Edit: TH
"Đầu óc hơi choáng váng? Tao thấy mày không có não thì có!" Lưu Nham đứng phắt dậy, gã ta chỉ tay vào mặt Trình Dịch, lập tức mắng chửi.
"Đâu ra một tên diễn viên nhỏ, ra cửa không biết điều như vậy?!"
Mắt Trình Dịch hơi tối lại, sau đó thẳng lưng. Lưu Nham khó khăn lắm mới được có m, đối với Trình Dịch thì có thể dùng từ liếc mắt nhìn xuống dưới để miêu tả.
Trình Dịch nhăn mày, thái độ nhẫn nại và nhàn nhạt nói: "Đổ nước làm ướt áo anh là tôi không đúng..."
"Biết sai là được, mày nói giờ phải làm sao đây?" Lưu Nham không cam lòng yếu thế, nhanh chóng tiếp lời.
Lúc này, Lưu Vũ Sinh cũng đã nhận ra bên này đang có xích mích, ông đã đứng dậy đi tới. Nhưng đến khi thấy mặt của Lưu Nham, bỗng nhiên cảm thấy khó giải quyết.
Sao lại chọc phải cái người này...
Nghĩ tới thân phận cha của Lưu Nham, Lưu Vũ Sinh bắt đầu thấy đau đầu. Bộ phim này ông ta quay nhất định là xem không đúng lịch đẹp, nếu không thì sao chuyện nọ nối tiếp chuyện kia đều đổ vây lại. Hai nam chính trước sau đều giống nhau, đều chọc phải phiền toái, quả thực y như cùng bị trúng lời nguyền vậy!
"Anh muốn thế nào?" Trình Dịch phớt lờ Lưu Vũ Sinh khi ông ta đang cố ra hiệu về phía mình, khuôn mặt anh trong bỗng chốc lạnh xuống.
Không biết có phải vì tối qua thức đêm sửa soạn lại kịch bản mới hay không, ông cảm nhận được bầu không khí quanh người Trình Dịch tản ra khí thế áp đảo người khác. Nhưng trong chớp mắt kế đó, hình như chỉ là ảo giác... Lưu Vũ Sinh xoa xoa đầu, cảm thấy chắc mình bị choáng đầu rồi, loại suy nghĩ thế này mà cũng tưởng tượng ra được.
Người có quyền có thế, các tiệc xã giao nhiều còn không kịp hết, sao có thể đến đây làm một vai chính nhỏ.
"Theo lý thuyết, mày làm dơ quần áo của tao đây thì phải bồi thường." Lưu Nham nghe vậy thì cười trào phúng, ngó lơ cảm xúc biến hoá của Trình Dịch. Thời thế vừa đổi, gã lại lạnh lùng mở miệng, "Nhưng mày cũng thấy đấy, tao không thiếu tiền, cho nên mày nói nên làm gì bây giờ?"
Lúc này, trong lời nói của Lưu Nham cơ hồ sự ác ý, độc địa không còn che dấu.
Ở Lưu Nham trong mắt, diễn viên chỉ là loại đồ chơi nổi tiếng mà thôi. Dựa vào gia thế của gã còn không phải tuỳ ý trêu đùa sao. Tóm lại, hôm nay tâm tình Lưu Nham không tốt, Trình Dịch chỉ là thứ mồi dẫn lửa của gã ta mà thôi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Lưu Nham, ánh mắt có người tức giận nhưng cũng có người lạnh nhạt, không ai chú ý tới Trình Dịch lúc này đang nheo hai mắt lại.
Trình Dịch vừa định tiến lên một bước, nhưng có cái bóng còn nhanh hơn anh, đứng thẳng tắp trước mặt anh.
Cố Vân Thanh ở đây nghe lâu như thế, lúc vừa mới bắt đầu cô còn có thể nhẫn nhịn. Đến bây giờ thì cô thật sự là nhịn không nổi nữa.
Thái độ của Lưu Nham cho thấy gã đang đùa bỡn người khác. Trình Dịch lại là một minh tinh nhỏ không có danh tiếng, đến lúc đó chẳng phải bị chèn ép đến chết sao.
Tốt xấu gì cũng ăn nhiều cơm hộp của Trình Dịch, nói thế nào Cố Vân Thanh cũng không muốn để anh phải chịu nhục nhã trước mặt mọi người. Hơn nữa, Lưu Nham còn chưa phải là tên hót phân mới cho cô đâu, cô chẳng cần phải nể mặt mũi của gã.
Trình Dịch nhìn con chó Berger đnag dựng đứng lỗ tai, đứng chắn trước mặt mình, trong cổ họng cũng bắt đầu không ngừng rỉ ra tiếng gừ gừ uy hiếp, động tác dưới chân bỗng nhiên chậm lại nửa nhịp.
"Gâu gâu gâu!" Cho dù cô có bị Lục Chấn Viễn mắng chết, cũng tuyệt đối sẽ không đi theo Lưu Nham đâu!
Lưu Nham bị Cố Vân Thanh đột nhiên hung hăng sửng cồ doạ sợ, sao con chó này có thể dữ như vậy... Chờ sau khi phản ứng lại kịp, gã liền càng tức giận.
