: Túi Vải Máu
“Chỉ cần có lòng…!”
Bốn chữ này đã trở thành câu truyền miệng của nhiều đời tu sĩ, trở thành châm ngôn sống của khồn ít người.
Độc Cô Minh từng nói.
Vạn Vô Địch từng nói.
Phùng Hằng từng nói.
Mà kẻ sắp xuất hiện đây cũng từng nói qua, mặc dù vế sau có thể khác nhau nhưng đều diễn tả một ý.
Đôi khi cuộc sống sẽ xuất hiện một vài nghịch cảnh khiến chúng ta không còn lựa chọn nào.
Tiến tới là địa ngục vô bờ, đi lui là vực sâu không đáy, chẳng thể tìm thấy lối thoát.
Khi ấy chỉ có “niềm tin” là thứ duy nhất giúp chúng ta kiên cường và bình tĩnh vượt qua tất cả.
Có thể xem niềm tin như một loại ý niệm mơ hồ, có thể đúng, cũng có thể sai.
Rất nhiều trường hợp niềm tin tượng trưng cho sự ngu ngốc, không đáng một xu.
Nhưng với những người “nghịch thiên, nghịch mệnh, nghịch nhân” như đám Độc Cô Minh, đó lại là chiếc thuyền độc mộc giữa khổ hải bao la vô tận, chỉ có không ngừng bám víu vào thì mới có hy vọng đi đến bến bờ chân đạo.
- Ta tin mình thắng được trời, nhân định chắc chắn thắng được thiên! Ta tin mình sẽ trở thành hào kiệt trấn áp một thời đại, đem lại phong quang vô hạn cho nhân tộc.
Đó là những điều Thái Văn Cơ thường nói với mọi người, khiến mọi người nhìn y với ánh mắt kỳ lạ.
Trong mắt bọn họ, chỉ có kẻ điên mới thốt lên những điều như vậy.
Thái Văn Cơ cũng vì thế bị tất cả những người ở Quảng Quả thiên nhân giới đặt biệt hiệu là “Thái Phong Điên”, nghĩa là quá điên cuồng.
Mà thực sự Thái Văn Cơ khi nghe thấy cái tên mới này của mình thì vô cùng thích thú, cho rằng nó bộc lộ đúng bản chất của y.
Cái tên cũ Văn Cơ nghe quá nhu mì như một tên thư sinh tầm thường nào đó, sao có thể thích hợp với bộ dáng như mãnh sư, cuồng phóng ngọa nghễ của mình?
Vì vậy từ đó Thái Văn Cơ đổi tên thành Thái Phong Điên.
Và cái tên này đích thực đã giúp cho y xưng hùng ở thế hệ trẻ Quảng Quả thiên, cùng với Khán Bất Xuyên ở Biến Tịnh thiên trở thành đối trọng của nhau.
Có người cho rằng cả hai không hề thua kém Vạn Vô Địch và Bạch công chúa bao nhiêu, có chăng chỉ là danh vọng không đủ, chỉ cần lập một ít chiến công cho nhân giới ắt sẽ được vạn chúng chú mục.
Không để quần hùng đợi lâu, một đoàn người ngựa tầm năm mươi mấy người xuất hiện, tất cả đều là nhân tộc.
Kẻ đến chẳng phải ai khác ngoài gã thanh niên cuồng phóng Thái Phong Điên kia.
Gương mặt y toát lên vẻ cương nghị, trên người mặc khôi giáp đỏ rực, sau lưng cắm bảy chiếc cờ cũng màu đỏ thêu chữ “Thái” rất bắt mắt.Không giống những đạo tử trẻ tuổi khác xuất thân bần hàn, Thái Phong Điên sinh ra trong một gia tộc cực kỳ hùng mạnh, có nhiệm vụ trấn giữ biên giới Quảng Quả thiên, vì vậy phong cách ăn vận của y cũng là quân nhân chân chính.
- Chuyện này? Vì sao Thái Phong Điên lại xuất hiện từ hướng của Nghiêm Khoan minh đạo tử? Nghiêm Khoan đâu rồi?
Giáng Tam Thế sững sờ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chúng đạo tử ngũ đạo tự phong cũng linh cảm có điều không ổn phát sinh, bắt đầu chùn lại đứng sát với nhau, thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.
- Di…
Đoàn người ngựa của Thái Phong Điên chạy thẳng vào giữa vòng vây của quần hùng mà không có bất kỳ ai dám ngăn cản, sau khi ghìm dây cương, Thái Phong điên mới ném xuống đất một cái túi vải lớn.
Khoảnh khắc chạm đất túi vải liền bung ra để lộ một cái đầu người mái tóc bù xù, hai mắt trợn trừng cực kỳ uất hận, rõ ràng trước khi chết đã phải hứng chịu rất nhiều thua thiệt.
Tròng mắt Giáng Tam Thế căng cứng như muốn nứt toạc khi nhìn thấy gương mặt vô hồn của cái đầu này:
- Nghiêm Khoan?
Đoạn hướng về Thái Phong Điên quát lớn:
- Ngươi dám giết người minh tộc ta sao?
Thái Phong Điên chỉ cười lạnh, đảo mắt nhìn một vòng, ngón tay đưa lên không ngừng điểm về phía trước:
- Đừng nói giết một Nghiêm Khoan, ngay cả ngươi, ngươi, ngươi, và tất cả các ngươi ta cũng giết!
Giáng Tam Thế tức giận vừa cầm đại đao lên thì đã thấy năm mươi nhân đạo tử sau lưng Thái Phong Điên đồng loạt ném ra những túi vải đó, toàn bộ đều là đều minh đạo tử do Nghiêm Khoan thống lĩnh.
Rất rõ ràng lộ quần hùng của gã ta đã bị nam tử mặc khôi giác đỏ này giết sạch, cả một mống cũng không chừa.
Đến tận bây giờ Vạn Vô Địch mới lên tiếng:
- Các ngươi có thể bày kế giết ta, làm tổn thương nguyên khí nhân tộc thì chúng ta cũng có thể bày kế giết ngược các ngươi, làm nguyên khí ngũ đạo tự phong tổn thương trầm trọng.
Trận này qua đi, tương lai các ngươi sẽ ngóc đầu không nổi trong thời gian dài!
- Trúng kế rồi sao? Rõ ràng chúng ta đã mua chuộc được Quán Trung trưởng lão của Tổ Miếu, làm sao có thể bị các người gài bẫy?
Mông Điềm run rẩy lui lại, nội tâm cảm giác nguy cơ mãnh liệt sắp sửa ập tới.
Vạn Vô Địch hừ lạnh:
- Nhân tộc chúng ta đâu phải hạng tham vinh hoa phú quý mà dễ bị các ngươi mua chuộc như vậy! Chỉ là tương kế tựu kế mà thôi!
Thái Phong Điên cười lớn:
- Không thể không nói Lý Ẩn quả là thần cơ diệu toán, kế hoạch này của y quả như “thiên y vô phùng”, áo trời không vết, chẳng lộ ra một chút kẻ hở nào…
Phía xa, Độc Cô Minh nghe xong liền hiểu thấu mọi chuyện.
Lý Ẩn quả nhiên là Lý Ẩn, không hổ danh thái cổ gian hùng!
Dưới âm mưu giết Vạn Vô Địch của ngũ đạo tự phong, y đề xuất ra một kế hoạch phản gián với Tổ Miếu.
Biến “cái cớ” của ngũ đạo tự phong là truy bắt mầm mống kẻ diệt đạo nên vô tình giết Vạn Vô Địch thành của mình.
Dù bây giờ có bao nhiêu thiên tài ngã xuống thì phía ngũ đạo tự phong cũng không cách nào truy cứu được, sẽ phải ngậm ngùi cho qua.
Mắt xích trong kế hoạch này chính là Lãnh Oán và Vạn Vô Địch.
Cả hai trở thành mồi câu dẫn dụ rất nhiều cá lớn mắc bẫy.
Chỉ cần Vạn Vô Địch cầm chân được đông đảo đạo tử ở chỗ này thì đám Thái Phong Điên, Lý Ẩn, Bạch công chúa, Khán Bất Xuyên ở những vùng phụ cận sẽ giăng thiên la địa võng diệt sạch bốn lộ quần hùng kia.
Kế hoạch này của Lý Ẩn còn thần diệu ở chỗ tạo điều kiện cho Vạn Vô Địch trở thành biểu tượng của nhân giới.
Một trận này qua đi, danh tiếng của gã sẽ trở nên như mặt trời ban trưa, trấn áp thế hệ trẻ cả một thời đại, vượt quả Dịch Thiếu Quân đang đứng trầm mặc ở phía xa, hay cả Bất Động biệt tăm biệt tích trong chiến dịch lần này.
Đồng thời cũng tạo nên chiến công cho những người đang cần nó như Thái Phong Điên và Khán Bất Xuyên, hay thậm chí là chính bản thân y.
Chiếm được cảm tình và sự tin tưởng với Tổ Miếu, cơ hội bước vào vũ đài chính trị Cửu Thiên Thập Địa của Lý Ẩn sẽ đến rất gần.
Muốn hiệu lệnh thiên hạ không phải chỉ dùng tu vi cường hãn là được, mà cần có quyền lực, địa vị.
Lý Ẩn là đang hướng đến những điều này.
Nhắc người, người liền tới.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, ngoài nhân tộc ra chẳng có tộc đàn nào lại chuộng sử dụng yêu mã đến như vậy.
Lần này ba đạo nhân mã lần lượt do Lý Ẩn, Bạch công chúa và cả Khán Bất Xuyên đồng thời xuất hiện tạo thành thế vây công đám đạo tử của ngũ đạo tự phong.
Lý Ẩn lúc này đây đang là một bộ dáng thư sinh áo trắng, đầu đội nón học trò, tay cầm quạt phe phẩy, miệng cười một bên trông rất tự tin.
Bạch công chúa đặc biệt hơn, thần thái lạnh lùng lãnh đạm như sương tuyết vạn năm không tan.
Đặc biệt ánh mắt cực kỳ sắc bén chẳng khác gì bảo kiếm đâm xuyên vào linh hồn Độc Cô Minh, rõ ràng là một kiếm tu không hề tầm thường.
Khán Bất Xuyên cưỡi trên lưng hắc mã, từ cơ thể toát lên sự tà dị khó hình dung.
Đôi mắt của y lúc này đã mù lòa, tròng mắt bị ai đó móc ra vô cùng tàn nhẫn, hai dòng huyết lệ màu đen lâu lâu vẫn rỉ ra từng giọt rồi khô lại trên gò má khiến người đối diện phải rợn hết da gà.
Đây là ba anh kiệt nổi danh nhất Cửu Thiên Thập Địa nhân tộc thời điểm này, dưới sự chỉ đạo của Lý Ẩn đã giết sạch ba lộ quần hùng do đám Cách Ngạn, Âu Dương Hoa, Đông Phương Chấn cấm đầu, gây nên tổn thất thảm trọng cho minh giới.
Và tất nhiên như đã thống nhất từ trước, bọn họ đồng loạt quăng ra những cái túi vải đẫm máu, bên trong chứa đầu của những người bị mình giết.
Chỉ trong nháy mắt thảo nguyên đẹp đẽ đã trở thành một vùng đất đầy tử khí, mấy trăm cái đầu lăn long lóc dưới mặt đất mắt mở trừng trừng, máu tươi nhuộm đỏ cả một thảm cỏ xanh chu vi mấy trăm trượng.
: Mộng Nam Nhi Là Huyết Mộng
- Lý Ẩn!!!
Mông Điềm gằn giọng quát lớn khi thấy kình địch của mình xuất hiện, mà Lý Ẩn thì lại cong khóe môi như đang chế giễu y:
- Mông huynh, đã lâu không gặp! Trận chiến ở Hóa Long đại hội lần trước Lý Ẩn ta vẫn nhớ rất rõ phong thái anh hùng của huynh. Cũng may Mông huynh nhường ta chưa hề bắn ra Tứ Sắc tiễn, bằng không ta đã chết không chỗ chôn thân rồi… Lần này hy vọng huynh cũng sẽ nể tình nhường ta như vậy!
- Tên tiểu nhân ti bỉ nhà ngươi!
Mông Điềm bị nhắc lại thất bại tủi nhục năm xưa thì cực kỳ tức giận, có điều hiện nay tình thế bất diệu. Ban nãy chỉ một mình Vạn Vô Địch thôi mà đã làm mưa làm gió chỗ này, đánh đến mức khiến chúng đạo tử ngũ đạo tự phong mất đi chiến ý, hình thành tâm ma với gã. Bây giờ có thêm đám Lý Ẩn, Thái Phong Điên và Bạch công chúa tới thì bọn họ làm gì còn chút phần thắng nào?
Trong đó đáng sợ nhất dĩ nhiên là thư sinh Lý Ẩn kia.
Quỷ kế đa đoan, ám chiêu ẩn tàng, thủ đoạn tàn nhẫn, kẻ chưa gặp qua sẽ bị bộ dạng trắng trẻo yếu nhược của gã lừa gạt. Nhưng với một người đã quá quen thuộc với Lý Ẩn như Mông Điềm, y hiểu rằng đối phó với gã ta trừ phi cũng sở hữu một bộ óc siêu vượt tương đương, bằng không ngươi nhất định bại, chắc chắn bại, nửa phần thắng cũng không có.
Cũng may lý tưởng của Lý Ẩn không phải là thiên hạ vô địch, bằng không nếu hạng người đáng sợ như thế nếu dùng mọi thủ đoạn để loại trừ tất cả kẻ cản đường mình thì sẽ tạo thành cục diện hỗn loạn thế nào cho thế gian.
Qua hành động của gã có thể dễ dàng nhận thấy gã luôn muốn sắp đặt cho chúng đạo tử của nhân giới một con đường phát triển thuận lợi, qua đó nâng cao mặt bằng chung cả tộc quần.
Gã bày kế phản gián, tạo điều kiện cho Vạn Vô Địch phát uy trước quần hùng ngũ đạo tự phong.
Lại bày kế giúp Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên chiếm được chiến công, thứ mà họ vẫn luôn còn thiếu sót. Trong bối cảnh thái bình thịnh thế như hiện tại, rất khó để làm nên chuyện gì kinh động giới cao tầng nhân tộc. Trận chiến này là một dịp rất tốt.
Gã còn giúp Bạch công chúa lấy lại địa vị trong hoàng thất Bạch gia, muốn thông qua nhất mạch của nàng ảnh hưởng tới Bạch Hoàng tối cao kia, hay thậm chí xa hơn là thao túng cả hoàng thất, lợi dụng bọn họ phục vụ cho lý tưởng của mình.
Vậy lý tưởng của gã là gì?
- Lý tưởng của ta là biến nhân tộc thành đệ nhất tộc trong lục giới, xây dựng nên một Thiên Đình lưu danh vạn cổ, uy nghiêm vượt qua Khai Nguyên Thiên Đình của Kim Ô Thiên Đế. Ta tự hiểu dựa vào tư chất bản thân thì rất khó vấn đỉnh trên con đường tu luyện, vì vậy cần có những tu sĩ khác thay ta làm điều đó, trở thành biểu tượng của nhân tộc. Còn về phần mình, ta sẽ lãnh trọng trách làm mưu sĩ trong màn, bày mưu tính kế định thiên hạ!
Lý Ẩn từng nói điều này với một lão già râu tóc bạc phơ thường xuyên ngồi bên bờ sông gần Thiên Huyễn thành câu cá.
- Công tử làm được chăng? Tu vi công tử còn quá yếu, đôi khi không phải chỉ dựa vào hùng tâm và hào tình vạn trượng mà đạt được những thứ mình muốn…
Lão già lắc đầu, chiếc cần rung lên dữ dội, rõ ràng đã có cá cắn câu.
Lý Ẩn cười cười:
- Ta làm được, nếu ta không làm được cũng sẽ có người khác thay thế ta làm, dựa vào những di sản mà ta để lại để hoàn thành lý tưởng này.
Ống tay áo gã phất mạnh, để lộ ra một quyển sách dày cộm đang nắm chặt trong lòng bàn tay, bên trên bìa viết những chữ rồng bay phượng múa: “Thiên Hạ Cục!”
Có lẽ chính bản thân gã và lão già câu cá cũng không thể ngờ rằng quyển sách này về sau đã trở thành một trong những báu vật truyền đời của hoàng thất Bạch gia. Cho đến một ngày nọ trong tộc xuất hiện một đứa trẻ phàm nhân gầy gò. Dưới sự khinh bỉ xa lánh của người thân, đứa trẻ chỉ biết cả ngày vùi đầu vào Tàng Kinh các, điên cuồng đọc sách, điên cuồng chìm đắm vào những câu chuyện của tiền nhân. Dường như là tình cờ, cũng dường như là sự sắp đặt sẵn từ trong số mệnh, đôi mắt đứa trẻ này khẽ lướt qua cuốn sách cũ nát có ghi ba chữ “Thiên Hạ Cục” đang được treo rất cao trên bức tường ở tầng cuối của Tàng Kinh các. Đôi mắt nó từ đó cũng chợt lóe lên tia kiên định thâm sâu, sau đó sự kiên định này hóa thành nét cười tự tin nơi khóe miệng, thay đổi hoàn toàn số phận của nó.
Quay lại hiện tại, chứng kiến anh kiệt thế hệ trẻ tuổi của nhân giới quá đông đã vây kín nơi này. Phía ngũ đạo tự phong hiểu rằng không thể tránh khỏi một trận ác chiến. Nhưng Vạn Vô Địch quá biến thái, làm gì có ai là đối thủ của gã kia chứ?
Tất cả mọi người đồng thời nhìn vào Dịch Thiếu Quân đang trầm mặc đứng giữa bầu trời, ánh nắng phản chiếu trên chiến giáp của y tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.
- Dịch thần vương, ngươi nhất định phải ra tay, bằng không toàn bộ đạo tử ngũ đạo tự phong sẽ mất mạng ở đây!
Phùng Hằng nói.
- Dịch huynh, hy vọng ngươi lấy đại cục làm trọng! Ban nãy ngươi tha cho Vạn Vô Địch, vì vậy nên gã ta mới có cơ hội dây dưa đến giờ, đưa chúng ta rơi vào bẫy. Bây giờ nếu còn chần chừ sẽ hối hận không kịp!
Lã Vọng cũng cất tiếng.
Riêng Lý Ẩn chỉ cười nhạt, kẻ nào không hiểu ý định của Dịch Thiếu Quân nhưng gã lại hiểu rất rõ, chẳng qua không tiện nói ra. Dù sao đều là quyền mưu, Dịch Thiếu Quân không phải kẻ ngốc mà trái lại tâm tư cực kỳ thâm trầm. Lý Ẩn luôn đặt y ngang hàng với mình, chưa từng xem thường một chút nào là đủ hiểu sự nguy hiểm của kẻ này.
Dịch Thiếu Quân im lặng hồi lâu, sau khi nhắm nghiền hai mắt ra chiều suy tư, đột nhiên đôi mắt y mở bừng tràn ngập thần quang, Thắng Tà thần kiếm vung xuống chém về phía Vạn Vô Địch, miệng quát lớn:
- Chiến!
- Chiến!
- Chiến!
- Chiến!
Lần lượt Lã Vọng, Phùng Hằng, Giáng Tam Thế và chúng đạo tử ngũ đạo tự phong đồng thời thét lên, lao vào đội ngũ anh kiệt nhân tộc triển khai chém giết.
- Chiến!
- Chiến!
- Chiến!
- Chiến!
Thái Phong Điên cười ha hả, hai mắt trợn ngược, hỏa khí từ cơ thể bốc lên tới trời cao, rút ra một cây cờ hình tam giác không ngừng điên cuồng phất mạnh.
Khán Bất Xuyên điềm tĩnh như nước, thần thái toát lên vẻ tà dị. Tay phải cầm một cây bút lông trông khá tầm thường, nhưng ở nơi đầu bút đang thấm đẫm những giọt mực đen tuyền bốc lên mùi tanh tưởi. Đây là kịch độc! Nếu Dược Thiên Sầu nổi danh về y đạo cái thế trong thế hệ trẻ thì Khán Bất Xuyên lại nổi danh với bản lĩnh dùng độc đăng phong tạo cực của mình.
Bạch Kỳ Giai Bạch công chúa rút kiếm! Kiếm khí lập tức lan tràn khắp trời đất, không chỗ nào không chạm tới, cơ hồ mạnh mẽ hơn Độc Cô Minh rất nhiều. Ánh mắt nàng ta nhìn về phía hắn ra chiều khiêu khích, đây là sự ganh đua giữa hai kiếm tu với nhau, hiển nhiên muốn hắn cùng mình so tài xem thử giết được bao nhiêu kẻ địch.
Trời đất rền vang, thần thông rực rỡ sắc màu che phủ cả một vùng không gian mấy vạn trượng.
Đao quang kiếm ảnh loạn lạc như phản chiếu tương lai của thời đại này. Một thời đại lấy máu tươi vẽ lên bức tranh mỹ lệ mà thê lương, thấm đượm tiếc nuối và tiếng cười sảng khoái của những bậc kỳ tài.
Mộng nam nhi là huyết mộng, nếu không trải qua thân kinh bách chiến, nhuộm đỏ y phục của mình thì làm sao xứng đáng trở thành hào kiệt trấn áp thế gian.
Bóng đao chém xuống, ánh kiếm đâm tới, máu tươi như những đoá huyết hoa nở rộ giữa không trung. Mọi người chém giết nhau đến đỏ mắt.
Vạn Vô Địch và Dịch Thiếu Quân đúng là trời sinh kỳ phùng địch thủ, hai bên quấn lấy nhau thi triển những tuyệt học kinh tâm động phách, vô số tiếng nổ ầm vang sau mỗi lần va chạm.
Dĩ nhiên Dịch Thiếu Quân là người chiếm thế thượng phong khi mà Vạn Vô Địch đã trải qua một trận chiến dai dẳng, thương tích đầy mình, cộng thêm sự hỗ trợ của Thắng Tà thần kiếm và Kim Ô chiến giáp. Có điều nam tử tóc xoăn không uổng với bốn chữ “chiến thần trời sinh”. Càng bị dồn ép, càng thất thế, càng lâm vào tuyệt cảnh thì gã lại càng mạnh mẽ, càng điên cuồng hơn.
- Bát Hoang Lục Hợp, Duy Ngã Độc Tôn!
Vạn Vô Địch thét lớn.
- Cái Thế Thần Quyền!
Dịch Thiếu Quân không hề kém cạnh, lạnh lùng tung ra đòn tấn công.
Chỉ công không thủ, mỗi một đòn đều như đồng quy vu tận, cách thức chiến đấu tàn nhẫn khốc liệt giữa hai người khiến ai nấy hoảng sợ tới cực điểm.
Phía bên kia Khán Bất Xuyên đại chiến với Giáng Tam Thế, Lã Vọng, Cát Hồng, phía sau còn có không ít nhân đạo tử lợi hại hỗ trợ. Không thể không nói thế hệ này của nhân tộc quá đỗi xuất chúng, vậy mà lại đánh ngang ngửa với quần hùng ngũ đạo tự phong, thậm chí càng đánh càng lấn áp.
- Giết đi! Giết cho máu chảy thành sông, giết cho thây chất đầy đồng, giết cho đám ngũ đạo tự phong bọn chúng biết thời đại này thuộc về ai!
Thái Phong Điên như hóa thành người điên, chiến kỳ trong tay phất lên liên tục tạo thành những luồn hỏa diễm cuồng bạo thiêu đốt trời đất, rất nhiều đạo tử ngã xuống dưới tay gã.
Độc Cô Minh cũng tham chiến, đối tượng mà hắn nhắm đến chính là Phùng Hằng vừa mới hạ sát ba nhân tộc phía xa.