- Lớp trẻ giao chiến ở cấp độ thấp sẽ không ảnh hưởng đến Di địa, nhưng Chủ cảnh chúng ta một khi ra tay sẽ khiến tiểu thế giới này bị hủy diệt.
Xin mời hai vị đạo hữu cùng tiến vào Luân Hồi đạo giới của ta để phân cao thấp, Thần Tiêu xin phụng bồi!
Thần Tiêu Nhân Chủ thấy giao chiến sắp sửa xảy ra, liền phất tay mỉm cười.
Sau lưng ông ta bỗng nhiên hiện lên một hư ảnh một thế giới hùng vĩ.
Bên trong thế giới này tồn tại một bánh xe khổng lồ lớn đến mức khó có thể hình dung, mà chính giữa bánh xe lại bao gồm sáu tiểu thế giới nhỏ hơn bị chia cách ra bởi những cây trục mười hai màu.
Nếu tinh ý thì sẽ phát hiện ra màu sắc những cây trục này tương đồng với lôi kiếp vừa đánh xuống Độc Cô Minh cách đây ít lâu.
Khoảnh khắc nhìn thấy thế giới sau lưng Thần Tiêu, Kiếp Chủ không khỏi tán thưởng:
- Khá khen cho một Luân Hồi đạo giới! Tham vọng của người là muốn diễn biến lại thương khung này sao?
Thần Tiêu Nhân Chủ không đáp.
Nụ cười trên môi ông ta dần trở thành vẻ ngưng trọng khi lần lượt Đào Ngột và huyết long gào rống lao vào thế giới hư ảo kia.
Sau khi cả hai đã chính thức tiến vào Luân Hồi đạo giới, Thần Tiêu liền khẽ quát một tiếng, kế đến đạo giới này đột ngột biến mất khỏi nơi đây, một chút dấu vết cũng không hề lưu lại như chưa từng tồn tại.
- Một vị Nhân Chủ chân chính! Không ngờ nhân giới ta vẫn còn tồn tại hạng cường giả như vậy! Vị Nhân Chủ kia dường như là hộ đạo giả của Vương Nhất, chẳng lẽ đến từ thế lực thần bí ở chân trởi Đông Hải hay sao?
- Vương Nhất vậy mà lại có Nhân Chủ chống lưng… Nếu không phải Kiếp Chủ và Độc Cô Minh cùng xuất hiện vào thời điểm này thì làm gì còn ai đủ tư cách tranh hùng với y kia chứ?
Thân phận của Thần Tiêu Nhân Chủ vẫn rất bí mật.
Ngoài người của hoàng thất Thần Tiêu thánh hoàng triều và Tuyết Thương phái Đông Hải ra chẳng ai biết ông ta vẫn còn sống.
Thậm chí tu vi ngày một hùng mạnh hơn, nay đã đạt đến trình đột không cách nào hình dung.
Sự việc hôm nay phải lộ diện cũng là do bị huyết long và Đào Ngột bức ép.
Nếu ông ta không ra mặt để giúp thực lực giữa ba bên cân bằng thì e rằng trong lúc điên cuồng, huyết long và Đào Ngột sẽ khiến Vương Nhất chết tức tưởi như cách Vạn Vô Địch ngã xuống năm xưa.
- Trận chiến giữa ba vị Giới Chủ không cần phải nói sẽ rất khốc liệt.
Vì để tránh ảnh hưởng tới Di địa, bọn họ di chuyển chiến trường vào đạo giới của vị kia.
Diệp huynh có định tham gia không? Độc Cô Minh gián tiếp góp phần vào cái chết của Diệp Huyền Thanh đạo hữu, chẳng lẽ Diệp huynh không muốn báo thù?
Ứng Hùng, thiếu chủ Vô Vi môn cất tiếng hỏi Diệp Chính bên cạnh.
Bọn họ nằm trong những thiêu kiêu đang đứng trên trường thành quan sát cuộc chiến kinh thế sắp diễn ra bên dưới.
Những vị thiên kiêu khác đang đứng cách họ không xa cũng có thân phận cực lớn.
Trong số này còn xuất hiện cả Ngũ Hành tử, Trương Kiệt… và rất nhiều kẻ lạ mặt khí tức rất mạnh.
Diệp Chính lắc đầu thở dài:
- Thời thế mỗi lúc mỗi khác! Ứng huynh vì vẫn là thiếu chủ Vô Vi môn nên chưa cảm nhận được áp lực đang đè nặng lên ta lúc này! Diệp ta nay đã trở thành tông chủ đời tiếp theo của Hạo Nhiên tông, mỗi một hành động, một lời nói đều sẽ liên đới tới tương lai của mấy vạn người.
Trước đây ta có thể liều mạng báo thù, tìm kiếm cơ duyên nhưng hiện tại ta không có dũng khí đó.
Việc gì không chắc chắn, ta tuyệt đối sẽ không làm…
Ứng Hùng cười cười:
- Năm tháng trôi qua thật tàn nhẫn.
Nhớ cách đây vài năm chúng ta còn là những đệ tử tầm thường chỉ vừa mới hạ sơn xông pha tu luyện giới nhằm chứng tỏ bản thân.
Vậy mà nay chúng ta đã trở thành đầu tàu của tông môn, gánh vác trọng trách to lớn thế này!
Diệp Chính thở dài, nhắc lại một câu trong Quân Tử kinh rất đúng với tình hình hiện tại:
- Thời thế trôi nhanh, quân tử phải không ngừng cố gắng…
Phía bên kia, Ngũ Hành tử đột nhiên truyền âm với Trương Kiệt:
- Trương huynh dự tính thế nào? Sẽ lựa chọn tham dự Luận Đạo đại hội hay xuống dưới kia giết Độc Cô Minh?
Trương Kiệt cười lạnh:
- Vậy huynh thì sao? Ta muốn nghe ý của Ngũ huynh trước!
Ngũ Hành tử điềm nhiên đáp:
- Nếu huynh xuống ta sẽ xuống! Nhưng phải lựa thời điểm thích hợp, bằng không với bản tính tự cao của Kiếp chủ và Vương Nhất sẽ quay sang đánh trả chúng ta.
Như vậy không tốt cho lắm!
Trương Kiệt đồng ý:
- Vậy thì quan chiến trước! Nếu tình thế không ổn thì chúng ta mặc kệ mấy tên này, cứ tham gia Luận Đạo Đại Hội tìm kiếm cơ duyên rồi tính!
Trận chiến giữa tam đại anh kiệt nhân giới càng lúc càng thu hút sự chú ý của nhiều người.
Không ít tiếng bàn luận vang vọng khắp tường thành, dự đoán về kết quả trận chiến.
- Độc Cô Minh tất tử! Hắn dù có xuất chúng đến mấy cũng không cách nào đối chọi với Kiếp Chủ và Vương Nhất!
- Cũng chưa chắc! Nên nhớ Kiếp Chủ không liên thủ với Vương Nhất, cả ba người này không ai tương hỗ ai, mục đích đều là giết chết hai kẻ còn lại!
- Theo ta thấy Vương Nhất và Kiếp chủ sẽ đánh nhau tới hôn thiên địa ám để tranh giành xem ai là người có quyền ra tay kết liễu Độc Cô Minh! Theo tin tức truyền tới một tháng trước, Vương Nhất từng đơn độc đả bại hơn gần trăm thiên kiêu trong số đó có cả Diệp Chính, Quan Thất, Côn Vũ, Thẩm Yến, mà cũng có cả tên Độc Cô Minh kia.
Hắn đường cùng bị bức phải cùng Hàn Phi nhảy vào cấm địa Nguyệt Dạ sâm lâm, bây giờ dù có thoát ra được nhưng đã thân tàn ma dại, da thịt thối rữa chẳng khác nào xác chết.
Ta thậm chí hoài nghi hắn đã trở thành thi tộc rồi!
- Độc Cô Minh ắt bại!
- Có lẽ trong mười chiêu sẽ bị Vương Nhất hoặc Kiếp chủ lấy mạng thôi!
——————————————————
Độc Cô Minh nhìn hai nam tử bạch y và hồng y trước mặt, lạnh lùng hỏi:
- Sao còn chưa ra tay?
Sau khi thấy Vương Nhất và Kiếp chủ đều đang im lặng súc thế thì ngẩng mặt lên trời cười ha hả.
Tiếng cười của hắn vang vọng khắp Thiên Huyễn thành, truyền vào tai toàn bộ thiên kiêu có mặt ở đây, tràn ngập vẻ điên cuồng và bất cần:
- Các ngươi cũng chỉ có vậy! Xem ra trên đời này chỉ có Độc Cô Minh ta là không sợ chết.
Nếu đã không chịu ra tay thì để ta bắt đầu cho! Thai Thần Biến!
Độc Cô Minh thét lớn, thân thể tràn ngập sắc tím bay lên giữa không trung hướng về Vương Nhất đánh xuống một quyền.
Khoảnh khắc quyền đầu của hắn đánh tới đột nhiên làn da nơi cánh tay phải trở thành màu vàng óng cực kỳ chói mắt.
Cùng lúc thần thái của hắn cũng biến đổi hẳn trở thành vẻ kiên quyết, rắn rỏi.
Thần chủ cương liệt!
Đã mang trong người huyết mạch của thần thì phải có phong thái đứng trên chúng sinh.
Một quyền đánh xuống không gì không phá nổi, dùng sức mạnh nguyên thủy trấn áp vạn vật thế gian.
- Để xem mấy tháng qua ngươi tiến bộ được bao nhiêu!
Vương Nhất cười lạnh.
Đế ý trên người bùng phát.
Y không sở hữu bá đạo giống Bá Luân và Vạn Vô Địch nên đành sử dụng phương thức khác, mượn “đế đạo” và giọt hồn huyết của Bá Luân để miễn cưỡng thúc động Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công.
Dù không chính thống lắm nhưng nó vẫn đem lại cho y chiến lực kinh thế hãi tục.
Luận về lực đạo, y có đủ tự tin không thua kém bất kỳ kẻ nào ở nhân giới hiện tại.
- Chết!
Vương Nhất dậm gót chân, bạch y phấp phới lao thẳng lên không trung dùng quyền đầu đánh thẳng về phía Độc Cô Minh, miệng quát lớn.
Thần đạo đối đầu với đế đạo.
Chúng Sinh Thất Biến đối đầu với Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công.
Một môn do kỳ tài ở đời này sáng tạo ra, một môn lại do kỳ tài thời cổ sáng tạo, nhưng dù sao không thể nói Vương Nhất sao chép vị kỳ tài kia được.
Môn công pháp này trong tay y đã được cải biên hoàn toàn, đánh phá ra một lĩnh vực mới về đế đạo.
Thứ y không thay đổi chính là ý chí và tâm lĩnh của bộ công pháp.
Lúc thi triển ra vẫn mang theo sắc thái “trên trời dưới đất mình ta độc tôn”.
Ở điểm này y cũng giống như Bá Luân.
Sau khi tiếp nhận công pháp đã dùng bá đạo tịch mịch thay thế cho bá đạo nhiệt huyết, song ý chí trong công pháp không hề mất mà được ông ta đẩy nó lên cấp độ khác, vì vậy mới có thể đánh tới mức vô địch cả một thời đại.
Thần đạo có màu vàng kim chói mắt, đế đạo cũng có màu vàng kim cao quý.
Hai màu vàng này va chạm với nhau, khoảnh khắc quyền đầu của Độc Cô Minh đánh xuống quyền đầu Vương Nhất thì không trung liền vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.