: Quá Đáng Sợ
Làn khói trắng và Cao Tiệm Sơn một trước một sau chẳng mấy chốc đã thoát khỏi ngục giam tăm tối đã đầy rẫy xác người kia.
Chỉ trong mấy canh giờ mà gần như toàn bộ tám trăm người đều chết sạch.
Thật ra số người mà Độc Cô Minh giết chưa tới bốn trăm, còn lại toàn là họ tự giết lẫn nhau trong cơn sợ hãi và cuồng loạn.
Bóng tối bao trùm tất cả, khiến bọn họ không phân biệt đâu là địch ta, chỉ cần cảm nhận được gió rít bên tai thì đều cho rằng bản thân đang bị Độc Cô Minh công kích tới, lập tức xuất sát chiêu tiêu diệt đối phương.
Tất nhiên kết cục của Độc Cô Minh cũng không khá khẩm gì mấy, hắn chết một mạch hơn hai trăm mạng, mấy sợi tóc mái vốn dĩ đen tuyền giờ đây đã bạc trắng hơn phân nửa, theo gió phất phơ đâm nhẹ vào mắt hắn.
Dù vậy hắn không dám ngừng lại để lấy tay dụi mắt hay làm ra hành động nào khiến thân pháp của mình bị chậm trễ, bước chân di chuyển thật nhanh trên nóc nhà, giống như đạp lên ánh trăng mà chạy trốn.
Lúc trước hắn học kiếm đạo với Nhân Phi Nhân xong, lại giao chiến với bọn Đao Thần, trong hiểm nguy mà ngộ ra một thức “Nhất Kiếm Cô Hành” kinh thế tuyệt diễm thì rất tự phụ về thiên tư kiếm đạo của mình.
Nhưng đến bây giờ khi gặp phải Cao Tiệm Sơn thì hắn mới thấm nhuần câu nói “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.
Kiếm pháp của Cao Tiệm Sơn rất giản dị, không hề ẩn chứa bất kỳ hình thái nào trong mười ba hình thái võ học.
Gã chỉ có một chiêu đâm tới duy nhất từ phía chính diện.
Mặc kệ đối phương có tung ra chiêu thức ảo diệu, sát khí ngợp trời hay cương mãnh tột độ thì mũi kiếm của gã cũng đến đích trước hắn ta, cực kỳ chính xác ghim thẳng vào yết hầu không lệch một phân.
Thậm chí lực đạo còn vừa đủ để giết người, không thừa không thiếu.
Cao Tiệm Sơn từ đầu trận chiến tới giờ chưa từng nói một câu nào, chỉ lặng lẽ đuổi theo sau lưng Độc Cô Minh, thanh kiếm xanh biếc trong tay không lạnh lẽo mà cũng không sát khí, chẳng khác nào một thanh kim loại vô hại tầm thường.
Mà Độc Cô Minh đã từng dừng lại tổng cộng năm lần để đối chiêu với Cao Tiệm Sơn, vì địch không lại nên mới phải bỏ chạy trối chết thế này.
Lần đầu tiên hắn dùng Nhãn Đao kết hợp với Tâm Kiếm để ám toán gã ta, nhưng kết cục ánh kiếm xanh biếc của Cao Tiệm Sơn lại lóe lên, hắn ngay lập tức mất mạng biến thành làn khói trắng bỏ chạy ra xa.
Lần thứ hai hắn cẩn thận hơn, dùng một lèo mười ba thức Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp tạo ra một tấm lưới kiếm khí dày đặc bao phủ Cao Tiệm Sơn, hòng chém gã ra muôn mảnh.
Song kết quả lần này vẫn y hệt lần trước, Cao Tiệm Sơn vẫn chỉ lặng lẽ đâm tới một kiếm xuyên tim Độc Cô Minh.
Lần thứ ba chóng vánh hơn, Độc Cô Minh chưa kịp hiện hình đã bị Cao Tiệm Sơn đâm xuyên đầu chết ngay tại chỗ.
Lần thư tư, lần thứ năm… tổng cộng Độc Cô Minh đã chết dưới tay Cao Tiệm Sơn liên tục sáu lần.
Sáu lần này nếu so với hơn hai trăm lần chết đi đầu tiên thì có vẻ chẳng đáng xá gì, nhưng Độc Cô Minh hiểu rõ được sự đáng sợ trong đó.
Hai trăm lần kia là đối phương lấy tám trăm người địch một mình hắn, ra tay toàn là chiêu thức đổi mạng.
Còn bây giờ là hắn đơn đả độc đấu với Cao Tiệm Sơn, nhưng cả sáu lần chưa từng chiếm được một chút thượng phong nào, cứ bị đâm là chết, không có cách nào thay đổi.
Thậm chí ở lần cuối hắn còn thử dùng một chiêu Nhất Kiếm Cô Hành để xem kết quả ra sao, nhưng cảnh tượng vẫn trước sau như một.
Cánh tay phải của Cao Tiệm Sơn dường như có một ma lực kỳ lạ chỉ cần khẽ nhấc lên là đối phương phải mất mạng, toàn thân hắn lại tiếp tục tiêu tán rồi ngưng tụ lại ở phía xa.
- Đây là loại võ công gì vậy? Không ý cảnh, không chiêu thức, không sát phạt.
Gần như là tối giản đến mức cực điểm.
Chết tiệt, tóc bạc càng nhiều, thân thể ta cũng càng trì trệ hơn…
Độc Cô Minh nhanh chóng phát giác ra sự bất cập của bộ thân thể này.
Vì biết không thể chiến thắng nổi Cao Tiệm Sơn nên hắn chuyển kế hoạch, bắt đầu cố chạy ra thật xa để đánh lạc hướng gã rồi sau đó quay trở về ngục giam để cứu Địch Vân sau.
Tuy nhiên ý đồ của Độc Cô Minh mãi không thực hiện được, Cao Tiệm Sơn cứ lặng lẽ theo sau như bóng ma, chỉ cần đủ khoảng cách liền lạnh lùng đâm tới.
Trong nháy mắt đã tước đoạt thêm ba mạng của Độc Cô Minh.
Cửu vi cực, tam vi pháp.
Cực hạn của thân thể nhân loại là chín, đây cũng là mệnh lệnh mà chủ công Hắc Thủ truyền đạt lại cho Cao Tiệm Sơn, kèm chữ “giết” phía sau.
Theo sự phân tích của Cao Tiệm Sơn thì mệnh lệnh này có nghĩa là chỉ được giết kẻ kia chín lần, không được vượt quá.
Chính vì vậy khoảnh khắc cơ thể Độc Cô Minh ngưng tụ lại lần thứ mười thì bước chân của Cao Tiệm Sơn cũng chậm hẳn lại, chẳng mấy chốc đã bị hắn cắt đuôi không còn thấy bóng dáng nữa.
Cao Tiệm Sơn hoàn thành nhiệm vụ nhưng trên khuôn mặt chẳng có vẻ gì là vui mừng.
Gã đứng ngây ra như phỗng hồi lâu giống như người mất hồn, sau đó tung người hòa vào màn đêm u tối.
———————————————————————————
Độc Cô Minh lại tự sát lần nữa, lần này hắn vì cắt đuôi Cao Tiệm Sơn mà cẩn thận đến mức tự sát liên tục không ngừng nghỉ để gia tăng tốc độ, sau khi về đến ngục giam thì liền đỡ Địch Vân dậy rồi cõng y lên vai.
- Chạy mau! Cao Tiệm Sơn thật sự quá đáng sợ, ta không phải đối thủ của gã!
Địch Vân không hề bất ngờ với lời của Độc Cô Minh, chỉ nói:
- Điểm này ta đã nghi ngờ từ lâu, có lẽ Cao Tiệm Sơn không phải phàm nhân mà là người tu đạo.
Phủ ta vào đêm bị gã đột nhập vào thì có hai vị tu sĩ đến từ Trung Thổ đang làm khách bên trong.
Mặc dù hai vị này không mạnh mẽ lắm, tu vi chỉ ngót nghét Khổ Hải hậu kỳ đỉnh phong nhưng vẫn siêu việt đám võ giả giang hồ.
Thế nhưng ta lại tận mắt thấy Cao Tiệm Sơn chỉ dùng hai kiếm đã đâm chết họ.
Cùng một động tác, cùng một tư thế, dù biết rõ gã sẽ xuất thủ như thế nào nhưng vĩnh viễn không tránh được, đành mặc gã giết mình một cách dễ dàng.
- Đi trước rồi nói!
Độc Cô Minh cõng Địch Vân lao ra khỏi ngục giam, cũng may hắn nhanh chân vì chưa đến mấy khắc sau liền có một đoàn quan binh tới mấy ngàn người từ đâu kéo đến vây kín cả mấy con phố xung quanh ngục giam.
Vẻ mặt ai nấy hung thần ác sát, giáo mác đầy đủ, giống như đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Tể tướng Uông Thư Chính chết đi là một sự kiện trọng đại có thể gây ảnh hưởng cực lớn tới tình hình chính trị Việt quốc.
Cũng trong đêm tối này người ta nhìn thấy Võ Duy Dương mặc giáp sắt chỉnh tề dẫn đầu một nhóm quan binh khác bắt đầu đóng chặt cổng Thiên Huyễn thành, không kiêng nể gì mà dò xét từng nhà một ngay trong đêm.
Đến cả Tế Vũ lâu của Cố Lý công tử cũng bị lão ta hỏi thăm qua.
Khoảnh khắc trước khi rời đi, lão còn dừng lại liếc Cố Lý bằng nửa con mắt:
- Lần này tuy công tử giúp ta đoạt được thiên hạ, nhưng ta không thể không đề phòng công tử.
Cố Lý mỉm cười hỏi:
- Đại tư mã khép ta vào tội gì mà muốn giam cầm ta?
Võ Duy Dương lạnh lùng nói:
- Tội của công tử là quá thông minh, thông minh tới mức khiến người ta hoảng sợ.
Nếu không phải quá nhiều bằng chứng cho thấy chủ công Hắc Thủ không phải là phàm nhân thì ắt ta đã nghĩ công tử chính là kẻ đó.
Cố Lý lắc đầu:
- Ta có là kẻ đó hay không không quan trọng, vấn đề cấp thiết hiện nay là Đại tư mã nên ngay lập tức giết sạch dư đảng của Uông Thư Chính trước khi trời sáng, bằng không hậu hoạn khó lường.
Võ Duy Dương nhìn Cố Lý thật lâu, vì không thể tra được điều gì khác lạ nên đành thở dài bỏ đi, trả lại một Tế Vũ lâu sương khói cuồn cuộn đầy mê hoặc..
: Cửa Ải Đầu Tiên ()
Hôm nay là một đêm rất dài với Thiên Huyễn thành, khắp các con phố đầy rẫy quan binh tuần tra, tiếng đuổi giết cũng vang lên không ngớt. Toàn bộ những tay sai đắc lực của Uông Thư Chính cùng theo chân lão đến Thiên Huyễn thành đều bị Võ Duy Dương diệt trừ.
Khu nhà tranh phía đông thành nơi Lưu Tích Quân và Độc Cô Minh cư ngụ cũng bị đám lính canh lục tung lên nhưng chẳng tra ra phong phanh gì.
Nhưng Lưu Tích Quân cực kỳ tinh mắt, nhanh chóng thấy được dáng vẻ mệt mỏi và mấy sợi tóc bạc đang phất phơ trước mặt Độc Cô Minh, cộng thêm loại huyết khí nồng đậm chỉ thường gặp ở những kẻ vừa trải qua chém giết sinh tử xong vờn quanh thân thể hắn, nàng liền đoán ra chuyện đêm nay chắc chắn có liên quan đến người này.
Sau khi quan binh rời đi, Lưu Tích Quân mới vội hỏi:
- Ngươi có làm sao không? Sắc mặt ngươi không tốt cho lắm!
Độc Cô Minh thật sự không hề ổn chút nào. Chết đi một mạch hơn hai trăm lần khiến cả tinh thần lẫn thể xác hắn trở nên kiệt quệ, sau khi chỉ tay lên mái nhà khẽ thì thào hai chữ “cứu y” thì liền ngã gục xuống đất, hoàn toàn trở nên mê man.
Sau khi mất đi liên hệ với phàm thể, đạo thể đang cưỡi trên Đạp Nguyệt Ô Truy cũng tỏ ra âm trầm. Mặc dù phàm thể này không sở hữu một chút tu vi nào nhưng lại thấm nhuần mấy loại ý cảnh vô thường, trung dung và độc hành. Nếu bị ngắt mất liên hệ với nó thì thực lực của hắn cũng đại giảm, rất khó thi triển ra mấy loại thần thông và kiếm pháp lĩnh ngộ được trong mấy năm nay. Điển hình là Bích Hải Triều Sinh và Nhất Kiếm Cô Hành, không thể không nói bọn chúng tuy xuất phát từ võ đạo phàm trần nhưng sự lợi hại gần như còn nằm trên Độc Cô Cửu Trảm một bậc.
Đơn giản vì nếu so sánh cảm ngộ trong mười ba loại hình thái võ đạo thì kiếm đạo của hắn tuy đi sau mà tới trước, trong khi đao đạo chỉ mới lĩnh ngộ ra năm loại thì kiếm đạo đã bộc phát ra tới bảy loại. Thậm chí bảy loại này được hắn cảm ngộ gần như tới mức đại thành, còn đao đạo chỉ nằm ở mức tiểu thành.
Sự khác biệt này rất dễ hiểu. Chân Võ Thiên Tôn năm xưa tuy mệnh danh là Võ Đế nhưng thật ra dựa dẫm vào nguyên lực và tu vi quá nhiều, không hề am hiểu gốc rễ của võ đạo. Mà đám Nhân Phi Nhân, Đao Thần vì là phàm nhân nên hoàn toàn dung nhập vào những triết lý thâm sâu trong đó, đối với mười ba loại hình thái võ đạo cực kỳ tường tận.
Đây cũng là hai điểm được và mất của phàm và đạo, từ xưa đến nay chưa bao giờ có gì là vẹn toàn. Tu sĩ vĩnh viễn không thể có cảm ngộ thâm sâu như phàm nhân, mà phàm nhân cũng vĩnh viễn không thể sở hữu sức mạnh che trời lật đất như tu sĩ.
Độc Cô Minh rất may mắn vì được đi trên cả hai con đường này.
Nhưng dù sao hắn vẫn còn đang khuyết thiếu rất nhiều, chỉ cần một trong hai thân thể mất đi khống chế thì con đường do nó cảm ngộ cũng bị chặt đứt, thân thể còn lại không cách nào vận dụng được nữa.
Độc Cô Minh cưỡi Đạp Nguyệt Ô Truy lướt nhanh trên thảo nguyên rộng lớn, sau một tuần di chuyển không ngừng nghỉ thì đã đi đến được nơi thiết lập truyền tống trận đầu tiên - Phiêu Vân phái.
Tổng cộng có mười tám truyền tống trận được mười tám thế lực tầm trung trải dài từ Trung Thổ cho đến tận Nam Hoang trấn thủ. Bọn họ dựa vào việc bảo vệ truyền tống trận để nhận được sự che chở và cấp dưỡng từ các thế lực cự đầu.
Tất nhiên song hành với lợi ích sẽ đi kèm không ít quy tắc nghiêm ngặt.
Trừ phi có chiến loạn xảy ra, bằng không bọn họ nhất định không được tham gia vào tranh đấu của năm đại lục. Toàn bộ đệ tử trên dưới tông môn cũng phải làm theo quy tắc này. Chính vì vậy đệ tử mười tám thế lực này dù có tu vi cao cường nhưng lịch duyệt rất kém, nếu phải đối đầu với những chí tôn thiên kiêu nhân giới đều yếu ớt không chịu nổi một kích.
Độc Cô Minh lúc di chuyển từ Tuyệt Vọng Ma Uyên đến Trung Thổ từng đi qua Phiêu Vân phái một lần.
Ấn tượng khi ấy của hắn với thế lực này không rõ ràng lắm. Vì lúc đó bọn họ chẳng mấy quan tâm đến hắn, sau khi hắn giao nộp một ít yêu đan và thảo dược thay thế cho linh thạch làm tiền phí thì lập tức được thông quan.
Hiện tại hắn vẫn theo con đường cũ, cưỡi ngựa đi thẳng vào một tổng đàn rộng lớn ở dưới chân núi Phiêu Vân.
Vẫn là khung cảnh cũ có khoảng hơn bốn mươi đệ tử canh gác xung quanh tổng đàn này nhằm mục đích bảo vệ truyền tống trận đang được đặt ở vị trí trung tâm.
Truyền tống trận này có hình dáng là một vòng sáng màu vàng, chỉ cần tiến vào thì có thể nhanh chóng vượt qua khoảng cách chục vạn dặm để đi đến địa điểm tiếp theo.
Độc Cô Minh cưỡi ngựa lửng thửng bước vào tổng đàn. Khoảnh khắc hắn sắp đặt chân vào truyền tống trận thì con hắc mã liền trở nên mất kiểm soát, không chịu tiến thêm bước nào nữa mà đứng thẳng hai chân trước lên, ngẩng đầu hý vang trời. Cũng may hắn nắm rất chặt dây cương bằng không đã bị nó hất ngã khỏi lưng.
Gần như cùng lúc, bốn mươi tên đệ tử xung quanh thét dài một tiếng, bộc phát tu vi Hỗn Nguyên cảnh đỉnh phong, chưởng tâm tay phải đồng thời đánh ra linh lực về phía Độc Cô Minh ở chính giữa. Bọn họ ra tay rất khớp với nhau, đều dùng đúng một mức linh lực ngang bằng không thừa không thiếu, thêm vào đó dưới chân bắn lên bốn mươi thanh phi kiếm phong bế hoàn toàn những phương vị mà Độc Cô Minh có thể bỏ trốn.
Bốn mươi thanh kiếm đan thành một tấm lưới phủ kín lên người Độc Cô Minh, xem hắn như một con cá đang giãy chết.
- Đây là trận đạo!
Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, không hề chần chừ mà vận linh lực sử dụng Tinh Hà Chuyển để phòng ngự.
Nhưng điều khiến hắn không dám nghĩ tới là hư ảnh ngân hà chỉ mới vừa hiện ra đã lập tức bị bốn mươi đạo linh lực đến từ đám tu sĩ xung quanh đánh tan. Bọn họ ra tay rất chuẩn xác vào điểm yếu của nó, giống như đã nghiên cứu kỹ lưỡng thần thông phòng ngự này của hắn từ trước vậy.
- Chết đi!
Bốn mươi tu sĩ thét lớn, tay phải thu về bắt ấn quyết nhằm giữ yên bốn mươi thanh kiếm đang vờn quanh thân thể Độc Cô Minh, tay trái lại đánh ra chưởng thứ hai.
Độc Cô Minh nhíu mày, đã đến nước này rồi hắn không thể không xuất ra thực lực chân chính. Bàn tay hắn nắm chặt chuôi Thiên Nhai kiếm, khoảnh khắc bốn mươi đạo linh lực đồng thời ập tới thì liền chém ngang một vòng, dùng kiếm khí sắc bén của mình chém tan nó.
Sau khi đột phá Hỗn Nguyên cảnh thì linh lực của hắn đã rất hùng hậu, thêm vào đó có cây nguyên khí hỗ trợ nên lực đạo càng trở nên khủng bố hơn, tu sĩ Hỗn Nguyên bình thường không cách nào chịu được một kích tùy ý của hắn.
Ở đây bốn mươi tu sĩ kia mặc dù đều là Hỗn Nguyên đỉnh phong ngộ ra một loại đạo vận nhưng trình độ cảm ngộ lại khá thấp, thậm chí cả tiểu thành còn chưa chạm tới. Vì vậy nhanh chóng bị một kiếm của Độc Cô Minh phá tan linh lực của mình, kiếm khí sắc bén không dừng lại ở đó mà quét ngang bát phương, lăng lệ đến mức chém đứt đôi người bốn mươi tu sĩ này.
- Độc Cô Minh, đi chết đi!
Trong lúc hắn còn chưa kịp định thần lại thì một cảm giác nguy hiểm khôn tả chợt xuất hiện khiến hắn sởn cả tóc gáy.
Từ phía sau lưng xuất hiện một đạo linh lực cương mãnh đến tột độ nhắm sau ót hắn bắn tới.
Loại linh lực này rất quen thuộc, hắn đã từng gặp một lần lúc đoạt truyền thừa của Chân Võ Thiên Tôn nên ngay lập tức nhận ra ngay đó là loại thần thông gì.
- Vạn Cổ Thần chỉ! Ngươi là Diệp Chính!
Họ Diệp không tầm thường! Dù là trong những bộ truyện Độc Cô Minh từng đọc hay là tại thế giới này thì những kẻ mang họ Diệp đều là những thiên kiêu tuyệt thế, đủ sức dấy lên phong vân một cõi. Điển hình có thể kể đến Diệp Huyền Thanh ca ca ruột của Diệp Chính. Mặc dù y đã chết đi trong sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên nhưng không ai có thể phủ nhận thiên tư của y hoàn toàn không hề thua kém đám Côn Vũ hay Quan Thất, chỉ thiếu một chút may mắn để có thể vùng vẫy trong đại thế hiện nay.
Môn công pháp thành danh của y chính là Hạo Nhiên Chính Khí kinh trấn phái tâm pháp của Hạo Nhiên tông, thêm vào đó là Hạo Nhiên chỉ truyền thừa từ thời thái cổ. Chính nhờ hai môn thần thông và công pháp này mà ở Trung Thổ y gần như không có đối thủ, dù là Quan Thất cũng không chiếm thế thượng phong nổi khi giao chiến với y.
Mà Diệp Chính đệ đệ của y cũng là một nhân vật bất phàm.
Gã ta hữu duyên thu được Vạn Cổ Thần chỉ môn thần thông mà Chân Võ Thiên Tôn từng rèn luyện lúc thiếu niên, mặc dù uy lực của nó không sánh bằng Hạo Nhiên chỉ nhưng vẫn giúp gã vươn lên trở thành chí tôn thiên kiêu đứng thứ hai Hạo Nhiên tông, địa vị chỉ sau ca ca ruột của mình.
Tuy nhiên cái bóng của Diệp Huyền Thanh quá lớn, phải chờ sau khi y chết đi thì Diệp Chính mới đích thực thăng hoa, trong đại thế cuồn cuộn này bộc lộ thiên tư xuất chúng. Gã thành công tiến vào cấm địa của tông môn thu được hai bộ truyền thừa Hạo Nhiên Chính Khí kinh và Hạo Nhiên chỉ, thậm chí hỏa hầu còn vượt qua Diệp Huyền Thanh năm xưa, thực lực tuyệt đối nằm ở tốp mười Nhân Giới Chí Tôn bảng.