viện đều có người bên cạnh chăm sóc nhưng cậu vẫn đứng ngồi không yên, làm sao cũng không thoải mái, cho nên vừa được bác sĩ cho về, Jaejoong gấp rút hối Yunho dọn dẹp tư trang, hận không thể ngay lập tức bay về hoàng cung, cậu ghét ngửi mùi thuốc quá rồi, cũng không muốn nhìn thấy ai bị thương nữa.
“Jaejoong à, chậm một chút, em gấp như vậy làm gì. Chèn ơi, để xuống ngay, để anh xách để anh xách.” Yunho vòng tay đỡ eo Jaejoong, một tay giật lấy túi hành lý Jaejoong cầm trên tay.
“Mùi bệnh viện khó chịu quá, em muốn về liền.”
“Được, anh thu xếp liền đi, em ngoan ngoãn đợi một chút nha, Changmin lái xe đến đón chúng ta liền đó.” Còn chưa kết hôn Yunho đã biến thàn
thành thê nô, dìu Jaejoong đến ngồi xuống ghế mềm, lập tức xoay người thu gom đồ đạc.