Không hề đề phòng chút nào, cũng không hề có một tia băn khoăn, một câu nói đơn giản của Diệp Thiệu như đâm thẳng vào tim và đuôi cô. Mẹ con gà này, cô đã thay hình đổi dạng đến như vậy, từ động vật có vú biến thành cá có xương sống mà còn có thể bị hắn nhìn thấu thân phận sao???
Phản ứng lúc đó của cô thật bất ngờ là lại không gây cho Diệp Thiệu chút nghi ngờ nào, nhưng trong mắt hắn nhanh chóng xuất hiện ý giễu cợt, mà cô cũng lập tức biết được nguyên nhân…
Đau quá, đau quá!!! Cô ôm cái đuôi từ trong đống lửa ra, chỉ hận không thể nằm lăn lộn trên mặt đất. Nhưng dưới đất bẩn quá, vì thế cô không thèm nghĩ ngợi, giơ đuôi phẩy phẩy lên người Diệp Thiệu. Sau khi dập tắt lửa còn rất có ý tứ mà cọ sạch sẽ tro đen vào tay áo hắn. May mà cô phản ứng kịp thời, không thì có lẽ cô sẽ trở thành mỹ nhân ngư duy nhất từ trước tới nay bị trọc đuôi, hình ảnh kia chỉ nghĩ tới thôi đã không thể nào lưu luyến rồi.
Sợ hãi trong lòng còn chưa dứt, cô bất chợt cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo…
Mặt Diệp Thiệu không hề có chút biểu cảm nào nhìn cô, cô cũng không biểu cảm gì quay mặt nhìn hắn, hắn nhìn xiêm y của mình rồi lại nhìn cô, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh. Cô ngay lập tức đọc được hàm nghĩa trong nụ cười kỳ lạ của hắn – “Ồ, con cá này có lá gan to thật đấy.”
Xuyên thấu qua nụ cười này của hắn, dường như cô đã nhìn thấy được một cái nổi to nóng hừng hực đặt trước mặt, trên phiến đá mài còn đặt một con dao sắc lạnh lóe sáng.
“…”
Cô nghĩ cô phải làm gì đó để giải thích về ý nghĩa quan trọng của cái đuôi này đối với cô, mệnh cách của cô sinh ra đã không phải là tàn tật bẩm sinh, nếu tự dưng có khiếm khuyết, tổn thương không chỉ có mình cô, mà còn là ngàn vạn dân chúng Kinh quốc trông cậy vào cô, bằng không năm sau làm gì còn ai đi vay nợ cho họ nữa…
Lúc cô còn đang cầm que gỗ vạch vạch vẽ vẽ trên nền đất cứng thì chẳng biết từ khi nào tay Diệp Thiệu đã cầm lấy chuôi kiếm, cơ thể cường tráng hơi dựng thẳng. Đầu cô nóng lên, đây rõ ràng là điềm báo muốn chặt đầu cạo vảy của cô mà. Trong cơn kinh hãi, trong đầu cô chợt có một con người đáng khinh hiện lên khóc bảo “Mạng cũng sắp mất rồi, còn không mau quỳ xuống cầu xin hắn đi!”
Không được! Cô không chỉ đại diện cho chính mình mà còn đại diện cho vương thất cho toàn bộ Kinh quốc, làm sao có thể quỳ xuống trước mặt Diệp Thiệu được! Cho đến khi đầu óc cô có phản ứng, cơ thể cô đã giành trước một bước, cái đuôi không thể tự chủ mà cong về phía hắn.
Trên mặt Diệp Thiệu hiện lên vẻ kinh ngạc, cô còn chưa kịp phỉ nhổ bản thân thì cái đuôi cá thiếu mất nửa cái vây của cô chợt mất đi cân bằng, ngã “bịch” một cái vào lòng Diệp Thiệu.. Nói lòng thì cũng không chuẩn xác lắm, vị trí của cô với hắn nói chính xác phải là cô quỳ trên mặt đất, mặt chúi xuống ghé vào…một vị trí không tốt lắm của hắn.
Cô hơi xấu hổ, định giãy giụa muốn kín đáo rời xa chỗ kia. Nhưng cái đuôi làm cột trụ để cô chống lên bỗng chợt bị người ta dẫm phải, “Bịch”, cô lại ngã sấp về…đã ngã trở về thì thôi, cô lại còn phát hiện ra nơi nào đó…vậy mà…vậy mà còn không biết xấu hổ giật giật động đậy.
Một vạn câu “mẹ kiếp!” cũng không đủ để diễn tả tâm trạng tức giận và phẫn uất của cô, Diệp Thiệu đã như lửa đốt vẫn còn cố gắng nói năng lạnh lẽo: “Nữ nhân yêu thương nhung nhớ bản vương có nhiều lắm, nhưng mà cá, thì đây là lần đầu tiên.”
Trong cơn cuồng bạo đến nghiến răng nghiến lợi, cô chợt nảy ra suy nghĩ muốn bóp chết cái nơi xấu xa kia của hắn, nhưng lại ngại bẩn tay mình, trí tưởng tượng vô hạn của cô còn thuận tiện nghĩ tới việc: vạn nhất cô làm cho thái tử nước Tề tuyệt tử tuyệt tôn vậy về sau làm sao dám vác mặt sang vay tiền được.
Nhịn nhịn nhịn, cô cực kỳ chán ghét đẩy hắn ra. Sau khi ngẩng đầu lên dùng mắt đâm cho hắn một dao, cô tức giận muốn nhảy ra xa khỏi tên cặn bã này.
Bịch bịch…trong lòng âm thầm trào ra hai hàng nước mắt, làm sao cô lại quên cái đuôi của cô…TMD nó …vẫn còn nằm dưới chân hắn!
Cô quay đầu giận dữ trừng hắn, hắn chống cằm vui vẻ thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của cô, sau đó mới làm ơn dời mũi chân đi.
Cô hừ một tiếng, rút đuôi về, dựng thẳng lưng, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang hất cằm lên, đuôi bất chợt xìu xuống…cô ngã trên mặt đất.
Diệp Thiệu bật cười không thèm che giấu.
“…” Cô xoa xoa cái đuôi đã bị hắn dẫm tới run rẩy, lại đứng lên, lần này so với lần trước còn kém cỏi hơn, vừa đứng lên đã ngã ngay xuống. Lần nào cố đứng dậy cũng chỉ lặp lại y nguyên cái trình tự cũ. Ngã sấp xuống hai lần, rốt cuộc cô cũng hiểu được, không có cái vây cá kia không chỉ đơn giản dừng lại ở mức độ xấu xí mà nó còn tương đương với hai chân người, thiếu đi một chút là cũng không thể giữ thăng bằng được nữa.
Cô rất mất mát cũng cực kỳ đau lòng. Bởi vì từ nhỏ, phụ thân chỉ dạy cho cô “ kỹ năng vay tiền” của quốc quân chứ đâu có dạy cho cô làm một mỹ nhân ngư thân tàn chí kiên đâu.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, cô cúi đầu đắm chìm trong phiền muộn không kìm nén được, tạm thời không thèm nghĩ cách đối phó với tên chết tiệt này. Eo tự dưng bị giữ lấy, đuôi cũng nằm trong khuỷu tay hắn rồi cô được bế lên.
“Mở miệng cầu xin một câu khó đến thế sao?” Hắn ôm cô ngồi bên đống lửa, mặt mày vô cảm nói câu đó.
Cô nhìn hắn như thể đang nhìn một gã ngu, ngươi thử tìm một người câm có thể mở miệng nói cho ta xem xem nào?
Hắn hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt phẫn nộ của cô, rút một chiếc khăn giá trị xa xỉ từ trong ngực ra, sau đó đổ nước ấm lên lau đuôi cho cô. Cô kịp thời bắt lấy tay hắn, hắn nhìn cô lạnh như băng, ý tứ uy hiếp càng lúc càng nồng đậm. Cô nhanh nhẹn nhổ trâm cài tóc ra rạch lấy một mảnh vải áo nhét vào trong tay hắn, trước khi nhét cô còn cực kỳ thản nhiên đút chiếc khăn tơ vàng kia vào trong lòng làm của riêng.
“…” Vẻ mặt Diệp Thiệu khi nắm miếng vải kia trong thoáng chốc như trở về khuôn mặt ngây thơ trong sáng hồi bé tí.
Cô xoa xoa ngực chỗ đặt cái khăn kia mà cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, Diệp thế tử cực kỳ nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ công tử phóng khoáng của mình: “Không thể nào ngờ, chỉ trong mấy ngày ít ỏi, mà ngươi đối với cô đã là tình sâu ý đậm.”
“…” Cái gì gọi là trẻ em điên điên khùng khùng hoang tưởng coi như cô đã nhìn thấy rồi, nghĩ một chút, cô lặng lẽ cầm cành cây dưới đất quẹt quẹt vài chữ: “Nó rất đắt.”
Lúc này, đến phiên Diệp thế tử yên lặng, hắn thản nhiên liếc nhìn cô một cái, tim cô trong phút chốc đập bình bịch, lập tức bồi thêm một hàng chữ: “Ngươi so với nó còn đắt hơn!”
Làm sao bây giờ, cô cảm thấy hắn lại càng không vui hơn…
…
Lau sạch nước bùn trên đuôi cô xong, hơi thở lạnh như băng của Diệp Thiệu có phai đi một chút, nghĩa là đã không còn tức giận như trước nữa. Người như cô đây, không có ưu điểm lớn gì, chỉ có bệnh hay quên là cực kỳ nặng. Buồn bã đến cũng nhanh, đi càng nhanh hơn. Tuy từ lần gặp nhau tới nay đã ba ngày, Diệp thế tử tiến hành đủ mọi loại công kích giễu cợt trên khắp mặt trận đối với cô nhưng cô đại nhân đại lương, không thèm so đo với hắn. Dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chờ tới khi cô trở lại Kinh quốc, sau này cũng chẳng còn gì mà so đo. Hơn nữa hắn lại còn giúp cô lau đuôi sạch sẽ, cô cảm thấy con người này ngoại trừ âm u một chút, độc miệng một chút, cay nghiệt một chút thì dường như cũng có một chút…
Quan trọng nhất bây giờ là cô phải khẩn trương tiến hành khơi thông với hắn, xem có thể tìm ra một cơ hội trở về, dù sao thì cứ nấn ná ở lại bên cạnh tên đứng đầu bảng xếp hạng tiền thưởng của sát thủ, an toàn tính mạng cũng khó mà được bảo đảm. Trong mấy ngày này, mặt nhắm mắt mở, tuy Diệp Thiệu chưa bao giờ nói gì nhưng thỉnh thoảng hắn lại biến mất, sau khi trở về thì mùi máu nhàn nhạt trên người hắn đâu có thể lừa được cô.
Đúng là nghiệp chướng mà, mệt cho hắn lớn lên đẹp trai như vậy làm gì, cuối cùng cũng chỉ kéo đến thù hận.
Mới vừa rồi hắn nói cái gì nhỉ, đúng rồi, quốc quân Kinh quốc… bất tài chính là tại hạ đây bị ám sát rơi xuống biển. Căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của Diệp Thiệu, xem ra hắn cũng không hề nhận ra cô.
Không cần cô phải chủ động khơi mào đề tài, Diệp Thiệu đã lau xong cái đuôi cho cô, mượn ánh lửa cẩn thận quan sát kỹ càng, sau đó lại bấm tay vào cái vảy vàng óng ánh của cô một cái: “Vàng ròng?”
Lòng cô đang không yên gật bừa một cái, gật xong lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, đối diện với ánh mắt giống hệt như đang tìm được đồ chơi mới của Diệp Thiệu, dây thần kinh đang lãng đãng của cô lập tức trở nên căng thẳng. Nhanh chóng lắc lắc đầu, nếu cái này mà là vàng thật thì cô có mà chìm thẳng xuống biển chứ làm gì còn lên nổi bờ!
Đung đưa đầu xong vẫn không yên lòng, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, cẩn thận nhìn hắn từ đầu cho đến cái đầu gối rồi cái khuỷu chân bị che khuất trên mặt thảm. Hắn nhếch môi cười một tiếng, nhưng sắc mặt lại trầm xuống, vừa nhìn là biết đang cực kỳ không vui. Tính tính quái dị như vậy, rốt cuộc là ăn gì mà lớn vậy, cô không hiểu nổi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, cô xê dịch sang chỗ khác, hắn lại ngồi sát vào cô, cô lại muốn dịch. Mắt hắn liếc đến đống lửa đốt rất vượng trước mặt, cô lập tức im lặng ngoan ngoãn ngồi yên không động đậy. Hắn luồn tay vào mái tóc dài sau lưng cô, khẽ kéo một cái, có hơi đau.
Cô nhẫn nhịn một chút, nhưng lại không nhịn được, trợn mắt nhìn hắn.
“Mắt cá chết.”
“…” Hắn mô tả rất đúng sự thật, cho nên cô không thể nào chống đỡ.
“Ngươi họ Vân…” Ngón tay hắn quấn tóc cô một vòng lại một vòng: “Khéo thật, vị quốc quân Kinh quốc kia cũng họ Vân.”
Tâm tư đã buông lỏng của cô trong phút chốc trở nên kinh hoàng, thiếu chút nữa đã không thể che giấu được khuôn mặt chẳng còn chút màu máu nào của mình nữa. Ở bên cạnh tên Diệp Thiệu đáng sợ này, hắn giống như một gã thợ săn lâu năm, luôn vào lúc ngươi lơ đãng thả lỏng cảnh giác đâm cho người một tên, đánh người đến mức trở tay không kịp. Nếu không phải từ nhỏ cô đã theo cha già lăn lộn trong chính trường, nắm giữ những kỹ năng sinh tồn cơ bản thì giờ tám phần đã bị lời hắn nói làm lộ tẩy.
Lúc này ấy à, phải xuất ra một tuyệt kỹ tất sát – làm mặt đơ.
Mặt đơ, hơn nữa còn có mắt cá chết, làm chơi ăn thật.
Dường như Diệp Thiệu không hề để ý tới nét mặt biến hóa của cô, hắn vẫn cứ nói đều đều: “Ngươi từ dưới biển lên, hẳn là không có hiểu biết nhiều về những chuyện trong đất liền. Quốc quân Kinh quốc là một cô gái, Kinh quốc cũng là nước duy nhất trong năm nước chư hầu có nữ nhân trị vì.”
ồ, trước đây cô chưa bao giờ nghe nói tới Diệp Thiệu còn là một người nói nhiều nhỉ. Thôi, hắn thích thì cứ nói, hắn mà không nói lời nào là lại nghĩ cách bắt nạt cô. Mặc dù nghe từ miệng người khác nhắc tới mình, cảm giác cứ là lạ, nhất là Diệp Thiệu, sẽ làm cho người ta có cảm giác không tốt.
“Khi còn nhỏ ta đã từng gặp gỡ nữ quốc quân đó,” Hắn khinh thường hừ một tiếng: “Khi còn nhỏ nhìn trông đã thấy ngốc rồi, nay rơi xuống biển mà chết, đối với Kinh quốc chưa biết chừng lại là chuyện tốt, ha ha ha.”
“…” Ha ha muội ngươi ấy! Có tin con người vừa nhìn trông đã thấy ngốc rồi – cô đây dám cầm đuốc lên đồng quy vu tận với ngươi không!
“Thôi, họ nàng ta là Vân tên Ngạn. Ngươi cũng họ Vân…” hắn thoáng suy tư một chốc, viết dưới đất một chữ rồi nói: “Hai ngày nữa là hồi cung, cũng phải có một cái tên nghiêm chỉnh, hay gọi ngươi là Vân Nghiên đi.”
Cô dùng cái mặt đơ và mắt cá chết nhìn hắn.
“Được đấy, xem ra ngươi rất thích cái tên này, vậy về sau bản vương sẽ gọi ngươi là Vân Nghiên.”
Ngươi dùng con mắt nào nhìn mà thấy cô thích! Đợi đã, hồi cung, hồi cung gì cơ?! Nếu hắn đã không nhận ra thân phận của cô thì còn hồi cung gì nữa.
Cô không hiểu gì hết nhìn hắn, hắn nhíu mày, nhéo má cô: “Nhớ lấy, sau khi về vương đô đừng có bày ra vẻ mặt ngu ngốc này làm bản vương mất mặt.”
“…”
Dự cảm không tốt kia ngay đến ba ngày sau đã được ứng nghiệm hoàn toàn sau khi cô nhìn thấy hai chữ to tướng trên bức tường thành sừng sững – “Thịnh Dương”.
Thịnh Dương, ai mà chẳng biết, là vương đô Tề quốc.
Hang ổ của Diệp Thiệu.