Tần Mạc bước tới ôm quyền nói với hai thiếu niên gác cổng:
- A Ngũ, A Thất hai vị tiểu huynh đệ xin nhờ thông báo với Bá Luân là có bằng hữu nhân tộc tới ghé thăm…
Đồng thời, gã cũng truyền âm cho Độc Cô Minh giải thích:
- Đừng nhìn hai thiếu niên này chỉ đi gác cổng mà nhầm! Họ nằm trong Thuyết Thương Thất Tử, bảy người có tố chất tu đạo cao nhất môn phái của họ vào thời đại này.
Dĩ nhiên cũng vượt trên tên Bá Luân vô sỉ kia một bậc.
Nếu không phải nhập môn sau, để Bá Luân chiếm tiện nghi trở thành đại đệ tử đời này của Tuyết Thương thì tương lai đã rất sáng lạn.
Thiếu niên A Thất quét mắt nhìn hết một vòng rồi hừ lạnh:
- Bằng hữu ghé thăm? Các ngươi tới làm phiền Tuyết Thương ta suốt mấy năm trời rồi, lúc nào cũng muốn nhất kích đả bại đại sư huynh của ta mà còn luôn miệng đạo đức giả như vậy?
Thiếu niên A Ngũ còn lại lạnh nhạt nói:
- Lệ phí vào cổng năm tăng lên một chút vì giá cả leo thang, tám mươi trung phẩm nguyên thạch, ai không chấp nhận có thể rời đi!
Lời y vừa nói ra bốn phía xung quanh đã xuất hiện từng đợt xôn xao.
Tuyết Thương phái này rõ ràng biết cách hút máu, bày ra đủ loại thủ đoạn để thu tiền tài về phía mình.
Nếu không phải nơi đây luôn được mệnh danh là “thánh địa tu đạo, xa lánh hồng trần”, được rất nhiều cường giả khắp lục giới ngưỡng vọng thì bọn họ đã liên tưởng nó với hắc điếm nào đó từ lâu.
- Đúng là ăn thịt người mà! Không biết có ép tên tiểu tử kia giao chiến được hay không mà đã mất đi tám mươi viên trung phẩm linh thạch!
- Kêu ca cái gì? Muốn thành tựu lớn phải chấp nhận hy sinh.
Nếu ngươi nghĩ mình đủ sức lọt vào Phong Vân bảng mà không cần thông qua nơi đây thì cứ việc đi kiếm mấy tên đạo tử xếp hạng cao mà đánh…
- Con mẹ nó chứ, ta đi về!
Không ít người vì tức giận lập tức quay lưng, nhưng giọng A Ngũ lại vang lên khiến họ phải dừng bước:
- Hôm kia ta có nói chuyện với đại sư huynh, huynh ấy nói đang rất muốn xuống núi, chỉ là thiếu một ít động lực….
- Động lực?
Một tu sĩ quát lớn:
- Câu này năm ngoái tên A Tam trong Tuyết Thương Thất Tử cũng nói, bây giờ đến phiên ngươi cũng định học theo hắn để lừa chúng ta sao?
A Ngũ thở dài:
- Không hề, ngươi tin hay không ta cũng mặc kệ.
Bá đại sư huynh vì cảm thấy việc bế quan tu luyện ảnh hưởng quá nhiều đến tông môn, khiến hai vị sư phụ không khi nào được ăn ngon ngủ yên vì vậy rất hối hận.
Huynh ấy nói muốn đối mặt tất cả, dẫu cho ngã xuống vì thực lực kém cỏi cũng sẽ không làm rùa rút đầu nữa!
- Tốt, Bá Luân đúng là đại quân tử, hảo nam nhân, rất có khí phách! Tám mươi nguyên thạch thì sao chứ? Ta đưa ngươi luôn tám mươi mốt viên không cần trả lại!
Đám tu sĩ cực kỳ phấn khích khi nghe được tin tức này, ai nấy đều giơ ngón tay cái lên, hào sảng ném ra từng túi tiền lớn.
Độc Cô Minh lắc đầu cười khổ.
Hắn cảm thấy vị đại thần trong truyền thuyết kia sở hữu tính cách thật quái đản.
Chẳng lẽ y đúng như những kẻ ở đây mô tả, chỉ là vận khí quá cao, xuất hiện “đúng lúc” và “tình cờ” nên mới chiếm được danh vọng cao đến vậy?
Cũng không trách được hắn nảy sinh suy nghĩ như thế.
Những hào kiệt sau này như Lý Ẩn, Thái Phong Điên đều phải công nhận cuộc đời Bá Luân là một truyền kỳ.
Đơn giản bởi vì ông ta là người duy nhất không dùng âm mưu quỷ kế, hay sát phạt giết chọc để xưng bá lục giới.
Ông được mô tả là “một người bình thường, không có quá nhiều khát vọng nhưng lại vô tình đánh tới vô địch”.
Một người có lẽ gần với chữ “hiệp” nhất trong thế giới tu chân.
Đây vốn là danh từ rất thông dụng và phổ biến trong giới giang hồ luyện võ phàm trần, dùng để ám chỉ kẻ có đức độ, dùng tài năng của mình hành hiệp trượng nghĩa.
Nhưng khi rơi vào tu chân giới vốn không tồn tại pháp luật, sống theo kiểu cá lớn nuốt cá bé thì lại dần bị mọi người lãng quên.
Ngay cả Vạn Vô Địch vốn từ giang hồ phàm trần đi lên nhưng càng ngày lại càng quên sơ tâm của mình.
Gã chấp nhận thay đổi bản thân để hòa nhập với tu luyện giới đầy tàn khốc này.
Có thể mắt nhắm mắt mở cho qua rất nhiều chuyện “không phải của mình”.
Còn Bá Luân có lẽ sẽ không như vậy.
Dù sao đây cũng chỉ là lời truyền tụng trong lịch sử, muốn chân chính biết được con người thật của ông ta chỉ còn cách gặp mặt trực tiếp.
- Đi thôi, lần này phải nhất định lấy được vị trí thứ hai trăm!
Đoàn người nhân tộc chậm rãi bước lên những bậc thang dẫn lên Tam Tài điện ở trên đỉnh núi.
Đỉnh Tuyết Thương bốn mùa trong năm đều bị mây trắng và tuyết phủ kín, ngay cả những tu sĩ Tiên Thai nguyên lực thâm hậu như đám bọn họ mà cũng phải run lên cầm cập vì lạnh.
Bọn họ không biết rằng giữa lưng chừng núi, ở một chỗ không tính là cao đang có một nam tử áo xanh đang đứng chắp tay sau lưng nhìn bọn họ.
Trên vai của gã có đậu một con gà khá đẹp, từ bộ lông, đôi chân đến hai cánh đều vàng óng ánh rất chói mắt.
Điểm trừ duy nhất có lẽ song nhãn của nó bị hỏng một bên, phải dùng khăn đen bịt lại.
Chính chi tiết này đã khiến một con gà từ dáng vẻ trang nghiêm thần thánh lại biến một con gà đạo tặc, toát lên khí chất bỉ ổi đê tiện.
Nam tử áo xanh thở dài:
- Tam Nhãn Kê, ngươi nói xem ta đã làm gì sai mà bọn họ cứ bám riết lấy ta như vậy? Cả hai vị sư phụ nữa, bọn họ luôn muốn ta xuất sơn đem lại uy danh cho Tuyết Thương, chính vì vậy mới cố tình đem cái chức danh đạo tử trong Phong Vân bảng này gán lên người ta, muốn mượn đám người kia ép ta xuất thủ…
- Sao phải trốn… tránh… đánh chúng, mổ chúng rất dễ mà…
Con gà cất tiếng the thé, rất khó nghe, hoàn toàn khác xa với lần Độc Cô Minh gặp nó.
Đây rõ ràng là lúc nó chỉ mới phát âm được tiếng của nhân loại, cảnh giới cổ thú cấp ba đỉnh phong như Đạp Nguyệt Ô Truy.
Nam tử áo xanh lắc đầu:
- Chí nguyện mỗi người khác nhau.
Có người tu luyện vì trường sinh, có người tu luyện vì thân nhân bằng hữu, có người vì muốn báo thù… Còn ta tu luyện chỉ vì giải trí, đồng thời có khả năng tự bảo vệ mình để không ai có thể ép ta làm những điều mà ta không thích.
So với việc tung hoành nhân giới, tắm máu địch nhân, ta thích ở trên Tuyết Thương đốt củi nấu cơm, rảnh rỗi thì quét dọn tông môn hơn…
Tam Nhãn Kê giương một bên cánh ra vỗ vỗ vai gã như đang an ủi.
Thấy vậy, khóe môi nam tử áo xanh nở nụ cười hiền hòa, đoạn nói:
- Không sao… Ta nghĩ thêm vài lần nữa họ sẽ tự chán nản bỏ cuộc không làm phiền ta nữa thôi.
Ánh mắt gã nhìn về phía đoàn người đông đúc đang di chuyển lên những bậc thang, từ trên cao nhìn xuống giống như những con kiến đang không ngừng leo lên thân cây.
Dù vậy với ánh mắt của người tu đạo thì mọi thứ hiện ra rất rõ ràng chi tiết.
Khi gã lướt đến người Độc Cô Minh thì khẽ nhíu mày:
- Vị huynh đài này có gì đó rất lạ, nhìn hắn khiến ta rất khó chịu… Cảm giác nếu gặp hắn rồi sẽ khiến ta vĩnh viễn hối hận…
- Là phúc không phải… họa, là họa… không thể tránh…
Tam Nhãn Kê kêu lên quang quác khiến nam tử áo xanh bật cười, đưa tay phải ra để nó nhảy lên:
- Ngươi suốt ngày đi bắt chước câu nói khuyên nhủ ta của hai lão nhân gia! Nếu lần này có người nào thuyết phục được ta, ta sẽ xuống núi xông pha thử một lần.
Nghe đồn hai năm tới ở Thiên Huyễn thành Nam Hoang có tổ chức luận đạo đại hội, quy tập rất nhiều anh tài tham dự…
- Đánh chúng, chủ nhân liền vô địch…
Tam Nhãn Kê lại kêu gào nhưng lần này bị nam tử áo xanh ký đầu đau điếng khiến nó im bặt, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.
- Ngốc, ta không quan tâm tới đám anh tài kìa.
Sở dĩ ta muốn đến Thiên Huyễn thành chỉ vì vào đêm hội luận đạo sẽ có bắn pháo hoa và thả đèn hoa đăng rất đẹp… Ta đơn giản là muốn kiếm tìm những thứ bình yên như vậy.
Sau đó ở trên Tuyết Thương lặng lẽ tu hành ngàn năm, truy cầu đại đạo.
Nếu một ngày nào đó ta thành đạo rồi vũ hóa phi thăng cũng muốn ra đi trong im lặng, sẽ không kinh động tới ai…
Nam tử áo xanh ngẩng đầu ra xa, nhìn từng đám mây trắng bồng bềnh trước mặt, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười ôn hòa.
Với gã tu đạo chính là để truy cầu những thứ êm đềm như vậy, nào phải chém chém giết giết, đạp lên nhau để thành tựu đế giả muôn đời.
Đây cũng là điều khiến cho hai vị sư phụ gã đau đầu không thôi.
Họ nói một tông ba đời đều lánh xa hồng trần sẽ rất dễ lụn bại.
Thêm vào đó nhân giới sắp phát sinh đại sự.
Họ muốn gã thay đổi bản thân, chuẩn bị sẵn sàng trở thành đầu tàu lèo lái tông môn vượt qua kiếp nạn, hay xa hơn là chung tay góp sức bảo vệ nhân tộc.