Đế Chế Đại Việt

chương 167: đại việt xuất binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kể từ sau chiến thắng của Bravia tại pháo đài Babaria cục diện chiến tranh dần dần thay đổi. Bravia liên tiếp giành chiến thắng trên các chiến trường, giải phóng được hoàn toàn C nước, đánh hạ được B nước. Phía A nước ngược lại Bravia không thể tiếng quân, bởi tuy một vạn kỵ Gemanic đã nằm lại Babaria nhưng tại A nước vẫn còn một vạn Trọng kỵ đây. Với địa hình là bình nguyên như A nước Bravia đúng là vẫn sợ hãi Trọng kỵ Gemanic xung phong, dẫu là một vạn Tân quân có được trang bị hỏa khí trên bình nguyên tấn công tuyệt đối vẫn không thể đánh lại được một vạn trọng kỵ. Tiếp đến là sự kiện cảng thị Fullham, toàn bộ hạm đội Neuer gia tộc bị tiêu diệt hoặc bắt sống, liên tiếp hai tháng sau đó, lần lượt các toàn cảng thị khác của Gemanic bị hạm đội của Bravia bắn phá, hạm đội Gemanic hầu như không còn sức phản kháng trước sự tấn công của Bravia. Hơn nữa với việc B nước bị tiêu diệt, biên giới Gemanic như một cô gái đã bị lột sạch, chỉ còn chờ Bravia đến hiếp nữa mà thôi.

Trước tình hình đó quân Gemanic dưới sự chỉ huy của Macro đại công tổ chức rút quân co cụm phòng thủ biên giới, chỉ để lại hơn một vạn trọng kỵ và một vạn bộ binh phòng thủ A nước.

Đến tháng năm bước tiến của Bravia đã chậm lại không ít, một phần vì Macro đại công đã co cụm phòng ngự, một phần là bởi…hết thuốc súng. Sở dĩ với lực lượng không mấy áp đảo Bravia có thể đánh bại được Gemanic là nhờ có hỏa khí. Có hỏa khí Trọng kỵ không dám tấn công ra ngoài, mà bộ binh hạng nặng - một vương bài của Gemanic cũng bị hỏa khí bắn cho tan nát, chỉ biết bị động phòng ngự. So với máy bắn đã hỏa pháo lại dùng tốt hơn nhiều. Một phát đạn M trúng đích liền có thể đục ra một lớp tường mỏng, các pháo đài cũ kỹ tại B nước thì lại càng đừng nhắc đến, cơ hổ chỉ sau vài đợt pháo, tường thành đã bị bắn rách nát đến không chịu nổi.

Thế nhưng vừa cung cấp cho hải quân đánh trận, vừa cung cấp cho chiến trường trên bộ điểm yếu của Bravia cuối cùng cũng lộ ra, bọn hắn không có đủ thuốc súng để tiếp tục đánh mạnh mẽ như vậy. Sứ thần liên tục xin xỏ Đại Việt bán thêm thuốc súng, nhưng Đại Việt hồng lô tự chỉ lắc đầu nói: “Không có”. Bravia cũng chẳng thể làm gì ngoài tạm dừng tấn công, bọn hắn cũng cần củng cố phần đất vừa chiếm được, mà Gemanic cũng được một cơ hội thở dốc.

Thế nhưng so với hai nước Đại Việt lại trở nên bận rộn lên hẳn. Hiện tại hai nước lâm vào cục diện giằng co rất đúng ý của Đại Việt, hơn nữa, hạm đội hùng mạnh của Gemanic đã bị Bravia tiêu diệt, đây đúng là cơ hội của Đại Việt. Sau khi nhận được tin tức Lý Anh Tú liền triệu tập Cơ mật viện, đồng thời mời các võ tướng khác vào tham dự. Ngay sau đó hàng loạt thánh chỉ được ban bố, Đại Việt toàn diện chuẩn bị cho chiến tranh.

Đầu tuần tháng năm Lý Anh Tú triệu tập Cơ mật viện lần cuối cùng. Lần này xuất hiện bên trong Cơ mật viện ngoài thượng thư lục bộ, hai viện còn có Lê Phụng Hiểu, Lê Chân, Phạm Cự Lượng, Trần Nhật Duật,…đều là thống lĩnh các quân của Đại Việt.

- Bẩm bệ hạ, lương thảo, khí giới, thuyền bè, binh sĩ đều đã sẵn sàng cho cuộc viễn chinh, chỉ chờ lệnh của bệ hạ.

Phạm Tu đại diện Binh bộ nói. Từ hai tháng trước Lý Anh Tú hạ chiếu tuyển quân, lần này tuyển số lượng lên đến một vạn binh sĩ. Ý muốn không phải đem bọn hắn ra chiến trường mà là để thay thế cho các quân phòng giữ tại các địa phương trong khi bọn hắn đi viễn chinh. Lần này đánh quần đảo Sắt Lý Anh Tú gần như dốc toàn bộ lực lượng: Hải Đông quân, Thần Sách quân, Bắc Hải hải sư, Đến ngay Cấm quân Lý Anh Tú cũng cắt cử hai ngàn quân đi cùng. Bốn quân cộng lại lên đến một vạn quân, cộng thêm dân phu cũng lên đến một vạn ba bốn ngàn người.

- Tốt lắm, Phạm Cự Lượng, Thần Sách quân làm quen trang bị mới như thế nào?

Lý Anh Tú quay sang hỏi, Phạm Cự Lượng lập tức đáp.

- Bẩm bệ hạ, theo lệnh bệ hạ Thần Sách quân luôn nghiêm túc luyện tập, làm quen với trang bị mới đã vô cùng thuần thục.

Sau Chương Thánh quân quân, Thần Sách quân là quân tiếp theo được tái trang bị, thậm chí đến Cấm quân cũng tủi thân. Không những nhiên hạm cũ được bỏ đi tái trang bị là một loại tàu vận tải mới đóng theo kiểu long cốt dài đến hơn bốn mươi mét, trang bị ba cột buồm, là tàu vận tải hạng nặng mà Lý Anh Tú đặc biệt đặt tên là tàu vận tải lớp Huyền Vũ.

Thân tàu Huyền Vũ vô cùng rắn chắc, chịu được sóng gió, có ba cột buồm chính cùng tám mảnh buồm phụ. Một thuyền có thể chở đến năm trăm lính, hoặc có thể chở chiến mã, chiến tượng, các loại pháo cũng không thiếu. Trang bị phổ biến của bọn hắn chủ yếu là pháo M và pháo P giống như Chương Thánh quân, nhưng vũ khí cá nhân lại được thay đổi, không phải là Type mà là súng mới do Hồ Nguyên Trừng mới chế tạo ra gọi là Type A. Khác biệt duy nhất giữa Type và Type A chính là Type A có một bộ thước ngắm đầy đủ so với Type chỉ có độc mỗi đầu ruồi. Hơn nữa thước ngắm lại ngắm đến khoảng cách hai trăm mét, mặc dù Lý Anh Tú biết sẽ chẳng bao giờ dùng đến. Dù sao súng chưa có rãnh xoắn ngoài một trăm mét đã không biết đạn bay đi đâu rồi.

Còn chưa kể đến chiến hạm hộ tống của bọn hắn cũng được thay đổi. Ngoại trừ các chiến hạm chiến lợi phẩm của Crow còn có Chấn Long hạm và hai hộ vệ hạm lớp Chu Tước. Đây chính là kết quả của Phạm Cự Lượng mặt dày mày dạng đi ôm chân Lý Anh Tú ủy khuất cầu xin đây. Nếu không phải Phạm Cự Lượng nhây Lý Anh Tú không chịu được thì còn lâu Thần Sách quân mới có hai chiếc chiến hạm lớp Chu Tước đây.

- Tốt lắm, trận chiến lần này thành bại hay không chính là xem sự phối hợp của khanh và Lê Chân.

Lý Anh Tú khen ngợi một câu. Lê Chân cùng Phạm Cự Lượng liền ôm quyền nói.

- Chúng thần sẽ không làm bệ hạ thất vọng.

Lý Anh Tú hài lòng lại quay xuống quần thần híp mắt cười nói.

- Hiện tại chỉ còn việc chọn người dẫn quân đi viễn chinh. Ai xung phong đi đây?

- Thần nguyện ý đi.

Quả nhiên không ngoài Lý Anh Tú dự đoán, ngoại trừ Lê Chân và Phạm Cự Lượng đã xác định vị trí còn lại đều giơ tay. Lê Phụng Hiểu quay sang Phạm Tu nói.

- Lão tướng quân, ngài để cho chúng ta kiến công lập nghiệp đi. Dù sao ta đối với quần đảo Sắt vẫn rõ ràng hơn ngài.

Phạm Tu liếc mắt hừ một tiếng.

- Lần trước bệ hạ đã ưu ái nhường ngươi đi rồi, lần này ta nhất định sẽ không nhường lại. Nằm mơ đi.

Lê Phụng Hiểu lập tức không phục lại nói.

- Lão tướng quân, dù gì ngài cũng là binh bộ thượng thư nha. Nếu ngài đi công việc của bin bộ lại rối loạn.

Phạm Tu lần này đến liếc mắt cũng không thèm chỉ quay sang Lý Anh Tú ôm quyền khom người nói.

- Bẩm bệ hạ. Xin cho phép thần xuất chinh lần này. Dù sao thần già rồi, cơ hội ra chiến trường cũng không còn bao nhiêu. Lần này viễn chinh trở về thần cũng xin cáo lão hồi hương.

Lý Anh Tú nghe vậy cũng chợt nhìn thật kỹ Phạm Tu. Nhìn qua tuy Phạm Tu vẫn không có khác biệt mấy so với lúc mới được triệu hoán, nhưng nhìn kỹ lại rõ ràng Phạm Tu đã già hơn không ít, dù sao trước kia nhìn lão tướng quân vẫn khỏe mạnh như tuổi trung niên, nhưng hiện tại khí thế hung mãnh trước kia không còn, ngược lại thu về nội liễm, lại có chút già nua, Lý Anh Tú nhớ mùa Đông năm ngoái Phạm Tu lại bệnh hai trận đây. Cũng dễ hiểu, dẫu sao Phạm Tu ba năm đến đây tuổi cũng đã bảy mươi sáu. Thất thập cổ lai hi, người ngoài bảy mươi nhưng vẫn còn đánh trận như Phạm Tu lại càng hiếm. Nhưng đây có lẽ cũng là cơ hội ra trận cuối cùng của lão tướng quân đi. Lý Anh Tú cũng không nỡ từ chối.

- Trẫm chuẩn tấu, tuy nhiên Lê Phụng Hiểu Trẫm chắc chắn sẽ phái đi. Khanh chọn cho Trẫm một người có thể thống lĩnh binh bộ.

Phạm Tu nghe vậy liền vui mừng nói.

- Tạ ơn bệ hạ ân chuẩn. Thần cũng có một người đề cử. Là Ngự Tiền quân Chỉ huy thiêm sự Trần Quốc Tuấn.

Lý Anh Tú không ngờ Phạm Tu lại đề cử Trần Quốc Tuấn, nhưng dù sao để Trần Quốc Tuấn thay thế Phạm Tu vẫn vô cùng ổn, tuy tại kiếp này chưa có chiến công nhưng uy danh cùng công tích của Trần Quốc Tuấn vẫn còn đó.

- Tốt, Trẫm chuẩn tấu.

Lý Anh Tú nói. Cuối cùng Lữ Gia thay mặt Lý Anh Tú tuyên bố.

- Phong Phạm Tu làm Phục Man đại nguyên soái thống lĩnh đại quân đi chinh phạt Crow đại công. Phong Lê Phụng Hiểu làm thượng tướng quân, phong Lê Chân, Phạm Cự Lượng làm tả hữu Vũ vệ tướng, phong Trần Nhật Duật Đô tướng, phong Nguyễn Cảnh Chân làm giám quân, phong Đặng Ma La làm tham tướng…

Một loạt cái tên được được nhắc đến, lần này Đại Việt không những dốc hết lực để đánh quần đảo Sắt còn dùng hầu hết tất cả tướng lĩnh có thể sử dụng, chỉ để chiến dịch này có thể thành công tốt đẹp. Lý Anh Tú tin tưởng với sự cẩn trọng của Phạm Tu, lại có một bầy danh tướng làm tham mưu Đại Việt sẽ có một chiến thắng vẻ vang.

======================++

Cuối cùng cũng đến lúc san bằng quần đảo Sắt. Keke

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio