Ngô Tuấn nghe Trần Thư nói vậy cũng khiêm tốn nói.
- Phó đề lãnh quá lời, giai đoạn sắp đến hi vọng Phó đề lãnh và Thiếu sinh quân sẽ giúp đỡ chúng ta nhiều hơn.
Ý bảo cũng không xem Trần Thư là thuộc hạ mà là quân đội bạn. Ngô Tuấn nói tiếp.
- Lần này Thiếu sinh quân có đem trang bị đến sao?
Trần Thư gật đầu nói.
- Đều đem đến đủ, mời bộ trưởng đến xem.
Trần Thư dẫn Ngô Tuấn đi vào bên trong một khu láng trại, nơi đây đã chất đầy một động vật tư và đồ quân trang, quân dụng. Trần Thư nói.
- Bộ trưởng ngài xem, chúng ta mang đến ngoại trừ mỗi người vật dụng cá nhân, ba trăm phát đạn, một chi nỏ, ba mươi mũi tên, còn có hai mươi khẩu dã pháo, hai trăm hỏa cầu, cùng năm trăm ký thuốc nổ,... ngài xem còn thiếu gì không?
Ngô Tuấn xem xét từng lô vũ khí, vẫn còn niêm phong trong giấy dầu đây. Bởi lần trước Thiên Long vệ là bơi qua sông, nên bọn hắn cũng không thể đem quá nhiều vật tư, lần này Thiếu sinh quân đem qua ngược lại rất đầy đủ. Ngoại trừ vũ khí còn có lương thực và chiến mã nữa đây. Ngô Tuấn cho người gọi Thiết Hùng đến hỏi.
- Hiện tại quân đội đã tập kết đầy đủ, hiện tại ngươi có thể vẽ bản đồ ra rồi.
Thiết Hùng nhìn quanh trợn trắng mắt. Đây là viện binh mà ngươi nói nha? Hai trăm người? Trọn vẹn hai trăm người ngươi đòi đi công phá tòa thành hai ngàn binh phòng thủ, các ngươi đang đùa giỡn ta đi tìm chết?
Thế nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Thiết Hùng móc từ trong ngực ra một tấm bản đồ vẽ kỹ càng từng con đường đi từ Tân Bình đến Tây Gốt, hắn nói.
- Ta có thói quen vẽ bàn đồ những nơi ta đừng đã đi qua, bên trong bản đồ có vẽ rõ ràng đường từ Tân Bình, Hải Vân quan đến thành Đà Lôi, thậm chí sâu trong lãnh thổ Tây Gốt, đương nhiên sẽ có sơ sót một chút, nhưng không quá lo lắng, lần này ta sẽ dẫn các ngươi đi.
Thiết Hùng đối với Tây Gốt tràn đầy hận ý, hắn muốn giết chết Thiết Hán Cơ, giết chết Lang Cư để báo thù cho Thiết Bảo, thế nhưng hắn cũng biết lực lượng của mình không đủ, chỉ có thể dựa vào Đại Việt thì báo thù mới có cơ hội.
Ngô Tuấn cũng đã được Trần Quốc Tuấn xác nhận thân phận của Thiết Hùng, đối với lời nói của hắn cũng tin tưởng. Ngô Tuấn nói.
- Lần này nếu có thể thành công trở về ngươi sẽ lập được một công lớn, ta sẽ bẩm báo với bệ hạ ngươi sẽ chính thức trở thành thần dân Đại Việt, vinh hoa phú quý không thể thiếu người.
Dù là hàng binh nhưng Ngô Tuấn cũng động viên một chút, dù sao không gì có đồng minh hay bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn, Thiết Hùng với Đại Việt càng có nhiều ràng buộc thì hắn càng khó phản bội Đại Việt.
=====================Ta là đường phân cách====================
Chiến tranh phía Nam đã diễn ra được hơn một tháng, mọi nguồn lực của Đại Việt lúc này gần như đều tập trung vào cho hai cuộc chiến tranh phía Bắc và phía Nam. Thăng Long trở nên thưa thớt không ít, ra đường chủ yếu chỉ thấy người già và phụ nữ, nam tử đủ tuổi tất cả đều đã ra chiến trường.
Thế nhưng ít người không có nghĩa là thương nghiệp bị hạn chế đi, ngược lại Đại Việt có chiến tranh thương nhân kéo đến Đại Việt ngày càng nhiều. Bởi chiến tranh, sức lao động Đại Việt giảm đi, năng suất sản xuất giảm sút, nhu cầu hàng tiêu dùng, vật chất của dân chúng tăng lên, cung ứng nội địa không đủ, thương nhân nước ngoài ngửi thấy mùi lợi nhuận lập tức đổ vào. Lý Anh Tú cũng đã tiên liệu trước được điều này, thời hiện đại chiến tranh thương mại chính là một mặt trận mà những nước lớn thường dùng để áp chế những nước khác. Do đó ngay từ sớm kế hoạch bình ổn kinh tế đã được soạn thảo ra. Một mặt triều đình tự mình đi thương lượng với các thương nhân về giá cả, yêu cầu bọn hắn không được tăng giá hàng hóa quá cao, bù lại Đại Việt sẽ giảm thuế quan cho bọn hắn. Mặt khác triều đình khuyến khích các thương nhân nội địa tăng cường sản xuất hàng hóa để đáp ứng nhu cầu của dân chúng.
Thế nhưng đó chỉ là một mặt của hàng hóa tiêu dùng trong xã hội, nhưng những mặt hàng đặc biệt lại có hạn chế rất lớn, ví dụ như quặng sắt, đồng, lương thực,...cũng không phải muốn là có thể bình ổn. Trong chiến tranh những thứ này tiêu hao vô cùng lớn, trong khi sức lao động suy giảm năng lực sản xuất ra cũng không kịp bù đắp, Đại Việt không thể không hướng ra bên ngoài mua, lúc này các thương nhân lập tức hung hăn làm thịt Lý Anh Tú. Thế nhưng bởi vì nhu cầu cấp thiết Lý Anh Tú cũng có thể nhịn mà thôi.
May mắn chính là rất nhanh chiến báo từ quần đảo Sắt cũng đã truyền đến, Đại Việt chính thức giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh này. Thế nhưng vấn đề mới đặt ra, thứ nhất chính là hợp thức hóa sáp nhập quần đảo Sắt vào Đại Việt, thứ hai chính là giải quyết lực lượng tù binh của lính đánh thuê Giáp Vàng. Trong thư Phạm Tu cũng trình bày đầy đủ hoàn cảnh, lợi và hại của lính đánh thuê. Lý Anh Tú sau một hồi thương thảo với Lữ Gia cũng đưa ra quyết định, cử Phạm Sư Mạnh lần nữa đi đến Bravia, hẹn gặp các bên để đàm phán về vấn đề của quần đảo Sắt và tù binh. Dùng chính lính đánh thuê tù binh để gây áp lực lên Franzt đế quốc để giành lấy sự ủng hộ, hoặc ít ra yêu cầu Franzt phải trung lập.
- Bẩm bệ hạ cho gọi thần?
Trần Thủ Độ từ ngoài điện đi vào trong thượng thư phòng nói. Ám bộ khi nay khối lượng công việc rất nhiều, hơn ai hết Lý Anh Tú hiểu được tầm quan trọng của tình thế nước ngoài ảnh hưởng đến Đại Việt, do đó Lý Anh Tú yêu cầu Ám bộ phải nhanh chóng phát triển ra nước ngoài, không chỉ là Bravia mà còn là Gemanic, Franzt đế quốc và cả những vương quốc nhỏ nữa. Những tin tức sau khi đưa về Ám bộ sẽ được tổng hợp lại vẽ lên một bức tranh toàn cảnh tình hình trong khu vực, khi đó Cơ Mật viện sẽ bàn thảo và đưa ra một phương án mang tính chiến lược cho Đại Việt.
Lý Anh Tú đưa xuống một phần báo cáo nói.
- Khanh xem thử thứ này đi.
Trần Thủ Độ tiếp lấy bản báo cáo, đây là một bản tấu chương từ quần đảo Sắt mới gửi về, bên trong Phạm Tu nói rằng các quý tộc đầu hàng, quý tộc mới tại quần đảo Sắt đang có dấu hiệu muốn bạo động, không chịu tuân theo luật lệ của Đại Việt. Hiện tại Đại Việt vẫn chưa thể cử người quản lý các vùng đất mới, nên quân viễn chinh vẫn phải căn mình ra các nơi để đề phòng bạo động xảy ra. Trần Thủ Độ đọc xong liền ngẩng đầu lên nói.
- Bệ hạ muốn thần xử lý việc này?
Lý Anh Tú gật đầu, ánh mắt ánh lên sắc lạnh nói.
- Trẫm muốn Ám bộ xử lý việc này, có thể dùng bất cứ biện pháp nào nhưng không được phá hư thanh danh của Đại Việt. Trẫm ban cho khanh toàn quyền xử lý.
Trần Thủ Độ cũng không ngạc nhiên, bởi tin tức này Ám bộ đã nhận được trước đó nữa ngày. Đối với mệnh lệnh của Lý Anh Tú Trần Thủ Độ vô cùng hài lòng, hắn tỏ vẻ đã hiểu liền cúi người nói.
- Thần tuân chỉ, ngày mai thần lập tức đi quần đảo Sắt để xử lý.
Trần Thủ Độ đi rồi viên Bách hộ Cấm quân lại đi vào điện, kể từ khi Trần Thư đi theo quân xuống phía Nam viên Bách hộ lập tức thay thế vị trí của hắn, dù sao cũng là Lý Anh Tú dùng quen người, sai bảo cũng tiện.
- Bái kiến bệ hạ, có thư từ Elina tiểu thư gửi đến.
Bây giờ quan hệ giữa Elina và bệ hạ cả triều thần đều biết, đồng thời cũng chia ra làm hai luồn ý kiến, một nhóm ủng hộ Elina lên ngôi hoàng hậu, một nhóm lại cho rằng hoàng hậu phải là người Việt tộc, không thể để người ngoại quốc được, đương nhiên đứng sau nhóm này Lý Anh Tú cũng biết chính là Trần Thủ Độ.
Lý Anh Tú nghe nhắc đến Elina gương mặt không tự chủ được mỉm cười một cái, hai người yêu xa cũng chỉ có thể thỏa nỗi nhớ nhung qua những bức thư này mà thôi. Lý Anh Tú tâm lý thoải mái cười một cái nói.
- Đem thư đến.
Viên Bách hộ cung kính dâng lên thư, Lý Anh Tú mở thư ra, là những dòng chữ quen thuộc, lại rất đẹp, Elina rất thông minh, học tiếng Việt cũng rất nhanh, nàng hiện tại đã có thể nghe viết thuần thục, thậm chí những tiếng lóng, từ lái nàng cũng có thể hiểu được.
Bên trong thư đầu tiên Elina vẫn quan tâm hỏi tình hình của hắn, sau đó lại là tình hình chuẩn bị mở xưởng như thế nào, nàng lại kể với hắn nghe vài chuyện lặt vặt xảy ra, kể về chuyến đi giao thương mới của nàng, phần cuối cùng lại làm Lý Anh Tú vô cùng chú ý. Elina nghe tin tức Đại Việt xảy ra chiến tranh với Tây Gốt, biết rõ tình hình Đại Việt khuyết thiếu những vật tư thiết yếu nên đã thông qua Hoa Hồng Đen thương hội thu mua giao đến Đại Việt hai tấn thép Bravia, bốn tấn đồng và hai trăm tấn lương thực đang trên đường vận chuyển đến, theo sau chính là đại lượng máy móc cũng đang trên đường chở đến, ước chừng tháng sau liền có thể giao nhận. Cuối cùng nàng nói rất nhớ hắn, có lẽ trong mùa Đông nàng sẽ lại sang Đại Việt.
Khép lại bức thư Lý Anh Tú trong lòng ấm áp, dẫu không biết thân phận của hắn là quốc quân Đại Việt, thế nhưng Elina thương ai thương cả đường đi, trong lòng nàng Đại Việt cũng đã bắt đầu có địa vị quan trọng. Những vật tư chuyển đến số lượng không quá nhiều, nhưng có thể tạm thời giải quyết được khó khăn của Đại Việt trong thời gian ngắn. Lý Anh Tú nhìn về xa xăm, trong lòng đối với quyết định của mình ngày càng kiên định.