Các quần thần nhìn Trần Thủ Độ với ánh mắt cảm kích, bệ hạ đặt tên thực sự quá nát, bọn hắn thực sự không thể chịu nổi. Lý Anh Tú quay sang hỏi các quần thần hỏi.
- Các khanh thực sự thấy những tên này không hợp.
- Chúng thần không dám.
Quần thần đồng thanh trả lời. Lý Anh Tú đen mặt, hắn biết ý nghĩa của câu này chính là chúng thần nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra đấy. Chính khách quả nhiên là một đám dối trá. Thật là một đám tầm nhìn hạn hẹp, nhớ kiếp trước nghe đến Tổng cục là khối người sợ mất mật, nhắc đến CIA càng là thần tượng trong phim Hô li quất, giờ lại bị quần thần khinh bỉ, a, quả nhiên vô địch thật tịch mịch. Không đúng, liên quan gì đến vô địch ở đây.
Lý Anh Tú cuối cùng cũng nhượng bộ nói.
- Vậy theo các khanh nên đặt tên là gì đây?
Trần Thủ Độ nói.
- Thần xin đề cử tên Long nhãn cho lực lượng tình báo.
Lý Anh Tú lắc đầu nói.
- Không được, nhắc đến Long nhãn Trẫm sẽ lại nhớ đến hột nhãn lồng.
Quần thần cạn lời, Trần Thủ Độ trừng trố mắt, lý do như vậy cũng được ư? Quá ỷ thế hiếp người rồi. Lữ Gia lúc này nói.
- Bệ hạ, nếu không đặt tên là Thiên Võng được không?
- Không được, nhắc đến võng Trẫm sẽ rất buồn ngủ.
Lý Anh Tú lại vô lại nói. Lữ Gia lần đầu tiên có cảm giác muốn đánh người. Rõ ràng ta nói võng là võng không phải là võng được không. Lý Anh Tú nhìn quần thần sắc mặt uể oải không khỏi đắc ý. Cho các ngươi dám chê cười Trẫm. Cuối cùng Lý Anh Tú nói.
- Được rồi, tên cơ quan tình báo hẳn có thể gọi là Ám bộ đi.
Quần thần nghe vậy cũng không cãi nữa, dù sao Ám bộ vẫn so với tổng cục , CIA, MI dễ nghe hơn nhiều. Lý Anh Tú lại nói.
- Vậy ngoài Ám bộ phụ trách việc do thám ra, thì còn có một cơ quan bạo lực trợ giúp Ám bộ thực hiện các nhiệm vụ bí mật là Thiên Long vệ. Ngô Tuấn, Trẫm muốn khanh tiếp quản Thiên Long vệ ngươi có dám nhận không.
Ngô Tuấn liền bước ra hiên ngang nói.
- Thần xin tuân lệnh bệ hạ.
Lý Anh Tú hài lòng. Sở dĩ Lý Anh Tú chọn lựa Ngô Tuấn là bởi Ngô Tuấn có tài cầm quân, luyện quân cũng không kém, hơn nữa Ngô Tuấn đối với địch nhân cũng tàn nhẫn không thua kém gì Trần Thủ Độ. Nếu Trần Thủ Độ diệt gần hết tông thất nhà Lý thì Ngô Tuấn cũng tàn sát gần sạch sẽ mười vạn quân dân thành Ung châu đây. Lý Anh Tú cảm thấy hai vị siêu cấp Boss này kết hợp lại Ám bộ và Thiên Long vệ sẽ là một lực lượng mà sau này bất kì người nào nghe đến tên cũng phải sợ hãi.
Các vị đại thần cuối cùng cũng nhận mệnh rời đi, buổi trưa Lý Anh Tú vẫn như thường lệ dùng cơm cùng với thái hậu. Ỷ Lan gắp cho hắn một miếng thịt, nàng biết hắn thích nhất chính là thịt kho đấy. Trong tâm thức của Ỷ Lan có thể đã hoàn toàn xem hắn chính là vua Nhân Tông, là con trai ruột của nàng vậy. Lý Anh Tú nói.
- Anh Tú, sắp đến là mùa thu hoạch tại An Bang, mẹ nghe nói dân chúng tại An Bang có tổ chức một lễ hội mừng mùa lớn. Mẹ muốn đến đó một chuyến.
Thực sự Ỷ Lan muốn làm một thứ gì đó cho Đại Việt. Từ lúc nàng đến đây một mực được người ta cung kính gọi là Thái hậu, nhưng chưa hề có một chút cống hiện nào cho quốc gia, nàng không muốn làm một kẻ vô dụng như vậy.
Lý Anh Tú cũng nghe Tinh Thiều gửi tấu thư về việc này, bình thường Lý Anh Tú trong cung không có những luật lệ rườm rà, Ỷ Lan có thể xuất cung tùy ý nhưng nàng thực sự cô đơn, ngoại trừ An Tư và hắn ra cũng không ai trò chuyện với nàng, để nàng đi ra ngoài một chút cũng tốt. Lý Anh Tú nói.
- Được rồi, triều đình cũng cần có người đại diện đến để cổ động nhân dân, vậy mẹ thay mặt con đi đi. Chiếu chỉ buổi chiều con sẽ để Hàn Lâm viện soạn thảo.
- Vậy mẹ cảm ơn Anh Tú trước rồi.
Ỷ Lan trong lòng vui vẻ, nàng cũng muốn đi thăm thú xem giang sơn của con trai mình như thế nào đây.
Buổi chiều hôm đó Lý Anh Tú để Hàn Lâm viện soạn thảo thánh chỉ Ỷ Lan đại diện cho hoàng tộc đến dự lễ mừng được mùa của dân chúng An Bang, Trần Thư bị gọi trở về chức vị thống lĩnh một trăm Ngự tiền quân, Trần Quốc Toản thống lĩnh một trăm Ngự Lâm quân đi theo bảo vệ Thái hậu.
Vốn Lý Anh Tú nghĩ rằng buổi chiều sẽ được nghỉ ngơi đây, nào ngờ có binh sĩ vào thông báo Thân vương Bravia cầu kiến. Bravia là nước lớn, Pavong là thân vương, ba lần bốn lượt cầu kiến hắn Lý Anh Tú không thể không nể mặt liền truyền hắn vào điện.
- Bái kiến bệ hạ.
Pavong vẫn một thân giáp kỵ sĩ hướng Lý Anh Tú hành lễ, hôm này Lý Anh Tú không mặc triều phục mà là mặc thường phục, Pavong cảm thấy vị hoàng đế này càng trẻ tuổi, càng đẹp trai hơn một chút nhưng đồng thời Pavong cũng có cảm giác thấy quen mắt hơn một chút.
Lý Anh Tú hỏi.
- Không biết thân vương đến tìm Trẫm có việc gì?
Pavong ngay ngắn nói.
- Bẩm bệ hạ, thần đến thứ nhất là để cảm tạ một vị tướng quân của Đại Việt đã cứu con gái thần khỏi bị ám sát. Thứ hai là lần này con gái thần bị ám sát thần cảm giác rất kinh sợ nên xin bệ hạ cho phép Hoa Hồng Đen thương hội có thể mang theo hộ vệ.
Lý Anh Tú tức giận nói.
- Trong Đại Việt lại có người dám ám sát con gái thân vương. Nhưng Trẫm nhớ thân vương cũng không dẫn theo con gái.
Pavong nghiêm túc nói.
- Không giấu bệ hạ, con gái thần là Elina, phó hội trưởng của Hoa Hồng Đen thương hội.
Lý Anh Tú suýt nữa trượt té xuống ghế. Nói nửa ngày không ngờ Elina lại là con gái của Pavong. Mà Pavong là thân vương thì Elina cũng là hoàng tộc. Trong lòng Lý Anh Tú chợt không khỏi lo âu.
- Bệ hạ, bệ hạ.
Thấy Lý Anh Tú không nói gì Pavong liền gọi hai tiếng, Lý Anh Tú giật mình hỏi.
- Thân vương vừa nói gì? Xin lỗi Trẫm hơi nghĩ đến việc khác.
Pavong cũng không biểu lộ gì nói.
- Thần xin bệ hạ cho phép Hoa Hồng Đen có thể gia tăng hộ vệ để bảo vệ con gái thần.
Lý Anh Tú lập tức gật đầu nói.
- Trẫm cho phép Hoa Hồng Đen thương hội hộ vệ trong Thăng Long có thể tăng đến một trăm người. Nhưng không thể hơn nữa.
Pavong kinh ngạc, hắn có cảm giác lạ vì sao tiểu hồ ly này hôm nay lại dễ nói chuyện đến như vậy, hắn ban đầu còn nghĩ sẽ phải tốn một chút máu đây. Pavong lại nói.
- Còn một chuyện nữa là thần xin gặp vị tướng quân đã cứu con gái thần, thần muốn cảm tạ vị tướng quân đó một tiếng.
Pavong muốn gặp là thật nhưng không phải là muốn cảm tạ, mà thực sự muốn đánh nhau với hắn một trận, ngươi nghĩ ngươi là ai mà muốn đoạt con gái ta. Khóe miệng Lý Anh Tú giật giật, hắn nói.
- Lý Thiếu úy đã bị Trẫm phái ra ngoài làm việc, hiện tại không có ở kinh thành nên không thể để thân vương gặp rồi.
Pavong cũng không thất vọng lắm, dù sao việc gặp mặt bạn trai của con gái chỉ là phụ. Cuối cùng hắn cũng nói.
- Bệ hạ, thứ cho thần nhiều chuyện, thần nghe nói binh sĩ Đại Việt có sử dụng một thứ vũ khí rất lợi hại. Không biết bệ hạ có thể…
Lý Anh Tú cắt ngang.
- Thân vương muốn mua súng.
- Súng?
Pavong sửng sốt một chút liền gật đầu.
- Đúng vậy, thần chính là muốn mua nó.
Ban đầu vốn là định thương thảo với Đại Việt hi vọng có thể nhượng ra thứ vũ khí đó, nhưng chưa chắc Đại Việt đã chịu, lúc đó chỉ còn cách sử dụng vũ lực để uy hiếp, đó chỉ là hạ sách. Không ngờ hoàng đế Đại Việt lại đưa ra ý muốn bán, như vậy thì càng tốt, Pavong tin tưởng với sự phát triển của kỹ thuật Bravia chỉ cần có hàng mẫu bọn hắn sẽ nghiên cứ ra được vũ khí tốt hơn cả Đại Việt.
Lý Anh Tú trong lòng cũng biết chuyện hỏa khí bại lộ là chuyện sớm muộn, Đại Việt nắm giữ một vũ khí mạnh mẽ sẽ bị các nước khác nhòm ngó. Khi đó với sức mạnh của Đại Việt tuy không sợ địch nhân nhưng cũng sẽ bị hao tổn rất nặng cho chiến tranh. Lý Anh Tú cũng không muốn gây xung đột với Bravia. Chỉ bằng bán cho Bravia một cái nhân tình để đổi lấy lợi ích. Lý Anh Tú cũng không hi vọng rằng kỹ thuật chế tạo hỏa khí không bị sao chép nhưng hắn cũng không sợ vũ khí Bravia sẽ vượt trội, chỉ cần có đầy đủ thép tốt Đại Việt hoàn toàn có thể tạo ra vũ khí tốt hơn nữa. Cái bây giờ Đại Việt cần chính là thời gian phát triển.