: Thái Bình Thịnh Thế Của Ngươi Là Gì
Độc Cô Minh nhìn Địch Vân không chớp mắt, mà y giống như cũng cảm nhận được cái nhìn đầy sát ý của Độc Cô Minh, lần đầu tiên trên môi nở một nụ cười khó hiểu:
- Sao nào? Ngươi đang cảm thấy lòng dạ ta rất cầm thú, không những thế còn ngu muội, đến thân bằng quyến thuộc cũng nhẫn tâm lợi dụng, chỉ vì phò tá một Lạc đế vô đức vô năng mà bất chấp tất cả phải không? Bây giờ ngươi đổi ý mà giết ta còn kịp, đời này ta chỉ phò một chủ công duy nhất, tuyệt đối không quỳ gối trước mặt người thứ hai.
Độc Cô Minh trầm mặc không đáp, Thiên Nhai kiếm chậm rãi đưa lên, sát khí tràn ngập cả căn phòng tối tăm này.
Sự lạnh lẽo bắt đầu bao phủ thân thể Địch Vân, trong lúc vô tình, khóe môi y không ngờ lại nở một nụ cười tự giễu, giống như tự trào phúng cho số phận mình.
Một làn gió nhẹ xẹt qua cổ y, khuôn mặt y cũng hiện lên vẻ giải thoát.
Trong lúc nhất thời, màn đen trước mặt Địch Vân như vỡ tan ra hóa thành ảo ảnh thời gian, tất cả quay về mấy năm về trước lúc có một bé trai tầm một tuổi đang lửng thửng tập đi trong hoa viên, cách đó không xa là một thiếu phụ đoan trang nhã nhặn đang ngồi khâu áo.
Nàng bất giác nhìn y mỉm cười, mà y cũng nhìn nàng đầy trìu mến.
Nụ cười này chẳng lẽ có thể xuất phát từ một kẻ tàn nhẫn máu lạnh ư?
Không gian giống như đọng lại trong giây phút này, ngay cả ánh lửa bập bùng trong căn phòng cũng tắt ngấm, Địch Vân sau khi lặng thinh hồi lầu liền cất giọng hỏi:
- Vì sao không xuống tay?
Độc Cô Minh tra kiếm vào vỏ lại, thứ hắn chém xuống không phải đầu của Địch Vân mà là một lọn tóc bết đầy máu đen của y.
- Ngươi diễn kịch rất đạt, nhưng khoảnh khắc sắp chết lại không che giấu nổi tình cảm trong thần thái.
Cổ nhân có nói, người sắp chết luôn rất chân thật, biểu hiện của ngươi chắc chắn không phải giả.
Ngươi là đang nhớ tới vợ con của mình.
Địch Vân không đáp.
Lại nghe Độc Cô Minh nói:
- Câu chuyện ngươi kể rất hay, rất lôi cuốn, cảm xúc trong mỗi câu nói càng thêm chân thật.
Nhưng ngoài việc vào giây phút cuối cùng lỡ thất thố ra thì còn có nhiều chi tiết mà ngươi đã để lộ sơ hở.
- Ồ?
Địch Vân nhướng mày tỏ vẻ thú vị.
- Ngươi tuy là Tam Hợp các chủ, trong triều đình là Tòng Nhị phẩm Giám Sát sứ có thể điều tra và xử trí những quan lại tham ô, mưu đồ bất chính song thực chất quyền lực thua kém Võ Duy Dương rất nhiều.
Những công lao của ngươi nói không quá là đều đổ dồn trên người lão hồ ly kia, chẳng ai đề cao coi trọng ngươi.
Nếu đem cái tên Địch Vân này nói ra bên ngoài cũng chẳng có ai quan tâm, làm sao thiên hạ có thể vì cái chết của ngươi và gia đình mà náo động được? Tấm mặt nạ giữa Võ Duy Dương và Uông Thư Chính cũng không thể bị xé rách dễ như vậy.
Hiện tại Võ Duy Dương vẫn kê gối ngủ yên, Uông Thư Chính tuy nắm được ngươi trong tay nhưng cũng không hề ép ngươi phải đổ tội cho Võ Duy Dương.
Ngươi muốn khai thì khai, không muốn khai cũng không sao, vẫn chỉ có mình ngươi là bị đưa ra chém đầu.
Có thể nói, từ trước đến giờ ngươi chẳng khác gì một con chốt thí không ai quan tâm, chết không đáng tiếc…
Độc Cô Minh thấy y không phản bác gì, nói tiếp:
- Ngươi là đang thử thách ta có xứng để trở thành chủ công của ngươi hay không.
Thật ra ngươi rất hy vọng sẽ có người xuất hiện cứu mình, ngươi chưa muốn chết, lòng vẫn ôm nỗi hận thù rất lớn!
Cơ mặt Địch Vân bắt đầu giãn ra, vẫn chỉ hỏi lại bằng hai từ:
- Thế ư?
Độc Cô Minh nói tiếp:
- Ngươi muốn xem ta có thể phân biệt thị phi hay không.
Nếu như ta là kẻ có tầm nhìn ngắn hạn, không biết suy xét, chỉ khăng khăng theo những quy tắc đạo đức thông thường thì ắt sẽ ra tay giết ngươi.
Mà giả như ta là tiểu nhân thì lại sẽ dùng hết thủ đoạn mà hạ mình xin ngươi trợ giúp.
Hai loại chủ công như vậy, ta nghĩ ngươi thà chết cũng không chịu phó tá.
- Vậy ngươi cho rằng chủ công mà ta muốn phò tá là hạng người thế nào? Chẳng lẽ lại giống ngươi hay sao?
- Nếu người ngươi mong muốn không phải là ta, vì sao cố tình diễn cho ta một vai “ngu trung” để chứng tỏ sự trung thành của bản thân mình kia chứ? Ngươi cho rằng làm như vậy sẽ khiến ta cảm phục, không những không muốn giết ngươi mà quyết tâm “chiêu hiền” sẽ càng lớn hơn.
Ngươi trung thành đến thế này, chỉ cần quy hàng thì sẽ tuyệt đối không phản bội, trở thành cánh tay đắc lực nhất ở nơi mà ngươi đầu nhập vào.
Địch Vân lắc đầu:
- Bấy nhiêu vẫn chưa đủ để thuyết phục ta rằng ngươi là kẻ đáng để phò tá.
Độc Cô Minh cười cười:
- Ta đích thực không phải là kẻ đáng để cho ngươi phò tá, mà ta cũng không muốn làm chủ công của ngươi.
Độc Cô Minh ta từ xưa đến nay chưa từng hy vọng sẽ bắt người khác cúi đầu trước mình.
Nếu ngươi hợp ý ta, mà ta cũng hợp ý ngươi thì có thể xưng là huynh đệ.
Tất nhiên, ta phải làm đại ca.
Những điều ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi thực hiện.
Mà những điều ta muốn, nếu ngươi thấy thú vị thì có thể góp một tay.
Địch Vân có vẻ khá bất ngờ với giọng điệu này của hắn, im lặng rất lâu rồi chợt hỏi một câu không hề liên quan:
- Theo ngươi thái bình thịnh thế là gì?
Độc Cô Minh mỉm cười, trong lòng nghĩ đến một số chuyện, sau đó đáp:
- Ta không rõ, nhưng ta nghĩ thái bình thịnh thế không phải ám chỉ một tràng cảnh quá bình yên hay quá máu tanh.
Thái bình là an ổn, mà thịnh thế lại là phát triển phồn vinh.
Nếu không va chạm lẫn nhau thì làm sao phát triển được? Nhưng nếu va chạm quá gay gắt thì thiên hạ cũng không còn an ổn.
Thái bình thịnh thế theo ta là ám chỉ một loại trạng thái trung dung, không thái quá nhưng cũng không trầm lắng.
Hiện tại ta không thể nói rõ được rốt cuộc nó là như thế nào, nhưng ta sẽ đi tìm… tương lai chắc chắn sẽ tìm được…
Lời nói của hắn khiến Địch Vân chấn động hồi lâu, đến khi mở miệng ra thì giọng nói đã trở thành khàn khàn:
- Ngươi rất đặc biệt! Loại người đặc biệt như ngươi và Cố Lý mỗi khi xuất hiện đều sẽ đem đến một loại thần thái và khí chất vô cùng đặc trưng khó lòng pha trộn trong biển người mênh mông.
Khoảnh khắc ta gặp Cố Lý liền biết tài của người này vĩnh viễn trên ta một bậc, còn ngươi, tài ngươi ở dưới ta, càng thua xa Cố Lý, nhưng có lẽ chỉ khi thiên hạ trong tay ngươi thì mới có thể an định…
Độc Cô Minh nghe câu này xong mà không hề có chút tự mãn nào.
Hắn nhớ đến Cố Lý, vì sao y lại chủ động truyền thụ thuật mưu quyền cho hắn? Chẳng lẽ chỉ vì Nhân Phi Nhân một kẻ đã khuất hay sao? Nhưng thật sự hắn cũng không nhìn ra bản thân có gì đặc biệt.
Thuật quyền mưu hắn không giỏi, thực lực cũng không phải quá xuất chúng, cách hành xử càng đặt nặng chữ “tình”.
Có rất nhiều nhân tuyển tốt hơn hắn, nhưng Cố Lý và Địch Vân không hề đánh giá cao họ mà chỉ tập trung vào hắn.
- Vậy ngươi quyết định thế nào? Có muốn làm huynh đệ với ta không?
Độc Cô Minh mỉm cười nhìn gã nam tử đầu tóc rũ rượi, mình bê bết máu đang ngồi xếp bằng trong góc tối kia.
Địch Vân ngẩn ngơ hồi lâu, đầu hơi ngẩng lên, mắt tuy mù nhưng tai lại thính vô cùng, bên tai y giống như thoáng hiện lên tiếng gió rít mưa sa đến từ bầu trời bên ngoài.
- Mưa gió đến rồi, mà ta thì lại bị giam hãm ở một góc thế này cũng là một loại dày vò.
Ta rất tò mò muốn biết thái bình thịnh thế trong lòng ngươi rốt cuộc có dạng gì.
Như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể đưa ta thoát ra ngoài, ta nguyện ý cúi đầu trước ngươi, phò tá ngươi đến tận cùng…
Độc Cô Minh giơ chưởng tâm ra phía trước ngắt lời Địch Vân:
- Ta nhắc lại, ta không cần ngươi cúi đầu, chúng ta sánh ngang nhau, không ai hơn ai.
Ngươi có thể tùy ý rời đi khỏi ta bất kỳ lúc nào ngươi muốn!
Khoảnh khắc hắn vừa nói ra câu này xong, Địch Vân chợt bật cười.
Y cảm thấy có lẽ bản thân đã nhầm.
Loại “phóng khoáng” của gã nam tử thần bí không thấy mặt kia dường như còn lớn hơn cả của Cố Lý công tử.
Không cần biết hắn có phải giả tạo hay không, nhưng thực sự khiến người đối diện nảy sinh sự bội phục từ tận đáy lòng.
- Trước mắt cứ thoát ra được đây hẳn nói… Theo như ta đếm thời gian suốt ba tháng nay thì có lẽ Uông Thư Chính và Cao Tiệm Sơn đã sắp đến rồi.
Ta thật sự vẫn chưa nghĩ ra nổi phương pháp mà ngươi dùng để thoát khỏi đây.
Cao Tiệm Sơn rất đáng sợ, thực lực sâu không thể tả, lại thêm tám trăm cao thủ bên ngoài, ngươi dẫn theo ta e là phải cần tới mấy trăm cái mạng mới đủ để ra tới đại môn.
Nghe Địch Vân nói vậy, Độc Cô Minh chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên tia sáng khác thường:
- Ngươi yên tâm! Mấy trăm cái mạng người khác không có nhưng ta có!.
: Kinh Biến
Cao Tiệm Sơn và Uông Thư Chính chậm rãi bước tới trước ngục giam của Địch Vân.
Nhìn vào cánh cửa màu đen vững chãi trước mặt, sắc mặt Uông Thư Chính càng lúc càng âm trầm.
- Vô Danh đại nhân, vì sao cứ tới giờ này là chúng ta phải đến đây thẩm vấn Địch Vân, chẳng lẽ có nội tình gì sao?
Cao Tiệm Sơn không đáp, sắc mặt vẫn lạnh như băng. Điều này với Uông Thư Chính đã quá quen thuộc, tuy nhiên vì để bầu không khí không trở nên quá nghẹt thở nên lão vẫn cố tình hỏi dù biết Cao Tiệm Sơn chẳng bao giờ mở miệng trả lời dù chỉ nửa câu. Thế gian thường cho rằng Cao Tiệm Sơn là hộ vệ của lão nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, là lão theo hầu Cao Tiệm Sơn. Đây chính là Vô Danh chỉ trong Ngũ Chỉ Chưởng Tử, kẻ mạnh nhất xếp sau mỗi Cự Chỉ thần bí chưa từng xuất hiện.
Cao Tiệm Sơn là một người cổ quái.
Gã giống như một xác chết biết đi, không cảm xúc, không hỷ nộ ái ố, ánh mắt cũng chưa từng suy chuyển, kiếm cũng chưa bao tra vào vỏ mà cầm chặt trên tay, mũi kiếm chĩa thẳng dưới đất giống như sẵn sàng quyết đấu sinh tử mọi lúc.
Người ta chưa thấy Cao Tiệm Sơn ngủ bao giờ, cũng chưa từng thấy gã rời xa thanh kiếm màu xanh nhạt này một khắc nào, nó như đã hóa thành một bộ phận cơ thể của gã, vĩnh viễn không thể chia lìa.
Kiếm pháp của Cao Tiệm Sơn có cao như chính tên của gã không? Có lẽ là cao như núi, là loại cảnh giới khi đứng trên đỉnh nhìn xuống chỉ thấy cô liêu, tịch mịch vì không có đối thủ.
Kiếm thánh Nhân Phi Nhân dẫu có là kỳ tài nhưng chỉ có thể khiến Đao Thần kính phục, ngưỡng mộ như người cùng đẳng cấp. Còn Cao Tiệm Sơn lại khiến Đao Thần rợn cả tóc gáy, sợ tới vỡ gan vỡ mật. Bởi vì chiêu thức Cao Tiệm Sơn chẳng hề hoa mỹ, cũng chẳng hề ám muội mà đều là một kiếm cực kỳ cơ bản đâm thẳng vào tử huyệt trên người đối thủ. Có khi là yết hầu, có khi lại là tim, chỉ cần một nhát chắc chắn sẽ đoạt mạng, trừ phi ngươi may mắn như Cố Lý được hai cao thủ bên cạnh làm chếch mũi kiếm đi nửa phân, hoặc như Đao Thần là được Cao Tiệm Sơn tha cho mới bảo toàn được tính mạng.
Một loại kiếm pháp bình lặng, một con người bình lặng. Gã cũng giống như thanh kiếm của gã, chỉ biết giết người không biết nói chuyện. Thật khó hiểu vì sao một cao thủ như vậy lại cam lòng làm thuộc hạ kẻ khác.
Sẽ có người hỏi nếu Cao Tiệm Sơn mạnh mẽ như vậy vì sao lại không giết Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân trước rồi giải quyết Cố Lý sau, thật ra lý do đằng sau đến gã ta cũng không biết. Đó là mệnh lệnh do chủ công Hắc Thủ đưa ra, gã chưa từng hỏi lại, cũng chưa từng tìm hiểu nguyên nhân. Mục tiêu chưa từng thay đổi, cho dù bản thân có gặp nguy hiểm thì vẫn phải hoàn thành nó một cách trọn vẹn nhất.
- Đâm Cố Lý một kiếm!
Đó là năm chữ do vị chủ công kia nói ra, Cao Tiệm Sơn sau khi nghe xong thì thực hiện đúng như vậy, sinh tử của đối phương không quan trọng, gã cũng không quan tâm bị Nhân Phi Nhân và Độc Cô Minh đả thương. Chính vì đã hoàn thành nhiệm vụ nên gã mới lao người xuống khỏi Tế Vũ lâu bỏ trốn. Nếu có ai biết nguồn cơn chuyện này sẽ tò mò rằng nếu mệnh lệnh là giết chết cả ba người, thì không biết cục diện ngày hôm đó sẽ trở thành thế nào.
- Mở cửa!
Uông Thư Chính ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ phía sau lưng, khoảnh khắc chúng mở cửa ngục giam ra thì một mùi máu tanh nồng đậm cũng xộc thẳng ra ngoài khiến tất cả biến sắc.
- Bảo vệ hai vị đại nhân!
Gần như đồng thời toàn bộ cao thủ bên ngoài ập vào trong bao bọc lấy Cao Tiệm Sơn và Uông Thư Chính, riêng Uông Thư Chính vì quá sợ hãi nên chui vào chính giữa đám đông dày đặc người, thậm chí muốn lui về sau thêm mấy bước cũng không còn chỗ để chen vào nữa. Theo lão ta nghĩ đây chính là vị trí an toàn nhất, địch nhân không cách nào xâm nhập được.
Bên trong rất tối tăm, toàn bộ những ngọn đuốc đã bị dập tắt khiến những kẻ bên ngoài không thể nhìn thấy gì. Một gã nam tử dáng người cao to đi vào trong, tay giơ ngọn đuốc lên khiến cả phòng giam chợt sáng rực.
Cảnh tượng hiện ra không khỏi khiến ai nấy sửng sốt, dưới mặt đất là tám cái xác chết đang nằm trong tám vũng máu tươi, mà Địch Vân giờ đây lại đang ngồi xoay lưng vào tường, đôi chân đã gãy lìa, trên tay cầm một chuôi kiếm không ngừng run rẩy.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy mũi kiếm đã đâm xuyên ra sau lưng y, xé rách cả lớp áo đã mục nát, từng giọt từng giọt máu đen theo mũi kiếm chảy xuống rơi lỏng tỏng dưới đất nhìn mà ghê người.
- Tể tướng, Địch Vân bị một trong những tên hộ vệ dưới đất ám toán, giờ đã sắp chết rồi!
Gã nam tử dáng người to cao sau khi phân tích hiện trường thì vội vã quay lại ôm quyền bẩm báo. Trong lúc nói chuyện, đầu y hơi ngước lên dò xét biểu tình của Cao Tiệm Sơn nhưng chỉ thấy gã điềm tĩnh như thường, đôi mắt chú mục về phía bóng lưng của Địch Vân, trong lòng không biết đang suy tư điều gì.
- Là ai giết hắn! Là ai dám cả gan đột nhập vào hắc ngục giết trọng phạm dưới sự kiểm soát bổn tể tướng!
Uông Thư Chính nghe nói toàn bộ chín mạng người trong ngục giam đều đã chết sạch thì liền trở nên hùng hổ, đẩy toàn bộ thuộc hạ xung quanh dạt ra, tay cầm ngọn đuốc đang cháy phừng phừng xông thẳng vào bên trong.
Điều lão muốn làm đầu tiên chính là lật người Địch Vân ra để xem xét vết thương trên người y. Đây không phải vì lão có kiến thức về võ đạo, muốn thông qua vết thương truy xét hung thủ gì mà chỉ đơn thuần tò mò về cách y chết, muốn xem thử vẻ mặt của kẻ từng bị mình hãm hiếp nương tử, giết sạch cả gia tộc sau khi vẫn lạc sẽ trông khó coi ra làm sao!
Uông Thư Chính mỗi lần giết người xong đều đặc biệt quan tâm tới vấn đề này, xem đó như một chiến lợi phẩm để thưởng thức, thậm chí còn tàn nhẫn đến cực điểm là lột da mặt đối phương xuống để cất làm kỷ niệm. Có rất nhiều người nói lão bệnh hoạn, nhưng trong lòng lão lại cực kỳ thống khoái khi nhìn biểu tình đau đớn cuối cùng trên mặt cừu nhân, vì vậy mặc kệ mọi lời dị nghị, bất chấp việc từng có một thầy tướng số khuyên ngăn lão nên từ bỏ thú vui này nếu muốn sống thọ hơn.
- Da mặt ngươi chắc chắn sẽ trở thành một trong những bộ da mặt có biểu tình đặc sắc nhất mà ta sở hữu! Địch Vân, tài năng ngươi tuyệt đối không thua Cố Lý là mấy, đáng tiếc là thờ sai chủ, bằng không hiện nay người trở thành tể tướng hẳn là ngươi chứ không phải ta… Ngoan ngoãn nghe lời, từ bỏ chút hơi tàn cuối cùng này đi…
Uông Thư Chính cười tà ác, bắt đầu lấy trong ngực ra một thanh dao găm nhỏ chuyên dùng để lột da mặt. Người vợ đoan trang hiền thục của Địch Vân, cả hài tử bốn tuổi của hắn cũng từng bị thanh dao găm này lạnh lùng cắt qua trước cái nhìn đầy hận thù của y.
- Tể tướng, có cần ta giúp không?
Nam tử dáng người cao to vội nói. Từ trực giác của người luyện võ lâu năm, y cảm thấy có điều gì đó rất bất thường trong cái chết của chín người này. Không! Là tám mới đúng vì Địch Vân chưa hề chết mà chỉ đang thoi thóp, lồng ngực co thắt từng cơn!
- Không cần, tự tay lột da mặt người xuống là niềm vui của ta, mau lui lại đi!
Uông Thư Chính liếm mép, mà Cao Viễn Sơn cũng không quan tâm lắm, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Địch Vân, giống như đã phát hiện ra phong phanh gì đó.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc Uông Thư Chính dùng dao găm đâm nhẹ vào da mặt của Địch Vân, khẽ lướt xuống một đường.
Khoảnh khắc máu tươi ứa ra từ miệng vết thương thì nam tử dáng người cao to bỗng thét lớn:
- Tể tướng cẩn thận!
Uông Thư Chính đang chìm trong khoái cảm, toàn thân tê rần, hoàn toàn chẳng hề chú ý đến tiếng thét thất thanh của nam tử kia. Mà Cao Viễn Sơn cũng bắt đầu cử động, khuỷu tay duỗi thẳng về phía trước với tốc độ nhanh tới mức không thể nào hình dung.
Nhưng dù gã có nhanh tới đâu thì cũng không thể nào nhanh bằng thanh kiếm màu bạc đang đâm xuyên lồng ngực của Địch Vân.
Chỉ thấy thanh kiếm này giống như chịu phải một lực đạo cực mạnh đánh thẳng vào phía chuôi kiếm, bắt đầu xé rách lồng ngực của Địch Vân mà bắn thẳng ra phía sau lưng y. Điều đáng sợ hơn là Uông Thư Chính đang khom người cuối xuống ngay tại vị trí đó.
Một tiếng “bụp” nhỏ phát ra, thanh kiếm màu bạc kia xuyên thủng giữa mặt Uông Thư Chính sau đó lao vút ra khỏi cửa động.
- Tể tướng! Giết thích khách!
Mấy trăm người ngoài ngục giam la lớn nhưng vì lối vào quá nhỏ nên không thể chen vào được.
Còn mũi kiếm của Cao Viễn Sơn dĩ nhiên không cách nào trật trong tình huống như thế này, trực tiếp đâm vào yết hầu của Địch Vân kết thúc tính mạng y.
Địch Vân đứt hơi tắt thở, nhưng trước khi chết vẫn kịp nhìn thẳng vào đôi mắt vô cảm của Cao Tiệm Sơn, khỏe môi nở nụ cười chế giễu.
- Tất cả, chỉ mới là bắt đầu…
Tiếng nói của y vừa dứt thì thân hình của Uông Thư Chính cũng đổ ầm xuống đất, ngọn đuốc trên tay rơi thẳng vào một vũng máu dưới đất rồi hoàn toàn tắt ngấm khiến cả ngục giam này chìm trong tối tăm.
- Thắp đèn lên!
Nam tử có dáng người cao to quát lớn, lập tức mười mấy tên thuộc hạ bên ngoài xông vào trong chiếu rọi góc ngục giam lên, song chuyện kinh dị đã xảy ra.
Thi thể của Địch Vân hoàn toàn biến mất, để lại một mình Uông Thư Chính gục chết dưới mặt đất, sau đầu xuất hiện một cái lỗ to bằng hai đầu ngón tay chụm lại, não trắng văng tung tóe khắp nơi.
Không một ai để ý rằng lúc này đây ở phía chân bọn họ đang xuất hiện một làn khói trắng chậm rãi bay ra ngoài. Sau khi đã vòng qua người cuối cùng trong hàng ngũ đông như kiến cỏ đang dò xét phía trong động, làn khói trắng này chợt hiển hóa ra thân hình một người cao gầy. Khoảnh khắc những cao thủ tay sai quay đầu nhìn lại thì biểu tình cực kỳ mê man vì người đang xuất hiện chính là Cao Tiệm Sơn bằng da bằng thịt, thậm chí biểu cảm cực kỳ giống với Cao Tiệm Sơn đã tiến vào trong ngục giam.
Trong hai người, rốt cuộc ai mới là thật đây?