: Biến Số
Tiên hóa thành ma!
Thanh trần thoát tục hóa thành nặng nề ai oán!
Bầu trời trong xanh cũng hóa thành hắc ám vô biên!
Phùng Hằng không đợi Độc Cô Minh biến chiêu mà tiếp tục bước xuống một bước.
Ngay lập tức tiên vị của y lại hạ xuống một bậc, Hồng Trần tiên rơi rớt xuống Đọa Lạc tiên.
Tiên khí trong cơ thể gần như hoàn toàn chuyển thành ma khí, chỉ giữ lại một tia cuối cùng giữ lại nơi ấn đường để bảo toàn thần trí.
Gân máu đen như những rễ cây bắt đầu từ trái tim Phùng Hằng lan ra khắp thân thể y, ngay cả đôi bàn tay và cái cổ trắng nõn cũng bị những gân máu này xâm chiếm, cuối cùng là tròng trắng đôi mắt.
Giờ phút này đây nhìn Phùng Hằng còn giống ma tộc hơn cả Mông Điềm, thần thái dữ tợn đến cực điểm, cảm tưởng y chỉ muốn lao thẳng vào dùng miệng xé xác Độc Cô Minh ra làm trăm mảnh, sau đó ăn tươi nuốt sống.
Theo sự biến đổi này tu vi của y cũng bước hoàn toàn sang một tầng mới.
Tiên Thai hậu kỳ đỉnh phong vọt lên thành Tiên Thai hậu kỳ đại viên mãn, sau khi ngừng lại một chút rốt cuộc bước thêm được nửa bước, tuy chưa chính thức là Đạo Đài nhưng cũng không sai biệt lắm.
Bằng vào tu vi này ở đây đã là bất bại, ngay cả Vạn Vô Địch nơi xa cũng chưa chắc nguyên vẹn trước một kích toàn lực của y.
- Hai tầng uy áp, hai tầng thần thông, cộng thêm cách biệt một đại cảnh giới! Đúng là đại thủ bút.
Nhưng rõ ràng loại thần thông này phải trả giá rất nhiều, rất có thể là cấm kỵ thần thông! Tất cả mục đích chỉ để giết một kẻ thua tu vi mình, thực lực yếu hơn, như vậy đáng sao?
Mông Điềm cảm thấy run rẩy vì sự quyết đoán của Phùng Hằng.
Y không hiểu Phùng Hằng suy nghĩ gì mà lại dốc toàn lực giết thanh niên lạ mặt kia như vậy.
Giữa vòng vây của ba mươi mấy đạo tử, Vạn Vô Địch lần đầu tiên bộc lộ vẻ lo lắng, đòn thế cũng giảm đi sự quyết liệt.
Quân Đồ Lợi thấy vậy hừ lạnh:
- Muốn ứng cứu hắn sao? Bản thân ngươi còn lo chưa xong! Yên tâm đi, đường xuống suối vàng ngươi không cô độc đâu!
Vừa dứt lời y đã lao vào Vạn Vô Địch, mỗi một chiêu đều như muốn đồng quy vu tận, bức gã phải lui lại.
Hoắc Tôn run rẩy toàn thân, nhìn Độc Cô Minh như con kiến hôi trước một Phùng Hằng đã hóa ma trên trời cao.
Sát cơ khủng bố như hóa thành một quái vật hắc ám khổng lồ bao phủ cả vạn trượng chuẩn bị hướng cái miệng đầy máu của mình cắn nuốt thân thể nhỏ bé của Độc Cô Minh.
Chỉ thấy ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, bốn loại đạo vận chiến, cuồng, đao, kiếm đồng thời bùng nổ.
Trong tình huống thập tử vô sinh này chỉ có một thức đao pháp thích hợp nhất.
Thức đao pháp này ẩn chứa ý chí cầu sinh mãnh liệt, mang theo ý cảnh phá tan sát cục rồi giết ngược trở lại, không cam lòng bị vận mệnh phán quyết.
Độc Cô Minh vung đao, thanh đao ban nãy còn sáng loáng nhưng giờ chợt biến thành một màu đen tuyền.
Đao quang chém ra cũng màu đen nhưng rất nổi bật, không hề bị trộn lẫn với hắc ám xung quanh.
- Phá Sát!
Giữa muôn trùng sát cơ, Phá Sát giống như một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng dai dẳng mãnh liệt chém ra sinh lộ cho chủ nhân.
Nhưng chỉ có vậy là chưa đủ để phá tan tổ hợp thần thông của Phùng Hằng.
Vì vậy Độc Cô Minh lại dùng Thiên Nhai kiếm chém ra thức thứ hai trong Độc Cô Cửu Kiếm.
Nếu Phá Sát là khát vọng cầu sinh thì thức kiếm này lại mang ý nghĩa hoàn toàn ngược lại.
Hình ảnh về khung cảnh lúc bản thân ở Tây Phong bộ lạc bỗng hiện lên trong đầu Độc Cô Minh.
Khi ấy hắn có rất nhiều lựa chọn khi biết được đường về Nam Hoang ngập tràn sát cơ, vô số hung hiểm đang đợi chờ mình, một khi đi rồi thì thập tử vô sinh, không hề có đường sống.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn lựa chọn đi về hướng đó, chỉ đơn giản đó là con đường duy nhất để đi đến chỗ Lưu Tích Quân, có thể cứu được nàng.
“Các ngươi đang bố cục ở đâu? Độc Cô Minh ta chính là đi tìm chết đây!”
Tiếng cười điên cuồng của Độc Cô Minh vang lên, giống như hòa vào tiếng cười trong hình ảnh hồi ức.
Thiên Nhai kiếm vung lên giữa không trung vẽ thành một đường cong không hẳn là đẹp, nhưng lại ẩn chứa đầy sự chấp mê bất ngộ.
Tầm Tử!
Một kiếm này chém ra chính là muốn đi tìm cái chết, biết khó nhưng vẫn đâm đầu vào, biết không thể nhưng vẫn muốn thử.
Đao quang và kiếm quang lóe lên giữa hắc ám tĩnh mịch, trong nháy mắt đã phá tan hơn phân nửa thần thông của Phùng Hằng khiến y bị cắn trả phun ra mấy ngụm máu tươi.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Độc Cô Minh lần đầu tiên phản kích, không còn bị động đón đỡ nữa.
Thân hình hắn tung lên giữa không trung, ý cảnh đao và kiếm lại biến đổi.
Đây là hai thức đao pháp và kiếm pháp cực kỳ mới mẻ hắn chưa sử dụng bao giờ.
Trước đây hắn đã từng từ chối học thức đao pháp này từ Chân Võ, nhưng qua mười mấy năm lăn lộn tu luyện giới, đối diện với Lưu Tích Quân hồng nhan bạc phận, Trần Mạn Dao mệnh khổ cô liêu, hắn dần phát sinh một loại cảm xúc khác thường với hai nàng.
Đây có lẽ là gốc rễ của ái tình, vì chia ly cách xa cùng Trần Mạn Dao, hay thậm chí gần ngay trước mặt xa tận chân trời với Lưu Tích Quân mà phát sinh.
Tương Tư!
Đao này khác hoàn toàn ý cảnh nhớ nhung nhưng lựa chọn từ bỏ người mình yêu của Chân Võ.
Tương tư của Độc Cô Minh là loại ham muốn, khát khao, bằng mọi giá phải tương phùng.
- Vì ái nên tương tư, vì tương tư nên tiêu hồn.
Tương Tư đao, Tiêu Hồn kiếm!
Độc Cô Minh mỉm cười, ánh mắt mờ mịt si tình chém ra hai thức đao pháp và kiếm pháp tuyệt mỹ.
Lần đầu tiên Phùng Hằng biểu tình kinh khủng, có điều y không vì thế mà lui bước, tiếp tục dùng thế thái sơn áp đỉnh đè Độc Cô Minh xuống.
Kiếm khí lăng lệ, đao khí tung hoành!
Chẳng mấy chốc hai thứ này đã phá tan tám thành hắc ám, khiến Phùng Hằng bị cắn trả không ngừng lùi lại.
Độc Cô Minh lại xuất chiêu.
Lần này hắn dùng Kinh Thần đao phối hợp với Tịch Mịch kiếm.
Hai chiêu thức này nhìn thì như tương phản với nhau nhưng lại giống như âm dương thái cực, khi kết hợp lại tạo ra hiệu quả khó lòng tưởng tượng được.
Tịch mịch chẳng phải mặt hồ mùa thu vì gió thổi mà gợn sóng, hay núi xanh vì tuyết phủ mà bạc đầu.
Tịch mịch này cũng chẳng phải vì vô địch vô đối như họ Vạn thường nói.
Tịch mịch này là một loại xúc cảm đường đạo thênh thang, thế gian rộng lớn nhưng chỉ mình ta độc hành, hồng nhan vắng bóng, bằng hữu chẳng mấy người.
Giữa sự trầm lắng cô độc này đột nhiên lóe lên một bông hoa mỹ lệ tuyệt diễm, chính là Kinh Thần đao quỷ khốc thần sầu kia.
- Cái này… kiếm đạo và đao đạo của hắn đã đi đến trình độ nào?
Mông Điềm nghẹn họng.
Y chưa từng gặp qua đạo vận nên vẫn cảm thấy chúng rất cao thâm bí ẩn, giống như ý cảnh thăng hoa đến tận cùng, rất gần với đại đạo.
- Hay cho một đao một kiếm!
Phùng Hằng cười tự giễu, mắt thấy hai đạo kiếm quang đao quang kia sắp sửa chém về phía mình.
Y chỉ đành rống lớn một tiếng, dùng toàn sức đánh xuống lần cuối cùng.
Vốn tưởng một đòn này sẽ lại bất phân thắng bại, cả hai lưỡng bại câu thương, thế nhưng tất cả lại chợt sửng sốt lần nữa, ngay cả Phùng Hằng cũng không thể tin vào mắt mình.
Tịch Mịch và Kinh Thần chỉ đi đến nữa đường thì đã đổi hướng, trong tiếng thét dài của Độc Cô Minh, kiếm quang và đao quang chém thẳng tới vị trí phượng hoàng do Mộc Ly biến thành giữa không trung.
Vì bị nàng ta kiềm tỏa nên Vạn Vô Địch không thể sử dụng nguyên lực, nay đã như đèn cạn dầu, có lẽ không thể vùng vẫy được thêm quá lâu nữa.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thần thông hắc ám của Phùng Hằng đổ dồn xuống cơ thể Độc Cô Minh.
Mặt đất nổ tung, khói bụi mịt mù chôn vùi thân thể hắn.
Mà ở trên bầu trời phượng hoàng cũng kêu lên mấy tiếng thê lương rồi rơi xuống, bản thể bị chém làm hai nửa.
Nguyên lực lập tức được giải phóng, Vạn Vô Địch không bỏ qua cơ hội quý báu này.
Giữa lúc đòn tuyệt sát của ba mươi mấy đạo tử đồng thời ập tới, chỉ nghe gã ngửa mặt lên trời rống lớn:
- Cuồng Long Loạn Vũ!
Tiếng long ngâm vang vọng khắp nơi, nguyên lực hùng hồn của Vạn Vô Địch từ khổ hải của gã bùng phát ra bốn phương tám hướng.
Mỗi một hướng nguyên lực đều ngưng tụ lại thành một con kim long mình dài ngàn trượng.
Mười hai con chân long lấy gã làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh khiến ba mươi mấy đạo tử đều bị chấn bay.
Trong đó có năm người vì không chịu nổi sức mạnh cuồng bạo này mà chết ngay tại chỗ, xương cốt nát vụn, phơi thây dưới đất.
- Ai dám cùng ta tranh phong!
Vạn Vô Địch thét lớn, không hề dừng lại mà lao thẳng tới chỗ Quân Đồ Lợi còn đang nghiến răng, tay cầm trường đao run rẩy chưa định thần lại kịp.
Dưới khí thế vô địch của nam tử tóc xoăn trước mắt, y không cách nào phản kháng, có lẽ rất nhanh sẽ chung số phận với những bộ thi thể lạnh lẽo dưới đất.
Y đành nhắm mắt thở dài:
- Thôi vậy, mười tám năm sau ta lại là một anh kiệt minh tộc!
Vạn Vô Địch vung chưởng đánh xuống.
Ầm!
Âm thanh hùng hồn vang lên, Quân Đồ Lợi mở mắt ra, phát hiện bản thân vẫn còn sống.
Đứng chắn trước mặt y lúc này là bóng lưng gầy còm của một gã thanh niên trông rất quen mắt.
Đây chính là thanh niên dáng vẻ nhút nhát thường ngày luôn đứng chung với đám đạo tử cấp thấp, rất ít bộc lộ điều gì.
Mọi người luôn cho rằng y là dựa vào phong quang của ca ca mình mà đứng vào hàng ngũ đạo tử minh giới, không hề có thực tài.
Nhưng lúc này đây dưới một chưởng khủng bố từ Vạn Vô Địch, y lại tiếp được, không những vậy còn khiến Vạn Vô Địch lần đầu tiên trong cuộc chiến này lui lại một bước, điềm tĩnh nhìn địch thủ xa lạ vừa xuất hiện.
: Tôn Nghiêm Phải Do Tự Mình Dành Lấy
Kẻ vừa xuất hiện là một gã thanh niên dáng người gầy gò, khuôn mặt tuy rất anh tuấn nhưng lại ẩn chứa sự rụt rè nhút nhát khó diễn tả.
Y chính là U Minh, đệ đệ ruột của Bất Động.
Trái với ca ca mình, y không hề nổi danh, cũng không hề được cả minh giới ngưỡng vọng. Mọi người chỉ biết tới hai chữ U Minh khi Bất Động vì y mà dám cả gan giết con trai thứ bảy của Quỷ Hoàng, khiêu chiến uy nghiêm hoàng thất minh giới.
Cũng may Quỷ Hoàng là người cực kỳ phân minh và sáng suốt. Ông ta nhìn thấy tiềm năng của Bất Động. Cho rằng so với đám con bất tài của mình thì Bất Động quá mức xuất chúng, tương lai có thể trở thành một tồn tại tương đương với Mãn Lâu Thiên Đế, đưa minh giới đến với đỉnh cao phong quang chưa từng có. Vậy nên Quỷ Hoàng bỏ qua thù oán, chẳng những vậy sau đó còn nhận Bất Động làm nghĩa tử, giao cho rất nhiều trọng trách và nhiệm vụ.
Bất kỳ ai ở minh giới cũng hiểu rõ ý định của Quỷ Hoàng. Rõ ràng ông ta muốn từ bỏ sự cai trị của huyết mạch mình, cải biến triều đại, giao hoàng vị cho một người xa lạ. Việc này thoáng nghe qua thì có vẻ ngu ngốc, song nó rơi vào trong tai những hào kiệt như Phong Vị lão thiên sư thì lại khiến họ không thể kiềm được lòng thán phục.
Hy sinh lợi ích cá nhân vì đại cục, tấm lòng của vị Quỷ Hoàng kia đối với minh giới có thể nói còn vượt trên Bạch Hoàng với nhân giới một bậc. Vì dẫu sao trải qua vô số tuế nguyệt tang thương, cũng từng có lúc vị trí Bạch Hoàng do những tên hôn quân vô đạo bất tài nắm giữ, nhưng tín niệm của con dân nhân tộc đối với y vẫn cực kỳ lớn lao. Họ chấp nhận chịu khổ, chịu bị áp bức, thậm chí còn lấy đó làm sự tự hào, vui vẻ. Họ luôn mang trong đầu suy nghĩ rằng cứ cố chịu rồi mọi thứ sẽ qua thôi, đời Bạch Hoàng sau sẽ sửa chữa tất cả, sẽ lại là một Bạch Hoàng anh minh,hết mực yêu thương con dân nhân tộc của mình.
Loại tư tưởng này khiến cho những thế hệ hào kiệt xuất hiện xuyên suốt lịch sử nhân giới chỉ biết thở dài ngậm ngùi.
Lý do Phong Vị lão thiên sư quy ẩn cũng một phần vì vậy.
Dưới sự chia rẽ của ngũ đạo tự phong, Bạch Hoàng thời đại này chẳng những không bênh vực ông mà còn sinh tâm nghi ngờ, liên tục chất vấn và đưa ra những câu nói sát muối vào sự trung thành của vị thiên sư đáng kính. Ông vì uất hận mà rời khỏi hoàng cung không kèn không trống. Nhưng nực cười thay sau khi ông rời đi thì cả Bạch tộc lại nháo nhào lên, bọn họ lo sợ không có ông tọa trấn thì ngũ đạo tự phong sẽ làm càn. Thậm chí Bạch Hoàng vạn người ngưỡng vọng kia còn ti tiện đến mức hạ một đạo chiếu chỉ ra lệnh cho “kẻ vừa bị ruồng bỏ” là ông cứ cách một đoạn thời gian phải tỏa ra uy áp, mục đích để “chứng tỏ lòng trung thành với nhân giới”.
Quay lại câu chuyện của U Minh.
Sự quan tâm mà Bất Động dành cho y cực kỳ to lớn, thậm chí đôi lúc nó biến thành lớp bao bọc thái quá. Bất Động gần như chẳng để y chịu đựng bất kỳ nguy hiểm nào. Từ nhỏ đến lớn mỗi lần phong ba bão táp ập đến, hắn đều sẽ dùng tấm lưng vững chãi của mình che chắn cho vị đệ đệ thân thể yếu nhược kia, vì y mà chiến trời đấu đất chưa bao giờ e ngại.
Nhưng điều đó vô hình chung lại khiến mọi người sinh tâm khinh thường với U Minh, mặc dù y cũng trở thành đạo tử, cũng nhận được sắc phong của Quỷ Hoàng.
Trong tình cảnh bị cả một giới khinh thường như vậy, Bất Động vẫn như cũ bảo bọc đệ đệ của mình một cách quyết liệt. Ngay cả đám Quân Đồ Lợi, Giáng Tam Thế cũng không dám mảy may thể hiện cảm xúc chán ghét ra mặt.
Dù vậy, vẫn có một người ngoài Bất Động đối xử tốt với U Minh.
Quỷ Hoàng từng gặp riêng y, đưa tay lên vỗ vai y, mỉm cười hiền hậu nói:
- Bất Động là kiếm của minh giới, sắc bén không gì bì nổi. Nhưng hắn tính tình bốc đồng, thiên hướng vì bản thân khá nhiều, không phải người thích hợp cho hoàng vị. Người ngồi lên hoàng vị phải là người có thể chết vì minh giới, thậm chí bỏ qua mọi ái tình, dục vọng của bản thân.
U Minh sợ sệt hỏi lại:
- Quỷ Hoàng có gì căn dặn, U Minh chắc chắn sẽ nghe theo!
Quỷ Hoàng chỉ cười lắc đầu, trước khi tiễn y rời khỏi Mịch La quỷ cung mới nói một câu khiến y nhớ mãi đến tận bây giờ, bắt đầu quyết tâm thay đổi tính cách bản thân.
- Hôm nay ngươi nghe lời ta, ngày sau cả Minh giới sẽ nghe lời ngươi. Nhớ cho kỹ, tôn nghiêm không phải được ai ban phát cho mà phải tự mình dành lấy. Vì sao cứ phải là Bất Động tới bảo vệ ngươi mà không phải ngươi bảo vệ hắn? Nếu ngươi không thay đổi, tương lai ắt sẽ tới một lúc chứng kiến người thân duy nhất ngã xuống trước mặt mình, mà bản thân lại chỉ biết run rẩy nấp vào một góc, ngay cả lòng trả thù còn không có… U Minh, ta tin tưởng ngươi đủ thông minh để hiểu ý ta…
Những hình ảnh này xuất hiện trong đầu U Minh, giống như tiếp thêm dũng khí cho y khi phải đối mặt với một đấu cuồng, chiến cuồng như Vạn Vô Địch. Mặc dù vậy nắm tay y vẫn siết chặt, hơi run rẩy. Không phải vì một chưởng đối nhau ban nãy mà bởi vì khí thế của nam tử tóc xoăn dáng người cao lớn trước mắt quá đỗi mạnh mẽ, giống như sóng lớn cuồn cuộn, núi cao biển sâu, khiến kẻ đối diện nảy sinh cảm giác vĩnh viễn không thể sánh bằng.
Quần hùng khi chứng kiến U Minh có thể một kích đẩy lui Vạn Vô Địch, điều mà bọn họ dù liều mạng suốt mấy canh giờ qua vẫn không thành công thì biểu tình ngơ ngác. Nhất là Quân Đồ Lợi và Giáng Tam Thế như không tin vào mắt mình. Bọn họ biết rất rõ gã đệ đệ nhút nhát của Bất Động, thậm chí còn nhớ rõ từng câu chuyện một về y. Tất cả ấn tượng chỉ là bộ dáng yếu đuối rụt rè luôn nấp sau lưng ca ca mình, để ca ca hứng gió đội sương, không hề có một chút tự lập tự cường nào. Mặc dù tuy nói y có tu vi đạo tử song chiến lực lại bằng không, chưa từng giao chiến sinh tử với ai.
- Là U Minh thật sao? Hay Bất Động cải trang nhằm tạo ra sự bất ngờ cho Vạn Vô Địch?
Quân Đồ Lợi nhìn kỹ U Minh lần nữa rồi khẽ thì thào.
Giáng Tam Thế im lặng hồi lâu rồi nghiêm túc nói:
- Là U Minh, có lẽ trước giờ chúng ta đã nhìn nhầm người. Không tưởng tượng nổi hắn lại sở hữu nguyên lực thâm hậu đến cỡ này. Đổi lại chúng ta thay thế hắn tiếp một chưởng vừa rồi ắt sẽ tan xác, giả dụ có giữ được mạng thì đời này cũng biến thành phế nhân.
Phùng Hằng phía xa vừa trải qua giao chiến sinh tử với Độc Cô Minh, tuy thắng nhưng bị cấm kỵ thần thông cắn trả khá nghiêm trọng. Lúc này đây trông thấy sự xuất hiện bất ngờ của U Minh, nội tâm càng thêm âm trầm.
- Một nhân tộc quật khởi, một yêu tộc cũng cường đại không kém, giờ đến phiên minh tộc cũng xuất hiện hai tuyệt đỉnh đạo tử. Còn tiên giới ta thì sao? Số lượng đạo tử dù đông đảo nhất trong lục giới nhưng chất lượng thì không thể nào sánh bằng họ. Thời thế, thời thế… đúng là không gì có thể trường tồn vĩnh viễn, thời đại xưng hùng của tiên giới chúng ta đã qua đi rồi…
Đúng lúc này Độc Cô Minh lồm cồm bò dậy từ cái hố sâu hoắm dưới mặt đất. Giữa bầu không khí tĩnh lặng, tiếng sột soạt của hắn rất bắt tai khiến mọi người không nhịn được mà đồng loạt dời ánh mắt sang.
Áo quần rách nát, mặt mũi đen nhèm, mái tóc bạc bù xù rối bời, trông chẳng thể nào nhận ra là thanh niên bạch y vừa làm mưa làm gió chỗ này.
Hơi thở của hắn yếu nhược vô cùng, sinh mạng giống như đèn dầu treo trước gió, tay phải ôm lấy ngực thở dốc, dường như giờ phút này chỉ một đạo tử cấp thấp cũng đủ sức giết chết hắn.
- Chịu được tổ hợp thần thông của Phùng Hằng mà không chết, ngươi cũng đủ tư cách kiêu ngạo rồi…
Mông Điềm cười ha hả. Hiện nay tình thế nghịch chuyển, Độc Cô Minh trọng thương nặng, minh giới lại xuất hiện một anh kiệt đủ phân lượng so sánh với Vạn Vô Địch, tám lộ quần hùng cũng sắp đến đây, hôm nay còn ai ngăn nổi ngũ đạo tự phong bọn họ giết chết hai mầm mống nguy hại này.
Thế nhưng Vạn Vô Địch vẫn như cũ thể hiện thần thái lạc quan, đầu ngẩng cao nhìn U Minh nói:
- Ngươi rất mạnh, xét về nguyên lực thôi thì đủ sức sánh ngang với ta nhưng về kỹ năng chiến đấu lại vô cùng non nớt. Lấy mạng ngươi ta chỉ cần ba chiêu!
U Minh đáp:
- Nhưng ta không phải chỉ có một mình, cộng thêm ba mươi mấy vị đạo tử ở đây nữa, ai ai cũng là Thiên Nhân Địch, ngươi ắt chống lại không nổi!
Vạn Vô Địch hơi nhếch khóe miệng, cười lắc đầu hỏi lại:
- Ngươi có hiểu thế nào là Nhân Giả Vô Địch không? Giả dụ một người đánh thắng mười Thiên Nhân Địch, y chính là Vạn Nhân Địch. Nhưng khi số Thiên Nhân Địch đạt đến một trăm, một ngàn y chắc chắn sẽ bại.Còn Nhân Giả Vô Địch thì dù có bao nhiêu tới y cũng sẽ chiến thắng, vĩnh viễn vô địch!
U Minh tỏ vẻ không hiểu:
- Ngươi muốn ám chỉ ngươi chính là vô địch?
Vạn Vô Địch nhàn nhạt nói:
- Ta cũng chưa biết giới hạn bản thân ở đâu vì vậy vẫn luôn chiến, luôn không cảm thấy đủ. Chỉ tiếc tám lộ quần hùng ngũ đạo tự phong vẫn chưa tới, nếu không ta cũng muốn thử xem một mình ta có thể địch lại tất cả hay không!
- Ngông cuồng!
Quân Đồ Lợi đỏ mặt, cả giận nói lớn, có điều tự trong lòng lại thấy kinh hãi vì hùng tâm của kẻ này. Hôm nay nếu y không chết tương lai ngũ giới sẽ không có ngày nào yên bình.
Giáng Tam Thế cũng lạnh lùng đứng dậy cùng với Quân Đồ Lợi và U Minh tạo thành thế chân vạc bao vây nam tử tóc xoăn lại.
Không ai xen vào cuộc chiến này, chỉ đứng từ xa điều tức ổn định thương thế để chờ tám lộ quần hùng xuất hiện rồi sẽ nhất tề xông lên.
Mà phía Độc Cô Minh cũng xuất hiện mười mấy tiên đạo tử cấp thấp vây hắn lại, trong đó có cả Phương Hạo lành lặn trốn chui trốn nhủi từ đầu đến giờ.