Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

chương 10: quay trở lại đi cô giảm giá t_t

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tên Tề Kha này, cô đã từng nghe nói tới. Hắn từ một quan viên bình thường trong triều nhanh chóng vượt lên trở thành người quyền quý nhất, lại có tỷ tỷ là vương hậu, cho nên dẫn tới một điều đã không còn mới mẻ trong lịch sử. Quan hệ bám váy phụ nữ, làm sao có thể kháng cự được ai kia thổi gió bên gối!

Trong suy nghĩ của cô, hình tượng Tề Kha chẳng khác nào một tên ẻo lả kệch cỡm, dựa vào phụ nữ bò lên trên.

Nhìn gần, thực ra thì tướng mạo Tề Kha không có tệ như trong tưởng tượng… “chỉ cần đừng đứng bên cạnh tên thô lỗ lại cứng đầu Phục Linh là được”. Ở trong lòng cô yên lặng bồi thêm vế sau.

“Vân Nghiên cô nương.” Tề quốc cữu đương nhiên là có chuẩn bị rồi mới đến, hẳn đã tìm hiểu rõ ràng “lai lịch” của cô.

Cô ngồi trên xe lăn ngước cằm lên liếc nhìn hắn một cái, khóe mắt liếc thấy một cái đỉnh đầu, yên lặng gật đầu.

Tề Kha khá là bất ngờ về phản ứng của cô, nhung dù sao hắn cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều hạng người cho nên thần thái lập tức trở về như cũ, điềm nhiên nói tiếp: “Nghe nói cô nương là ân nhân cứu mạng thái tử, vậy cũng chính là ân nhân của trên dưới Tề quốc ta. Nghe vương hậu nói quân thượng vốn có ý trọng thưởng cho cô nương nhưng chuyện xảy ra đột ngột…” Hắn không nói tiếp nữa, giữa hàng lông mày ẩn chứa vẻ buồn rầu, chuyển sang câu khác: “Đã chậm trễ với cô nương, xin cô nương chớ trách.”

Không đúng đâu, quốc cữu gia. Từ góc độ lập trường của ngươi, nếu thật sự cho rằng cô đã cứu Diệp Thiệu vậy thì cô hiện đang đứng trước mặt ngươi đây, trong suy nghĩ của ngươi chỉ sợ đã sớm xẻ cô thành miếng, cúng ngày cho cô rồi.

Là một người cá cơ trí, đương nhiên lời này cô sẽ không nói ra khỏi miệng! Vì thế cô yên lặng nhìn hắn một cái, lắc đầu.

Trong nháy mắt sắc mặt Tề kha có chút không tự nhiên.

Nghĩ đến có lẽ là do phản ứng của cô quá lạnh nhạt, cô hơi khựng lại chút rồi chậm rãi rút giấy bút từ trong tay áo ra, viết một chữ “Ừm” thật đẹp lên trên đó, giơ lên cho hắn xem.

“…” Này, vẻ mặt của hắn càng lúc càng cứng đờ là sao?

Sau thoáng chốc cứng đờ người, khuôn mặt Tề Kha bỗng biến đổi rõ rệt: “Cô là người câm?”

Người trẻ tuổi ấy mà, chính là không thể khoan thai điềm tĩnh được. Nếu cho ngươi nhìn thấy cả cái đuôi của cô, lấy loại năng lực chịu đựng không đủ nhận lấy một kích của ngươi, chắc chắn sẽ lập tức sóng vai cùng Tề vương lẳng lặng nằm yên một chỗ.

“Đây còn ra thể thống gì, quá hoang đường.” Miệng Tề Kha lẩm bẩm, lẩm bẩm xong mới thấy không ổn, hắn thoáng lúng túng giải thích: “Vân cô nương thỉnh chớ suy nghĩ nhiều, tuy ta là đệ đệ của vương hậu nhưng không hề có ý nghĩ nhằm vào cô.”

Cô gật gật đầu, mới trước đó thôi ánh mắt của hắn vẫn còn rất thản nhiên, không hề biểu lộ ra nửa điểm kỳ thị. Cho nên cô lại giơ tờ giấy trắng viết chữ “Ừm” lên cho hắn xem, bày tỏ lòng cô rất rộng rãi.

“…” Nhìn thấy tờ giấy kia trông hắn như mắc nghẹn, ngay lát sau đã nghiêm mặt lại nói: “Cô nương hẳn đã biết dụng ý của ta khi đến đây.”

Cô nhìn hắn mờ mịt, hắn nghiêm túc cúi đầu nhìn cô. Nhìn nhau được một lát, cô thành thực giơ hai chữ lên –“Không biết.”

Vẻ mặt Tề Kha hơi vặn vẹo trong thoáng chốc, chỉ một thoáng này cô đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn. Trên mặt hắn biểu lộ “Chắc chắn cô ta đang đùa ta, nhất định là vậy.”

Ông trời chứng giám! Cô đây thực sự đã rất cố gắng thân thiện cùng tiến hành giao lưu trao đổi với ngươi rồi!

Hắn thở dài, từ bỏ việc tiến hành loại phương thức trình độ cao “Tâm ý tương thông” với cô, mặt hơi căng cứng lại nói với cô: “Một khi đã như vậy, ta không ngại nói thẳng với cô nương, lần này ta đến là để khuyên cô nương rời khỏi thái tử.” Hắn tạm dừng một chút quan sát sắc mặt cô.

Cô vừa giơ chữ “Ừm” lên tiếp thì hắn vội vàng chuyển tầm mắt đi, nhanh chóng nói tiếp: “Ta cũng không phải xem thường xuất thân của cô nương nhưng chốn hậu cung tuyệt không đơn giản như cô nương nghĩ đâu. Sau khi thái tử đăng cơ, chắc chắn sẽ không thiếu con gái của các quan viên được nạp vào, thậm chí là nữ nhi chư hầu nước khác. Cô nương không có người thân trong triều, trong quân không có tướng, cho dù có là vương hậu, muốn đặt một chân vững chắc trong hậu cung cũng phải trải qua trăm cay ngàn khổ.”

Hắn không nói gì, nhìn cô, ánh mắt thâm trầm mà sâu xa.

Cô giơ giấy lên: “Sau đó thì sao?”

“…” Hắn hít vài ngụm khí, không hiểu có phải ảo giác không mà cô cũng cảm thấy trên đầu đang có người hít vài ngụm khí.

Giọng điệu Tề Kha trở nên lạnh hơn: “Thái tử tuổi còn trẻ, nhất thời chìm đắm trong tình yêu, sau này hậu cung không ngừng xuất hiện người mới, chỉ sợ cô nương sẽ không có lại cảnh hôm nay thôi.”

Cô cực kỳ hoảng sợ, giờ ngày ngày chịu đựng Diệp Thiệu tra tấn song song cả tinh thần và thể xác đã vậy, lại còn có sau này nữa á?

Tề Kha nhìn khuôn mặt cô biến sắc dường như thấy đã có cơ hội lóe sáng, hàng mày đang nhăn lại chợt giãn ra : “Nếu cô nương rời khỏi thái tử, bản quan sẽ chuẩn bị cho cô nương ngàn lượng vàng, đảm bảo cho cuộc sống sau này của cô nương và người nhà.”

Quốc cữu ơi, ngươi nhập vai nhân vật này là không đúng đâu, có phải là phụ mẫu ruột thịt của Diệp Thiệu đâu mà “bộp”, đưa cho cô một tấm ngân phiếu: “Đây là một ngàn lượng vàng, mau rời khỏi con ta.”

Tuy biết khả năng Tề Kha ôm một bao tải vàng đặt đến trước mặt cô là không lớn, nhưng không có vàng thật ở đây thì cũng chẳng có sức thuyết phục gì, cho nên cô quyết đoán lắc đầu.

Sắc mặt Tề Kha trầm xuống: “Hai ngàn lượng vàng, lòng tham không đáy có lý nào rắn lại nuốt được voi, điều này hẳn cô nương cũng hiểu.”

Hai ngàn lượng vàng đối với bản thân cô mà nói cũng coi là nhiều, có thể khơi thông sông Hoài trong năm nay, cuối năm còn phải sửa lại hoàng lăng cho cha già nữa, vậy thì vẫn hơi thiếu…

Mọi người đều là người sảng khoái! Hai ngàn năm trăm lượng là được! Cô chọn một cái giá mà hai bên đều có thể thỏa hiệp, đang hớn hở viết báo giá lên giấy.

Nhưng Tề Kha không kịp đợi đến khi cô đáp lại đã đột ngột đứng dậy, vẻ mặt hết sức khó coi: “Nếu cô nương nhất định không chịu rời khỏi thái tử, vậy bản quan cũng không có cách nào khác, cô nương bảo trọng!” Dứt lời, kiên quyết xoay người, để lại cô mới viết được có hai chữ sững sờ nhìn theo.

Một phiến lá khô vòng vèo trong gió rồi rơi xuống trán cô, cô giật mình tỉnh lại khóc không ra nước mắt.

Đừng đi mà anh hùng! Chúng ta có thể thương lượng mà! Ngại lượng nhiều thì giảm giá xuống còn % cũng không ảnh hưởng gì đâu!!!

Sau khi bóng dáng Tề Kha biến mất tăm, Phục Linh mới sột soạt rớt xuống đất. Hắn đứng lặng lẽ một chỗ, vẻ mặt sâu xa bày tỏ: “Không ngờ cô nương lại tình sâu nghĩa nặng với thái tử tới như vậy.”

Cô đang đau đớn vì mất đi ( = % x .) lượng vàng cho nên không có phản ứng gì lại hắn. Qua một lúc sau, cô mới nhớ ra vừa rồi hắn có nói gì đó, mê mang nhìn hắn, hỏi?

Hắn kiên định nhìn cô: “Yên tâm, tại hạ chắc chắn sẽ kể chi tiết cuộc nói chuyện ngày hôm nay cho thái tử.”

Cqgt??? Cái khác không nói tới, nhưng năng lực biểu đạt bằng ngôn ngữ của ngươi khiến cô thật sự lo lắng về hai chữ “chi tiết” này.

Vèo, Phục Linh đã trở lại trong góc ẩn núp.

“…”

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Sau cuộc gặp mặt không đầu không đuôi với Tề Kha, dùng ngọ thiện xong cô trốn vào một nơi không ai biết rót nước lên đuôi cá. Mùa thu tới rồi, Tề quốc lại nằm ở phương bắc nên khí hậu khô hanh thấy rõ, thấm nước lên đuôi xong cô lại lén lén lút lút xoa một lớp mỡ cừu lên đó.

Ờ thì, con gái ấy là phải chú trọng tới việc chăm sóc dưỡng da! Đuôi cũng không được bỏ qua!

Hồi còn ở Kinh quốc, dùng ngọ thiện xong, người hầu sẽ mang tấu chương lên, phê xong tấu chương Lương lão thái sư sẽ dẫn hai, ba vị triều thần đến thương nghị quốc sự rồi cùng…khóc than.

Đến Tề quốc thì…sinh hoạt hàng ngày chính là ăn ăn ăn, ngủ ngủ ngủ, thỉnh thoảng khi Diệp Thiệu phiền não vì xử lý chính sự sẽ trở thành gối ôm người cá cho hắn. Quá trình này thực sự vô cùng kinh hồn bạt vía, mỗi lần hắn lâm vào trầm tư, trong mắt lóe sáng tia quỷ quyệt, cô luôn lo lắng mình sẽ từ gối ôm trở thành bao cát…

Vì thế mà Diệp Thiệu thường khinh bỉ bảo: “Người biết thì còn nói là bản vương nuôi người cá, người không biết lại tưởng bản vương đang nuôi heo.”

“…”

Cô cũng đâu có muốn như vậy! Cô cũng muốn vươn lên hùng mạnh lắm chứ, làm một người cá dốc lòng vì thời đại! Đâu có cách nào, cũng đâu thể nhân lúc ngươi phê tấu chương còn thò đầu vào: “Ái chà, không tệ đâu, vấn đề này cũng từng có triều thần đề đạt với cô, có cần chia sẻ chút kinh nghiệm cho Diệp Thiệu ngươi không?”

Thực ra mỗi lần cô ghé vào đầu gối Diệp Thiệu ngẩng đầu nhìn hàng mi hắn nhíu lại lật xem tấu chương thì trong lòng sẽ xuất hiện loại cảm giác rất kỳ quái, giống như là thông qua con mắt của một người khác để nhìn mình vậy. Sau khi phụ vương hoăng, cô liền ngồi vào đúng vị trí người từng ngồi trong chính thư phòng của người, từ nhỏ cô đã không phải là người thích đọc sách, cho nên mới đầu các thái phó đều rất nghiêm khắc, hằng đêm đều phải đọc sách rồi xem tấu chương tới tối muộn.

Diệp Thiệu khác với cô, đầu đường cuối ngõ tại mỗi nước chư hầu thậm chí cả đế đô đều biết thái tử Tề quốc là nhân tài đa mưu túc trí. Đêm nào đèn đuốc Tiềm Long Để cũng sáng trưng đến rất muộn, có đôi khi cô cuộn người nằm trên thảm ngủ, giật mình tỉnh lại vẫn thấy hắn ngồi ở chỗ đó, bên tai là tiếng bút vạch lên giấy khe khẽ, dày đặc.

Lúc này cô đã rõ vì sao năm này qua năm khác Tề quốc càng ngày càng mạnh hơn, mạnh đến mức có thể đối đầu với hoàng quyền…

Đồng thời cũng hiểu rõ vì sao năm này qua năm khác Kinh quốc ngày một nghèo đi…

Giấc ngủ trưa thật dài kết thúc, lúc con mắt nhập nhèm của cô mở ra ánh nắng đã chuyển màu vàng sậm. Phía trước cách tháp quý phi chừng một trượng có một bóng đen, không hề nhúc nhích, vẻ mặt đầy chịu đựng: “Cô nương…rốt cuộc cô cũng tỉnh…”

Phục Linh sẽ không vô cớ mà ra khỏi góc tối, cô có dự cảm không tốt, quyết định giả vờ vừa rồi là mộng du, nghiêng người ngủ tiếp.

Tiếc là hắn không cho cô cơ hội này, nhanh chóng mở miệng: “Thái tử mời cô nương đi sang một chuyến, ngài ấy đợi đã lâu.”

Aizzz. Cô đi là được chứ gì.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Diệp Thiệu không giống như mọi khi, lúc trở về sẽ kéo theo cả bạn bè và phụ tá vào trong thư phòng làm tổ, Phục Linh bảo hắn đang ở trong tây uyển Tiềm Long Để luyện kiếm.

Cô không khỏi cảm khái, trong mắt cô “tiện thuật” của Diệp Thiệu đã lên tới mức tuyệt đỉnh, cần gì phải luyện nữa? Còn không cho người ta một con đường sống sao.

(tiện này là tiện trong đê tiện, có lẽ là bạn cá cố tình nói đểu đá xoáy bạn Thiệu đây.)

Đến vừa lúc, Diệp thái tử đã thu kiếm vào vỏ, mồ hôi chỉ trong chớp mắt đã sượt qua gò má của hắn rơi xuống cổ, rồi chảy đến cơ bụng , rồi…

Vẻ mặt cô chết lặng rời ánh mắt khỏi lưng quần đương buông lỏng của hắn.

“Nghe nói hôm nay Tề Kha tới tìm ngươi?” Diệp Thiệu lấy khăn lau qua loa lên mặt.

Cô gật đầu.

“Hắn nói gì?”

Nhắc tới chuyện này tâm trạng của cô lại không tốt! Hơn hai nghìn lượng vàng cứ vậy vuột khỏi tay, nghĩ tới là thấy đau lòng không chịu được. Cô theo thói quen giận hừ hừ muốn viết một bài sớ dài trăm ngàn chữ mạnh mẽ lên án thói keo kiệt của Tề Kha, nào ngờ sờ tay áo lại không mang theo giấy.

Trái lại thì tâm trạng của Diệp Thiệu có vẻ rất vui sướng, tiến lại gần nhẹ nhàng xoa mặt cô một lúc: “Biểu hiện được đấy.”

Cô ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa rồi là đang đùa giỡn cô???

Diệp Thiệu không để ý tới, nắm lấy tay cầm đẩy xe lăn cho cô: “Đi nào, thưởng cho ngươi tắm cùng với gia.”

Ai muốn tắm cùng với ngươi! Tránh xa cô ra!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio