- Đổ bộ!
Ầm! Ầm!…
Ván thuyền mở ra, bộ binh từ phía trong dựng thuẫn bước ra trước, binh sĩ trên mười hai thuyền đổ bộ lấy thuyền giữa chở trọng trang bộ binh làm trung tâm hợp lại thành một viên trận. Bởi sự khác biệt trong tác chiến, hải quân lục chiến trang bị thuẫn hình chữ nhật cao ngang người, tay cầm gươm Gladius. Khác với thủy binh mặc Quyên giáp, giáp trụ của Thần Sách quân là Minh Quan giáp. Hơn hai trăm binh sĩ kết thành một viên trận tạo thành một cứ điểm chờ thuyền đổ bộ tiếp theo.
Chỉ với hai lược đổ bộ ba trăm Thần Sách quân và một trăm dân binh đã tập kết hoàn tất, Thần Sách quân sử dụng Tam trọng giáp binh làm mũi đột kích đánh chiếm các cứ điểm định sẵn. Lý Anh Tú hài lòng nói.
- Tướng quân quả nhiên có tài, trong vòng một tháng đã huấn luyện được Thần Sách quân như thế, thật không dễ dàng.
Phạm Cự Lượng cung kính đáp.
- Tạ ơn bệ hạ khen ngợi, thần nhất định không phụ kỳ vọng của bệ hạ huấn luyện Thần Sách quân trở thành một thanh gươm tùy ý bệ hạ chinh phạt thiên hạ.
Phạm Cự Lượng là người rất biết thời vụ, không phải là kẻ ngu trung, nếu không cũng đã không ủng hộ Lê Hoàn làm vua. Lý Anh Tú rất hài lòng nói.
- Tốt, Trẩm tin tưởng khanh, chờ ngày các khanh lập nên công lao hãn mã.
- Cấp báo! Giác Long cấp báo! Màu đỏ hỏa tốc cấp báo!.
Bỗng từ xa một viên khinh kỵ thám báo sau lưng cắm một lá cờ màu đỏ chạy đến điểm tướng đài hô to. Lý Anh Tú nhíu mày, Đại Việt có ba cấp độ cấp báo, màu xanh tức là bình thường, màu vàng tức là có chuyện xảy ra nhưng phủ xứ địa phương đã giải quyết, màu đỏ tượng trưng cho chuyện lớn mà phủ xứ không thể giải quyết được. Lý Anh Tú nói.
- Gọi hắn lên đây.
Thám báo leo xuống ngựa chạy vội lên điểm tướng đài quỳ một chân nói.
- Bài kiến bệ hạ, thần mang đến cấp báo từ Giác Long hỏa tốc đưa đến.
- Nói!
Lý Anh Tú nhíu mày nhìn viên thám báo ướt đẩm, dù là hỏa tốc nhưng đi từ Giác Long sang Thăng Long cũng đã phải mất hơn một ngày. Viên thám báo nói.
- Bẩm bệ hạ, tại hồ Giác Long xuất hiện thủy quái, nước hồ dâng lên tàn phá đồng ruộng xung quanh, đã có dân chúng bị thủy quái bắt đi. Thánh Chân công chúa cho quân đến bắt thủy quái nhưng cũng bị đánh bại, hiện tại Giác Long đang chờ cứu viện.
- Cái gì?
Lý Anh Tú kinh ngạc, hắn bổng nhớ đến tiếng gầm trong đêm tại Giác Long cốc vào năm ngoái, bởi nửa năm qua Giác Long cốc vô sự nên hắn cũng quên mất chuyện này. Lý Anh Tú nói.
- Chuyển lời về cho Lê Chân mau chóng di tản dân chúng ra xa khỏi hồ, cách li nơi đó chờ đợi binh đến cứu viện.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Viên thám báo đi rồi Lý Anh Tú mới quay sang Trần Thư nói.
- Trần Thư, mau chóng trở về Thăng Long gọi Thái Sư và Bảo Định công đến thủ phủ chờ ta.
Hai tiếng sau Lý Anh Tú đã có mặt tại thủ phủ, Lữ Gia và Cao Lỗ đã đứng chờ sẵn. Lý Anh Tú không một lời đi thẳng vào đại điện liền nói.
- Có tin truyền đến xứ Giác Long xuất hiện thủy quái các khanh đã biết?
- Thần đã nghe Trần tướng quân nói qua.
Lữ Gia cùng Cao Lỗ đều nói. Lý Anh Tú gật đầu hỏi.
- Vậy các khanh có cao kiến gì để giải quyết thủy quái hay không?
Cả hai đều trầm mặc. Lát sau Lữ Gia nói.
- Bẩm bệ hạ, trong báo cáo Thánh Chân công chúa cũng không có nói đến thủy quái như thế nào, tình hình thực tế ra sao thần tạm thời chưa nghĩ ra đối sách. Nhưng trước mắt chúng ta cần phải hạn chế thiệt hại tại Giác Long, của cải có thể bỏ, nhưng nhân khẩu không được để thiệt hại.
Cao Lỗ lúc này cũng nói.
- Thần kiến nghị để lò rèn chế tạo sàn nỏ cở lớn, cùng lười lớn đi giết thủy quái thử xem sao.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
- Tốt lắm. Bảo Công, khanh lập tức lên kế hoạch cứu trợ, có quyền điều động mọi nhân lực cứu trợ lấy dân chúng Giác Long. Cao Lỗ khanh mau chóng chỉ huy lò rèn chế tạo vũ khí, có thể sử dụng thép Bravia làm đầu mũi tên.
- Thần tuân lệnh bệ hạ.
- Tốt lắm, các ngươi lui ra đi.
Ngay lập tức cả bộ máy quyền lực tại Thăng Long vận chuyển, nhân lực, vật tư nhanh chóng hướng về Giác Long tập kết. Tin tức Giác Long gặp thủy quái truyền ra khắp thành Thăng Long. Không ai tổ chức, không ai kêu gọi, toàn bộ bách tính Thăng Long đều đến các ti sự vụ đề nghị được quyên góp giúp đỡ cho đồng bào tại Giác Long. Chỉ trong vòng một ngày khối lượng vật tư quyên góp cho Giác Long đã lên đến hàng tấn. Các xưởng mộc cũng nhận đóng các xe ngựa đơn giản để vận chuyển vật tư, có người còn xung phong làm phu thồ để chuyển hàng hóa về Giác Long. Từ An Bang Tinh Thiều vừa nhận được tin tức cũng ngay lập tức cử một đội tàu vận chuyển quần áo bông, bột mì cùng các loại thực phẩm khác chuyển đến Giác Long. Có thể nói lúc này toàn dân một lòng giúp đỡ đồng bào tại xứ Giác Long.
Ba ngày sau vũ khí từ lò rèn chế tạo hoàn tất, Lý Anh Tú lệnh cho Cao Lỗ làm thống lĩnh, Phạm Cự Lượng làm phó tướng, bên dưới còn có Trương Duy Nhất dẫn theo Tĩnh Hải quân cùng hai trăm Thần Sách quân tiến về Giác Long.
Thành An Bang, tổng bộ của Hoa Hồng Đen thương hội, vài tháng qua Elina vẫn chưa rời khỏi đây, nàng còn muốn đi đến Cổ Loa xem xét như thế nào. Tháng trước có tin truyền đến An Bang Việt vương xưng là Thừa Mệnh hoàng đế đóng đô tại Cổ Loa nay đổi thành Thăng Long thành. Là người đi nhiều nơi Elina hiểu ý vị của từ hoàng đế là như thế nào. Tại phương Đông chỉ có những đất nước lớn, hùng mạnh mới dám xưng là Đế, trong khi các nước nhỏ, chư hầu cũng chỉ dám xưng Vương. Như Đông Tấn hoàng triều, vua cũng chỉ dám xưng vương mà không dám xưng đế. Ngược lại phương Tây thì khác, về cơ bản quý tộc phương Tây đều không ai phục ai, suốt ngày đem lũ nông nô đi đánh nhau làm thú vui quý tộc, thực lực của các lãnh chúa cũng không thua kém nhà vua là bao nhiêu.
Nửa tháng trước có một vài người Pháp sư kỳ lạ nghe nói là từ Thăng Long đến. Họ cạo trọng đầu, mặc áo vải màu vàng, đi chân đất giữa thời tiết lạnh. Những Pháp sư này vừa đến liền được phủ sứ mới của An Bang tiếp đón rất nồng nhiệt, phủ sứ còn vì họ xây nên một ngôi đến mà từ địa phương gọi là “chùa” (ở đây đang viết theo suy nghĩ của Elina). Bọn họ hằng ngày đi thuyết giáo cái gì đó Elina với vốn tiếng Việt mới học bập bõm của mình nghe không thể hiểu được. Chỉ biết trong thời gian ngắn đã có nhiều người đến ngôi đền đó thắp hương, cầu nguyện. Hẳn đây cũng là một tôn giáo giống như là Thần giáo vậy.
Vài ngày nay cả thành An Bang trở nên nhộn nhịp lên hẳng, không phải vì mùa gieo hạt mà là vì cứu trợ xứ Giác Long. Elina có thể thấy được người dân ở An Bang xếp thành hàng quyên góp, cứu trợ cho Giác Long, thậm chí những Pháp sư kia cũng đem tiền tài hằng ngày dân chúng cúng bái ra để quyên góp.
- Bẩm phó hội trưởng, có người của phủ xứ cầu kiến.
Một tên thuộc hạ bước đến trước mặt Elina nói.
- Được rồi, dẫn họ đến phòng khách chờ ta.
Elina đến phòng khách liền thấy một vị Bồ Chính cùng một viên thư lại làm thông ngôn chờ sẵn trong phòng. Vị Bồ Chính này nàng cũng quen mặt, vài đột hàng hóa vừa qua chính là do vị Bồ Chính trước mắt quản lý. Elina dẫn theo Swits đi vào. Hai bên khách sáo một chút Elina liền hỏi.
- Không biết hôm nay đại nhân đến thương hội có việc gì chỉ giáo?
Viên Bồ Chính mỉm cười nói.
- Cũng không phải chỉ giáo gì. Các vị hẳng cũng biết ngày qua phủ xứ cùng dân chúng tổ chức quyên góp giúp đỡ cho xứ Giác Long, chỉ là hiện nay phủ xứ cũng không có đầy đủ thuyền để vận tại, muốn thuê thương thuyền của các vị một vài ngày.
Elina suy nghĩ một chút liền nói.
- Phủ sứ thật biết suy nghĩ cho dân chúng, thương hội ta cũng cần phải tỏ vẻ một chút. Thương hội tình nguyện cung cấp thương thuyền, chỉ là thương thuyền của ta cùng thuyền của phủ sứ khác nhau, các vị có nhân lực điều khiển chăng? Bọn ta cũng có thể cung cấp nhân lực.
Bồ Chính vẻ mặt khó khăn nói.
- Việc này ta không thể quyết, mời tiểu thư chờ một chút, chúng ta sẽ thông báo cho phủ sứ đại nhân.