Tuy rằng Lục Chấn Viễn nói chờ đến tối để gã mang nó đi, nhưng ở trong mắt Lưu Nham, Cố Vân Thanh cũng đã là thú cưng của gã rồi. Hiện tại thú cưng nhe răng về phía mình, này không phải ăn cây táo, rào cây sung hay sao?!
Lưu Nham cắn chặt quai hàm, tiến lên thô lỗ túm lấy Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh tốt xấu gì cũng nặng gần trăm cân, làm gì để gã có thể như ý muốn. Cô trực tiếp bổ nhào một cái lên người gã ta.
Lưu Nham chưa bao giờ gặp phải tình huống này, ngày thằng chó mèo nhà gã ta đều ngoan hiền. Giờ một con chó dữ như vậy nhào đến, thiếu chút nữa doạ gã mất mật.
Chật vật tránh thoát cú tập kích của Cố Vân Thanh, mặt mày Lưu Nham đã trắng bệch. Làm trò cười cho nhiều người như vậy, quá mất mặt!
Nhưng gã đánh không lại con chó Berger đã trải qua huấn luyện, chuyện này gã nuốt không trôi cũng phải nhịn. Hít sâu một hơi, Lưu Nham âm trầm bỏ đi.
Xong rồi, Lưu Nham khẳng định là đi tìm Lục Chấn Viễn mách tội...
Bước chân đã dừng lại, sống không còn gì luyến tiếc. Cố Vân Thanh phát hiện bởi vì động tác vừa rồi, băng gạc hai ngày quấn trên cổ cô bị rớt.
Cụp lỗ tai, Cố Vân Thanh yên lặng ngậm cái băng gạc màu trắng kia.
Không biết vì sao, Trình Dịch bỗng nhiên cảm thấy từ mắt mình, bóng dáng con chó Berger kia cực kì đáng thương, làm người luôn luôn bình tĩnh như anh cũng giật mình.
Xem ra con chó này quá có linh tính...
Cố Vân Thanh đang lén tưởng tượng tý nữa mình sẽ làm nũng với Lục Chấn Viễn thế nào, làm sao để ông ấy không tức giận thì đột nhiên có một cái bóng bỗng nhiên phủ xuống người mình.
Nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cố Vân Thanh, Trình Dịch nghĩ nghĩ rồi sau đó nói: "Mày đừng quá khổ sở, gã đó không làm chủ nhân mày là chuyện tốt. Chẳng qua gã chỉ vì được ba đồng ý cho mua xe nên mới đến đây."
Nếu không anh cũng sẽ không mất kiên nhẫn đứng ngoài xem mà lại hắt cốc nước vào người Lưu Nham, sớm để Lưu Nham bại lộ tính cách cũng tốt. Tính tình tệ hại như vậy, gã không nuôi tốt cho con chó Berger này.
Trình Dịch nói xong lập tức bật cười trong lòng, anh đang làm gì với một con chó thế này, nó nghe cũng không hiểu đâu.
Nhưng đợi lúc Trình Dịch cúi đầu nhìn đến biểu tình của con chó Berger này thì bỗng nhiên không xác định được. Loại chó có chỉ số thông minh xếp thứ trong hàng Berger, chắc là... Vẫn có thể nghe hiểu tiếng người?
Cố Vân Thanh nghiến răng, cái mũi hung hăng thở phì phò.
Xe có thể đáng yêu hơn cô á? Xe có thể làm tri kỉ hơn cô à? Xe có thể làm nũng như cô sao? Cái tên Lưu Nham kia thật sự không có mắt!
Cố Vân Thanh vô thức tự cho rằng xe đắt tiền không quý bằng mình.
Tự thấy nắm được nhược điểm của Lưu Nham, đầu Cố Vân Thanh nóng lên, nhanh chân định chạy. Cô nhất định phải nói cho Lục Chấn Viễn, người này tới với mục đích không tốt đẹp gì.
"Quay lại đây!" Trình Dịch kêu về phía bóng dáng chạy nhanh như lốc xoáy kia, thấy bóng nó mắt điếc tai ngơ, anh cầm lấy cái băng gạc bị cô ném, thong thả ung dung nói: "Quấn lại vết thương của mày đã."
Bằng không để Lục Chấn Viễn thấy được, thế nào cũng sẽ mắng cô một trận.
Trình Dịch nói xong, chỉ thấy con chó Berger đang cách đó không xa miễn cưỡng đổi hướng, nhanh như chớp đã quay lại.
"Gâu!" Anh nhanh lên, nếu không Lưu Nham nhất định thêm mắm dặm muối nói xong chuyện vừa rồi đấy.
Hình như nghe hiểu Cố Vân Thanh thúc giục, tay Trình Dịch vững vàng quấn băng gạc lên quanh cổ cô. Bỗng nhiên nghĩ tới hành động của con chó này lúc ở WC, Trình Dịch dừng lại một chút, sau đó hơi gượng kéo cái băng gạc đi một chút.
Một cái thắt nơ bướm xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện trên cổ Cố Vân Thanh.