: Càng Lúc Càng Mờ Mịt
Tiếng hoa đào rơi xào xạc, hai gã nam tử đứng nhìn nhau im lặng.
Giữa người thông minh với nhau, có những lúc không cần nhiều lời vẫn sẽ hiểu đối phương muốn ám chỉ điều gì.
Độc Cô Minh là kẻ đầu tiên phá vỡ bầu không khí đáng sợ này:
- Ta chỉ nói "nếu", không cần căng thẳng như vậy.
Trong trường hợp giữa ta và ngươi không phát sinh mâu thuẫn nào thì có thể vĩnh viễn hợp tác với nhau.
Ta sẽ không thể ngươi thiệt, ta cũng muốn ngươi bỏ qua việc lợi dụng ta.
Hai chúng ta liên thủ thì việc đoạt thiên hạ vào trong tay sẽ chỉ là sớm muộn...
Dược Thiên Sầu vẻ mặt như thường:
- Không dễ như ngươi nghĩ! Những cao thủ trẻ tuổi trong Phong Vân bảng cũng đang bắt đầu thành lập riêng của mình.
Khán Bất Xuyên lập ra Mặc tông, vừa mới bố cáo thiên hạ đã quy tụ được hơn năm trăm đệ tử tư chất tuyệt đỉnh thiên kiêu.
Lý Ẩn dẫn đầu Hạo Nhiên tông, thành lập nên Quyền môn và Nho môn, biên soạn lại Quân Tử kinh giúp nó trở nên có uy lực không kém gì cấm kỵ công pháp, hiện nay ở Nam Hoang thanh thế như hồng.
Bạch công chúa thì tụ tập kiếm tu nổi tiếng trong Cửu Thiên Thập Địa, gây dựng nên một Chân Kiếm tông danh chấn thiên hạ, có đỡ đầu là hoàng thất Bạch gia.
Thái Phong Điên ở Quảng Quả thiên kế thừa đại thống Thái gia, trở thành Đại Tướng quân trẻ nhất trong lịch sử tầng trời này.
Vạn Vô Địch không cần nhắc tới, y bây giờ chính là thủ lĩnh thế hệ trẻ toàn nhân giới, một tiếng hô vang, vạn người đáp trả.
Đó là còn chưa kể đến rất nhiều anh tài trẻ tuổi khác...
Ngừng một chút, Dược Thiên Sầu nói tiếp:
- Đại thế ngày nay ngoạ hổ tàng long, chỉ riêng nhân giới đã loạn đến vậy huống hồ khắp lục giới.
Nhất là Dịch Thiếu Quân từ sau trận chém giết kia đã lấy được lòng chúng đạo tử ngũ đạo tự phong, thành lập ra Thiên Minh, hiệu lệnh quần hùng khắp nơi.
Nghe đồn năm năm sau vào lúc Luận Đạo đại hội diễn ra ở Thiên Huyễn thành, y sẽ đại diện Thiên Minh tới tham dự nhằm phân cao thấp với những thế lực lớn ở nhân giới.
Tạo Hoá cốc vừa mới thành lập, không có người chống lưng thực sự mạnh, e rằng sẽ không có tư cách tham gia.
- Không hẳn!
Độc Cô Minh mỉm cười:
- Ta nhờ ngươi một việc, nếu ngươi làm được thì ta sẽ có cách giúp Tạo Hoá cốc của ngươi trở thành một phương thế lực nổi bật.
- Của ta? Ngươi không định cùng ta xây dựng nó hay sao?
Dược Thiên Sầu trầm ngâm hỏi lại.
- Ta sẽ cùng ngươi xây dựng nhưng với hình thức khác.
Nếu chỉ dựa vào mỗi luyện dược thì khó lòng tranh thiên hạ.
Trí lực, tài lực, vũ lực, ba phương diện này phải đầy đủ.
Tạo Hoá cốc chỉ là một phần của kế hoạch...
Nghe hắn nói thế, Dược Thiên Sầu gật đầu:
- Nói đi, muốn nhờ ta chuyện gì? Đánh nhau ta không chắc nhưng vẫn có thể ra lệnh Vi Thanh Thanh và Ngôn đạo nhân trợ giúp, còn luyện dược...! Không thành vấn đề, trên đời này chẳng có gì về dược đạo làm khó được ta!
Chỉ thấy Độc Cô Minh lấy ra một viên đan dược nhỏ đưa lên trước mặt gã.
Từ nó toả ra hương thơm ngào ngạt tà dị hoàn toàn lấn át hương hoa đào nơi đây.
- Bát phẩm đan dược?
Hai mắt Dược Thiên Sầu sáng rực, với kẻ đam mê dược đạo còn hơn sinh mạng như gã, bát phẩm đan dược chính là khao khát cả đời, quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Còn chưa đợi Độc Cô Minh nói tiếp, gã đã giật luôn viên đan dược này hít lấy hít để với vẻ mặt say mê.
- Cúc Tịnh thảo, Phi Vân thảo...!Tổng cộng một trăm linh tám loại thảo dược.
Thành phần của chúng không quá quý giá, phẩm chất viên thuốc này tuy là bát phẩm nhưng độ tinh luyện không cao, chỉ sử dụng được tối đa sáu thành dược tính.
Độc Cô Minh nghe xong tỏ ra kinh ngạc:
- Ngươi nói thành phần của chúng không quý giá sao? Chẳng phải Diệt Niệm hoa, Hỗn Nguyên thạch và Thất Mệnh diệp cực kỳ khó tìm à?
- Ba món này chỉ là vật phẩm phổ thông, ta dạo một vòng ở Trạch Lộc sâm lâm cũng đủ thu về cả bao tải...
Giống như để chứng minh lời mình là thật, Dược Thiên Sầu lắc lắc cổ tay, lập tức dưới mặt đất xuất hiện một núi thảo dược thơm ngát, trong đó có cả ba món vật phẩm mà ở tương lai gần như đã tuyệt chủng, khiến Đinh trưởng lão phải đại khai sát giới diệt sạch ba trung cấp thế lực mới chiếm được.
- Nguyên liệu thì không thiếu, có điều bát phẩm đan dược trừ phi là thất phẩm đan sư mới có hai mươi phần trăm khả năng thành công, giả dụ lục phẩm đan sư thì tỷ lệ này giảm xuống chỉ còn một phần trăm.
Hiện tại chuyện này hơi quá sức ta, chờ khi tu vi ta đạt đến Tiên Thai, đủ sức khống chế lục sắc hoả diễm thì mới làm được.
Sao vậy?
Dược Thiên Sầu cảm nhận được ánh mắt đầy ái ngại của Độc Cô Minh, hiểu rằng hắn không tin tưởng mình, đành cười khổ:
- Ta sẽ cố hết sức, cho ta một năm, dù để lại hậu hoạn cho cơ thể cũng nhất định phải đạt đến Tiên Thai!
- Tên y sư ngươi quả nhiên đã lột xác thành hồ ly rồi! Nếu ngươi không thể tự chữa khỏi hậu hoạn cơ thể mình thì tương lai làm gì có kẻ nào dám tới cầu cạnh ngươi nữa?
Độc Cô Minh cười ha hả, sau cùng rời đi.
Kẻ mà hắn muốn gặp tiếp theo chính là Lãnh Oán.
Năm năm trôi qua, cô nàng giờ đây đã không còn dáng vẻ thiếu nữ mà đã thành thục hơn, bờ mi cong cong cùng những đường nét mềm mại đầy sức sống trên người có thể hớp hồn bất kỳ nam nhân nào.
Dược Thiên Sầu say đắm Lãnh Oán cũng là điều khó tránh.
Mặc dù vậy Độc Cô Minh không có bất kỳ dục vọng nam nữ nào với nàng.
Hắn đứng trên đỉnh núi cao ngút trời nhìn xuống vạn dặm sơn hà bên dưới, gió lồng lộng thổi mái tóc bạc của hắn tung bay phấp phới.
Vốn dĩ trước khi xuyên không tới thái cổ hắn bị trọc đầu nhưng lại được Dược Thiên Sầu "tiện tay" cứu chữa.
Về điểm này chẳng thể phủ nhận y thuật của gã quá đỗi cao minh, nếu đến địa cầu chắc chắn nhận được sự săn đón chào mời của đám đàn ông nơi đó.
Lãnh Oán đứng sau lưng hắn, gương mặt lạnh lùng của nàng chẳng bộc lộ một chút cảm xúc nào ngoài khoé mắt hơi ướt, rõ ràng trước khi đến đây đã khóc một trận.
Nữ nhân trong thiên hạ là vậy, dẫu bề ngoài có kiên cường đến đâu thì nội tâm cũng sẽ có rất nhiều góc mềm yếu.
Sự mềm yếu này bình thường sẽ không thể hiện ra, chỉ đến khi ở một mình, đối diện với bốn bức tường thì mới bộc phát.
- Ta đến đây là muốn hỏi cô vài vấn đề, hy vọng cô sẽ giúp ta giải đáp chúng...
Độc Cô Minh chắp tay sau lưng, xoay người với Lãnh Oán.
Hắn là một gã đàn ông tinh tế, hiểu rằng không nên nhìn vào nữ nhân lúc nàng ta đang rơi lệ dù với bất kỳ lý do gì.
- Được, huynh hỏi đi!
Giọng Lãnh Oán cất lên, có lẽ vì tu luyện Chiết Hồn Đại Pháp mà thanh âm của nàng trở nên trầm trọng, ẩn tàng rất nhiều sát khí khiến người nghe lạnh cả sống lưng.
Lãnh Oán rất mạnh, hai năm trước ở Hỗn Nguyên cảnh đỉnh phong đã đánh ngang tay với Phương Hạo Tiên Thai trung kỳ.
Hiện tại nàng bức phá thần tốc trở thành Tiên Thai tu sĩ, ngoại trừ những đạo tử trong tốp mười ra không còn ai là đối thủ.
- Ta và cô rốt cuộc có quan hệ thế nào?
- Quan hệ? Giữa chúng ta có rất nhiều quan hệ, thật sự ta không biết bắt đầu từ đâu.
Lãnh Oán cười tự giễu, đoạn nói tiếp:
- Quan hệ đầu tiên của chúng ta là người thân, cuối cùng lại là kẻ thù, dù vậy, trong thâm tâm ta vẫn luôn coi huynh là người thân duy nhất còn sót lại trên trần thế này của mình...
Độc Cô Minh tỏ vẻ không hiểu.
Rốt cuộc ngoài thân phận ăn mày ở địa cầu, Trường Sinh thể Độc Cô gia, nghi ngờ thủy tổ Độc Cô ra thì hắn còn thân phận nào nữa kia chứ? Càng ngày những mê vụ kia tản ra hé lộ chân tướng đáng sợ phía sau khiến hắn cảm thấy mê man, mờ mịt.
Lãnh Oán cười cười:
- Chẳng phải huynh có Đại Phân Thân Thuật sao? Ta biết huynh định làm gì, dựa vào Chiết Hồn Đại Pháp của Dược Thiên Sầu để sáng tạo ra một môn thuật pháp có khả năng chế tạo linh hồn, hay nghịch thiên hơn có khả năng bổ khuyết linh hồn mà không cần thông qua đan dược, nhờ đó tạo ra vô tận phân thân mỗi cái tu luyện một loại đạo riêng biệt.
Sau khi tất cả phân thân viên mãn liền hợp thể, thành tựu đại đạo.
Ý tưởng này rất hay...
Độc Cô Minh nghe đến đây hoàn toàn sững sờ.
Đây đích thị là ý đồ của hắn.
Thậm chí cái tên của môn thuật pháp kia hắn cũng đã đặt sẵn trong đầu.
Đại Phân Hồn thuật! Đối lập với Đại Phân Thân thuật!
Yếu điểm lớn nhất của hắn khi phân chia hồn của mình ra làm ba phần, dung nhập vào ba chủ phân thân "đạo, phàm, kiếp" là sự khiếm khuyết, không trọn vẹn.
Người thường có ba hồn bảy phách, còn hắn chỉ có đơn độc một hồn.
Vì vậy hắn cực kỳ kiêng kỵ những đòn công kích thẳng vào linh hồn như công pháp của Luyện Hồn tông.
Đồng thời số chủ phân thân tồn tại linh trí độc lập cũng bị giới hạn bởi con số ba.
Riêng hoang phân thân khá đặc biệt.
Nó không thuộc sự khống chế của hắn.
Phần hồn của nó giống như tự nhiên từ hoang khí sinh ra.
Trong vùng không gian loạn lưu kỳ lạ kia, hoang phân thân này đã tự động tách ra khỏi thể xác rồi trôi đi mất, nhiều khả năng đã bị hủy diệt rồi.
Sự gia tăng sức mạnh theo cấp số nhân trong nguyên lý xếp chồng của Cực Dương Chí Cương công đã khiến hắn nảy sinh ra ý định tạo ra vô số phân thân, mỗi phân thân mang một loại đạo vận riêng biệt, hồn phách hoàn chỉnh như người bình thường để tu luyện.
Sau khi toàn bộ viên mãn, dung hợp lại chắc chắn giúp hắn sẽ biến thành một tồn tại bất khả tư nghì, đạt đến trình độ không thể nào tưởng tượng nổi trong lịch sử tu luyện giới.
Có điều mấu chốt nằm ở việc bắt buộc phải sáng tạo ra Đại Phân Hồn thuật.
Sáng tạo thuật pháp không dễ, hắn phải liên tục tham khảo Chiết Hồn Đại Pháp cùng rất nhiều pháp môn tu hồn khác, nhưng đến nay cũng chỉ mới hoàn thiện được ba phần, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian nữa mới đưa vào thử sử dụng được.
: Nhân Duyên? Nhân Quả?
Nhưng mà đây mới chỉ là suy tính của hắn, chưa hề thực hiện hay nói với ai, làm sao Lãnh Oán biết được cơ chứ? Đột nhiên nàng ta nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can, miệng nở nụ cười đầy bí ẩn:
- Huynh làm như vậy, muốn tự tạo ra phân thân sở hữu linh trí riêng rồi thôn phệ dung hợp chúng. Nhưng có bao giờ nghĩ đến mình có thể cũng là phân thân của ai đó, có người đang chờ ngày huynh thành đạo để thôn phệ dung hợp hay không?
Câu này vừa dứt, Độc Cô Minh liền biến sắc, bên tai như có tiếng sấm chớp ầm vang khiến hắn bừng tỉnh lại.
Đúng vậy!
Vì sao trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới điều này?
Hà cớ vì sao mọi thứ diễn ra với hắn đều giống như một kịch bản được sắp đặt sẵn. Lần lượt Đạo Ma kinh, Cửu Chuyển Thiên công, Đại Phân Thân thuật, Cực Dương Chí Cương công, Chiết Hồn Đại Pháp, cả Chúng Sinh Thất Biến đều rơi vào tay hắn hoặc do hắn tự mình sáng tạo ra. Tất cả đều cho ra kết quả là hắn sẽ tổng hợp chúng lại, sau đó tự sáng tạo vô hạn phân thân sở hữu đạo vận và thần trí riêng, chờ đợi cắn nuốt dung hợp họ. Nhưng nếu hắn làm vậy, những phân thân kia sẽ biến thành một sinh mạng sống độc lập, hoàn toàn tách biệt với “bổn tôn” trong thời gian dài. Nếu có giống với "bổn tôn" thì chỉ tương đồng về mặt máu huyết và một phần linh hồn. Họ cũng sẽ có cuộc sống và con đường riêng của mình trước khi lựa chọn hoặc bị cưỡng ép dung hợp cùng “bổn tôn”.
Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm, trong nháy mắt rất nhiều chuyện đột nhiên thông suốt.
“Diệt mệnh, ha ha, ngươi muốn vận mệnh của ngươi không bị ai trói buộc, nhưng chính ngươi lại đi trói buộc vận mệnh của kẻ khác…”
“Ta có thể giữ lại chân trời, giữ lại năm tháng, nhưng sau cùng không thể giữ lại bản thân mình… Đã vậy thì tán đi, hoàn thành sứ mệnh sau cùng của ta!”
“Cách đây bốn năm Tô Viễn tiền bối có đi cùng một nam tử trẻ tuổi đến đây. Kể cũng lạ, mặc dù người đó bịt kín toàn thân không tài nào nhìn thấu dung mạo, nhưng thông qua khí chất và thần thái của gã, ta cảm giác huynh và gã là một người. Lúc huynh cùng Nhân Phi Nhân đến đây, nếu không phải Nhân Phi Nhân kể lại cặn kẽ về hành trình tao ngộ với huynh, ta còn cho rằng huynh là gã kia đang dùng mặt thật tới gặp ta!”
“Gã hỏi ta ba vấn đề: Làm sao cải mệnh, làm sao cải mệnh, làm sao cải mệnh!”
“Ba lần cải mệnh, có lẽ tương ứng với thiên mệnh, nhân mệnh… và… tha mệnh!”
Giọng nói của Thiên Ảnh Nhân trong đạo hoa tại Tuyệt Vọng Ma Uyên và giọng nói của Cố Lý khi kể về gã nam tử thần bí nghi là Độc Cô thái tử lần lượt vang vọng trong đầu Độc Cô Minh.
Những miếng ghép được gắn chặt lại với nhau tạo thành một bức tranh kỳ dị, vén màn một sự thật khủng khiếp. Hắn nghiến răng, tay nắm chặt, gương mặt khá căng thẳng, miệng thì liên tục lẩm nhẩm:
- Cố Lý nói nam tử thần bí kia muốn cải biến thiên mệnh, tức là quỹ tích vận hành của thiên đạo. Thông qua đó cải biến số mệnh bản thân và những người xung quanh, cuối cùng là cải biến số mệnh “một người nào đó”! Người đó là ai? Là ta hay chăng? Hay ta và gã cũng chỉ là phân thân của kẻ khác, đang chờ ngày bị “bổn tôn” chân chính cắn nuốt?
Thấy hắn mất bình tĩnh như vậy, Lãnh Oán chỉ biết thở dài:
- Huynh rất thông minh, “bổn tôn” kia chính là người thân thực sự của ta, mà huynh, vì là phân thân của người đó nên cũng được tính là người thân của ta…
Độc Cô Minh cười gượng:
- Mối quan hệ này thật rối rắm! Song ta hiểu mọi chuyện rồi, hóa ra ta cũng chỉ là phân thân của kẻ khác! Y có tu vi thế nào?
Lãnh Oán lắc đầu:
- Không nên biết, một khi biết sẽ phá hủy đạo tâm của huynh, huynh sẽ không còn dũng khí để vùng vẫy…
- Nếu y đã là chí thân của cô, vì sao cô còn gọi y là kẻ thù? Cớ gì lại xuất hiện ở đây, còn nữa, Nguyên Thủy chân giới là nơi nào?
- Những việc này trước mắt huynh không cần quan tâm tới, cứ biết rằng ta không có ý xấu là được. Ta muốn giúp huynh đảo khách thành chủ, thôn phệ ngược lại “bổn tôn” kia! Nhưng huynh phải nghe theo lời ta nói, bằng không sẽ đi trên mệnh cách do kẻ kia sắp đặt sẵn!
Lãnh Oán nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nào ngờ lại bị Độc Cô Minh từ chối thẳng thừng:
- Nếu ta làm theo lời cô thì khác gì đi trên mệnh cách do cô sắp đặt? Huống hồ ta cũng không thể tin hoàn toàn những gì cô nói, cần có thời gian suy ngẫm…
Nghe hắn đáp vậy, nàng ta cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng:
- Huynh có thể không tin ta, cũng có thể tự đi con đường mà mình chọn lựa. Có điều nếu thấy huynh lạc đường, đừng trách ta ra tay độc ác!
- Cô có bản lãnh đó sao?
Độc Cô Minh cười lạnh, bàn tay thoáng chốc đã đặt lên chuôi Thiên Nhai kiếm.
Bầu không khí giữa hắn và nàng bỗng trở nên căng thẳng tột độ, cho đến khi xuất hiện một giọng trẻ con ở lưng chừng núi vang lên mới bắt đầu dịu đi.
- Lãnh cô cô, bao giờ cô cô tiếp tục dạy con tu luyện?
Một đứa bé trai tầm bảy tuổi chẳng biết đã đến đây tự bao giờ. Trên người nó khoác một bộ đạo bào rộng thùng thình, tay chân nhỏ thó rất vất vả mới thò ra ngoài được. Ngoài ra, nó còn một đội chiếc nón rộng vành đan từ tre, chính là thứ mà Độc Cô Minh đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, chính kiếp thể của hắn cũng sở hữu một cái tương tự. Thứ pháp bảo này mặc dù không sở hũu lực công kích nhưng lại có tác dụng ẩn giấu tu vi và khí tức rất thần diệu, dù là cao hơn mấy cảnh giới cũng khó lòng đoán định nổi.
Vừa thấy đứa bé trai, Lãnh Oán liền nở nụ cười dịu dàng, bế nó lên tay mình, không ngừng dỗ dành:
- Ngoan, chờ Lãnh cô cô giải quyết xong ít công chuyện sẽ lại dạy con luyện công.
- Cô cô và vị thúc thúc này sắp sửa đánh nhau sao?
Đứa bé trai giương đôi mắt to tròn nhìn Độc Cô Minh với vẻ lém lỉnh, miệng thì vẫn nói chuyện với Lãnh Oán.
Đây quả là một đứa trẻ thông minh, còn nhỏ như vậy mà đã cảm nhận được sát khí đang lan tràn trên đỉnh núi. Độc Cô Minh thu lại sát khí của mình, mà Lãnh Oán cũng thế, khẽ liếc hắn một cái rồi trả lời đứa nhỏ:
- Lãnh cô cô không đánh người bao giờ…
Độc Cô Minh đang định nở nụ cười thân thiện để chào đứa nhỏ này, nào ngờ câu tiếp theo của Lãnh Oán lại khiến hắn nghẹn họng.
- … cô cô chỉ biết giết người thôi. Giết người, luyện hồn, đó là sở trường của ta!
Câu này của nàng dường như là muốn cảnh cáo hắn.
Độc Cô Minh thở dài, xoay người bước đi. Kết quả cuộc nói chuyện hôm nay mặc dù đem lại cho hắn rất nhiều thông tin nhưng vẫn như cũ khiến hắn cực kỳ mơ hồ về thân phận của mình. Khoảnh khắc hắn sắp sửa bước xuống đỉnh núi thì lại chợt nghe giọng đứa bé trai lảnh lót:
- Phi Nhi muốn học Tử Khí Đông Lai, đó chẳng phải là môn công pháp lợi hại nhất của cô cô sao? Có thể khắc chế mọi loại thể chất bá đạo ở thế gian… Nếu Phi Nhi học thành rồi sẽ đi giết mấy tên bất tử mà cô cô thường nói, đem hồn phách chúng về cho cô cô!
Bốn chữ “Tử Khí Đông Lai” khiến cho Độc Cô Minh sửng sờ, chân phải đang định bước xuống bậc thang rời đi cũng cứng đơ, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ngay lập tức hắn quay người lại, nhìn Lãnh Oán đang bế bé trai sở hữu đôi mắt to tròn trong tay, dáng vẻ đứa bé cực kỳ hồn nhiên ngây thơ, không thể tin được mấy câu giết người đầy man rợ kia lại phát ra từ miệng nó.
- Ta nghe Dược Thiên Sầu nói cô cũng vừa thành lập một thế lực cho riêng mình, thế lực đó tên là gì?
Khoảnh khắc nghe được câu trả lời của nàng, đầu óc hắn như muốn nổ tung vì rối rắm.
- Luyện Hồn tông… Sao vậy? Đây là tông môn do ta lập ra, hiện tại cũng chỉ có Phi Nhi là thành viên duy nhất thôi! Nếu một ngày nào đó huynh đổi ý, muốn nghe theo kế hoạch của ta thì có thể tìm đến gia nhập, ta rất sẵn lòng!
Lãnh Oán nói xong mỉm cười, nụ cười này rơi vào mắt Độc Cô Minh chẳng khác gì âm phong buốt giá khiến sống lưng hắn lạnh toát, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
- Đúng là tạo hoá trêu người...
Hắn cười gượng gạo, sau đó nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi này, kế đến trong vòng một năm không hề trở về. Ngay cả Dược Thiên Sầu và Lãnh Oán dù cố gắng đi tìm cũng không hề thấy tung tích.