Mắt thấy Vương Nhất đã sắp dồn Kiếp Chủ và Độc Cô Minh vào chỗ chết, Ngũ Hành tử và Trương Kiệt dĩ nhiên không thể ngồi yên nhìn công tích bị y độc chiếm toàn bộ.
Ra tay vào thời điểm này cũng là hợp lý nhất khi mà hai nam tử kia đã bị kiềm toả không còn sức phản kháng.
Vương Nhất trong tình huống bất ngờ cũng sẽ không phản ứng đủ nhanh để đề phòng hai kẻ sau lưng đột ngột xuất thủ.
- Cực Thủy Đạo!
- Cực Hoả Đạo!
- Cực Kim Đạo!
- Cực Thổ Đạo!
- Cực Mộc Đạo!
Ngũ hành lực bao phủ khắp trời đất sau đó ngưng tụ thành một cự chưởng năm ngón khổng lồ đánh xuống vị trí Kiếp Chủ và Độc Cô Minh.
Trương Kiệt bên cạnh khí thế cũng chẳng hề thua kém, miệng quát:
- Diệt Hồn Cuồng Tiêu!
Y vừa dứt lời thì một lốc xoáy mang theo quỷ khí cuồn cuộn cũng lao thẳng tới chỗ hai nam tử đằng xa, phối hợp với cự chưởng ngũ hành muốn nhất cử diệt sát họ.
Không thể không phủ nhận chiến lực của hai kẻ này chẳng hề thua kém bọn Độc Cô Minh và Vương Nhất, Kiếp Chủ là mấy.
Chỉ vừa ra tay đã khiến bọn họ cảm nhận được áp lực trầm trọng.
Nếu giao chiến công bình còn ngang ngửa giằng co nhau, ở đây hai tên này lại đánh lén, lựa lúc đối phương nguy nan nhất để ra tay, dù hai nam tử kia có nghịch thiên đến đâu cũng khó lòng xoay chuyển nổi.
Kiếp Chủ biểu tình trầm mặc, dưới sát cơ bốn bề như vậy mà gã vẫn điềm tĩnh đến lạ thường.
Dù vậy gã chẳng làm ra hành động gì, bàn tay đang nắm chặt Lục Giới Sát Hồn thương thoáng buông lỏng, dường như đã chấp nhận số phận.
Trái ngược với sự điềm tĩnh của gã là vẻ điên cuồng mất đi thần trí của Độc Cô Minh.
Toái Mộng đao run lên bần bật, cuồng ý từ nó toả ra tuy ít nhưng ngày càng dày đặc, cơ hồ dần đẩy lui đế ý đến từ Vương Nhất.
"Kim Phát Nữ, rốt cuộc cô đang làm cái gì? Nếu cô còn chưa ra nữa thì e rằng chính ta sẽ mất đi kiểm soát trước cô!"
Độc Cô Minh nghiến răng, cả người run rẩy cố gắng khống chế thanh đao trong tay.
- Chết!
Thần thông của Ngũ Hành tử và Trương Kiệt tuy đi sau nhưng tới trước, trong nháy mắt đã tiếp cận với mục tiêu.
Những tưởng rằng sẽ thành công hớt tay trên Vương Nhất, đoạt đi công tích giết Kiếp Chủ và Trường Sinh thể thì đột nhiên giọng nói lạnh lùng của nam tử đầu đội đế quan kia lại vang lên.
- Đừng trách ta độc ác! Tổ hợp thần thông này một khi sử dụng sẽ không thể dừng lại.
Các ngươi tuy là anh kiệt nhân giới, tương lai sẽ có tác dụng rất lớn trong bố cục của ta nhưng bây giờ là các ngươi tự tìm đường chết!
Ngũ Hành tử và Trương Kiệt nghe xong còn đang định cười lạnh chế giễu thì sắc mặt liền đại biến.
Một cảm giác nguy hiểm như bầu trời sắp sụp đến nơi dấy lên trong lòng họ, theo bản năng sinh tồn, họ đành phải thu hồi sức mạnh đang phân tán vào thần thông ở chỗ Độc Cô Minh và Kiếp Chủ lại, toàn lực ứng phó với nguy cơ đến từ Vương Nhất đang lơ lửng giữa không trung.
Nơi chín cánh cửa kia, năm thân ảnh đế vương nhanh chóng thuấn di về phía Vương Nhất, trong nháy mắt đã xếp chồng lên cơ thể y, dung hợp lại làm một.
Cùng lúc khí thế của y cũng bạo tăng, từ Tiên Thai trung kỳ đỉnh phong chính thức đột phát lên hậu kỳ, nhưng không đứng yên ở đó mà tiến thẳng đến nửa bước Đạo Đài mới dừng lại.
Tròng mắt y ngập tràn gân máu, cơ bắp toàn thân rách toạc, đây là dấu hiệu của việc cưỡng ép ngoại lực dung nhập khi mà cơ thể còn chưa theo kịp cảnh giới, không chịu tải nổi loại sức mạnh cuồng bạo đang ngang dọc trong người mình.
Trên trường thành, Diệp Chính tỏ ra ngưng trọng:
- Với hạng thiên kiêu như Vương Nhất một khi thi triển loại thần thông đánh đổi sinh mạng như thế này, uy lực không cần nói cũng biết.
Ứng Hùng nhíu mày:
- Chẳng lẽ y không sợ sẽ khiến tất cả cùng chết hay sao? Nếu năm kẻ bên dưới đồng thời tử vong, Di địa chắc chắn sẽ đại loạn!
Dưới trường thành, chỉ nghe Vương Nhất lạnh lùng buông từng chữ:
- An Tri Thiên Tử Tôn! Đế Kinh Thiên!
Đế Kinh Thiên!
Ba chữ này vang vọng khắp trời đất, mang theo sự vô tình lãnh đạm của bậc đế vương phủ kín nhân gian.
Lấy y làm trung tâm, một cỗ sức mạnh khủng bố không cách nào hình dung cũng bùng phát ra bốn phương tám hướng, thổi tan ngũ hành cự chưởng, lốc xoáy quỷ khí, hồng trần đạo, thân thể Độc Cô Minh cũng tan vỡ thêm lần nữa.
Mặc dù có thể ngưng tụ lại ngay lập tức nhưng linh hồn đã suy yếu đi rất nhiều.
Lý do hắn liên tục bị hủy diệt mà Ngũ Hành tử, Trương Kiệt và Kiếp Chủ lại chống chịu được là bởi vì thân thể hắn vốn dĩ đã cạn kiệt thọ nguyên từ lâu, da thịt thối rửa, xương cốt mục nát.
Nếu không phải có chúng sinh huyết liên tục tái tạo thì hắn đã sớm tan thành tro bụi rồi.
Kiếp Chủ phun ra mấy bụm máu lớn, áo quần nát tươm, thân hình bị dư chấn đánh văng ra xa cả ngàn trượng.
Lục Giới Sát Hồn thương vẫn được gã cầm chắc trong tay.
Tuy trúng đòn nặng nề như vậy mà thần thái gã vẫn như cũ điềm tĩnh, rõ ràng vẫn còn hậu chiêu chưa sử dụng ra.
Ngũ Hành tử và Trương Kiệt cũng trọng thương ngã rạp xuống đất, ánh mắt thể hiện sự kinh hãi với Vương Nhất.
- Quá mạnh! Y thậm chí còn đả thương được Kiếp Chủ.
Thiên kiêu cỡ này tương lai ai mà tranh phong nổi kia chứ?
Nhưng rồi tất cả phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
Chỉ thấy Vương Nhất sau khi một chiêu đánh bại bốn anh kiệt thì cũng rơi tự do từ không trung xuống phía dưới, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt như đang hấp hối.
Tổ hợp thần thông vừa rồi đã rút cạn sinh lực của y, cả linh hồn cũng suy kiệt nghiêm trọng, đã không cách nào gắng gượng được nữa.
- Bằng mọi giá giết y!
Ngũ Hành tử vùng dậy, vẻ mặt dữ tợn lao tới vị trí của Vương Nhất.
Ầm!
Sau khi va chạm với mặt đất tạo thành một cái hố sâu hoắm, thân hình Vương Nhất bị làn khói bụi bao phủ, trong nhất thời chẳng ai nhìn thấy y đang trong tình trạng thế nào.
Trương Kiệt quay một vòng quan sát tình hình, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì hướng đến Kiếp Chủ phía xa, muốn lợi dụng lúc này giết chết gã.
Khoảnh khắc Ngũ Hành tử sắp tới nơi thì giữa làn khói bụi kia lại phát sinh dị biến.
Từ những khe nứt dưới mặt đất phun lên từng đoàn long khí nồng đậm, đây là loại khí cơ do long mạch phân rã tạo thành.
- Hủy đi vĩnh viễn một bộ phân long mạch để đổi lại sự khôi phục, tiểu tử họ Vương này đủ tàn nhẫn!
Mạnh lão cũng ngưng trọng khi hiểu được những điều đang diễn ra bên ngoài.
Những luồng long khí kia liên tục đan xen với nhau khiến khói bụi càng thêm dày đặc.
Oanh! Oanh! Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Làn khói bụi bị chấn tan hoàn toàn để lộ thân ảnh óng ánh hoàng kim của Vương Nhất bay thẳng lên giữa bầu trời.
Vẫn là đầu đội đế quan, mười hai dải ngọc rũ trước mặt, mình khoác long bào thêu hình ngũ trảo kim long.
Vương Nhất tái hiện một lần nữa với cơ thể hoàn chỉnh không chút sức mẻ, xung quanh người vẫn uốn lượn vài đoàn long khí còn sót lại đang lấp vào mấy vết xước cuối cùng trên da thịt.
- Chỉ cần ở Di địa, ta vĩnh viễn vô địch! Để ta xem rốt cuộc các ngươi chịu nổi mấy lần Đế Kinh Thiên nữa!
Y hy sinh long mạch của rất nhiều quốc gia phàm trần vùng lân cận, khiến quốc vận những nơi đó sụp đổ hoàn toàn.
Có không nơi mặc dù đang phồn thịnh, chưa bị cấm kỵ làm ảnh hưởng nhưng lại đột ngột xuất hiện sự u ám khó diễn tả làm bầu không khí trong nước ngột ngạt đến cực điểm.
Bách tính ai nấy tràn ra đường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngập tràn mây đen, thần sắc kinh sợ hốt hoảng vì chưa rõ chuyện gì đang xảy ra với quốc gia mình.
Không để cho bốn anh kiệt kịp chuẩn bị, Vương Nhất lại tiếp tục thi triển tổ hợp thần thông vừa rồi.
- Sơn Hà Thiên Lý Quốc!
- Thành Khuyết Cửu Trùng Môn!
- Bất Đổ Hoàng Cư Tráng!
- An Tri Thiên Tử Tôn! Đế Kinh Thiên!
Vương Nhất lạnh lùng phất tay quát lớn, hơi thở hủy diệt kia lại tái hiện lần nữa.
Ngũ Hành tử và Trương Kiệt vẻ mặt sợ hãi đến cực độ, còn chưa biết làm cách nào để chống lại thần thông kinh khủng này.
Kiếp Chủ biểu tình điềm tĩnh, Lục Giới Sát Hồn thương trong tay loé lên hắc quang quỷ dị, dường như đang định làm ra chuyện khác thường nào đó.
Nhưng đúng lúc gã định động thủ thì chợt nghe Độc Cô Minh ở bên cạnh thét dài một tiếng.
Theo tiếng thét của hắn, cuồng ý như sóng lớn biển sâu chính thức bùng nổ.
Sau khi đạt đến giới hạn liền hoá thành hư ảnh một thanh đại đao khổng lồ lớn đến bảy tám ngàn trượng chém thẳng xuống hư ảnh giang sơn cẩm tú phía sau lưng Vương Nhất.