Đế Chế Đại Việt

chương 126: truyền thụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đến Đại Việt?

Kovalov sửng sốt, đây không phải là lộ trình mà bọn hắn muốn đi, vốn lần này nhiệm vụ đi ra cũng chỉ để đánh dằng mặt người Gemanic đồng thởi thử nghiệm vũ khí mới mà thôi, không ngờ lúc này quận chúa lại muốn đi Đại Việt. Elina gật đầu nói.

- Đại Việt có việc ta cần làm, các ngươi cứ trở về báo cáo với quốc vương, ta có thể một mình đi đến Đại Việt.

Kovalov có chút không yên nói.

- Không thể để mặc sự an nguy của quận chúa. Ta sẽ để phó tướng dẫn theo tù binh về, còn ta sẽ hộ tống quận chúa đi Đại Việt.

Thấy Kovalov quyết liệt Elina cũng không miễn cưỡng, dù sao đối với nàng Kovalov có đi theo hay không cũng không quan trọng mấy. Kovalov rất nhanh phân nhiệm vụ xuống, một số chiến hạm hải quân đem theo tù binh chở về Bravia, còn lại hạm đội tiếp tục đi đến Đại Việt.

Quay trở về Đại Việt, kinh thành Thăng Long, điện Long Thụy, bên trong điện đang là một bầu không khí khủng hoảng, ngoại trừ Ỷ Lan, An Tư còn có ba vị phụ chính đại thần, bên giường bệnh Tuệ Tĩnh đặt tay lên bắt mạch cho Lý Anh Tú, đôi mi nhíu chặt lại. Từ ngày hôm qua bệ hạ đã lên cơn sốt, miệng liên tục lẩm bẩm gì đó không rõ như làm ác mộng, nhưng dù có lay động cũng vẫn mê mang không tỉnh lại.

- Tuệ Tĩnh đại sư, bệ hạ như thế nào?

Ỷ Lan lo lắng hỏi. Tuệ Tĩnh lắc đầu nói.

- Thực sự cả cuộc đời của bần tăng chưa hề gặp một trường hợp nào lạ lùng như bệ hạ. Sốt cao, tuy nhiên mạch đập lại khá bình thường, các cơ quan cũng hoạt động rất bình thường. Bần tăng thực sự không có cách, chỉ mong đức Phật phù hộ bệ hạ có thể hóa nguy thành an tỉnh lại mà thôi.

Nghe đến Tuệ Tĩnh cũng bó tay Ỷ Lan và An Tư liền khủng hoảng, bệ hạ còn chưa có con nối dõi, hoàng thất cũng không có ai, nếu có mệnh hệ gì thì Đại Việt phải làm như thế nào đây?

- Cũng không hẳng là không có cách.

Lúc này Phạm Công Bân bỗng nói. Ỷ Lan vội nói.

- Phạm thái y mời nói.

Phạm Công Bân có chút suy nghĩ nói.

- Thần cảm thấy hiện tại chỉ có thể trông đợi vào ý chí của bệ hạ. Tuy nhiên thần nghe nói tuy người hôn mê nhưng ý thức vấn còn, chúng ta cố gắng bên cạnh nói chuyện, động viên bệ hạ có thể giúp bệ hạ tỉnh lại.

Tuệ Tĩnh vuốt vuốt chòm râu có điều suy nghĩ nói.

- Điều này bần tăng cũng từng nghe qua, cách của Phạm thái y có thể thử xem.

Trong khi mọi người lo lắng còn Lý Anh Tú thì sao? Nhân vật chính của câu chuyện này vẫn còn một mực bị Trần Ích Tắc đuổi giết đây. Bỗng nhiên Lý Anh Tú chân vậy mà vướng vào nhau liền té sấp xuống, Trần Ích Tắc từ từ tiến đến, nét mặt vô cảm, ba con mắt lạnh lùng nhìn hắn, đồ đao đưa lên cao chém xuống. Lý Anh Tú nhắm chặt mắt lại hô lớn.

- Cứu mạng với!

Một lúc lâu sau Lý Anh Tú vấn chưa hề nghe thấy động tĩnh gì, mở mắt ra liền thấy Trần Ích Tắc đứng im ở đó, vẫn giữ nguyên động tác chém xuống nhưng lại bất động như bị không gian cô đọng lại vậy. Lý Anh Tú vội lùi xa xa ra giữ khoảng cách, vỗ ngực nói.

- Hú hồn cái đầu còn nguyên.

- Tất nhiên là còn nguyên rồi, ngươi đang ở trong không gian tinh thần làm sao có thể bị chém rụng đầu. Tuy nhiên nếu không có ta khẳng định ngươi chắc chắn chết.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ phía sau làm Lý Anh Tú giật mình.

- Hù chết bảo bảo, lại là ngươi sao?

Người thanh niên đứng trước mặt Lý Anh Tú lại vô cùng trẻ tuổi, đẹp trai, mặc một bộ áo khoác tím viền vàng, hắn chính là đồng bọn của Lạc Long Quân đưa Lý Anh Tú đến đây - Lục Đạo Thần Franz.

Nhìn thấy bộ dạng của Lý Anh Tú Franz cũng bật cười nói.

- Tất nhiên là ta, nếu không phải có ta hẳng ngươi đã bị chém chết rồi.

Lý Anh Tú cũng hiểu nếu không phải có Franz thì mình đã đầu thai đi gặp Lạc Long Quân lần nữa rồi. Đột nhiên hắn đổi giọng nói.

- Nha, ta nói Lục Đạo thần, sao ngài lại biết ta bị nguy hiểm lại đến đây cứu ta.

Franz buồn bực nói.

- Ngu ngốc, ta một mực tồn tại một tia thần thức trong thức hải của ngươi, nên nhớ linh hồn của ngươi chính là do ta kéo sang thế giới này đây.

Lý Anh Tú tỏ vẻ kinh dị, hai tay che ngực nói.

- Yêu, vậy chẳng lẽ khi ta tắm rửa ngài cũng nhìn thấy ta. Ta nói ngài là thần nhưng cũng phải tôn trọng quyền riêng tư của ta nha. Còn nữa, ta là thẳng nam, ta thích nữ nhân, là nữ nhân, điều quan trọng nhắc lại ba lần.

Franz nghe hắn lải nhải liền tung ra một cước đá bay Lý Anh Tú ra xa mấy mét. Tên này vì sao ban đầu không phát hiện hắn lại nói nhiều, lại còn vô sỉ đến như vậy chứ. Lý Anh Tú xoa xoa mông đứng lên nói.

- Lục Đạo Thần, người xưa có câu quân tử động khẩu không động thủ, ngài lại không dùng miệng đã dùng đến tay chân, quá không phải là quân tử đi.

Franz liếc mắt thản nhiên nói.

- Ta chưa từng nói ta là quân tử.

- Ặc. Cái này đúng.

Lý Anh Tú cạn lời rồi. Hắn vội chuyển chủ đề nói.

- Lục Đạo Thần làm sao ta có thể thoát ra khỏi chỗ này đây? Ngài có thể đem ta ra khỏi nơi này không?

Franz lắc đầu nói.

- Mỗi con người đều có số mạng và sứ mệnh riêng của bản thân mình mà không ai có thể thay đổi. Số mệnh đã sắp đặt đây là kiếp nạn của ngươi và ngươi phải tự mình vượt qua.

Lý Anh Tú không hiểu nói.

- Vượt qua? Ta còn không biết mình bị làm sao đây làm sao có thể vượt qua được?

Franz chỉ về phía Trần Ích Tắc nói.

- Đánh bại hắn ngươi tự nhiên có thể thoát ra khỏi thức hải này.

Lý Anh Tú cười khổ nói.

- Lục Đạo Thần, ta nói ngài đùa ta đúng không. Trần Ích Tắc tuy nói là kẻ phản quốc nhưng không thể không công nhận hắn cũng là tinh anh của Trần gia, được truyền thụ võ nghệ từ nhỏ, còn ta chỉ học được mấy chiêu mèo cào thôi làm sao có thể đánh bại được hắn.

Franz chán nản vỗ trán nói.

- Bởi vậy ta nói ngươi sống trong thời loạn thế lại không chăm chỉ học võ nghệ chỉ lo đua đòi tán gái. Đến đây.

- Dù gì ta cũng là vua được không, đâu cần thiết phải tự mình xông vào chiến trường làm gì?

Lý Anh Tú vừa lẩm bẩm vừa đến gần trong tay Franz liền xuất hiện ra một quyển sách dày cộp thuận tiện liền vung tay đập xuống đầu Lý Anh Tú.

Rầm.

Lý Anh Tú hét thảm một tiếng liền ngã bệch xuống đất, quyển sách trong tay Franz tan biến mà trong đầu của Lý Anh Tú cũng tồn tại thêm không ít thứ gì đó. Lý Anh Tú hai tay xoa đầu tỏ vẻ đáng thương nói.

- Lục Đạo Thần, ngài cũng quá bạo lực đi.

Franz một bộ mặt không nếm xỉa tới nói.

- Chưa nghe câu nhét sách vào đầu sao? Đó là cách nhanh nhất để truyền thụ tri thức cho ngươi.

Quả nhiên Lý Anh Tú cảm thấy được trong đầu mình lại có một số kiến thức mới, lại là một bộ kiếm thuật đây, hắn cảm thấy từng chiếu, từng thức của kiếm pháp này rất quen thuộc như in trong đầu hắn, chỉ là cơ thể lại có chút không quen thuộc, không thuận lợi điều phối theo động tác suy nghĩ trong đầu. Franz nói.

- Đây là một bộ kiếm thuật ta nhặt được của một tên quý tộc ở một vị diện khác. Tuy nói không quá thích hợp cho chiến trận nhưng lại phù hợp với ngươi lúc này. Ta biết ngươi lười nhớt thây ra nhưng sống tại thời loạn thế bản thân cũng phải có vũ lực nhất định, hộ vệ nhiều lúc cũng không thể bảo vệ ngươi chu toàn. Còn nữa, lo mà kiếm người vợ, sinh ra nhiều hậu đại, Việt tộc tại nơi này hoàn toàn đặt vào tay ngươi. Đừng để Lạc Long Quân phải thất vọng.

Nói rồi liền tan biến đi. Lý Anh Tú liền gọi với theo.

- Ta muốn luyện tập nhưng vũ khí của ta đâu này?

Từ trong hư không liền vọng lại âm thanh.

- Đây là thức hải của ngươi, ngươi không biết tự tưởng tượng ra hay sao đồ ngu.

- Ta mới không ngu đây.

Lý Anh Tú làu bàu nhưng không khỏi không công nhận Franz nói rất có lý, tại sao hắn không nghĩ ra sớm đây này. Lý Anh Tú chợt thấy sau lưng mình lành lạnh, khẽ quay đầu nhìn lại Trần Ích Tắc vậy mà đã cử động được rồi. Má nó, Lục Đạo Thần, ngươi chơi ta, ta còn chưa kịp luyện võ nghệ đây. Vừa nghĩ đến đây, Trần Ích Tắc đã cầm kiếm lao tới, Lý Anh Tú vội bỏ chạy hô lớn.

- Có ai không? Cứu mạng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio