Đế Cuồng

chương 315-316: đó là cách ta tu hành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Đó Là Cách Ta Tu Hành

Bá Luân cười.

Nhưng nụ cười này hiện tại không còn vẻ ôn hoà nữa mà đã trở thành lạnh tanh, làm dấy nên một loại cảm giác xa lạ, vô tình vô cảm cho những người đang quan sát gã.

Hơi thở của gã cũng dần trở thành nặng nề trầm trọng khiến Độc Cô Minh hít thở không thông.

Đây đích xác mới là khí tức của Bá Luân đại thần trong truyền thuyết mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, xứng với lời truyền tụng "đả biến thiên hạ vô địch thủ", trên trời dưới đất mình ta độc tôn mà mọi người dành tặng cho gã.

Loại khí tức này cũng là bá đạo nhưng không giống với loại bá đạo của Vạn Vô Địch.

Nói cho dễ hiểu thì bá đạo của Vạn Vô Địch mang sắc thái anh hùng thiết huyết, dùng chiến tâm của mình trấn áp chúng tu sĩ cùng thế hệ.

Còn bá đạo của Bá Luân mang sắc thái anh hùng tịch mịch, ngẩng đầu lên ba thước thần minh chẳng có ai sánh bằng, cúi đầu xuống khắp thế gian không một người hiểu thấu.

Thanh Thiện và Thanh Thủy đạo nhân lúc này đang quan chiến ở cách đó khá xa.

Biểu cảm của mỗi người khác biệt nhau nhưng đồng dạng là vẻ ngậm ngùi ưu thương.

Thanh Thiện thở dài nói:

- Chúng ta làm vậy là đúng hay sai? Bắt nó hy sinh cuộc đời của nó thành toàn cho mọi người...!Rốt cuộc đi tới tận cùng, mọi người đều được vui vẻ mà nó lại trở thành người cô độc nhất.

Thanh Thủy mỉm cười song trong đáy mắt chất chứa ưu sầu:

- Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn.

Trên thế gian này đâu có gì là lưỡng toàn kỳ mỹ kia chứ? Nếu không ai chịu hy sinh, từ bỏ lợi ích cá nhân thì nhân tộc đã sớm diệt vong từ trăm vạn năm trước rồi.

Thế hệ hoàng kim nhân tộc chấp nhận bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử để xây dựng nên Cửu Thiên Thập Địa vững như bàn thạch.

Bạch Hoàng chấp nhận quỳ trước Mãn Lâu Thiên Đế để đổi về một đường sinh cơ cho chúng tộc nhân.

Bá Luân nó hy sinh cuộc đời của mình, nói đúng thì đúng, nói sai cũng là sai.

Thân làm người vì ứng kiếp mà sinh, định sẵn đã là "thân bất do kỷ", huống hồ đi tới tận cùng nếu như thành công nó sẽ trở thành cường giả sánh ngang bậc tiên hiền thời xưa, đến lúc đó mọi nguy cơ và trói buộc đều sẽ được hoá giải trước thực lực tuyệt đối, có gì mà không tốt chứ?

Thanh Thiện trầm mặc:

- Chẳng lẽ hoá giải được vô tình đạo của Cửu Chuyển Thiên công?

Thanh Thủy cười khẽ:

- Nếu nó mạnh hơn, xuất chúng hơn người sáng tạo ra môn công pháp này thì chắc chắn có thể hoá giải.

Ta tin tưởng nó làm được..

Phía bên kia, hai cỗ khí tức của hai gã thanh niên một bạch y một thanh y không ngừng dâng lên sau đó va chạm vào nhau gây nên những tiếng nổ đì đùng trong không trung.

Không thể không nói Bá Luân quá mạnh, nguyên lực cơ hồ còn hùng hậu hơn Vạn Vô Địch một bậc, điều này khiến cho Độc Cô Minh không cách nào tin nổi.

- Gã tu hành thế nào mà lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ đây mới là uy lực chân chính của Cửu Chuyển Thiên công?

Toàn thân Bá Luân lấp lánh ánh sao, nếu quan sát kỹ sẽ thấy trên thân thể gã xuất hiện một trăm lẻ tám hư ảnh tinh hà màu bạc đang chảy xuôi.

Đây chính là chiêu thức quen thuộc Tinh Hà Chuyển trong Cửu Chuyển Thiên công.

Bình thường Độc Cô Minh thi triển ra cũng chỉ tạo nên dị tượng hư ảnh một tinh hà khổng lồ bao phủ quanh thân thể mà thôi.

Còn ở đây Bá Luân lại biến hoá nó, tạo thành một trăm linh tám tinh hà nhỏ xíu chạy ngang qua một trăm linh tám khiếu huyệt, đem lại sự liên kết vững vàng khó hình dung nổi giữa các khiếu huyệt, khi nguyên lực vận chuyển qua sẽ được cường hoá vô số lần.

- Thổ thuộc Tỳ, Kim thuộc Phế, Mộc thuộc Can, Hoả thuộc Tâm, Thủy thuộc thận.

Ngũ hành tương sinh tương khắc, hoá thành ngũ tạng thân ta...

Giọng Bá Luân chậm rãi cất lên.

Ngũ Hành Chuyển được thi triển.

Độc Cô Minh càng ngày càng trầm mặc.

Trước đây hắn từng thấy Lưu Tích Quân thi triển Cửu Chuyển Thiên công nhưng là hoá ngũ hành thành hư ảnh năm chân linh tương ứng, mượn dùng ngũ hành nguyên lực đến từ thiên địa bên ngoài.

Còn Bá Luân ở đây lại phối hợp ngũ hành với ngũ tạng, biến ngũ tạng thành một "tiểu thiên địa" bên trong thể nội.

Thông qua đó vừa tự cường hoá thể chất, vừa đạt được sự liên kết với Tinh Hà Chuyển đang vận hành trong khiếu huyệt để tạo ra một tổ hợp thần thông kinh thế hãi tục.

- So với gã, ta quả thực chỉ như đứng trẻ chập chững mới bước vào con đường tu luyện...

Độc Cô Minh gượng cười.

Từ trước đến nay hắn luôn cho rằng mình sở hữu thiên tư rất cao.

Chỉ riêng việc sáng tạo ra rất nhiều công pháp đã có thể ngạo thị tu sĩ trẻ tuổi cùng thế hệ, nhưng đến bây giờ gặp phải Bá Luân hắn mới hiểu mình trước đây chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.

Thiên tài có thiên tài trị, Bá Luân có được thành tựu vô thượng ở thái cổ không phải là may mắn.

Chưa dừng lại ở đó, lòng bàn tay trái Bá Luân xuất hiện một luồng khí màu đen không ngừng xoay tròn, còn bên lòng bàn tay phải là luồng khí trắng.

- Âm dương nhị khí, đây là Âm Dương Chuyển!

Mỗi tầng Cửu Chuyển Thiên công có một loại thần thông đặc thù riêng.

Ở cảnh giới Tiên Thai trung kỳ như Bá Luân sẽ vận dụng được tổng cộng ba loại là Tinh Hà, Ngũ Hành, Tứ Tượng, nếu cố gắng cũng sẽ miễn cưỡng thôi động được thần thông tầng sau là Âm Dương, dù vậy phải trả giá rất lớn.

Ở đây gã dám làm như vậy cũng tức là rất coi trọng Độc Cô Minh, không hề khinh thị.

Cảnh giới Bá Luân cao hơn Độc Cô Minh một tiểu cảnh, sẽ chiếm được ưu thế khá lớn về độ hùng hậu nguyên lực.

Nhưng vì đây không phải quyết đấu sinh tử nên gã đã tự phong ấn tu vi xuống Tiên Thai sơ kỳ để sự cân bằng được duy trì.

Khí tức cả hai toả ra dần đạt đến đỉnh điểm, bóp nghẹt không gian nơi đây.

Vô số bông tuyết dưới mặt đất chậm rãi bay ngược lên bầu trời kết hợp với tiếng chân long gào thét tạo thành cảnh tượng kỳ lạ.

Độc Cô Minh trầm mặc, mà nụ cười của Bá Luân ngày một trở nên lạnh lẽo.

Giữa làn tuyết trắng đang bay ngược, tà áo cả hai phấp phới trong gió sau đó rách toạt.

Khoé miệng Bá Luân chảy ra một dòng máu tươi, mà Độc Cô Minh cũng vậy, nhưng máu đến từ lòng bàn tay đang nắm chuôi Thiên Nhai kiếm của hắn.

Giữa lúc mọi thứ đang trở nên căng thẳng nhất, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên xung quanh thân thể Độc Cô Minh.

Ba con chân long màu vàng rống lên từng tiếng thảm thiết rồi lần lượt vỡ tan.

Tiếng kiếm minh đang kêu leng keng trong không trung ngưng bặt, mười hình thái của kiếm và mười loại ý cảnh đạo vận cũng bị chấn tan.

Nhưng đồng thời bên phía Bá Luân toàn bộ uy áp đến từ tổ hợp thần thông của gã cũng biến mất vô thanh vô tức, trả lại nơi đây một bầu không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.

Tuyết trắng rơi trở lại mặt đất, gió lạnh thổi mấy cọng tóc bạc phất phơ trước gò má cao của Độc Cô Minh, đồng thời cũng thổi mái tóc đen của Bá Luân bay tán loạn.

Độc Cô Minh khàn giọng nói:

- Ta thua rồi...

Bá Luân cười:

- Một kích vừa rồi ngang nhau, sao huynh lại nhận mình thua?

Độc Cô Minh lắc đầu:

- Một kiếm khách không rút được kiếm ra khỏi vỏ, tức là đã thua!

Vừa rồi hắn bị khí thế trầm trọng của Bá Luân đè ép liên tục, cổ tay mặc dù đã vận hết lực nhưng vẫn vô phương rút kiếm.

Dù rằng bản thân đã từ trong hiểm cảnh mà đột phá, dùng tâm phát kiếm, biến mười loại đạo vận kết hợp lại với mười hình thái võ học thành một thanh kiếm hư ảo nhưng rốt cuộc thanh kiếm này vẫn không cách nào chém về phía Bá Luân, bị gã dùng bá đạo đánh tan.

Hắn thở dài:

- Huynh rốt cuộc tu hành kiểu gì mà lại mạnh đến vậy? Cả ngày nấu cơm thổi lửa vẫn đánh thắng được kẻ thân kinh bách chiến, tu luyện đến điên cuồng như ta...!Đúng là quá biến thái...

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình thất bại triệt để như vậy.

Cũng may với ngạo khí của mình, hắn vẫn tin tưởng tuyệt đối vào bản thân sẽ vươn lên được, chưa đến mức hình thành tâm ma với nam tử áo xanh trước mặt.

Bá Luân nói:

- Đại đạo như trăm sông đổ về một biển.

Không phải cứ ngồi xếp bằng bế quan trong mật thất hay chém giết không ngừng mới là tu luyện.

Khi ta thái rau, từng dao từng dao chặt xuống chính là luyện kiếm pháp.

Chân di chuyển nhanh qua các bếp nấu chính là luyện thân pháp.

Lúc đi bộ có thể tập sự điềm tĩnh, cảm thụ tinh tế các giác quan, khi nhắm mắt ngủ thì tự minh tưởng ra đối thủ của bản thân, tiến hành thao diễn đấu pháp.

Nếu tính ra ta tu luyện còn nhiều hơn các huynh, ăn uống, đi đứng nằm ngồi, cả ngủ cũng tu luyện, đâu phải lười biếng mà thành công?

Độc Cô Minh nghe xong sửng sờ.

Bá Luân nói tiếp:

- Đạo không chỗ nào không chảy tới, dù là chỗ cao hay chỗ thấp.

Vì vậy cứ tập trung cảm ngộ từ những thứ nhỏ nhặt nhất, ngay cả lúc huynh đang đứng như hiện tại, chân phải dồn trọng tâm thân thể chính là dương, chân còn lại có thể coi như âm.

Dùng tư thế âm dương này để diễn biến ra hư thực, càn khôn, khinh trọng, sinh tử...!vô số đạo lý đối lập, lại từ những đạo lý vừa ngộ được liên tục phân tích và cảm thụ sâu xa vi tế hơn...!Cách ta tu hành là như vậy đấy!

: Hai Vấn Đề

Độc Cô Minh nghe xong chỉ biết thở dài sườn sượt. Quả không hổ là thiên cổ kỳ nhân sở hữu tư chất khoáng tuyệt cổ kim, thêm vào vô tình đại đạo không bị ảnh hưởng bởi thất tình lục dục, nếu kiếp này gã không trở thành đệ nhất trong khung trời thì mới là điều không bình thường.

- Thua chính là thua, không có cách nào biện hộ được… Hôm nay Độc Cô ta thật lòng nhận thua huynh…

Bá Luân cười cười:

- Huynh thua ta ở mặt đấu pháp, nhưng lại thắng ở chỗ làm ta chịu xuống núi. Nên nhớ rằng mấy trăm thiên kiêu khắp lục giới đi theo quấy rầy suốt mấy năm trời còn không lay chuyển nổi ta, duy chỉ có huynh…

Độc Cô Minh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu:

- Huynh có ý gì?

Bá Luân lắc đầu không đáp, trên môi xuất hiện nụ cười khó lòng nhìn thấu, quay lưng bỏ đi một mạch để lại hắn đứng một mình giữa quảng trường rộng lớn.

Lúc bóng lưng gã sắp sửa biến mất, Độc Cô Minh suy nghĩ gì đó bỗng lớn giọng hỏi:

- Bá huynh, Mê Loạn tửu của Tuyết Thương các huynh rốt cuộc từ nguyên liệu nào chế thành mà có tác dụng gây ra ảo cảnh nhiều đến như vậy? Còn nữa, nếu huynh đã là người không bị thất tình lục dục ảnh hưởng vậy thì khi uống vào sẽ gặp cảnh tượng gì? Ta còn nhớ loáng thoáng vẻ mặt của huynh khi uống tới vò thứ mười là cực kỳ hoảng hốt, sau đó dần điềm tĩnh lại. Điều này có vẻ không đúng lắm…

Một người đã đoạn tuyệt mọi cảm xúc trên thế gian, theo lý mà nói sẽ không biểu hiện như Bá Luân lúc đó. Nhưng rõ ràng trong lúc mơ hồ Độc Cô Minh đã thấy được nét mặt này của gã ta.

Bá Luân dừng chân, người vẫn giữ nguyên tư thế không hề quay lại. Giọng nói gã cất lên:

- Mê Loạn tửu chế từ phiền não của chúng sinh. Trong mỗi điện thờ ở những đạo quán hay chùa chiền đều ngưng tụ rất nhiều loại quả phiền não này. Tuyết Thương chúng ta có công pháp đặc biệt để thu thập nó rồi luyện chế thành một thức uống có khả năng nhiễu loạn tâm trí tu sĩ. Ở vò thứ mười trở lên là cực hạn của tu sĩ Tiên Thai cảnh, chúng ta uống tới vò mười một coi như đã đặt một chân vào quỷ môn quan. Độc Cô huynh tò mò như vậy, phải chăng đã nhìn thấy điều gì bất thường?

Độc Cô Minh nói:

- Rất bất thường! Ta trông thấy mình trở thành tồn tại chí cao, sau khi thống nhất chư thiên vạn giới liền trở nên cực kỳ tàn nhẫn, xuống tay giết chóc hàng ức ức sinh linh, cả thân nhân bằng hữu cũng không buông tha. Chư thiên vạn giới này lớn đến mức khó tin, tồn tại trăm vạn chủng tộc, mà mỗi một giới đều to lớn hơn lục giới cộng lại rất nhiều. Lúc phát sinh ảo giác về nó, có rất nhiều đoạn tin tức cũng nảy sinh khiến cho ta cảm thấy hoài nghi…

Bá Luân điềm tĩnh đáp, đầu vẫn không ngoảnh lại:

- Ảo giác chỉ là ảo giác… Hai vị sư phụ năm xưa khi uống Mê Loạn tửu còn ảo tưởng mình là cái cây hay con cá, liên tục làm những trò khùng điên khiến mọi người trong tông sợ hãi. Thậm chí có lần bọn họ còn ôm hôn nhau thắm thiết, xưng hô chàng thiếp rồi cởi áo đối phương làm ai nấy nôn mửa, cũng may có Vô Vi sư tổ tán tửu kịp thời mới tránh khỏi một hồi can qua…

Độc Cô Minh sửng sờ, mà hai vị đạo nhân đang quan sát ở phía xa cũng nhảy dựng lên, mặt đỏ tía tai.

- Thằng nhóc này, trước khi rời đi vẫn còn muốn trêu chọc chúng ta một trận…

Im lặng hồi lâu, Độc Cô Minh mới buộc miệng:

- Nếu ta muốn xin phương pháp luyện chế Mê Loạn tửu, đó có phải yêu cầu hơi quá phận không?

Hắn thực sự muốn quan sát kỹ lại những ảo giác kia, chậm rãi phân tích chúng.

Sau bao nhiêu chuyện trải qua suốt mấy năm nay, hắn dần phát hiện mỗi lần bản thân trở nên mơ hồ thì trong đầu sẽ thường xuyên phát sinh những cảnh tượng hư ảo. Mới ban đầu hắn còn tưởng những hư ảo này là vô căn cứ, nhưng càng lúc mọi thứ càng rõ ràng hơn, xâu chuỗi lại với nhau để ghép lại thành một bức tranh sống động đồ sộ.

Kẻ thống lĩnh vạn giới kia liệu có phải “bổn tôn” trong lời nói của Lãnh Oán hay không?

Y dùng Đại Phân Thân thuật kết hợp Đại Phân Hồn thuật sáng tạo ra trăm ngàn phân thân, mỗi cái tu luyện một loại “đạo” khác nhau, sống một cuộc đời khác nhau. Chờ đến khi đạo quả chín rồi sẽ tới thu thập, luyện hóa trở lại.

Y vì đại nghiệp thiên thu giết thê tử của mình, tận diệt tộc đàn của mẫu thân Lãnh Oán. Chính vì lẽ đó tộc đàn của họ mới thù hận tới mức tính ra một phương thức xuyên qua thời không, chọn lựa một phân thân “biến số” là Độc Cô Minh để giúp hắn phản khách vi chủ, giết chết “bổn tôn” kia.

Nếu suy đoán này của hắn là đúng, thì lại có hai vấn đề hiện lên.

Thứ nhất, nếu Lãnh Oán là trở về quá khứ vô số năm nhằm thay đổi tương lai, vậy tức là xét trong hệ quy chiếu cũ ở tương lai “bổn tôn” kia đã thành công vạn đạo dung thân, hóa thành tồn tại chí cao. Toàn bộ những phân thân rải rác trong hồng trần đã bị y thu hồi, bao gồm cả Độc Cô Minh. Nếu chuyện này là đúng thì “bổn tôn” trong hệ quy chiếu mới vào thời điểm Lãnh Oán trở về còn chưa thành đạo, sắp sửa bị nàng ta tính kế cải biên vận mệnh. Y đang ở đâu? Là ở thái cổ hay thời đại của Độc Cô Minh? Bao giờ giữa hai người sẽ phát sinh va chạm?

Thứ hai, nếu Lãnh Oán không phải trở về quá khứ mà là chỉ xuyên qua thế giới khác tồn tại song song, hoặc là một trong những giới diện bị “bổn tôn” kia thuần phục thì toi rồi. Bằng vào vào tu vi kinh thế hãi tục kia, y nhất định biết Lãnh Oán định làm gì, sẽ nhúng tay vào hoặc thậm chí can thiệp thô bạo để bảo vệ bản thân.

Dù là vấn đề nào thì Độc Cô Minh cũng chưa có giải pháp. Nút thắt trong đống bòng bong này nằm ở chỗ hắn không rõ Lãnh Oán rốt cuộc đến từ thời không nào. Nàng ta cũng không chịu nói, hoặc có thể là nàng ta vốn dĩ đã biết nhưng càng lúc càng không tin tưởng vào đáp án, cảm thấy có chuyện gì đó rất không đúng đang diễn ra.

Cầu người không bằng tự cầu mình. Độc Cô Minh cần Mê Loạn tửu để kích thích bản thân, giải phóng tâm trí để tìm ra đáp án chính xác nhất.

- Ta có thể trả giá, bất kỳ yêu cầu hay công pháp nào Tuyết Thương muốn trao đổi, ta đều sẽ đồng ý…

Bá Luân thở dài:

- Không cần đâu, ta sẽ cho huynh tất cả. Ngày mai chúng ta cùng nhau xuống núi…

Độc Cô Minh không nghĩ tới gã lại đồng ý dễ dàng đến thế, trong lòng vui mừng vô cùng, kế đến hỏi đùa một câu:

- Huynh vẫn chưa cho ta biết, rốt cuộc người như huynh khi uống Mê Loạn tửu vào sẽ trông thấy ảo giác gì?

Bá Luân nghe xong quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, không nói gì mà nở nụ cười ôn hòa, kế đến đi thẳng một mạch về phía đỉnh núi.

- Con người này thật kỳ lạ…

Độc Cô Minh thầm than. Ý định đã đạt được, hắn cũng chẳng còn gì lưu luyến nơi đây nữa mà đi thẳng xuống dưới chân núi, đến bờ biển lựa chọn một mỏm đá ngồi bế quan chờ đợi.

————————————————

Sáng hôm sau, từ lúc tờ mờ đã có một chiếc thuyền độc mộc cập bến.

Độc Cô Minh hỏi ra mới biết là đám Tần Mạc thuê sẵn, sáng nào cũng sẽ đến đây chờ đón hắn về đất liền. Quả nhiên bọn họ rất chu đáo, đã thực sự quy thuận vị đại ca này.

Bá Luân cũng không làm hắn thất vọng, đã đến đúng hẹn ước.

Gã đi tay không, trên vai là con gà chột mắt đang lim dim ngủ say.

- Độc Cô huynh, chúng ta đi ngay chứ?

Độc Cô Minh gật đầu. Vào lúc hai người đang bước chân lên thuyền thì từ phía xa vang lên tiếng kêu gọi í ới. Nhìn kỹ lại mới thấy Tuyết Thương Thất Tử đang đeo tay nải hớt ha hớt hải chạy tới.

Trong sự kinh ngạc của Bá Luân, bọn họ đồng loạt nhảy lên thuyền rồi cất tiếng cười vang.

Bá Luân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nghiêm mặt hỏi:

- Chúng ta vừa chào từ biệt chưa lâu, các đệ đã chạy ra đây là có ý gì?

A Thất hồ hởi nói:

- Huynh vừa đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên hai vị sư phụ ra lệnh cho chúng ta toàn bộ hạ sơn theo huynh đánh chiếm thiên hạ.

A Nhất nói:

- Hai lão nhân gia rất khác với thường ngày, đã chỉnh sửa y phục, đi vào chánh điện cầm Vô Vi bảo kiếm do sư tổ để lại đem ra bếp mài rồi. Sát khí rất lớn, giống như muốn đánh nhau với ai đó…

Tuyết Thương phái nổi tiếng với sự lành tính, hai vị Thanh Thiện Thanh Thủy cả đời không tranh với ai vậy mà giờ đây lại đi mài kiếm, còn thúc dục đệ tử xuống núi kiến công lập nghiệp. Việc này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến tu luyện giới đảo lộn, cho rằng trời sắp sập xuống mất rồi.

- Trời đúng là sắp sập xuống tới nơi… Kiếp nạn ập tới, không thay đổi sẽ tận diệt, đó là quy luật bất biến…

Độc Cô Minh trầm ngâm.

Ba tháng sau thuyền của bọn hắn cũng đã cập bến. Hương vị đất liền khác xa với biển đảo, Tuyết Thương Thất Tử lần đầu được hạ sơn cứ đứng bùi ngùi không thôi.

Bảy vị thanh thiếu niên này tư chất tuyệt hảo, ngoại trừ việc thiếu kinh nghiệm giao chiến và mưu quyền ra thì tu vi chẳng có gì phải bàn cãi. Mạnh nhất là A Nhị, chiến lực thậm chí sánh ngang Phùng Hằng đệ nhất nhân của tiên giới. Bây giờ kết hợp với một Bá Luân khủng bố thế này, tầm một ngàn năm nữa thôi ai có thể ngăn cản được Tuyết Thương quật khởi chứ?

Đúng lúc bọn họ còn đang hưng phấn thì từ đảo Tuyết Thương nơi chân trời vang lên một tiếng nổ ầm ầm. Hai cỗ khí tức Đế giả đỉnh phong từ đỉnh núi dâng lên như muốn trấn áp thiên địa vạn vật dần dần lan tỏa ra, bên trong chứa đựng ý chí hùng hồn làm mọi sinh vật ở Đông Hải run rẩy khiếp sợ.

- Đông Hải từ nay thuộc về Tuyết Thương, ai không phục, giết!

- Tuyết Thương phái từ nay về sau là do đại đồ đệ Bá Luân của ta tiếp quản, kế nhiệm trở thành tông chủ đời thứ ba, có trách nhiệm thay sư tổ giảng đạo vô vi, truyền bá đạo pháp khắp nhân giới…

Giọng Thanh Thiện chân nhân chậm rãi cất lên khiến đám Độc Cô Minh sửng sờ. Ngay cả con gà chột mắt đang đậu trên vai Bá Luân dường như cũng bị sốc nặng trước câu nói vừa rồi, nấc lên một cái rồi rơi tự dokhỏi vai Bá Luân, ngã oạch xuống đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio