Đế Cuồng

kẻ diệt đạo thời đại này

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Không Đến Một Mình

- Hồ ngôn loạn ngữ!

Ngũ Hành tử mặt đen như than, cảm thấy gã thanh niên dị tật chân kia rõ ràng quá mức vô sỉ, đồng thời cũng khá bất ngờ vì không rõ từ đâu lại xuất hiện hai tu sĩ trẻ tuổi xuất chúng như vậy đến giải vây cho Độc Cô Minh.

- Đúng là phước lớn mạng lớn! Lần trước hắn bị Vương Nhất và đám Quan Thất, Độc Cô Yên Nhiên chặn giết ở Nguyệt Dạ sâm lâm đã may mắn có Hàn Phi giúp đỡ nên trốn thoát.

Bây giờ bốn phía thọ địch, đối mặt Kiếp Chủ, Vương Nhất, ta, Trương Kiệt mà vẫn có người vào thời khắc mấu chốt ra tay tương trợ, chẳng lẽ ông trời còn chưa muốn để hắn chết hay sao?

Vừa giao chiến với Tẫn Cốt, Ngũ Hành tử vừa nghiến răng nói.

- Có lẽ hắn là hạng người "vì ứng kiếp mà sinh".

Tự cổ chí kim có lời đồn rằng hạng người này trong cuộc đời của họ dù sa chân vào tuyệt lộ thập tử vô sinh cũng sẽ bằng cách kỳ lạ nào đó đánh phá ra một đường sinh cơ, thẳng cho đến khi thành tựu hào kiệt, trấn áp một thời đại...

Trương Kiệt nhìn Độc Cô Minh đang điên cuồng chống trả Vương Nhất, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, liếm môi nói tiếp:

- Nhưng càng như vậy ta lại càng muốn giết hắn! Giết Bách Nhân Địch trở thành Bách Nhân Địch, giết Thiên Nhân Địch trở thành Thiên Nhân Địch, giết một kẻ ứng kiếp, đoạt lấy khí vận hắn, ta lại thành kẻ ứng kiếp thay vào đó! Kiếp Chủ và Độc Cô Minh, Vương Nhất, dù giết được ai cũng sẽ thành toàn cho ước nguyện của ta!

Nhưng gã không biết rằng Ngũ Hành tử bên cạnh lại đang cười lạnh trong lòng:

“Mối quan hệ chúng ta duy trì lâu như vậy là bởi vì không ảnh hưởng đến lợi ích của nhau.

Nếu ngươi đoạt được khí vận, trở thành kẻ vì ứng kiếp mà sinh.

Lúc đó ta nhất định sẽ giống ngươi đối xử với Độc Cô Minh bây giờ, bằng mọi giá giết ngươi để đoạt đi khí vận!”

Vương Nhất điềm tĩnh chống trả đòn đánh của Độc Cô Minh, ngăn cản không cho hắn tiến về Thiên Huyễn thành.

Giao chiến lâu như vậy, y không phải kẻ ngốc nên dễ dàng nhận ra được ở toà thành sau lưng có thứ gì đó khiến cho nam tử áo tím trước mắt bất chấp tất cả, đến mạng sống cũng không cần để lao tới.

Có thể khiến kẻ thù trở nên điên loạn phiền muộn đến thế này, từ tận đấy lòng y cũng cảm thấy thoải mái vì thế không tiếc tất cả để hắn không đạt được mục đích.

- Hôm nay kết thúc tất cả nhân quả giữa ta và ngươi! Ta vốn tu đế vương chi đạo, ôm cả thiên hạ thương sinh vào lòng, vốn dĩ không nên chấp nhặt với ngươi, thậm chí ta còn muốn đưa ngươi về Tuyết Thương kết nghĩa huynh đệ cùng ta gây dựng nên thiên thu đại nghiệp.

Nhưng ngươi tại tu luyện giới giết hết sáu người đệ đệ ruột thịt của ta, nếu ta vẫn hòa hoãn với ngươi thì chẳng khác gì cầm thú! Bằng mọi giá ngươi phải chết, lấy đầu mình bồi tội trước mộ bọn họ!

- Cút!

Độc Cô Minh nghiến răng, da thịt hắn bay lả tả, mùi thối rửa tanh hôi bốc lên nồng nặc, tay chân nặng trĩu bắt đầu mất dần đi sự linh hoạt.

Thế nhưng lực đạo của hắn vẫn còn rất khủng bố, từng đòn nặng nề như muốn đồng quy vu tận bức Vương Nhất không ngừng lui lại phía sau.

Kim Phát Nữ không hề rảnh tay, liên tục múa đại đao giao chiến với Tỏa Cốt áo trắng vừa xuất hiện.

Một bên đao đạo vận kết hợp cuồng đạo vận chém tới mức hôn thiên địa ám, một bên kiếm đạo vận kết hợp khoái đạo vận tạo thành từng tấm lưới kiếm khí sắc bén muốn phân thây địch nhân ra hàng vạn mảnh.

Năm xưa vào thời thượng cổ, cả Chân Võ Thiên Tôn và Kiếm Thiên Tôn đều xếp trong hàng ngũ Đế giả mạnh nhất nhân tộc.

Kiếm Thiên Tôn thì nhỉnh hơn rất nhiều vì dù sao ông ta cũng đứng đầu trong thập thiên tôn, thậm chí tạo ra được đạo hoa và đạo quả thành thục truyền thừa trọn vẹn cho Tỏa Cốt.

Mà Kim Phát Nữ tuy chỉ dung hợp được với tàn phá đạo giới của Chân Võ, nhưng nếu cộng thêm đạo hoa của Bá Thiên Cuồng Đao thì tạm thời có thể dùng số lượng tranh phong với chất lượng của Tỏa Cốt.

- Cô tuy mạnh song trong chưa tới năm mươi chiêu nữa sẽ bại dưới tay ta! Nếu không muốn chết thì mau tránh ra!

Tỏa Cốt thấy Độc Cô Minh càng đánh càng rơi vào hung hiểm thì rất lo lắng.

Một mình hắn chống lại tứ đại cao thủ bao gồm Kiếp Chủ, Vương Nhất, Thông Bích, Trương Kiệt.

Mặc dù thoáng nhìn qua thì hắn đang bức lui bọn họ nhưng thực chất đã sức cùng lực kiệt, như đèn dầu trước gió bất kỳ lúc nào cũng có thể vẫn lạc.

Chỉ nghe Kim Phát Nữ cất giọng trào phúng:

- Dù ngươi thắng ta cũng không giết nổi ta! Chờ Kiếp Chủ đại nhân giết Độc Cô Minh xong tới đây thì đó chính là tử kỳ của ngươi!

Nơi chiến trường của Tẫn Cốt và Ngũ Hành tử bắt đầu diễn ra trận đấu pháp cực kỳ khốc liệt.

Dâm đạo đấu với ngũ hành đạo.

Những tưởng rằng Ngũ Hành tử sẽ chiếm lợi thế nhưng không, cả hai bất phân thắng bại.

Tẫn Cốt dù sao là truyền nhân của Đông Hoa Nhân Chủ, một người nhận được tôn xưng anh hùng bên cạnh Thể Thần của Tây Phong bộ lạc.

Lúc còn sinh thời ông ta cũng là một trong những cường giả mạnh nhất thời đại.

Tính riêng Đông Hoa Pháp thôi đã đủ hùng xưng bá, thiếu chút hỏa hầu là đạt tới cấm kỵ, mỗi khi thi triển đi bảy bước hoa sen đỡ gót, đạo âm tiêu dao vang lên cộng hưởng không ngớt.

Bây giờ tuy trên người Tẫn Cốt lại biến đổi thành dâm đạo nhưng uy lực không những chẳng giảm đi mà còn khó đoán hơn bội phần, không hề phí phạm tâm huyết tiền nhân.

- Lão đại, mau rút lui trước! Giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt.

Bên trong thành rốt cuộc có thứ gì mà khiến huynh điên cuồng bất chấp như vậy?

Tẫn Cốt đấu nguyên lực với Ngũ Hành tử quát lớn, thần thông hai bên va chạm tạo thành vô số tiếng nổ ầm ầm rung chuyển mặt đất.

Ngũ Hành tử đúng là âm hồn bất tán, dù y cố gắng thế nào cũng khó lòng thoát ra nổi.

Lúc này đây trừ phi Độc Cô Minh chịu từ bỏ rút lui, bằng không chỉ ít lâu nữa thôi cả ba sẽ yếu thế dần dần, kết cục chiến bại đã được định sẵn.

- Chết!

Y vừa dứt lời đã thấy Kiếp Chủ lạnh lùng vung Lục Giới Sát Hồn thương lên đâm xuống đầu Độc Cô Minh.

Một thương này nếu như đắc thủ sẽ để lại một lỗ thủng nơi gáy hắn, hệt như những gì đã xảy ra với Tiên Chủ năm xưa.

Tỏa Cốt biến sắc, muốn bất chấp lao đến nhưng lại bị Kim Phát Nữ vung đại đao cản đường.

Tẫn Cốt cũng vậy, dâm ý lan tràn khắp trời đất, chân đi bảy bước dâm hoa đỡ gót, những tiếng rên rỉ nam nữ giao hợp cộng minh tấn công vào đạo tâm của Ngũ Hành tử nhưng vẫn bị gã tạm thời hóa giải.

- Lão đại! Cẩn thận!

Ngoài việc hét lên thì Tẫn Cốt chẳng biết làm gì, tròng mắt đầy gân đỏ, vẻ mặt dữ tợn đến cực điểm.

Vào đúng khoảnh khắc mọi người tưởng Độc Cô Minh sắp không xong rồi thì một cỗ sát ý lăng lệ không cách nào hình dung bùng phát giữa trời đất.

Một đạo thân ảnh màu đen xuất hiện tấn công vào lưng Kiếp Chủ khiến gã phải ngưng trọng thu chiêu tự vệ.

- Sát Tiếu Thiên?

Vương Nhất âm trầm cất giọng hỏi.

Chỉ thấy nam tử áo đen bộ dáng gầy gò sở hữu gương mặt lạnh tanh kia quay về phía y, miệng nở nụ cười nhạt:

- Đại sư huynh, nhị sư đệ ra mắt huynh!

Nghe cách xưng hô giữa cả hai, mọi người ở đây có ngu ngốc đến mấy cũng hiểu ra thân phận giữa hai người.

Sát Tiếu Thiên vậy mà ngoài thân phận thần bí ở Thần Tiêu thánh hoàng triều còn có thêm thận phận khác là môn nhân Tuyết Thương phái, sư đệ của Vương Nhất.

Nhưng mối quan hệ giữa hai người dường như có chút căng thẳng, không hề hòa nhã như cách xưng hô của cả hai.

Vương Nhất hỏi.

- Ngươi đến đây để làm gì? Chẳng phải tại Tuyệt Vọng Ma Uyên tên Độc Cô này từng giết ngươi hay sao?

Sát Tiếu Thiên đáp:

- Không liên quan! Ta và hắn đấu pháp với nhau để tranh đoạt lợi ích.

Khi ấy tu vi ta không bằng hắn nên thất bại cũng là chuyện bình thường.

Dù sao cũng nhờ nhát chém kia của hắn mà ta thoát khỏi sự khống chế của chủ công Hắc Thủ, đồng thời học thành Đại Luân Hồi thuật của Thần Tiêu Nhân Chủ, thực lực bạo tăng đến cấp độ Thiên Nhân Địch.

Trong tranh đấu tu luyện giới, nếu ta giết được người thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người giết ngược lại.

Nếu chỉ vì chuyện này mà ghi hận thì khác gì đàn bà kia chứ? Tương lai làm sao “ôm thiên hạ vào lòng”, để quần hùng cam nguyện cống hiến sức lực?

- Nói tóm lại ngươi muốn giúp hắn chống đối ta phải không?

Vương Nhất hừ lạnh nói tiếp:

- Tại Tuyết Thương ngươi đã muốn nổi loạn, kiên quyết chia bè chia phái bất tuân lệnh ta.

Nếu không phải nể tình Thần Tiêu Nhân Chủ thì ta đã giết ngươi từ lâu.

Hôm nay chính ngươi tự tìm đường chết nên Nhân Chủ cũng sẽ không trách được ta! Khôn hồn biết điều thì mau trở về Thần Tiêu thánh hoàng triều của ngươi mà bế quan đi!

Sát Tiếu Thiên lắc đầu cười cười:

- Ai thì sư đệ không biết, nhưng đại sư huynh không có khả năng giết được đệ! Huống hồ hôm nay ta không đến một mình! Sơ Tuyết cô nương, Mộng dược sư, Đông Hoa thái tử, các ngươi còn chờ gì mà không xuất hiện?

Theo lời kêu gọi của y, mấy cỗ khí tức cực kỳ hùng mạnh cũng xuất hiện bao vây nơi này lại, mặc dù chưa rõ mặt mũi nhưng ai cũng cảm giác được sự nguy hiểm đến từ họ.

: Kẻ Diệt Đạo Thời Đại Này

Ngũ Hành tử biến sắc:

- Hôm nay tại sao lại xuất hiện nhiều quái kiệt đến vậy, toàn bộ đều là những kẻ mạnh nhất giới trẻ Di địa! Ngay cả đám Quan Thất, Diệp Chính cũng chưa chắc đã đủ tư cách tham gia vào trận chiến này! Hết thảy chỉ vì một tên Độc Cô Minh thôi sao?

Ba chữ Độc Cô Minh này trong quãng thời gian hai mươi năm trở lại đây đúng là nguồn cơn của mọi cuộc tranh đấu. Mọi thiên kiêu tốp đầu ngũ châu dù vô tình hay không cũng sẽ đều liên quan ít nhiều đến hắn. Đến cả Hạ Thương Lan vừa từ thánh giới tới kia cũng vậy, mục đích của nàng ngoài việc chia rẽ nội bộ lớp trẻ Di địa thì còn phụng lệnh Tiêu thiên sư theo dõi nhất cử nhất động của Độc Cô gia Trung Thổ Di địa, tìm hiểu về tính cách, điểm mạnh điểm yếu của Độc Cô thái tử thần bí và Độc Cô Minh, cặp song sinh huynh đệ sở hữu Trường Sinh thể năm đó.

Mặc dù còn chưa rõ mục đích của ông ta là gì nhưng Hạ Thương Lan phỏng đoán rằng Tiêu thiên sư muốn chọn một trong hai làm quân cờ để thông qua họ điều khiển cả Độc Cô gia thánh với Tu Chân Liên Minh đại cự đầu kia. Chỉ cần an định được hai phương thế lực này, việc Bạch Hoàng chiếm lại được quyền uy Cửu Thiên Thập Địa, thống nhất giang sơn cũng là điều nắm chắc trong lòng bàn tay.

- Trở thành trung tâm của mọi sự chú ý không phải việc gì đáng tự hào… Nếu cho ta được lựa chọn cũng sẽ hy vọng không phải sống cuộc đời như ngươi. Phụ mẫu ly tán, huynh đệ máu mủ xa rời, bước đi trong mê man cuối cùng làm con cờ cho kẻ khác… Thật đáng buồn thay…

Nghe Hạ Thương Lan thở dài. Mạnh Lão bên cạnh nói:

- Con cờ? Rốt cuộc ai là người đánh cờ, ai mới là con cờ? Điều này không dễ nhận định chút nào đâu! Bạch U Mộng thái tử chẳng phải cũng luôn tính toán những vị hoàng tử khác sao? Phải lúc gần được sắc phong thái tử mới phát hiện bản thân bị Thập Thất hoàng tử bày ra bố cục giết hại toàn bộ tộc nhân một chi của mình, đến cả mẫu thân, quyền thần dưới trướng đều bị diệt sạch, suýt chút nữa còn bị Bạch Hoàng thay thế bằng Bạch Vân Long Tứ hoàng tử! Cho đến khi tấm màn cuối cùng được lật lên vẫn chưa thể biết ai mới chân chính là hắc thủ sau màn đâu... Rất có thể ngay cả Thập Thất hoàng tử, Tiêu thiên sư, Độc Cô gia thánh giới, hay thậm chí Bạch Hoàng đều là những quân cờ của một bàn cờ khác có quy mô to lớn hơn những bàn cờ nhỏ này rất nhiều, mà người đánh lại chính là những tồn tại bất khả tư nghì nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta!

——————————————

- Sát huynh, Sơ Tuyết sư tỷ… Mộng Tiểu Phàm huynh đệ! Còn cả hai ngươi Tỏa Cốt Tẫn Cốt!

Độc Cô Minh nhìn năm anh kiệt vừa hiện thân, cõi lòng đau thương đến cùng cực nay xuất hiện niềm an ủi to lớn.

Trận chiến dai dẳng ác liệt này khiến hắn mệt mỏi vô cùng, cơ thể vốn dĩ bị lực tử vong hủy hoại nay càng thêm thảm hơn, nếu không phải ý chí của hắn quá mạnh thì đã sớm gục ngã từ lâu. Thấy nam tử áo vàng đeo găng tay bước đến sóng vai bên cạnh Sát Tiếu Thiên, hắn vội ôm quyền hướng về y, giọng nghẹn ngào nói:

- Đa tạ tương trợ! Hy vọng các vị giúp ta cầm chân bọn chúng, Mộng huynh, nghe nói y đạo của huynh rất cao minh, xin hãy cùng ta vào Thiên Huyễn thành cứu Tích Quân!

Hắn vừa nói toàn thân vừa run rẩy, ánh mắt bi thương nhìn về phía tòa thành cổ kính sau lưng.

Kiếp thể và phàm thể cách nhau chỉ một tòa thành này.

Trong lúc kiếp thể đang giao chiến dữ dội với những anh tài bậc nhất thì ở trong tòa thành kia, bên bờ hồ Vô Ưu, phàm thể lại đang ôm chặt Lưu Tích Quân, lệ nóng rơi lã chã xuống gương mặt nay đã trắng bệch của nàng.

Hai mắt nàng nhắm nghiền lại, đôi môi anh đào nở nụ cười tươi tựa như giải thoát.

Nàng không chờ được nữa, cơ thể đã dần lạnh đi, linh hồn sắp sửa rời khỏi chốn hồng trần đầy đau buồn này mà đến một thế giới khác.

Ở thế giới đó có đau thương không? Có ly biệt không? Có sự hờ hững đến vô cảm không?

Nàng không biết.

Chỉ biết nơi đó chắc chắn sẽ không có hắn, người nàng yêu thương nhất.

Cũng sẽ không có phụ thân, người nàng tôn kính nhất.

Tuy nơi đó không có hai bọn họ nhưng lại khiến nàng cảm thấy an lòng, vì nàng không muốn họ như nàng, sở hữu nhân sinh ngắn ngủi như vậy.

Phụ thân nàng có chấp niệm rất lớn với tu luyện, nếu cho ông ấy đủ thời gian, kiếp này chắc chắn có thể vấn đỉnh, trở thành hào kiệt lưu danh vạn thế.

Còn hắn, người nàng yêu nhất cũng sẽ không vì nàng mà buồn đau quá lâu, vì có lẽ vẫn một người con gái khác đang chờ đợi hắn, mà hắn đối với nữ nhân này của yêu đến mức dốc tận tâm can, thề nguyền sống chết, khác hẳn loại hờ hững vô tâm từng dành cho nàng.

Ở bên ngoài thành, Mộng Tiểu Phàm nghe Độc Cô Minh nhắc đến Lưu Tích Quân thì thở dài sườn sượt, song vẫn mỉm cười gật đầu:

- Được! Ta đi cùng huynh!

Dứt lời cả hai liền thi triển thuật khinh hành rời đi. Vương Nhất và Thông Bích đang muốn đuổi theo nhưng lại bị Sát Tiếu Thiên và một nam tử lạ mặt quấn lấy. Đây chính là Đông Hoa thái tử trong lời nói của Sát Tiếu Thiên.

Thật khó tin nam tử lạ mặt này lại sở hữu chiến lực khủng bố đến mức khó lòng hình dung. Y giao chiến liên tục với Thông Bích suốt mấy trăm chiêu mà không hề rơi xuống thế hạ phong, dù Thông Bích đã sử dụng thần thông mạnh nhất của mình là Triều Thiên Nhất Côn nhưng vẫn bị y hóa giải, kiềm tỏa không cách nào đuôi theo Độc Cô Minh vào thành.

Vương Nhất và Sát Tiếu Thiên cũng là một cặp kỳ phùng địch thủ. Lần này trở lại nam tử áo đen vẻ mặt lạnh lùng hờ hững kia đã thay đổi hoàn toàn. Từ tu vi đến khí chất đều thăng hóa đến mức khiến những người từng gặp không tài nào nhận ra gã. Trên người gã tỏa ra sát đạo vận cực kỳ nồng đậm, rõ ràng đã giết chóc không dưới mấy vạn sinh mạng.

Kiếp Chủ vừa nhìn một cái đã biết nguồn cơn bên trong:

- Oán khí của ngũ đạo tự phong! Ngươi rời khỏi Di địa ra bên ngoài ngũ giới để thí luyện mới có thể lột xác nhanh đến vậy!

Vương Nhất nghe xong liền tỏ ra âm trầm. Đây là bí mật của Tuyết Thương bọn họ, cũng là nguyên nhân khiến y dù không rời khỏi Tuyết Thương phái nhưng vẫn đạt đến cảnh giới đấu pháp hoàn mỹ. Chẳng có gì là tự nhiên mà thành, dù là thiên tài đến đâu cũng cần khổ luyện không ngừng. Con đường thông với ngũ đạo tự phong được Tuyết Thương phái trấn giữ. Bọn họ thi thoảng vẫn đưa những thiên tài kiệt xuất của mình ra bên ngoài, dùng thần phù thay đổi khí tức để đi lại trong ngũ giới kia. Nhờ vậy mà những Vương Nhất, Sát Tiếu Thiên mới có thể liên tục mài giũa, gặp gỡ thiên tài các chủng tộc khác, thông qua huyết chiến ma luyện để đề thăng chiến lực bản thân.

Đừng nhìn y ở Di địa chỉ là một kẻ vừa mới xuất sơn mà nhầm. Thực chất ở giới trẻ ngũ đạo tự phong, cái tên giả mà y thường dùng cũng rất vang dội, thậm chí xếp trong tốp mười của Phong Vân bảng, được vô số thế lực cự đầu ở đây săn đón. Sát Tiếu Thiên cũng vậy, trên Nhân Giới Chí Tôn bảng không có chút danh tính nào nhưng ở ngũ đạo tự phong lại tề danh ngay bên dưới tên giả của Vương Nhất, trở thành một trong những cao thủ trẻ tuổi thần bí nhất.

- Đại sư huynh, chúng ta quá quen thuộc với nhau, ngay từ nhỏ đã cùng nhau tỷ đấu không ngừng! Dù huynh có mạnh hơn ta cũng không cách nào giết nổi ta!

Sát Tiếu Thiên dùng sát ý đón đỡ đế ý, cùng Vương Nhất bất phân thắng bại.

Dù những kẻ muốn Độc Cô Minh chết lúc này đều đã bị cầm chân nhưng vẫn còn Kiếp Chủ, Trương Kiệt thoải mái rảnh tay. Dĩ nhiên bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội giết hắn nên lập tức đuổi theo về hướng Thiên Huyễn thành.

Có điều lúc sắp tới được tòa thành này thì từ trên bầu trời bỗng xuất hiện một đám mây huyết sắc khổng lồ tràn đầy khí tức bất ổn, mà sắc mặt Kiếp Chủ cũng ngưng trọng như gặp phải đại địch.

- Kẻ diệt đạo thời đại này! Tới đúng lúc lắm! Ta và ngươi đến từ hai thời đại khác nhau, cùng sử dụng Đại Thôn Phệ thuật nhưng đường lối vận hành tách biệt! Đến đây đi để xem rốt cuộc là đạo ta đúng hay đạo ngươi đúng!

Gã lẩm bẩm, chiến ý bùng phát, Lục Giới Sát Hồn thương vung lên chuẩn bị cho một cuộc quyết đấu khốc liệt.

Chỉ nghe từ đám mây huyết sắc kia vang lên giọng nói the thé:

- Ta không quan tâm ngươi là cái gì, chỉ cần dám tổn thương ca ca, ta liền ăn tươi nuốt sống ngươi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio