Đế Cuồng

lấy võ nhập đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Thế Hệ Hoàng Kim Tái Hiện

- Giết!

Đám yêu đạo tử do Lã Vọng dẫn đầu hô to.

Trong đó mạnh nhất ngoài Lã Vọng phải kể đến Mộc Ly của Phượng Hoàng tộc và Lạc Cảnh của Chân Long tộc.

Hai người này kết hợp với nhau tạo thành một cặp long phượng sở hữu chiến lực vượt trội, khí thế vượt qua cả Lã Vọng mấy lần.

Hỗ trợ phía sau là bọn Mị Hồ, Lăng Sở, ai nấy yêu khí ngập trời, cực kỳ cường đại.

- Giết!

Đám thần đạo tử đang chắn trước mặt Dịch Thiếu Quân cũng biểu hiện điên cuồng, thần lực cương liệt công phá lớp cương khí hộ thể của Vạn Vô Địch.

Kẻ dẫn đầu thay cho Dịch Thiếu Quân chính là Danh Quyết, một kỳ tài thực lực không hề thua kém bọn Mông Điềm là bao.

- Giết!

Tiên tộc tung ra vô số thần thông đánh về phía nam tử tóc xoăn râu quai nón.

Phùng Hằng tay bắt ấn, miệng khẽ tụng niệm chú ngữ của Phi Tiên Cửu Tự quyết, tiên âm vang vọng khắp thiên địa, xen lẫn với đó là tiếng chuông ngân như muốn thức tỉnh lòng người, ẩn giấu thật sâu bên trong là sát cơ khủng bố của cấm kỵ công pháp này.

- Giết!

Mông Điềm kéo ra Nhị Sắc tiễn, hướng về Vạn Vô Địch bắn một nhát đầu tiên.

Theo mũi tên khủng bố này bắn ra, ma khí bốn phía cũng sôi trào lên, đám ma đạo tử ngay lập tức hoá thành từng luồng khói đen bay vào tham chiến.

- Giết!

Quân Đồ Lợi và Giáng Tam Thế không chần chừ nữa mà tế xuất vũ khí của mình, một kẻ cầm trường đao, một người cầm trường côn lao vào quấn lấy Vạn Vô Địch.

- Ha ha ha, thống khoái, chiến đi, chiến để biết ai mới là vô địch thế hệ này, chiến để biết chúng ta vẫn còn tồn tại, không hề bị lãng quên trong kiếp sống này.

Chiến để biết là ta thành toàn cho các ngươi, hay các ngươi thành toàn cho ta!

Giọng nói của Vạn Vô Địch như cuồng phong thổi khắp thảo nguyên mênh mông rộng lớn, quanh quẩn bên tai mỗi người, sau đó hoá thành nhiệt huyết chui thẳng vào tim, đốt cháy ngọn lửa háo thắng trong lòng họ.

Dưới sự vây công của mấy trăm người, Vạn Vô Địch không những không rối loạn mà càng đánh đấu chí càng tăng, chiến chí cũng càng mạnh, sát khí hóa thành từng tầng màu xám quấn quanh cơ thể.

Gã như hóa thành thần võ chốn giang hồ phàm trần tung hoành ngang dọc giữa muôn trùng địch nhân, mỗi một đòn hạ xuống đều gây ra thương tổn nghiêm trọng cho quần hùng, thậm chí có không ít đạo tử trúng một quyền đã nổ tung thân thể chết ngay lập tức.

- Hoành Tảo Thiên Quân!

Vạn Vô Địch rống lớn, khí thế trên người lại gia tăng, quyền phải đấm nát Nhị Sắc tiễn của Mông Điềm, chưởng trái đồng thời vung lên nhanh như cắt đánh vỡ lồng ngực một tiên đạo tử khác, sự hung mãnh không ai bì kịp.

- Chết đi!

Nghe tiếng quát nhẹ, cảm nhận được có nguy hiểm, Vạn Vô Địch hụp người xuống né đi một đao tuyệt sát vào giữa lưng mình của Quân Đồ Lợi.

Kế đến gã lấy tay làm trụ, chân phải quét ngang xung quanh một vòng đốn ngã mười mấy đạo tử đang áp sát mình.

Cả Quân Đồ Lợi vốn sở hữu cơ thể cứng rắn như sắt thép là thế nhưng cũng không phải ngoại lệ, bị Vạn Vô Địch đốn ngã rồi xoay người đạp mạnh vào giữa ngực khiến y văng ra xa mấy trăm trượng, miệng hộc ra một bụm máu tươi.

- Giết!

Chứng kiến sự điên cuồng của mọi người, Độc Cô Minh cũng không nhẫn nhịn nữa, tu vi hắn thả lỏng hoàn toàn, chính thức tăng tiến lên cảnh giới Hỗn Nguyên hậu kỳ đỉnh phong.

Tám cây nguyên khí vươn lên không ngừng, sau khi chạm tới vùng trung đan điền không thể nhích thêm phân nào nữa thì mới dừng lại, đóa hoa sen nằm chính giữa chúng càng phát triển mạnh mẽ gấp bội phần, chẳng mấy chốc nhụy hoa đã đâm ra tua tủa rũ xuống mặt khổ hải tạo thành sự liên kết vững chắc vô bì.

Chính giữa đóa sen lúc này mơ hồ xuất hiện hình dáng một "tiên thai" chưa thành hình đang nằm trong kén.

Dù vậy nguyên lực từ tiên thai tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ khiến cho chiến lực của Độc Cô Minh cũng tăng trưởng thần tốc.

Vốn dĩ chỉ cần đóa hoa sen này hắn đã có thể so sánh với những đạo tử cùng cảnh giới trong tốp ba mươi Phong Vân bảng, nay còn có thêm sự phụ trợ của tám cây nguyên khí do đạo vận thúc đẩy diễn biến thành, thực lực hắn cũng đại tiến, thậm chí mơ hồ có thể vượt giai giao chiến với những Phùng Hằng, Mông Điềm.

- Đây là thực lực chân chính của ta khi sử dụng lực đạo, chưa kèm ý cảnh đạo vận vào trong thần thông!

Cảm giác cường đại khiến Độc Cô Minh không kiềm chế được ngẩng đầu hú vang, kinh mạch toàn thân xuất hiện âm thanh như sóng biển vỗ dồn dập.

Tiếng hú của hắn tạo nên thanh thế rất lớn, đến cả Phùng Hằng cũng tỏ ra ngưng trọng:

- Kẻ này mạnh đến vậy, chẳng lẽ có thể giống như Vạn Vô Địch chiến thắng ta dưới tình trạng thua thiệt cảnh giới?

Phía đằng xa, Vạn Vô Địch vừa dùng chưởng tâm vỗ xuống đỉnh đầu một yêu đạo tử khiến kẻ này chỉ kịp thét lên một tiếng thảm thiết rồi tuyệt khí mà chết.

Nghe được tiếng hú dài của Độc Cô Minh, gã liền biểu tình tán thưởng:

- Hay lắm, đây đúng là thời đại hoàng kim của nhân tộc, anh hào xuất hiện lớp lớp.

Hết một Lý Ẩn Bách Nghệ Thông lại đến một Thái Phong Điên coi trời bằng vung, bây giờ lại xuất hiện thêm một mầm mống hào kiệt tiềm năng vô hạn.

Cho dù Vạn Vô Địch ta có bất hạnh ngã xuống cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa, chỉ cần các ngươi còn sống, nhân giới chắc chắn quật khởi!

- Bớt ảo tưởng đi! Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!

Đúng lúc này từ hai bên trái phải Vạn Vô Địch lần lượt vang lên tiếng long ngâm và phượng hí.

Một hư ảnh chân long khổng lồ dài cả vạn trượng không hiểu từ đâu xuất hiện phủ kín cả bầu trời.

Từ miệng con chân long phun ra từng luồng hàn khí lạnh lẽo khiến không khí như muốn đóng băng lại, nguyên lực trong cơ thể Vạn Vô Địch vì vậy cũng trở nên trì trệ không còn vận chuyển lưu loát.

Trong đấu pháp chậm một sát na thôi cũng đủ khiến tu sĩ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, huống hồ địch nhân của Vạn Vô Địch toàn bộ đều là đạo tử thân kinh bách chiến.

Trong nháy mắt họ đã tìm ra sơ hở của gã, đánh ra những đòn tuyệt sát.

Vạn Vô Địch thọ thương hộc máu, huyết khí nhộn nhạo.

Tuy vậy cơn đau giống như kích thích dã tính của gã, thế công chẳng nhưng không giảm bớt mà còn khủng bố hơn vài phần.

- Cút hết cho ta!

Gã mở miệng rống lớn, sóng âm từ miệng trùng kích bốn phương tám hướng khiến mặt đất nổ tung.

Những đạo tử xung quanh đưa tay bịt tai, dùng hết sức mới có thể ngăn cản sóng âm kinh khủng này làm tổn thương.

Dù vậy vẫn có bốn năm người bị sóng âm xâm nhập cơ thể, thất khiếu chảy máu, kinh mạch đứt đoạn, tuyệt khí chết ngay tại chỗ.

- Bá Vương Nộ Hống! Bá Vương Tam Tuyệt thức hắn đã dùng hai, chỉ còn Bá Vương Cử Đỉnh là chưa dùng.

Các vị đồng đạo đừng e dè gì nữa, chúng ta càng sợ hãi sẽ càng khiến hắn đắc thủ nhiều hơn.

Mông Điềm tức giận quát lớn khi thấy Phùng Hằng, Lã Vọng, Danh Quyết, Giáng Tam Thế cùng rất nhiều cao thủ vẫn chưa tham chiến hết sức.

Bọn họ vì sợ trúng phải đòn đồng quy vu tận của Vạn Vô Địch nên vẫn bảo toàn khoảng cách khá xa, vì vậy tạo điều kiện để gã tàn sát những đạo tử cấp thấp.

Lã Vọng nói:

- Không vội, Lạc Cảnh và Mộc Ly đang thi triển Long Phượng Âm Dương Điên Đảo đại pháp.

Đây là thuật pháp có sức công kích diện rộng, giờ mà xen vào sẽ hứng chịu ảnh hưởng, chúng ta cứ hỗ trợ ở xa là được rồi...

Dứt lời, con mắt thứ ba nằm dọc giữa trán của y cũng mở bừng, từ con ngươi bắn ra một cột sáng màu đỏ về phía Vạn Vô Địch.

Đây là thiên phú thần thông của Tam Nhãn Thiên Cẩu, theo truyền thuyết kể lại tu luyện đến tận cùng có khả năng hủy thiên diệt địa, khai phá hỗn mang.

Phùng Hằng nhìn thấy cảnh tượng này thì chột dạ:

- Yêu tộc thật mạnh, không ngờ bọn Lạc Cảnh, Mộc Ly, Lã Vọng đều xuất chúng đến nhường này vậy mà thường ngày lại ẩn giấu thực lực.

Nhân tộc đang dần tái hiện thế hệ hoàng kim, mà yêu tộc cũng vậy...!Sau khi xử lý thế hệ trẻ tuổi nhân tộc thì phải tiếp tục xuống tay với yêu tộc, chỉ có như vậy tiên giới ta tương lai mới giữ vững được địa vị chí tôn trong lục giới.

Vừa nghĩ, y vừa chú ý đến Độc Cô Minh ở phía xa đang rút kiếm ra triển khai giết chóc.

Nơi ấy kiếm khí tung hoành ngang dọc, mỗi một đạo bắn ra đều sắc bén lăng lệ cơ hồ muốn chém nát hư không.

Có mấy tên đạo tử cấp thấp không chịu nổi sự cường hãn của hắn đã bị chém rơi đầu bỏ mạng.

- Trước tiên giết hắn! Ta không tin ta hơn tận một cảnh giới mà lại không áp đảo được hắn!

Ánh mắt Phùng Hằng chợt loé, hoá thành một đạo bạch quang bay về phía Độc Cô Minh.

Lạc Cảnh biến thân thành chân long vạn trượng vờn quanh Vạn Vô Địch, từ miệng chân long phát ra tiếng gầm gừ dữ tợn, dùng thân thể khổng lồ muốn siết cho gã tan xương nát thịt.

Một thức Bá Vương Nộ Hống ban nãy tuy có uy lực kinh khủng nhưng lại chỉ khiến máu huyết Lạc Cảnh nhộn nhạo đôi chút, ngay lập tức tiếp tục triển khai tấn công.

Tất nhiên Lạc Cảnh không đơn độc mà có Mộc Ly của Phượng Hoàng tộc hỗ trợ.

Cứ mỗi lần Vạn Vô Địch chuẩn bị phản kích thì lại bị Mộc Ly hoá thân thành phượng hoàng há miệng cất lên âm thanh lảnh lót chấn tan nguyên lực, chỉ có thể mặc kệ chân long khổng lồ kia không ngừng siết chặt lại.

- Vạn Vô Địch, chân long nhất tộc chúng ta sở hữu sức mạnh nguyên thủy mạnh nhất lục giới, gần như ngang hàng với Vô Thượng Thánh Thần Chí Tôn huyết.

Ngươi chỉ là một nhân loại thể chất tầm thường cũng muốn chống lại sao? Truyền kỳ về võ công phàm trần của ngươi ta cũng từng nghe, ngươi đã dùng những món võ công đó để tổng hợp thành Bá Vương Thập Bát thức và Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công.

Ta phải công nhận đối với những hạng đạo tử thấp kém thì chúng rất lợi hại.

Nhưng với đẳng cấp như ta, Mộc Ly, Dịch Thiếu Quân, Danh Quyết thì hoàn toàn vô dụng.

Chân long lạnh nhạt cất tiếng.

: Lấy Võ Nhập Đạo

- Vậy sao?

Vạn Vô Địch nhàn nhạt hỏi lại.

Chân long gầm gừ, đang định trả lời thì chợt phát hiện bên mạn sườn đau nhói. Cơn đau này đạt đến đỉnh điểm khiến nó không nhịn được mà hét lên thảm thiết, đến khi nhìn lại thì thấy Vạn Vô Địch đã móc ra một khúc xương sườn nơi hông mình từ bao giờ.

Bàn tay Vạn Vô Địch thấm đẫm máu tươi, miệng gã, mặt gã cũng dính đầy máu nhưng không tài nào che lấp đôi mắt lấp lánh thần quang chứa đựng hào khí bàng bạc như thủy triều sóng dữ.

- Đây là chiêu thức gì?

Chân long đau đớn rống lên, bắt đầu cảm thấy không ổn. Phượng hoàng dù liên tục kêu lên những âm thanh chói tai chấn tan nguyên lực của Vạn Vô Địch nhưng dường như lại không ảnh hưởng tới sức tấn công của gã.

Vạn Vô Địch lúc này đây không hề dùng tới nguyên lực mà chỉ đơn thuần dùng độ cứng rắn của thân thể và trảo pháp quái dị thuộc về võ đạo phàm trần để công kích.

- Đây là Cầm Long thủ, một loại cầm nã pháp của giang hồ Việt quốc, yêu tộc tôn quý như ngươi làm sao biết đến được...

Vạn Vô Địch lạnh lùng nói.

Võ học phàm trần rất đa dạng, mặc dù sức công phá yếu hơn nhiều so với thần thông của tu sĩ nhưng sự tinh xảo, kỳ diệu trong đó lại không hề thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn rất nhiều.

Hãy nhìn lại Nhân Phi Nhân, Đao Thần ở Việt quốc. Hai người này mặc dù không phải tu sĩ nhưng lại sở hữu cảm nhận về kiếm đạo, đao đạo quá mức vượt trội so với những thiên kiêu lĩnh vực tương đồng.

So với Nhân Phi Nhân, Chu Tử của Bạch Ngọc Kinh chỉ như đứa trẻ vừa học kiếm thuật.

Mà so với Đao Thần, thậm chí Chân Võ Thiên Tôn còn chưa hiểu rõ đao đạo bằng ông ta.

Bách gia đạo pháp, trăm sông đổ về một biển. Dù là tu luyện thế nào cũng sẽ hướng về đạo gốc rễ, không khác biệt là mấy. Thứ khác biệt duy nhất giữ tu võ và tu chân có lẽ chỉ là một chữ "phàm".

Phàm không thể sống lâu, khí lực cũng có hạn, chẳng thể tạo nên phong vân gì.

Nhưng giả sử có một phàm lấy võ nhập đạo, thân thể tu chân, hắn rốt cuộc sẽ đi xa đến đâu?

Liệu nội lực, chân khí có thể chiến thắng nguyên lực, nguyên khí hay không?

Đó vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Khi thấy bàn tay của Vạn Vô Địch cong lại thành trảo, một lần nữa nhắm thẳng tới thân thể mình, chân long hoảng sợ vùng vẫy chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng tốc độ xuất thủ của Vạn Vô Địch còn nhanh hơn. Gã nắm chặt lấy chân trái của chân long, cơ bắp cánh tay nổi lên cuồn cuộn, thần lực mạnh mẽ đến mức khiến nó dù cố đến bao nhiêu cũng không thoát ra được. Đây chính là sự lợi hại của Cầm Long thủ, chỉ cần chạm được một bộ vị trên cơ thể địch nhân, dù là ngón tay, chéo áo, chóp mũi, đầu gối cũng có thể khoá chặt, khiến địch nhân lực bất tòng phải chịu sự khống chế của người thi triển nã pháp.

Nhưng Cầm Long thủ vốn dĩ chỉ là võ học giang hồ, "long" cũng chỉ để ẩn dụ về cao thủ phàm nhân, đâu phải một chân long hoàn chỉnh mình dài vạn trượng như Vạn Vô Địch đang đối đầu hiện tại?

Vậy mà gã lại làm được, trong tay gã, môn Cầm Long thủ này tưởng chừng chỉ là phàm nhưng lại hoá thánh, một kích đắc thủ, đánh cho long tộc vốn sở hữu thể chất siêu việt không thua kém gì thần tộc phải bỏ chạy tháo lui.

- Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Để ta xem gân chân long tộc thì có gì khác biệt với nhân loại.

Vạn Vô Địch thét lớn, nguyên lực trong cơ thể đã bị tiếng hí của phượng hoàng chấn tan. Vì vậy gã bắt đầu dùng tới nội lực để gia tăng sức mạnh, hành động điên cuồng này nếu lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến phàm nhân đỏ mắt. Vì nó mở ra hy vọng vô hạn với phàm nhân, đưa họ sánh ngang tu sĩ.

Chân long nghe Vạn Vô Địch nói vậy thì giãy dụa thật mạnh. Không thể phủ nhận sức lực của nó rất lớn khiến cánh tay của Vạn Vô Địch run lên bần bật. Có lẽ chỉ cần thêm chút nữa thôi nó sẽ thành công vùng ra bay thẳng lên trời, thoát khỏi man nhân đầy hung tàn này.

Trên cao Phượng Hoàng hí vang, miệng phun ra lửa tam sắc để hỗ trợ chân long rút lui. Chẳng mấy chốc thân hình Vạn Vô Địch đã bị ngọn lửa cắn nuốt, ngay lập tức là vô số thần thông đạo pháp bồi vào phát ra tiếng nổ ầm ầm như muốn chôn vùi gã vào bên trong.

Vào lúc quần hùng còn đang nghi hoặc không rõ Vạn Vô Địch chết chưa thì từ bên trong đám bụi bặm bỗng vang lên tiếng thét dài. Ý cảnh bá đạo lại phô thiên cái địa, khí thế bá vương khiến tất cả lạnh gáy một lần nữa tái hiện.

- Ra cho ta!

Chỉ thấy khói bụi tán đi, Vạn Vô Địch đầu tóc bù xù, áo bào sau lưng rách nát bay phần phật trong gió, mặc dù gã thọ thương khá nghiêm trọng nhưng sức lực vẫn cường hãn khó tưởng tượng nổi. Năm đầu ngón tay gã như năm móc câu đâm xuyên da thịt nơi bắp đùi chân long rồi kéo mạnh.

Chân long điên cuồng gầm thét nhưng vô tác dụng, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, một sợi gân dài mấy trượng bị Vạn Vô Địch kéo ra từ bắp đùi nó.

Gân chân là bộ phận rất quan trọng với long tộc, có tác dụng chẳng khác nào kinh mạch của nhân loại, một khi bị rút gân thì cũng đồng nghĩa với việc hủy đi khả năng tu luyện, trở thành tàn phế.

- Đây là quái thai gì? Càng đánh càng mạnh? Càng bị thương lại càng hung hãn? Rốt cuộc hắn là nhân loại hay hồng hoang mãnh thú?

Lã Vọng ngưng trọng nhìn chân long khổng lồ đang rơi ầm xuống mặt đất, thân thể nó từ từ thu nhỏ lại rồi biến thành hình người, chính là bộ dáng của Lạc Cảnh lúc đầu. Nhưng hiện tại nhìn y chẳng còn vẻ gì cao quý hùng mạnh giống một Ngũ Trảo Kim Long nữa mà tứ chi co gắp lại không ngừng run lẩy bẩy. Một thân tu vi hoàn toàn bị phế đi, phen này dù còn sống trở về yêu giới cũng sẽ mất hết uy vọng, tương lai sáng lạn chính thức khép lại.

- Cứu ta...

Lạc Cảnh cố sức ngẩng đầu lên nhìn chúng đạo tử yêu tộc bằng ánh mắt van xin.

Chúng đạo tử yêu tộc thấy vậy chuẩn bị lao sang nhưng bỗng từ đâu xuất hiện một bàn chân rắn chắc đạp mạnh xuống đầu Lạc Cảnh, ép nó bằng với mặt đất, tiếng xương cốt lạo xạo khiến cõi lòng mọi người lạnh ngắt.

Một yêu đạo tử tiềm năng vô hạn của Long tộc chính thức vẫn lạc!

Kết cục của Lạc Cảnh khiến một long tộc khác là Tử Kim Thần Long Tử Trạch hoảng sợ, không dám tiếp tục gia vây giết Vạn Vô Địch.

Mà Vạn Vô Địch lúc này đang chuyển hướng truy đuổi gắt gao Phượng Hoàng trên không trung. Trên người gã là vô số vết thương chằng chịt, máu tươi thấm đẫm cả vạt áo. Tốc độ hồi phục của gã tuy chậm hơn Trường Sinh thể nhiều nhưng cũng rất thần tốc.

- Chạy đi đâu?

Vạn Vô Địch lạnh lùng gằn giọng, bàn tay phải hoá thành cương đao chém xuống sau ót phượng hoàng. Tiếng xé gió cất lên, bàn tay kia mặc dù thuộc về nhân loại nhưng giờ đây chẳng khác gì thần binh lợi khí.

Gã là kẻ bị săn giờ phút này lại hoá thành thợ săn tung hoành ngang dọc, chém giết địch nhân như chỗ không người.

Đúng lúc cạnh bàn tay Vạn Vô Địch sắp sửa chém náy cổ phượng hoàng thì một thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện chặn gã lại. Quyền cước hai người va chạm với nhau, một người dùng thần lực cương liệt, một người lại dùng nội lực phàm trần, trong phút cả hai đều lui về phía sau.

Vạn Vô Địch thi triển khinh công đáp xuống mặt đất, lạnh lùng kẻ vừa mới xuất hiện. Đó là một nam tử thần tộc huyết khí phương cương, tu vi hoàn toàn sánh ngang Dịch Thiếu Quân, chỉ thua thiệt về mặt huyết mạch và khí chất.

Danh Quyết, thần đạo tử, thiên tài xếp thứ tư tại thần tộc. Nổi danh với thuật cận chiến phong cách khá giống võ đạo phàm trần. Đã từng có tin đồn y đánh chết một thần đạo tử khác dưới tình huống không cần dùng nguyên lực, rất giống với Vạn Vô Địch hiện tại.

- Hoá ra ngươi cũng giống ta, đang hướng đến một con đường tu luyện mới, nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của nguyên lực...

Danh Quyết trầm giọng nói.

Vạn Vô Địch chỉ khẽ cười:

- Mỗi một Phong Vị cảnh sinh ra sẽ cắn nuốt số lượng thiên địa nguyên khí tích trữ trong mấy vạn năm của giới diện mình sống. Sớm muộn gì cũng có ngày nguyên khí loãng đến cực hạn thuế biến thành linh khí. Nếu không tìm ra con đường riêng cho bản thân, tương lai làm sao vấn đỉnh được...

Đây chính là sự thật đã xảy ra vào thời đại của Độc Cô Minh, số lượng Phong Vị cảnh, Chủ cảnh ít ỏi đến mức đáng thương. Không phải vì thế hệ trước không xuất chúng, mà là vì đường lối tu luyện của bọn họ đã lạc hậu. Thiên địa nguyên khí đã cạn kiệt mà còn phụ thuộc vào nó, dẫn đến sự thiếu hụt khi đột phá cảnh giới. Phải đến khi Thẩm Yến sáng tạo ra con đường đạo vận, đặt căn cơ nền móng đạo vận ngay Khổ Hải cảnh, thay đổi việc hút nguyên khí từ thiên địa bằng việc tự tạo ra nguyên khí của chính bản thân mình thì sự cố hữu này mới chấm dứt. Nhờ vậy tu luyện giới mới có thể hưng thịnh lần nữa, thiên tài trẻ tuổi xuất hiện lớp lớp, có lẽ sớm thôi sẽ sánh ngang với thái cổ xa xăm, thậm chí vượt trội hơn gấp nhiều lần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio