- Không có cách, chỉ phải làm như vậy. Trẫm sẽ giảm bớt chi phí từ quân đội đưa đến, xem thử có thể cầm cự được bao lâu. Hi vọng nhà máy có thể sớm đi vào hoạt động, như vậy mới có thể mau chóng cầm lấy được lợi nhuận.
Để xây dựng lên nhà máy Lý Anh Tú đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn vừa xây dựng nông trường nguyên liệu, nhà máy và mua sắm máy móc, công nhân mặc dù đã có một số nhưng xa xa vẫn còn chưa đủ. Chỉ khi nào nhà máy thực sự đi vào hoạt động thì mới có thể gọi là đặt nền móng đầu tiên cho nền sản xuất tư bản. Tư bản chủ nghĩa tuy có rất nhiều mặt tiêu cực nhưng không thể phủ nhận nhờ có nền sản xuất tư bản chủ nghĩa mà nhu cầu về vật chất của con người được đảm bảo. Phải biết rằng trong lịch sử Tư bản chủ nghĩa chỉ xuất hiện vài trăm năm nhưng khối lượng vật chất nó tạo ra đã bằng tất cả thời kỳ trước đó cộng lại.
Lý Anh Tú chính là đang hướng Đại Việt sẽ đi lên theo chiều hướng Tư bản chủ nghĩa. Hắn vốn định đưa nền sản xuất tư bản chủ nghĩa vào nông nghiệp, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ tư tưởng của người Việt tộc là tư tưởng tiểu nông, đối với bọn họ mảnh ruộng và con trâu là cả một gia nghiệp, sẽ không dễ gì để bắt một người nông dân từ bỏ ruộng đất của mình. Nếu Lý Anh Tú dùng ý chí của mình thực hiện thì có thể, nhưng lòng dân sẽ giảm sút, bạo loạn xã hội sẽ xảy ra, đối với Đại Việt là cực kỳ bất lợi. Do đó Lý Anh Tú quyết định sẽ bắt đầu bằng những điền trang ruộng tốt. Ruộng tốt vốn là chia cho những gia đình có người đi binh dịch, phụ thuộc rất nhiều vào triều đình, nên chấp nhận mệnh lệnh của triều đình cũng sẽ dễ dàng, khi đó tư bản nhà nước cũng sẽ thành lập. Tiếp theo đó sẽ là đến ruộng đất của những người dân bản địa hoặc Man tộc, những người này do nền văn hóa khác biệt đối với ruộng đất cũng sẽ không cố chấp như vậy, nhìn thấy lợi ích từ tư bản nhất định sẽ tự mình thay đổi, triều đình chỉ cần xúc tiến và quản lý một chút liền có thể. Đến lúc đó bước cuối cùng Đại Việt liền có thể đưa nền sản xuất tư bản chủ nghĩa hoàn toàn vào nông nghiệp. Tuy nhiên Lý Anh Tú phải đảm bảo được quyền lợi cho những người nông dân mà không phải bóc lột, bần cùng hóa như tư bản chủ nghĩa cổ điển, nếu không Lạc Long quân nhất định sẽ cạo chết hắn. Điều này cần Lý Anh Tú cùng Cơ Mật viện phải bàn bạc lại kỹ hơn mới có thể thực hiện được.
- Như vậy Lương Thế Vinh trước tiên nhận chức Hàn Lâm học sĩ, trợ giúp Lê khanh và Bảo Công tính toán vật tư, giàn xếp cho dân chúng. Nguyễn khanh trước hết đảm nhận Nghi quan, hỗ trợ An Tư một thoáng. Còn Đinh Lễ tạm thời theo Trẫm làm Cận vệ đi.
- Chúng thần tuân chỉ.
Lý Anh Tú buổi chiều cùng Đinh Lễ lĩnh một đội Cấm quân đi ra khỏi hoàng cung. Hắn muốn đi đến những khu kiến trúc xem một chút sự thay đổi của thời đại mới ra sao. Gần hoàng cung nhất đương nhiên là Đại sứ quán. Đứng bề ngoài nhìn xem Đại sứ quán không có sự thay đổi gì quá lớn, chỉ là dường như người đi lại bên trong càng nhiều hơn. Lý Anh Tú bước vào cửa đã thấy vài người sĩ quan phương Tây đi ra hướng hắn cúi chào.
- Kính chào quốc vương bệ hạ.
Một tên NPC là nhân viên của Đại sứ quán liền đi đến thông dịch cho Lý Anh Tú, hay ho ở chỗ tên thông dịch viên này vậy mà tinh thông đủ loại ngôn ngữ từ tiếng Anh, tiếng Hà Lan, tiếng Nhật, tiếng Trung cho đến cả tiếng Bồ Đào Nha cũng biết, nếu đem hắn vứt ra thời hiện đại thì quả thực chính phủ phải cướp đem hắn về làm thông dịch cho nguyên thủ quốc gia.
- Các ngươi là sứ đoàn đến từ nước nào.
Lý Anh Tú hỏi, lần lượt từng người bước lên đáp.
- Thần đến từ Bồ Đào Nha.
- Thần đến từ Hà Lan.
- Thần đến từ Anh quốc.
Lý Anh Tú gật đầu, cả ba quốc gia này trong thời Lê Trung Hưng đều có làm ăn qua lại với Đại Việt, giao lưu quân sự cũng không hề ít, nên có thể xuất hiện cũng không hề khó hiểu. Lý Anh Tú hài lòng nói.
- Không biết các ngươi có thể đem lại cho Đại Việt những gì?
Sứ thần của Bồ đào nha là một người trung niên để râu quai nón, mặc giáp sắt màu bạc toàn thân sáng loáng, hông đeo một thanh kiếm, bên hông còn có một thanh súng ngắn, nhìn trang bị này Lý Anh Tú thèm muốn không thôi. Châu Âu thế kỷ XVII giáp sắt chính là phổ biến hơn thời trung cổ rất nhiều, vừa chắn chắn lại vừa nhẹ hơn, sản xuất dễ, trang bị đại trà, thế nhưng bởi vì sự xuất hiện của súng mà dần dần thoái trào. Sứ thần Bồ Đào Nha nói đầu tiên.
- Bẩm quốc vương bệ hạ thần có thể cho bệ hạ thuê một đại đội bộ binh và mười sĩ quan huấn luyện. Giá thuê sĩ quan huấn luyện mười người là một trăm đơn vị vàng một tháng, một đại đội bộ binh một trăm người, bốn trăm đơn vị vàng một tháng. Kèm theo bệ hạ có thể mua được một số phát minh của chúng thần. Ngoài ra chúng thần có thể miễn phí đưa tiễn bệ hạ vài tên giáo sĩ truyền giáo để giáo hóa dân chúng của bệ hạ.
Lý Anh Tú tặc lưỡi, đắt như vậy, thế nhưng hệ thống nâng cấp quả là không bình thường. Sĩ quan huấn luyện Lý Anh Tú để ý chính là cái này. Mặc dù Lý Anh Tú đã cung cấp một số biện pháp huấn luyện thời hiện đại, lại giao cho các tướng huấn luyện hình thành nên một chi lính mới là Chương Thánh quân. Thế nhưng bản thân Lý Anh Tú là người ngoài nghề, các tướng lại thường giỏi chỉ huy huấn luyện binh sĩ tác chiến vũ khí lạnh không thể bằng sĩ quan tốt nghiệp tại các trường quân sự phương Tây chính quy được, thế nên đối với thuê sĩ quan huấn luyện Lý Anh Tú liền động lòng. Thêm một thứ nữa chính là có thể mua phát minh, có thể đỡ được thời gian cho Đại Việt rất nhiều, điều kiện tiên quyết là hắn phải có đủ tiền, với sự hiểu biết của Lý Anh Tú đối với hệ thống thì con số này sẽ không hề nhỏ. Còn nói đến giáo sĩ? Lý Anh Tú mới khinh bỉ đây. Giáo hóa? Hay là kích động làm loạn còn chưa biết đây. Tôn giáo chính là một cái bẫy ngầm, xử lý không tốt chính là tự đem mình chôn, tấm gương triều Nguyễn còn đó, không phải sao?
Thấy Lý Anh Tú cũng không biểu lộ tiếp theo là sứ thần của vương quốc Anh liền bước lên. Tên này da trắng, râu cạo sạch sẽ, trên người là một bộ quần áo quý tộc hoa lệ, cả người tỏa ra khí chất quý phái, sang trọng nhưng cũng không kém phần gian thương của người Anh, nhìn hắn quả thực Lý Anh Tú chỉ cảm thấy hắn thiếu trên tay một ly trà chiều mà thôi.
- Bẩm quốc vương bệ hạ, chúng thần mang theo tấm lòng thành từ Anh quốc có để đem đến cho bệ hạ vô số vật báu, kỳ trân dị bảo,...
- Dừng.
Quả nhiên là gian thương người Anh, bản tính buôn bán, thương lượng không bỏ được, nói chuyện cũng dài dòng như vậy. Thế nhưng Lý Anh Tú cũng phát hiện hệ thống thăng cấp thời đại càng cao bản thân NPC lại càng nhân tính hóa, nếu so với những sứ thần lần trước lại càng giống con người thật ở bên ngoài hơn. Lý Anh Tú nói.
- Ngươi đã uống trà chiều hay chưa?
Tên sứ thần ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời nói.
- Bẩm bệ hạ, thần vừa mới uống xong một tách trà...
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt, đã vậy liền nói trọng điểm, Trẫm không muốn giông dài.
- Ách, vậy thần nói thẳng. Thần có thể bán cho bệ hạ các phát minh tùy theo giá cả bệ hạ đưa ra. Có thể cung cấp mười sĩ quan huấn luyện Hải quân giá thuê mười người hai trăm đơn vị vàng một tháng.
Sĩ quan huấn luyện Hải quân, lại đúng là thứ Lý Anh Tú đang rất cần, chỉ là chi phí lại ngày càng đắt đỏ, trực tiếp lật giá gấp đôi. Ai cũng biết Hải quân hoàng gia Anh chính là bá chủ của biển khơi lúc này, Hải quân Đại Việt còn non trẻ, nếu được huấn luyện bởi bọn hắn chắc chắn thành tựu sẽ càng đi xa. Chỉ là Lý Anh Tú cảm thấy túi tiền của mình đang ngày càng bị đào rỗng.
Cuối cùng là viên sứ thần người Hà Lan, người này rất trẻ trung, trên người mặc một bộ giáp sắt, bên trong áo lót màu đen, trên đầu cũng là một cái nón sắt rất đặc trưng của quân Hà Lan. Hà Lan trong thời đại này chính là quân đội đụng độ trực tiếp với Chúa Nguyễn ở Đàng Trong, cũng là người hiểu rõ nhất sự lợi hại của quân đội Đại Việt. Viên sứ thần người Hà Lan nói.
- Bẩm bệ hạ, thần cũng tương tự hai vị sứ thần trên, có thể bán phát minh cho bệ hạ, ngoài ra chúng thần cho thể cho bệ hạ thuê năm chiếc chiến thuyền cùng toàn bộ binh lính bên trên chiến thuyền với giá cho mỗi chiếc là hai ngàn đơn vị vàng một tháng.
Kình bạo, quả nhiên Hà Lan chính là cho thuê chiến thuyền tương tự như việc Chúa Trịnh “nhờ” công ty Đông Ấn Hà Lan vào đánh Chúa Nguyễn vậy. Lý Anh Tú cũng không bởi vì năm chiếc chiến thuyền Hà Lan bị Chúa Nguyễn đánh bại mà khinh thường nó. Phải biết trước khi người Anh nổi lên thì biển cả chính là của người Hà Lan, những chiến thuyền cũng là tàu chiến tuyến trang bị từ bảy mươi đến hơn một trăm ổ pháo lớn nhỏ, sức mạnh không phải có thể xem thường. Lý Anh Tú quả thực cũng muốn có được chiến tuyến hạm, thế nhưng có đóng được hay không chưa nói, chi phí chế tạo và duy trì quá đắt đỏ, tạm thời Đại Việt chưa thể chơi được.
====================++
Lần cho thuê này ngoại trừ sự kiện đụng độ với công ty Đông Ấn Hà Lan như đã nói thì như mình biết các nước phương Tây cũng tham gia vào giúp đỡ chế tạo vũ khí, cũng như huấn luyện binh lính cho các nước Đông Bắc Á và Đông Nam Á, nên mình cũng Buff luôn.