Đế Cuồng

phân thân biến dị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Hoang

Nụ cười của Hàn Phi đầy vẻ cao ngạo song ẩn chứa sự tự tin vô bờ bến, đây là loại thần thái khi đã nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay, cực kỳ tự tin vào bản thân.

Nhìn gã ta đang lạnh lùng lao về phía Độc Cô Minh chuẩn bị tung đòn sát thủ, bộ thây khô chỉ có thể thở dài, những hình ảnh từ quá khứ lại ùa về không ngừng.

Y năm xưa chẳng phải cũng như thế sao? Mưu tính thiên hạ, ra tay sát phạt, coi trời bằng vung, lúc đó những bậc tiền bối không ai đáng cho y để vào mắt, vì lý tưởng của bản thân mà đắc tội rất nhiều người.

Bây giờ khi rơi vào tình huống giống năm xưa, có điều vị trí đã thay đổi, bản thân bị tiểu bối truyền nhân của mình khinh thường tính kế, mùi vị đó đích xác không dễ chịu chút nào.

Con người vốn là vậy, chỉ khi đứng ở góc nhìn của người khác, trải nghiệm cảm xúc của người khác thì mới ngộ ra thật nhiều điều mà khi xưa đã vô tâm bỏ qua.

- Ngươi có tư cách trở thành hào kiệt.

Mặc dù con đường đó còn rất xa vời nhưng nếu một ngày ngươi có thể trưởng thành, đừng quên nhân giới!

Lý Ẩn trầm mặc thốt ra mấy câu đầy cay đắng.

- Nhân giới có giúp ta trường sinh không?

Hàn Phi cười lạnh, bước chân vẫn không hề chậm lại chút nào.

Năm cỗ khí tức trong vòng xoáy hiện ra ngày một rõ rệt, tất cả đều đè ép xuống phía dưới như muốn đánh sập tế đàn này, hủy diệt đi năm cây Trấn Đạo Thần Trụ.

- Thiên Hạ Cục! Định, Ấn, Phong, Sát!

Bộ thây khô đẩy chưởng tâm khô héo của mình ra phía trước, ngay lập tức những sợi tơ vô hình đang chạy chằng chịt trong không trung bỗng liên kết lại tạo thành một tấm lưới bao phủ toàn bộ vòng xoáy trên trời, giống như cố sức ngăn cản năm kẻ cực kỳ khủng bố đang sắp sửa từ trong bước ra.

Mặc dù Lý Ẩn là nhất thế gian hùng của thời đại thái cổ nhưng về đó là nếu tính về mặt cơ trí và sức ảnh hưởng, thực chất tu vi của ông ta thua những hào kiệt còn lại rất xa.

Chính bởi vì nguyên nhân nay mà ông ta là người hết thọ nguyên vẫn lạc đầu tiên, không thể chứng kiến Khi Thiên Hoán Mệnh Vô Thượng đại trận được bốn vị hào kiệt còn lại hoàn thiện.

Đoạn năm tháng đó là lúc khoảng thời gian cấm kỵ thứ hai sắp sửa bùng phát ở thời thái cổ, mâu thuẫn giữa lục giới triệt để phát sinh.

Mặc dù Lý Ẩn chết đi nhưng “cục” mà ông ta sắp xếp cho nhân giới quá mức hoàn hảo, dẫu sau này Bá Luân không còn tại thế nữa thì nhân giới vẫn được bảo toàn nguyên vẹn, không hề bị tứ giới kia xâm lấn.

Nên biết rằng Minh giới của U Minh Quỷ Chủ và Bất Động Minh Vương khi ấy đã bị hủy diệt hoàn toàn, đủ hiểu trận chiến năm đó thảm khốc đến độ nào.

- Phần Giới Chiến Hỏa!

Cỗ khí tức nóng hừng hực bên trong vòng xoáy sau một lúc bị bộ thây khô đè nén rốt cuộc đã đốt rụi những sợi tơ đang bao phủ mình, một biển lửa tràn ra bao phủ khắp thiên địa giống như muốn thiêu rụi vạn vật.

Từ trong biển lửa vô biên, một thân ảnh màu đỏ chậm rãi bước ra.

Đây là một vị tướng quân tuổi chừng ba mươi, gương mặt cương nghị, trên người khoác khôi giáp đỏ rực, tay phải cầm một chiếc cờ hình tam giác có thêu chữ “Thái” trông cực kỳ bắt mắt.

Nhìn ánh mắt đầy nhiệt huyết cháy bỏng của ông ta, trong lòng những người xung quanh bất giác cũng sẽ xuất hiện cảm xúc rung động mãnh liệt, muốn cùng ông ta làm nên những chuyện điên rồ xoay chuyển trời đất.

Đây nào phải ái khác ngoài Thái Phong Điên, kiêu hùng thái cổ, người từng ngẩng đầu cuồng tiếu “hỏi lửa trời nóng đến đâu, có nóng bằng ngọn lửa trong lòng ta không?”

Đạo của Thái Phong Điên là hỏa đạo, nhưng không phải thiên hỏa địa hỏa, mà là nhân hỏa, lửa sinh ra từ chính bản thân con người.

- Lấy huyết hỏa làm tim, lấy chiến hỏa là đầu, đốt lên một ngọn bất diệt tâm hỏa đời đời kiếp kiếp không thể nào phai…

Vị tướng quân mặc khôi giáp đỏ kia nhìn xuống bộ thây khô quát nhẹ, chiếc cờ hình tam giác phất lên liên tục, hỏa diễm trong không trung bắt đầu cô đặc lại sau đó hóa thành vô số con hỏa long gào thét xông thẳng về phía dưới.

- Thái Phong Điên, lão bằng hữu của ta…

Bộ thây khô thở dài sườn sượt, cho đến khi cỗ khí tức tà dị hắc ám thứ hai lao ra khỏi vòng xoáy màu xám trên trời thì sự trầm mặc của nó lại càng lớn hơn.

- Thiên Chân Vô Tà!

Bóng tối từ từ thoát ra khỏi vòng xoáy màu xám, chia đôi bầu trời đang chìm trong biển lửa ra, chiếm lấy một nửa vị trí bên phải.

Sau khi giọng nói lạnh lẽo kia cất lên, một thân ảnh áo đen cũng dần hiện ra, đó là một nam tử tuổi còn rất trẻ chỉ khoảng hai mươi bảy.

Mái tóc đen nhánh xõa dài, khuôn mặt lãnh đạm không hề bộc lộ chút biểu cảm nào, điều đáng sợ hơn cả là y không có đôi mắt, hay nói chính xác hơn là đôi mắt của y đã bị ai đó móc ra chỉ còn sót lại hai hố mắt trống không cùng hai hàng huyết lệ không ngừng chảy xuống gò má.

Tay phải y cầm một cây bút lông trông khá tầm thường, nhưng nếu quan sát kỹ thì nơi đầu bút lông đang thấm đẫm những giọt mực đen tuyền bốc lên mùi tanh tưởi.

Từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt đất phía dưới sau đó hòa thành những cây xương rồng đen tuyền tỏa ra hơi thở hắc ám.

Đây chính là diện mạo của tà hùng Khán Bất Xuyên, người khiến cho cả nhân giới sục sôi vì không hiểu y thật sự đứng về phe nào trong cuộc chiến lục giới.

Y diệt tiên, trảm thần, giết yêu, đồ ma, hàng quỷ, nhưng ngay cả nhân cũng vong mạng dưới tay y vô số.

Y giết người không có lý do, thích là giết, cũng cứu người rất tùy tiện, cho dù đó là kẻ thù không đội trời chung.

Độc hành, lập dị, bất phân thiện ác đó là những cá tính khiến Khán Bất Xuyên được tôn xưng là tà hùng.

- Ha ha, Bất Xuyên, ngươi năm xưa không sợ trời không sợ đất, ngay cả Bá Luân ngươi cũng dám khiêu chiến, nhưng lại phải nghe lời của ta!

Bộ thây khô gằn giọng, linh lực tỏa ra mạnh mẽ hơn gấp mấy lần để đối chọi lại hai vị hào kiệt vừa xuất hiện trên trời.

Tuy nhiên việc này giống như hơi quá sức của nó, những tiếng lách cách không ngừng vang lên, xương cốt của bộ thây khô gãy nát liên hồi, bắt đầu từ bàn chân lan dần lên phía trên.

Có lẽ rất nhanh thôi nó sẽ chính thức tan rã dưới áp lực của những vị hào kiệt này.

Hàn Phi có mối liên hệ mật thiết với bộ thây khô, hiển nhiên cũng cảm nhận được nó sắp không chịu nổi, nhưng gã vẫn tỏ ra cực kỳ bình thản lạnh lùng, thân hình nhanh như cắt lao tới chỗ Độc Cô Minh.

- Ta thà phụ hết người trong thiên hạ, còn hơn tự đoạn đi trường sinh lộ của bản thân…

Gã nghiến răng ken két, linh lực trong tay dồn nén tới tám phần, quyết tâm một đòn giết chết Độc Cô Minh.

Bộ thây khô thấy vậy thì liền cười vang, thốt lên ba tiếng “tốt, tốt, tốt” rồi sau đó dốc toàn bộ sức lực để kiềm hãm hai vị hào kiệt vừa xuất hiện trong Nhân kiếp.

Mục đích của nó giống như đang câu giờ để chờ đợi kỳ tích xuất hiện hơn là muốn dùng sức bản thân tiêu diệt Nhân kiếp.

Mà Độc Cô Minh lúc này đang trong giai đoạn quan trọng nhất để ngộ ra hoang đạo vận.

Hoang khí còn sót lại trong cơ thể hắn cực kỳ ngang ngược cuồng bạo liên tục chạy tới lui phá tan hết tử khí, mượn năng lượng của chúng để thúc đẩy kim huyết không ngừng sinh sôi nảy nở.

Vốn dĩ đây sẽ là điều rất tốt cho Độc Cô Minh, nhưng không hiểu sao càng lúc hắn lại càng cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Đám kim huyết trong người hắn sau khi ngưng tụ ra thì bị lây nhiễm rất nhiều hoang khí, không do bản thân hắn khống chế, thậm chí chúng giống như còn muốn phá tan cơ thể hắn để lao ra bên ngoài.

Cả hoang ý cảnh cũng vậy, Độc Cô Minh dù cố hết sức cũng không cách nào kiểm soát nổi nó.

- Bất kham, hoang dã, cuồng bạo, đây là những đặc tính nguyên thủy của loại hoang đạo vận này, ngay cả bản thân người sáng tạo cũng không thể trói buộc.

Đã như vậy ta sẽ cho ngươi tự do, xem ngươi có thể giúp ta nghịch chuyển sinh tử hay không!

Độc Cô Minh thét lớn, không hề kiềm hãm hoang ý cảnh và kim huyết trong cơ thể mình nữa.

Lỗ chân lông toàn thân hắn giãn ra, từng lỗ từng lỗ sâu hoắm chẳng khác nào vừa bị ai đó dùng dùi sắt đóng vào.

- Đây là?

Hàn Phi đang lao đến với vẻ mặt dữ tợn nhưng tròng mắt chợt co rút lại khi chứng kiến từng đoàn kim huyết đang điên cuồng lao khỏi cơ thể Độc Cô Minh.

Kèm theo đó là một hơi thở hoang dã cuồng phóng đến cực điểm, khiến gã có cảm tưởng như nó thuộc về một hồng hoang mãnh thú vừa thức tỉnh sau giấc ngủ say ngàn vạn năm.

Lúc còn ở trong cơ thể Độc Cô Minh, hoang ý cảnh không thể thăng hoa tột độ để trở thành hoang đạo vận, nhưng khoảnh khắc nó vừa lấy được sự tự do thì đã ngay lập tức tự biến hóa.

Kim huyết giống như nghe được hiệu lệnh của hoang đạo vận mà không ngừng tụ lại rồi xoay tròn trước mặt Độc Cô Minh, một thân ảnh vàng óng theo đó chậm rãi xuất hiện, đi kèm với nó là tiếng gầm gừ cực kỳ dữ tợn.

Tiếng gầm này như hòa cùng với cỗ khí tức của Lý Ẩn và Bá Luân do Nhân kiếp tạo thành vừa xuất hiện trên bầu trời, như muốn cùng tranh phong với họ.

: Phân Thân Biến Dị

Hàn Phi đổ mồ hôi lạnh, chân không tự chủ lui lại ba bước.

Thân ảnh màu vàng do kim huyết và hoang đạo vận dung hợp lại dần dần chân chính thành hình, đó đúng là bộ dáng của Độc Cô Minh tuy nhiên cường tráng hơn rất nhiều. Trên cơ thể trần trụi của nó mọc ra vô số lông vàng, ngay cả khuôn mặt cũng có. Nếu ai đó không biết còn cho rằng nó là một con khỉ chứ không phải nhân loại.

- Đại Phân Thân thuật…

Hàn Phi được truyền thừa gần như toàn bộ ký ức của Lý Ẩn nên rất nhanh hiểu ra đây là một công pháp cực kỳ trứ danh có xuất xứ từ tiên giới.

- Không dám nghĩ tới tiểu tử ngươi lại có được món công pháp từng khiến tiên giới rơi vào biết bao cuộc tranh giành gió tanh mưa máu này... Nếu hôm nay ngươi đã đưa nó tới trước mặt ta, ta lại không nhận thì xem như đã phụ tấm lòng của ông trời...

Nếu Hàn Phi biết được Độc Cô Minh không hề luyện theo Đại Phân Thân thuật nguyên bản mà đã cải biên, kết hợp nó với Đạo Ma kinh, Hư Thần kinh, sau đó là con đường đạo vận để cho ra kết quả như ngày hôm nay thì chắc chắn sẽ kinh hãi lắm.

Đơn giản vì những bộ công pháp trên đều là thành tựu cả đời của những nhân vật kinh thế hãi tục, đủ sức khuynh đảo trời đất. Bọn họ đã chứng minh con đường của bọn họ đúng bằng chiến tích của họ. Việc từ chối đi theo con đường đã được vạch sẵn như thế là một sự dũng cảm rất lớn, huống hồ ở đây Độc Cô Minh còn dám cải biên hoàn hoàn, sáng tạo ra một con đường khác cho bản thân.

- Chỉ là một khối phân thân, làm sao đỡ được Đại Lực Kim Cương chưởng của ta!

Hàn Phi lạnh lùng lướt tới, chưởng tâm tay phải đánh tới trước. Lập tức linh lực toả ra từ bàn tay gã ngưng tụ lại thành hư ảnh một bàn tay phật đà sáng chói mắt khổng lồ đổ ầm về phía hoang phân thân.

Đây chính là một trong những tuyệt học thành danh của Vô Ngã thần tăng ở Tây Thiên vào thời thượng cổ, cùng với Ly Dục chung là thứ giúp cho ông ta vang danh nhân giới. Thêm vào việc lúc trước gã thi triển ra Vô Ngã Pháp Tướng để đối đầu với Vương Nhất, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Phi đã học được toàn bộ truyền thừa của vị thần tăng này.

Công bằng mà nói Hàn Phi không sở hữu thiên tư trác tuyệt như đám Độc Cô Minh hay Vương Nhất, Thẩm Yến. Nhưng bù lại gã có sức kiên trì và khả năng bắt chước rất cao. Những con đường do tiền nhân để lại gã đều học rất nhanh và sử dụng rất thuần thục, sao chép không hề thua kém chính chủ thi triển là bao. Về điểm này gã nhận được truyền thừa hoàn toàn từ Lý Ẩn, vị hào kiệt năm xưa tu vi không cao nhưng lại được mệnh danh là "Bách Nghệ Thông", mọi con đường phụ trợ như đan đạo, phù đạo, trận đạo, binh đạo đều đạt đến mức tông sư. Lý Ẩn đã dùng những con đường phụ trợ cùng với vô số thần thông trứ danh của tiền nhân để xóa tan khoảng cách về thiên tư với những thiên tài sáng đạo như Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên, hay thậm chí cả Bá Luân cũng ăn phải trái đắng trước y.

Độc Cô Minh hiện tại đang dùng toàn bộ sức lực để vùng vẫy khỏi sự trói buộc của Toả Hồn tác, sau khi hoang đạo vận xuất hiện thì thứ pháp bảo này đã bị suy yếu đi rất nhiều. Nguyên nhân cũng là vì Hàn Phi không đi theo con đường luyện hồn nên khôngchân chính điều khiển được nó, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng như một pháp bảo bình thường. Nếu đổi lại là Tử Dực thì e rằng Độc Cô Minh sẽ bị vây khốn đến chết, không cách nào chống cự.

- Không ổn, hoang đạo vận không hề nghe theo ta khống chế, nó có linh trí riêng của bản thân...

Mắt thấy Hàn Phi bắt đầu ra tay, Độc Cô Minh liền cố gắng dựa theo sự liên kết giữa mình và hoang đạo vận để điều khiển nó nhưng không tài nào làm được.

Khối phân thân trần trụi lông lá mọc đầy người kia giống hệt như Kiếp chủ khi trước, mặc dù có sự liên kết về mặt cảm nhận nhưng ý thức cả hai là độc lập, không hề bị đối phương ảnh hưởng.

Thứ mà Độc Cô Minh cảm nhận được ở khối hoang phân thân này là bản năng hoang dã nguyên thủy, chỉ có cắn nuốt, hung ác, tự vệ, ngoài ra nó chẳng có chút trí tuệ nào cả. Có điều nó rất mạnh, cực mạnh về mặt lực đạo. Nếu đem nó so với thánh tử Thạch Đầu của Cự Hùng tộc hay Đại Ngưu của Tây Phong bộ lạc vẫn sẽ xếp trên một bậc. Đây là điều khiến Độc Cô Minh vô cùng ngạc nhiên vì đây là phân thân do hắn tạo ra, vậy mà chiến lực dường như còn nhỉnh hơn hắn rất nhiều lần.

- Chẳng lẽ hoang khí kia có vấn đề? Trường Sinh huyết kết hợp với hoang khí, cùng hoang đạo vận sẽ sáng tạo ra một sinh linh không thuộc về thời đại này?

Độc Cô Minh trầm mặc nhìn về thân ảnh màu vàng đầy lông lá đang bò dưới đất phía trước mặt, trong đầu không khỏi liên tục xuất hiện những ý nghĩ kỳ quái. Nếu hiểu theo một nghĩa nào đó thì hoang phân thân này đã trở thành một sinh mệnh độc lập giống như Kiếp chủ, không nên tính là phân thân riêng của hắn.

Hư ảnh bàn tay phật đà khổng lồ từ trên không trung đổ ầm xuống, kèm theo đó là khí tức đến từ sự xuất hiện của hai vị hào kiệt Lý Ẩn, Bá Luân. Tất cả như xếp chồng lên nhau tạo thành một áp lực cực đại muốn nghiền hoang phân thân và Độc Cô Minh thành thịt vụn.

Hàn Phi phun ra một ngụm máu tươi, mặc dù có bộ thây khô chống chịu gần như mười phần áp lực nhưng vẫn có chút quá sức với gã.

- Giết ngươi xong toàn bộ cơ duyên ở đây sẽ thuộc về ta! Đem nguyên khí, hoang khí đến thời điểm hiện tại, mở ra một tiết điểm thông với quá khứ, có hay chăng sẽ đưa con người trở về thời điểm đó? Lý Ẩn, ngươi lợi dụng ta để chứng thực điều này, ta sẽ thành toàn cho ngươi, nhưng với điều kiện người đó phải là ta!

Lời Hàn Phi khiến Độc Cô Minh giật mình sửng sốt, nếu điều này là thật thì suy nghĩ của những hào kiệt thời thái cổ thực sự quá mức điên cuồng. Nhưng đây không phải vô căn cứ. Ví như thời điểm hiện tại, Hàn Phi muốn dùng thiên địa nguyên khí thời thái cổ để giúp bản thân trở nên hoàn mĩ, nội ngoại kiêm tu. Còn ở thời thái cổ, những vị hào kiệt kia có lẽ cũng sẽ muốn dùng hoang khí thời hồng hoang để giúp bản thân đột phá bình cảnh tu vi, khai mở ra con đường tu luyện mới. Dấu vết hoang khí còn sót lại ở khu vực tế đàn là minh chứng rõ ràng nhất cho giả thuyết này.

Đúng lúc hư ảnh bàn tay phật đà sắp sửa nghiền nát hai người, một tiếng gầm vang lại xuất hiện từ vị trí của hoang phân thân khiến Hàn Phi giật mình.

Hoang phân thân vẫn chưa mở mắt, tuy nhiên giống như đã thức tỉnh nhờ bản năng tự vệ hoang dã. Nó cánh tay phải lực lưỡng đầy lông lá của mình chặn lại hư ảnh bàn tay phật đà. Chỉ là một động tác đơn giản như thế nhưng đã khiến món thần thông này của Hàn Phi hoàn toàn chững lại không thể tiến thêm được một phân nào.

Hàn Phi đổ mồ hôi lạnh, từ hai bên mạn sườn mọc ra thêm bốn cánh tay, ở cổ mọc thêm hai cái đầu. Một đen thui biểu tình dữ tợn, răng nanh dài nhọn hoắt, một lại vàng óng nét mặt trang nghiêm như phật đà chốn Tây Thiên. Ngay lập tức linh lực của gã trở nên hùng hậu gấp ba lần, hư ảnh bàn tay phật đà cũng càng chân thật, rực rỡ hơn, nhưng cánh tay lông lá của hoang phân thân giống như gỗ đá cứ trơ trơ ra, chỉ đơn giản là đưa lên đã đủ ngăn cản nó lại.

- Chết tiệt, thứ quái quỷ gì mà mạnh mẽ đến vậy, Hàn Phi ta có Thiên Ma pháp tướng, Vô Ngã pháp tướng, đáng lý mà nói so về lực đạo hoàn toàn không thua những thiên kiêu tu thể là mấy, vậy mà không thắng nổi một phân thân mới thành hình? Ly Dục chung, Như Ý Hóa Hình đỉnh, đè xuống cho ta!

Hàn Phi vẻ mặt dữ tợn, tiếng chuông đinh đang vang vọng khắp tế đàn, từ trong khổ hải của gã bay ra một chiếc chuông vàng và một tiểu đỉnh màu bạc. Hai thứ này trấn giữ ngay sau hư ảnh bàn tay phật đà, giúp sức nặng của nó tăng lên gấp bảy tám lần. Chỉ bằng một đòn này thôi đã đủ đè ép một Bách Nhân Địch tầm thường ra làm thịt vụn, cả đám Quan Thất, Côn Vũ cũng không bao nhiêu người đủ sức kháng cự trực diện.

Quả nhiên đòn này có hiệu quả, cánh tay phải của hoang phân thân lần đầu tiên chùn lại mấy tấc, không ngừng run lên bần bật, gân máu khắp cánh tay nổi lên chằng chịt, có lẽ sẽ không chịu đựng được bao lâu nữa.

Độc Cô Minh trầm mặc, hắn đang cố sức vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của Tỏa Hồn tác, cho hắn chút ít thời gian nữa thôi sẽ thành công. Nhưng Hàn Phi quá mức biến thái, khối hoang phân thân chỉ vừa thành hình lại không có trí tuệ này sợ rằng sẽ ngăn cản nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio