Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

chương 35: xứng đáng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: TH

Ban đầu Trình Dịch ngỡ mình nghe nhầm câu trả lời của đối phương. Nhưng rồi nghĩ người này không thích ba hoa chích choè, anh kiên nhẫn hỏi lại, "Sao lại thế?"

"Giờ ngài mở Weibo là thấy." Người đàn ông giải thích, bỗng nghĩ tới gì, lại nói: "... Bức ảnh kia vừa mới đăng đã lên hot search."

Không phải bị ai mua hot search, là nhiều người xem thật và tự nổi.

Nói cách khác, chó của Trình Dịch, nổi tiếng.

Sau khi cúp điện thoại, Trình Dịch vẫn hơi ngơ ngác. Nghĩ ngợi một chốc, anh bật wifi, download ứng dụng Weibo, chuẩn bị xem thử đã có chuyện gì xảy ra.

Lúc mở Weibo, cái đầu lông xù của chó ta cũng tò mò sáp lại gần.

Ban nãy khi Trình Dịch gọi điện thoại cho trợ lý, Cố Vân Thanh đứng bên nghe hết tất cả. Chính cô cũng rất tò mò, mình đã biến thành chó rồi, chuyện của Trần Chính Tân làm thế nào mà cô giải quyết hộ được.

Nhưng đến khi Trình Dịch mở Weibo, thấy bức ảnh kia, Cố Vân Thanh lập tức im lặng.

Được rồi, cô nhớ ra rồi, lúc tên nhân viên kia chụp ảnh, quả thật cô đã mỉm cười.

Cái thời buổi này, một con chó mỉm cười mà còn hấp dẫn người ta hơn một minh tinh gạo cội. Đối lập với hình ảnh con Berger oai phong làm mặt quỷ, khuôn mặt Trần Chính Tân bị chụp lại trông tái nhợt và mất sức sống.

"Tuy rằng tôi rất thương Trần Chính Tân, nhưng nhìn mặt con chó kia cứ muốn cười là sao?"

"Nhìn bức ảnh này xem, con chó này vẫn luôn nhếch miệng, không phải nó có độc đấy chứ?"

"Mẹ tôi hỏi tôi rằng, sao mày ngơ ngác nhìn màn hình cười ngu. Bà tưởng tôi chơi di động nhiều quá, bị bệnh thần kinh, giờ đang chuẩn bị đưa tôi đi bệnh viện, làm sao bây giờ. Mau mau online, rất cấp bách đấy!"

"Cười chết tôi rồi lầu trên ơi, thôi không nói nữa, bác sĩ gọi tôi đi khám rồi."

Trình Dịch: "..."

Những bình luận này là sao?

Xem liên tục nhiều bình luận, Trình Dịch phát hiện những bình luận về Trần Chính Tân đã ít còn càng ít hơn. Ngẫu nhiên có vài cũng bị những bình luận khác để ý đến chó đè xuống.

Ngừng lại một chút, Trình Dịch quay đầu nhìn về phía Cố Vân Thanh, nghĩ một hồi, anh chậm rãi nói: "... Giỏi thật."

Lần nào nghĩ chó ta đã đủ kì diệu rồi thì lần tiếp theo sẽ nói cho anh biết, anh còn quá non dạ.

Chủ đề bị biến thành thế này, đoán chừng hiện giờ Trần Chính Tân đang tức sắp chết. Trình Dịch mơ hồ cảm thấy thương hại trong lòng, còn có chút đồng cảm khó nhận ra.

Bị con chó này chèn ép, cũng không phải mỗi mình anh...

"Gâu." Tui cũng không biết chuyện sẽ tiến triển vậy đâu.

Ban đầu Cố Vân Thanh vẫn còn lơ mơ, một lúc sau, cô bỗng nhiên phấn khích nhảy múa trên ghế sô pha.

Bị một con chó cướp mất sự chú ý, lần này mặt mũi của Trần Chính Tân đúng là ném sạch. Chủ đề không được quan tâm nhiều không nói, ngay cả khi anh ta thành công tái xuất, sau này cũng bị người trong giới cười nhạo còn dài.

Nhìn chó ta đột nhiên phát dở, Trình Dịch nhướng mày: "Mày còn muốn xem TV nữa không?"

"Gâu gâu gâu." Xem chứ xem chứ, dĩ nhiên là phải xem rồi.

Sợ anh cấm hoạt động giải trí duy nhất của mình, Cố Vân Thanh mau chóng đàng hoàng ngồi xuống.

Chuyện của Trần Chính Tân và Trịnh Thần đều bị giải quyết êm đẹp, Cố Vân Thanh thấy cực kì sảng khoái, nhanh chóng hứng khởi ngồi xem TV chiếu phim ngôn tình cẩu huyết.

Chắc hẳn sau này Trình Dịch cũng quay mấy phim kiểu này... Tưởng tượng mặt của nam chính trong phim đổi thành mặt của sen nhà. Cố Vân Thanh nhìn nữ chính đang liếc mắt đưa tình, sau đó cô gục đầu chó lên vai anh, âm thầm cười toét miệng.

Trình Dịch không để ý tới biểu cảm của cô, xoay chiếc điện thoại trong tay, anh lập tức mở khoá điện thoại, lại lần nữa vào Weibo.

Nhìn màn hình hiện nút đăng kí, Trình Dịch mím môi, điền thông tin của mình theo thứ tự một cách hoàn chỉnh. Đến khi đặt tên nick trên Weibo, anh hơi do dự một lát rồi gõ mấy chữ.

Trình Dịch xem tin nanh ta gửi mã và nhìn mấy chữ "đăng kí thành công", hơi cong môi.

Anh nghĩ một lát, tìm kiếm rồi đăng một trạng thái đầu tiên lên Weibo.

"Đây là chó nhà tôi. [ hình ảnh ]"

Bức ảnh mà anh đăng là khi còn ở trong quân đội, chó Berger và chàng tân binh cúi chào nhau. Tuy lúc sau mọi chuyện tiến triển không "cảm động" như ảnh chụp, nhưng thoạt nhìn vẫn rất đứng đắn.

Sau khi đăng ảnh, Trình Dịch tắt điện thoại, ngẩng đầu bèn bắt gặp đôi mắt chó đang thâm thuý nhìn mình.

"Mày nhìn gì?" Trình Dịch mất tự nhiên nhìn ánh mắt trong veo của Cố Vân Thanh.

Không hiểu sao anh cảm thấy, ban nãy con chó này nhìn hết tất cả hành động của anh.

Cố Vân Thanh ghé sát người, ngửi tai Trình Dịch. Cô cứ cảm giác culi hót phân rất kì quái, lúc khẩn trương mùi trên người càng nồng, nhưng trên mặt lại chẳng chút biến hoá nào.

Hơi thở ấm áp của chó ta quanh quẩn bên tai, dường như còn nghiên cứu điều gì.

Bùm một cái, tai Trình Dịch đỏ lựng.

Cố Vân Thanh: "..."

Cuối cùng cô cũng biết sao tên sen này trước đây chưa từng nuôi thú cưng. Ôm ôm, hôn hít, liếm một tý, chỉ sợ người này không chịu được.

Đẩy đầu Cố Vân Thanh ra, để cô đối mặt với TV, Trình Dịch nhỏ giọng nói: "Xem TV của mày đi."

Cố Vân Thanh lắc đuôi, ngậm tay của anh rồi đặt lên lưng mình, ý bảo anh vuốt lông cho cô.

Trình Dịch cau mày, lúc lâu sau mới vuốt lông cho Cố Vân Thanh từ đầu đến đuôi.

Cho dù là vậy, Cố Vân Thanh cũng sẽ không quên ban nãy cô thấy nick name trên Weibo của Trình Dịch.

"Sen của Lục Lộ", mấy chữ này cực kì bắt mắt, suýt nữa cô không cưỡng được bật cười.

Đến bữa tối, Cố Vân Thanh nhìn sen khoá cửa phòng bếp, không biết làm gì ở trong, hơn nửa ngày trời vẫn không thấy tiếng xào rau.

Có biến.

Từng hồi chuông cảnh báo vang inh ỏi trong đầu, nhưng ngay sau đó cô lập tức nhẹ nhõm.

Trình Dịch lớn rồi, cũng có bí mật riêng là điều bình thường, cô làm tròn bổn phận thú cưng, nhất định phải tôn trọng sen.

... Dù sao mấy chuyện của minh tinh cô cũng biết nhiều rồi, không để bụng chuyện này chuyện kia.

Cố Vân Thanh ngoáy đuôi rồi lên sân thượng.

Cô chuẩn bị nhân dịp tiết trời se lạnh, đi hóng gió, không ở trong nhà có điều hoà lâu rồi sinh bệnh.

Bên kia, Trình Dịch tay dán ở cửa, không thấy tiếng rung và lay cửa, bấy giờ anh mới hơi thở phào.

Chó ta không vào kịp.

Mở khoá di động vào Weibo, ban đầu Trình Dịch còn mong chờ bình luận đầy Weibo, nhưng khi thấy bình luận trống trơn, tay anh đang định vuốt màn hình cũng dừng lại.

Trạng thái trên Weibo đăng được ba tiếng rồi mà không có bất kì lượt thích hay bình luận nào cả.

Chẳng lẽ chó của anh không đáng yêu sao?!

Tâm tình bỗng trở nên buồn bực, Trình Dịch nghĩ rồi, đánh một cú điện thoại.

"Tôi vừa mới đăng kí một nick Weibo, anh tìm người đi thích bài cho tôi." Trình Dịch trực tiếp nói thẳng.

Sếp mở Weibo, làm người dưới trướng của anh, tất nhiên phải đi nhiệt liệt cổ vũ.

Người đàn ông không chút do dự, vội vàng mở miệng: "Ngài gửi ID Weibo của ngài cho tôi, tôi đi ngay."

Nếu không phải có chuyện quan trọng, với tính cách của sếp tổng, sẽ không gọi điện nhắc nhở anh ta. Không chỉ có thế, anh ta còn chuẩn bị tìm mấy nick Weibo có tích V lớn, mau chóng chia sẻ lại bài viết. Cố gắng để nick Weibo đầu tiên của sếp được phổ biến rộng rãi theo mong muốn của anh.

Trình Dịch mím môi: "Tôi gửi hình cho anh, anh tự tìm cách."

Nhân lúc Trình Dịch còn chưa cúp máy, anh ta thử nêu vài chuyện, "Ông bà Trình rất bất mãn với chuyện ngài vào giới giải trí, bọn họ hy vọng ngài có thể lại quay lại công ty, ngài xem..."

"Không liên quan đến tôi." Không đợi anh ta dứt lời, Trình Dịch lạnh lùng cắt ngang.

Nếu Cố Vân Thanh ở đây, cô nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì cô chưa từng thấy vẻ mặt Trình Dịch thế này bao giờ.

Không có oán hận, không có bất kể cảm tình gì, không bằng người xa lạ, khiến người ta không khỏi tò mò, ông bà Trình kia rốt cuộc là người thế nào.

Người bên kia hiển nhiên biết trong chuyện này có ân oán, anh ta nghe Trình Dịch nói vậy, cũng không nhiều lời nữa. Dù gì anh ta cũng là cấp dưới của Trình Dịch, không liên quan gì đến ông bà Trình, anh ta cũng chẳng đáng vì họ mà dám đắc tội Trình Dịch.

"Vâng, chuyện của ngài tôi sẽ làm thoả đáng." Anh ta sửa lời.

Trình Dịch gật đầu, "Ừm."

Ngay sau đó, Trình Dịch ngắt máy. Chẳng bao lâu sau, anh ta nhận được bức ảnh chụp giao diện nick của sếp.

Anh ta còn đang ăn cơm tối với cha mẹ, vừa húp cháo vừa tiện tay mở bức ảnh, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ "Sen của Lục Lộ", cháo trong miệng tức thì phun ra.

"Khụ khụ khụ..." Anh ta bị sặc đến thở hổn hển, di động cầm trong tay run run, suýt nữa ném văng.

Không ngờ người ít nói ít cười như sếp mà lại lấy cái ID như vậy. Anh ta cảm thấy hình như có gì đó vụn vỡ trong lòng.

"Con sao thế?" Cha anh ta nhìn và nói với giọng chê trách: "Nhìn mày xem, đang ăn còn chơi điện thoại."

Vất vả lắm mới hết ho khan, anh chàng bất đắc dĩ nói: "Sếp con gửi thông báo đến, con có thể không tiếp được sao."

"Là công chuyện của con, ông bớt mắng hai công đi." Mẹ anh chàng không vui.

Nhấn mở hình ảnh, đến khi thấy nội dung bài viết, anh ta hoàn toàn câm nín.

Anh ta tưởng chỉ mỗi tên nick của sếp không đứng đắn thôi, ngờ ảnh chụp cũng tương tự.

Từ khi vào giới giải trí, sếp tổng cộng gọi cho anh ta ba cuộc, hai cuộc đều liên quan đến chó. Đối phương tuy rằng đã nói qua anh có nuôi một con Berger, nhưng anh chàng không ngờ sếp lại coi trọng nó đến vậy.

Nhìn con trai ngây người, hai cha mẹ nghi ngờ hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Anh ta xua tay: "Không có gì, không có gì ạ..."

Chẳng lẽ muốn anh ta nói, giờ sếp nhà mình chạy đi làm việc khác? Đi theo sếp như vậy trông chẳng có tý tiền đồ nào...

Nhưng nhớ tới lương một năm của mình, anh ta lập tức quẳng ý nghĩ này và bắt đầu dốc hết tâm sức đi "bão like" cho Trình Dịch.

Bên kia.

"Ăn cơm thôi." Trình Dịch lên sân thượng, vỗ vỗ Cố Vân Thanh đang nằm trên ghế hóng gió.

Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn ảnh, "Gâu?"

Xong chuyện rồi à?

Trình Dịch nhìn đôi mắt màu nâu trong veo của Berger dưới ánh hoàng hôn, anh khẽ ho một tiếng, lặp lại câu vừa rồi: "Ăn cơm."

Cố Vân Thanh nhảy từ trên ghế xuống, tuỳ ý để gió thổi tán loạn bộ lông của mình.

Xuống nhà, Trình Dịch vuốt qua lại lông cho cô, một người một chó ngồi xuống bàn ăn.

Lúc ăn cơm, Cố Vân Thanh phát hiện điện thoại của Trình Dịch không ngừng rung, cùng với tiếng thông báo trên Weibo.

Âm thanh này khiến tai cô không kiềm được động đậy, sau đó cô tận mắt thấy Trình Dịch tiện tay lướt màn hình, sắc mặt trong nháy mắt dịu đi.

Có chuyện gì vậy, có chuyện gì mà cô không biết đã xảy ra sao...

Ngay lúc Cố Vân Thanh nghĩ trăm ngàn lần vẫn chưa ra, giọng Trình Dịch đột ngột vang lên.

"Ngẩng đầu."

Cố Vân Thanh theo phản xạ nghe lời anh nói, "Gâu...?"

Nhìn Berger đang nhiêng đầu vô tội nhìn mình, Trình Dịch trong lòng nóng lên, vô thức bấm chụp, một bức ảnh cứ vậy ra đời.

Cố Vân Thanh: "..."

Cô có cảm giác, sen nhà mình sắp thành đội chó lên đầu rồi!

Sau đó Trình Dịch đăng bức ảnh này lên Weibo, hoàn toàn đập tan suy nghĩ cuối cùng của Cố Vân Thanh.

Cố Vân Thanh lắc đầu, mặt mày vô cảm, bắt đầu ăn cơm.

Người này sợ là không cứu nổi.

Ảnh vừa mới đăng, lập tức có người thích và bình luận, tất cả đều là hưởng ứng. Ví dụ như "Con chó Berger này oai thật", "Lông của nó đẹp quá",... linh tinh và vân vân.

Bấy giờ Trình Dịch mới hài lòng, buông điện thoại và bắt đầu gắp thức ăn cho cô.

Vài ngày sau, Trình Dịch thay đổi cách chụp Cố Vân Thanh, sau đó đăng lên Weibo.

Chẳng mấy chốc, trên Weibo không ít người biết đến nick "Sen của Lục Lộ" là người đạt tiêu chuẩn cuồng thú cưng. Những người khác khi chụp chó, đều là một người một chó chụp chung. Chỉ có mình anh, độ không góc chết, dồn sức chụp chó nhà mình.

"Tôi nghi tên này đang khoe anh ta có chó với chúng ta đấy!"

"Đột nhiên muốn nuôi chó Berger."

"Nhìn Husky đang phá nhà, chân tôi đang đeo một chiếc dép."

Dĩ nhiên không phải tất cả bình luận đều hưởng ứng, cũng có một vài bình luận bêu xấu, nhưng mấy bình luận đó lập tức bị xoá mất, chẳng chút dấu vết nào.

Vậy nên bất cứ khi nào vào xem Weibo, bên dưới chỉ toàn có khen ngợi.

Quần chúng ăn dưa tỏ vẻ: "Thật xin lỗi, chúng tôi chưa từng thấy loại thao tác này bao giờ."

Nhưng Trình Dịch vẫn hệt như cũ, làm không biết mệt.

Cố Vân Thanh mỗi ngày đều phải "liếc mắt đưa tình" nhìn Trình Dịch, sau đó tự đập đi xây lại hình tượng trong lòng.

Đây chính là sen tự mình chọn, là tự mình chọn, đáng đời mình.

Cuối cùng, chương trình thực tế 《 Thử thách điều không thể 》 cũng sắp chiếu và anh cũng nhận được một thông báo mới.

Cố Vân Thanh nhìn thông báo, suýt chút nữa bật khóc.

Cuối cũng cô cũng được giải phóng rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio