Thấy tình thế bất diệu, địch nhân giấu mặt đột ngột từ đâu xuất hiện, thậm chí chiến lực dường như rất mạnh, Kim Phát Nữ vội dẫm mũi chân tung người bay ngược về phía sau để né tránh mũi côn.
Kế đến nguyên lực không ngừng vận chuyển để hoá giải sự tắc nghẽn nơi huyệt Cực Tuyền, giúp cánh tay cầm đại đao phục hồi trở lại.
Vẻ mặt nàng hết sức khó coi.
Nếu không phải một côn kia dừng lại đúng lúc, chẳng hề có sát ý thì e rằng lực đạo của nó đã khiến xương sườn nàng gãy nát, chấn thương đến lục phủ ngũ tạng.
Mà cái bóng đen cũng không truy đuổi nàng, từ từ dựng đứng lên trên mặt đất sau đó hoá thành hình một nam tử mặc khôi giáp đỏ rực, đầu đội mũ miện có gắn hai chiếc lông vũ cực kỳ dài rũ xuống đất.
Sau lưng y dắt theo bảy lá cờ đủ màu sắc, từ chúng tỏa ra yêu khí ngút trời, phối hợp với đôi mắt xếch ngược về phía thái dương làm tăng thêm vẻ hoang dã.
Mặc dù bộ khôi giáp kia đã che đi phần lớn da thịt nhưng vẫn không giấu được mu bàn tay đầy lông lá, chẳng khác nào thuộc về một con khỉ chốn sơn lâm.
Vương Nhất nhìn nam tử khôi giáp đỏ lãnh đạm nói:
- Trước đây ta và huynh từng cá cược với nhau rằng ta có thể dùng sức một mình địch cả quần hùng Di địa mà không cần sự trợ giúp của huynh.
Nay ta chấp nhận thua rồi, trên đời này quả thật chẳng có ai có thể dùng sức bản thân địch cả thiên hạ được...!Bá Luân tổ sư năm xưa cũng cần thủy tổ Độc Cô, Lý Ẩn tiền bối phò tá mới đi đến được đỉnh phong.
Hy vọng Thông Bích huynh sẽ không để bụng sự ngạo mạn của ta lúc trước mà liên thủ với ta đoạt thiên hạ!
Hoá ra lời nhận thua lúc trước của y là dùng cho nam tử này.
- Không muộn, bây giờ chúng ta liên thủ hãy còn kịp!
Nam tử lông lá cười xoà lắc đầu.
- Thông Bích Viên Hầu? Hôm nay là Luận Đạo Đại Hội của riêng tu sĩ nhân tộc, ngươi làm gì ở đây?
Ngũ Hành tử nheo mắt, tỏ vẻ đề phòng hỏi.
Nam tử người lông lá chẳng phải ai khác mà ngoài Thông Bích đại danh đỉnh đỉnh ở yêu tộc Bắc Vực, vương tử của Thần Hầu nhất mạch.
Y cùng với Đế Long cạnh tranh vị trí thiếu chủ yêu tộc suốt bao nhiêu năm nay.
Sau trận quyết chiến với Sổ Tư ở Tây Phong bộ lạc thì Đế Long đã thất bại thảm hại, cuối cùng bế quan trong Long Sào Tổ Địa tới tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu ra ngoài.
Rất nhiều người đồn rằng gã ta đã chết trong đó.
Thậm chí Đan Ngư Yêu Đế cũng bắt đầu nhắm đến vài vị anh tài mới để duy trì thế cạnh tranh trong tộc đàn, điển hình là Tử Dực của Hoàng Kim Biên Bức tộc đang ngày một chứng minh được tài năng, hoặc Thạch Đầu của Cự Hùng tộc cũng là một kẻ rất có ý tứ.
Có điều dù cho thiên tài yêu tộc xuất hiện bao nhiêu cũng không cách nào ảnh hưởng tới địa vị của Thông Bích.
Y vẫn luôn như hòn núi cao trong thế hệ trẻ yêu tộc.
Từ tu vi, khả năng thực chiến, thích nghi với đại thế, học hỏi con đường đạo vận đều rất tốt, những kẻ cùng thế hệ xa xa không thể bì kịp.
Đó là chưa kể đến huyết mạch phản tổ gần như sánh ngang với Thần Hầu kỷ thần thoại, thể chất từ khi sinh ra đã hoàn mỹ vô khuyết, sức mạnh nguyên thủy quá mức vượt trội, ngoài Đế Long của Chân Long nhất mạch ra thì một vạn năm qua yêu tộc Bắc Vực chưa từng chứng kiến kẻ trẻ tuổi nào sở hữu thể chất khủng bố đến vậy.
Nhưng Thông Bích may mắn hơn Đế Long ở chỗ là tộc đàn sau lưng sáng suốt hơn, không đem giấu nhẹm y như cách làm với Đế Long mà bí mật để y xuất thế ngay từ khi còn là một con khỉ nhỏ, mặc dù vẫn giả vờ truyền tin tức ra ngoài rằng đang bảo vệ y ở tổ địa Thần Hầu nhất mạch để phòng tránh những kẻ khác nảy sinh dị tâm.
Trong lúc Đế Long còn đang ở Long Sào Tổ Địa hấp thu long khí một cách dễ dàng thì Thông Bích đang chật vật lăn lộn ở tu luyện giới, đối diện với vô số sinh tử.
Chính vì vậy kinh nghiệm chiến đấu, đạo tâm của y cũng cực kỳ kiên định vững chãi.
Trong sự kiện Thiên Khanh chính thức công bố danh tính với tu luyện giới, cùng Pháp Táng, Ngũ Hành tử trở thành ba người nổi bật nhất lúc đó.
Mặc dù thanh danh ngang nhau nhưng cả Ngũ Hành tử và Pháp Táng đều hiểu bọn họ không phải đối thủ của nam tử yêu tộc này.
Trong trận quyết chiến ở Thiên Khanh Ngũ Hành tử bại sau ba trăm hiệp, còn Pháp Táng lại bị một côn nặng như núi của y đánh gãy một bên xương vai.
Thông Bích đáp:
- Từ bao giờ Thiên Huyễn thành lại do nhân tộc các ngươi độc chiếm? Truyền thừa ở giếng Tam Sinh có cả hào kiệt yêu tộc, thậm chí quỷ tộc, tiên tộc, thần tộc, ma tộc đều có.
Vào những năm tháng thái cổ hay thượng cổ đây là nơi các tộc tu hội nhằm tìm ra hạt giống hào kiệt, năm xưa Kiếp Chủ cũng ở toà thành mà đi ra, trở thành Tam Thập Tam Phạm Thiên tiên giới, ta nói có đúng không, Kiếp Chủ tiền bối?
Ánh mắt Thông Bích khẽ liếc qua nam tử áo đỏ phía xa, biểu cảm đầy ẩn ý.
- Xem ra ngươi cũng biết không ít...!Là thông qua mấy u hồn ở Thiên Khanh sao?
Ngoài mặt nạ màu đen không có mắt kia ra, chẳng ai thấy được vẻ mặt của gã lúc này trông như thế nào, là vui hay buồn, hồi tưởng hay vô tình.
- Ta khuyên ngươi nên cẩn thận, mấy u hồn đó chẳng ai không là hào kiệt thượng cổ.
Bằng vào sự non nớt của ngươi, e rằng lại trở thành con cờ của chúng lúc nào không hay biết...
Kiếp Chủ cất tiếng cười nhạt, trong đầu chợt xuất hiện bóng dáng một kẻ thuộc về quỷ giới.
Kẻ này tuy bị trấn áp nhưng nhiều khả năng vẫn chưa chết.
Tuổi thọ của y rất dài lâu, là người duy nhất sống qua cấm kỵ thái cổ mà vẫn bảo trì được tu vi.
Nếu đem so sánh với những Tiên Chủ hay Ma Chủ thì chiến lực y vượt trội hơn rất nhiều.
Năm xưa nếu không phải Thể Thần và mấy cường giả nhân tộc hiến tế sinh mạng, phong ấn y dưới Thiên Khanh thì e rằng gió sẽ đổi chiều, thắng bại còn chưa rõ.
"Bất Động còn sống, Diêm La nếu cũng còn sống thì cuộc gặp gỡ giữa hai kẻ này sẽ rất đáng xem...! Liệu có còn kẻ nào thành công né tránh khỏi cấm kỵ mà không phải dùng thủ đoạn kia hay không?"
Gã thầm nghĩ.
Với tu vi địa vị của gã thì mọi bí mật trong trời đất gần như đã phơi bày rõ ràng, ngoại trừ một số vấn đề kỳ lạ phát sinh vào lúc gã luân hồi chuyển thế đến kiếp này.
Rõ ràng có một ai đó đang nhúng tay vào, sắp đặt mọi thứ.
Nếu kẻ này tiếp cận được với luân hồi thì tu vi chỉ sợ còn đứng trên cả gã lúc đỉnh phong một bậc.
Độc Cô Minh đã khôi phục lại thân thể.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ mệt mỏi, linh hồn hắn không còn chịu nổi sự hủy diệt thêm lần nào nữa.
- Kim Phát Nữ, đa tạ giúp đỡ, hiện tại vẫn còn cần cô liên thủ với ta chống lại bọn chúng...
Hắn đến bên cạnh thiếu nữ áo vàng đam cầm đại đao kia.
Chiến trường lúc này đang chia thành bốn thế lực khác nhau.
Thông Bích, Vương Nhất thành một cặp.
Ngũ Hành tử, Trương Kiệt thành một cặp.
Kiếp Chủ đứng riêng biệt.
Còn Độc Cô Minh và Kim Phát Nữ thành một cặp.
Bốn phe này đánh nhau hỗn loạn, bất phân địch ta, lúc đối phương quá mạnh thì sẽ liên thủ chống lại, sau đó lại tách ra hỗn chiến.
Chính vì điều này khiến cuộc chiến kéo rất dài, khó lòng phân được thắng bại.
Giả dụ như tình hình ban nãy, mới đầu Vương Nhất liên thủ với Độc Cô Minh tấn công Kiếp Chủ.
Nhưng về sau khi Vương Nhất xuất ra thần thông Đế Kinh Thiên thì Độc Cô Minh và Kiếp Chủ lại liên thủ chống đỡ Vương Nhất.
Sự tham gia của đám Ngũ Hành tử cũng khiến vấn đề càng thêm khó giải quyết.
Nếu tám thành công lực của Độc Cô Minh phải phân ra dành cho hai tên biến thái kia thì hai phần cuối cùng phải giữ lại để đề phòng Ngũ Hành tử và Trương Kiệt đánh lén.
Hai tên này như âm hồn bất tán, chính vì chẳng ai có thể toàn tâm toàn ý giết bọn chúng, phải dốc đa phần chiến lực để giao đấu với hai địch thủ ngang hàng nên khiến bọn chúng có rất nhiều kẻ hở để xen vào ám toán.
Kim Phát Nữ cũng là trường hợp tương tự như vậy.
Chiến lực của nàng ngang với Ngũ Hành tử và Trương Kiệt.
Trong điều kiện chiến đấu một một thì chắc chắn sẽ bị Vương Nhất đánh tơi bời hoa lá, thậm chí giết chết.
Nhưng dưới tình huống Vương Nhất vừa bị Độc Cô Minh đả thương, sau lưng là Kiếp Chủ chực chờ, lại bị Ngũ Hành tử đánh lén cắt đi sự liên kết với long mạch Di địa thì liền đắc thủ thành công.
Một đao xuất kỳ bất ý suýt nửa bổ đôi y, phải nhờ tới Thông Bích ứng cứu.
- Cùng ngươi liên thủ? Ta thấy ngươi hình như hiểu lầm rồi!
Thấy Độc Cô Minh tới gần, Kim Phát Nữ đột nhiên cười lạnh khiến mọi người nhíu mày khó hiểu.