: Thứ Giúp Bản Thân Trở Nên Khác Biệt
Gió thổi mây bay, cát bụi sau vó chiến mã cũng như có linh bị nhiệt huyết tuổi trẻ của bậc anh kiệt làm cho rung động, liên tục cuốn lại thành từng vòng xoáy lớn rồi bốc lên giữa thiên không như muốn tranh phong với trời cao, khiến cả một vùng thảo nguyên tươi xanh xuất hiện một vệt khói bụi dài cắt ngang qua.
Đây là nơi ít bị ảnh hưởng bởi đại kiếp nạn nhất, vẫn bảo tồn được thiên địa linh khí nồng đậm cùng thảm sinh vật trù phú, cực kỳ thích hợp dùng làm tổng đài sơn môn tu luyện.
Tuy nhiên vùng thảo nguyên này lại nằm trong quyền kiểm soát của mấy trăm bộ lạc du mục, bao gồm cả Tây Phong bộ lạc dũng mãnh thiện chiến.
Chính vì vậy từ sau khi đại kiếp nạn phát sinh, hai trong bốn thánh hoàng triều Trung Thổ đã bắt đầu rục rịch cất quân tới xâm chiếm nơi này, khởi đầu là những cuộc va chạm thăm dò quy mô nhỏ, sau đó những tu sĩ Đạo Đài xuất hiện nhiều hơn, chẳng mấy chốc quy mô cuộc chiến đã lan rộng ra đến mức mỗi ngày trôi qua thì liền có gần ngàn binh sĩ ngã xuống, dùng máu tươi của mình thấm đẫm mặt đất nơi đấy, giúp cây cỏ càng ngày càng xanh tốt đến lạ thường.
Lĩnh ấn trong cuộc xâm lấn này là một nhân vật chỉ vừa xuất đạo ít lâu, sau khi ở Thiên Huyễn thành đại chiến một trận trời long đất lở với Thông Bích Viên Hầu chứng mình tài năng thì liền trở về Đông Hoa thánh hoàng triều, liên thủ với Thạch Dương vị đạo tử vừa giáng lâm từ thánh giới xuất trăm vạn hùng binh muốn bình định thảo nguyên này.
Dĩ nhiên với tư cách bá chủ thảo nguyên, Tây Phong bộ lạc không hề nao núng.
Mã Tư Thuần cùng Đại Ngưu hai vị thánh tử, thánh nữ của họ phất cờ phản kích, cầm đầu mấy trăm bộ lạc du mục ác chiến với đại quân Đông Hoa thánh hoàng triều.
Trận chiến này không có cường giả Ứng Kiếp tham dự, tầng lớp tướng soái đều là những nhân vật trẻ tuổi từ Đạo Đài cảnh trở xuống, mà ngay cả Đạo Đài cũng hiếm khi xuất hiện, luôn ở trong màn trướng chỉ đạo chiến sự, bày mưu tính kế.
- Giết!
Một bên khoái mã đại đao, dùng da thú làm y phục, thần thái tự do cuồng phóng.
Còn một bên binh sĩ khôi giáp chỉnh, pháp bảo trong tay được đúc theo một khuôn, đa phần là dùng thương và kiếm để việc tập luyện, triển khai trận pháp được thống nhất đồng bộ.
Hai bên như hai thái cực tương phản va vào nhau, vô số tiếng nổ đì đùng vang lên làm thảo nguyên tựa hồ rung chuyển.
Mấy trăm vạn người lao vào nhau với đôi mắt đỏ ngầu, muốn dùng máu tươi của mình tô điểm cho bức tranh loạn thế này.
Bọn họ ra trận đều vì một mục đích chung là đem lại hy vọng sinh tồn cho tộc đàn mình.
Chẳng ai đúng ai sai, chỉ có đầu ai rơi xuống đất, thân xác của ai gục xuống nơi sa trường, hóa thành cát bụi thời gian mà thôi.
- Giết!
Một thiếu niên tài tuấn phía Đông Hoa lao lên vung trường kiếm chém bay đầu hơn tám tu sĩ đồng giai, thân pháp như nước chảy mây trôi, bất cứ ai cũng không động nổi chéo áo của hắn.
Thế nhưng chưa tới nửa khắc sau, bóng đao loé lên, cái đầu của thiếu niên này lập tức bị chém rụng, rơi vào trong tay một nam tử thuộc Xiêu Húc bộ lạc.
Mặc dù không nói ra nhưng ai nấy xung quanh đều nhìn thiếu niên kia bằng ánh mắt tiếc nuối.
Chỉ mới mười tám mười chín tuổi tu vi đã là Hỗn Nguyên đỉnh phong, tiến cảnh như vậy có thể gần như sánh ngang với Quan Thất năm xưa, nếu cho hắn thời gian phát triển, tu luyện giới Di địa hẳn sẽ nảy sinh ra thêm một thiên kiêu đẳng cấp đạo tử.
Loạn thế xảy ra, vô số anh tài quật khởi.
Trước đây bọn họ vì nhiều nguyên nhân mà cam chịu cuộc sống vô danh, không ai biết đến.
Nhưng nay dưới tình huống sinh tử cấp bách, nước mất nhà tan, thân nhân ly tán, bọn họ không thể không vùng lên đánh phá ra một đường sinh cơ, vô tình lại trở thành những người vì ứng kiếp mà sinh, gánh vác trên vai thiên mệnh của cả một tộc đàn.
- Thánh tử vô địch!
Đại quân Tây Phong bộ lạc tấn công như vũ bão đẩy lui đại quân của Đông Hoa thánh hoàng triều.
Một nam tử râu rậm khoác áo da thú, dáng người cường tráng vạm vỡ dẫn đầu trăm vạn tộc nhân tung hoành giữa đại quân Đông Hoa, đại đao trong tay đâm ngang chém dọc không ai cản nổi.
Đến mức Thạch Dương khôi giáp tím đang quan chiến ở ngọn đồi phía xa cũng kinh hãi bước trước sự dũng mãnh của gã ta, hoài nghi về tin tức do người thánh giới vừa mới thu thập về chúng thiên kiêu Di địa.
- Chỉ là một bộ lạc du mục mà còn khó nhai đến vậy! Di địa quả không hổ là nơi địa linh nhân kiệt, sản sinh ra nhiều hào kiệt nhất trong lịch sử!
Bên cạnh Thạch Dương, Mộ Dung Uyên Bác mỉm cười:
- Đây chỉ là khởi động làm nóng cho quân đội làm quen với sát khí sa trường! Quy mô giao chiến như thế này chưa đủ để trấn áp bọn chúng hoàn toàn.
Thạch huynh kinh ngạc cũng phải thôi, Đại Ngưu kia khi xưa biểu hiện cũng không xuất chúng lắm.
Ai mà ngờ được hắn lại giấu bản lĩnh chân chính, đã sớm đạt được thành tựu luyện thể sánh ngang với Thể Thần thượng cổ.
Thể tu tam cấp, mỗi một cấp đều đạt đến thập chuyển hoàn mỹ, xét về mặt thể chất và lực đạo e rằng hiện nay chỉ có Độc Cô Minh, Thông Bích, Đế Long là sánh ngang với hắn.
Nhưng hai kẻ đọc tên sau đều là yêu tộc, để đưa thân thể vốn dĩ tiên thiên rất yếu ớt của nhân tộc sánh ngang với bọn họ là một việc rất khó khăn, từ thái cổ trở lại đây e rằng chỉ có mình Thể Thần là thực hiện trọn vẹn nhất, tu đến đỉnh phong liền có thể dùng tay không xé đứt đôi thần linh!
- Trường Sinh thể Độc Cô gia đời nào cũng trở thành hào kiệt, điều này không cần phải bàn cãi.
Đương kim thừa tướng Cửu Thiên Cửu Địa cũng là một Trường Sinh thể.
Ông ta nắm đại quyền trong tay, hô mưa gọi gió chẳng ai dám bất tuân.
Tuy nhiên tương truyền rằng mỗi một thời đại đều sẽ chỉ có một Trường Sinh thể tồn tại.
Nếu xuất hiện hai, ba, bốn, hoặc năm người cùng lúc thì vị thủy tổ sáng tạo ra dòng họ này sẽ từ trong luân hồi trở về, thâu tóm thiên hạ thương sinh, đem nhân tộc quy về một mối!
Mộ Dung Uyên Bác nhoẻn miệng cười, nếu Thạch Dương từng gặp qua Cổ Lạc, ắt hẳn sẽ cảm thấy nụ cười hiện tại của nam tử bên cạnh có tám phần giống y.
- Người thánh giới huynh cho rằng thủy tổ kia chính là Độc Cô Minh sao?
- Chín phần là vậy! Điều này không phải bọn họ phỏng đoán mà do thái độ điên cuồng của Độc Cô thừa tướng khiến bọn họ ngầm hiểu.
Từ lúc nắm đại quyền trong tay, ông ta bắt đầu siết chặt vòng kiểm soát với tộc nhân.
Thậm chí biến thái hơn là yêu cầu những thai phụ trong tộc trong ngày hạ sinh phải dời đến biệt phủ của ông ta, ở nơi đó sinh con cho ông ta quan sát.
Chỉ cần phát hiện có Trường Sinh thể xuất hiện sẽ lập tức giết chết không cần nguyên do.
Năm đó cặp phu phụ kia vì dùng bí pháp tạm thời tránh né được ông ta, sau đó hạ sinh ra Độc Cô Minh thành công.
Nhưng mấy ngày sau cũng không tránh được sự cảm ứng, bị truy sát tới tận Di địa.
Mộ Dung Uyên Bác trầm ngâm.
Mắt vẫn dõi theo chiến trường khốc liệt bên dưới.
Mặc dù đại quân Đông Hoa đang bị Đại Ngưu đuổi giết về phía chân trời, không ngừng chia năm xẻ bảy bỏ chạy tán loạn nhưng y vẫn chẳng chút biểu tình gấp gáp:
- Tu Chân Liên Minh có tới Di địa hay chưa? Độc Cô Minh lại một lần nữa mất tích, nhiều khả năng đang ẩn náu dưới đáy huyết hà Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Muốn xâm nhập vào trừ phi có tu vi Chủ cảnh, bằng không sẽ bị huyết long khủng bố kia giết chết.
Bây giờ dù Độc Cô thừa tướng và Tu Chân Liên Minh muốn gặp hay giết hắn cũng vô pháp thực hiện!
- Chắc chắn đã tới!
Thạch Dương mỉm cười:
- Hôm trên Cách Giới Phàm kiều, giữa làn thiêu kiêu đông như kiến cỏ tranh nhau giáng xuống phàm giới.
Ta thấy được đạo tử đời này của Quang Minh hội, Hoả Vân tử.
Phía Nghịch Kiếm tông do Kiếm Minh cầm đầu, Loạn Đao môn thì là Chu Dật, hậu nhân nhiều đời của hào kiệt thái cổ Chu Bàn.
Người Tàng Ảnh các tuy từ lâu đã tách ra khỏi Tu Chân Liên Minh nhưng lần này bọn họ nhất định cũng sẽ đến.
Độc Cô Minh kia nếu không phải đang bị Độc Cô gia truy sát thì đúng là phúc lớn bằng trời, được nhiều anh kiệt như vậy tìm tới cam nguyện phò tá!
Ngừng một lát, gã nói tiếp:
- Thôi, đại quân của chúng ta bại trận rồi.
Lần làm quen này sẽ giúp trăm vạn binh lính thấm nhuần sát khí sa trường.
Đợi đến lần xuất binh sau, bọn họ sẽ không còn bị sự dũng mãnh thiện chiến của Tây Phong bộ lạc làm cho bất ngờ nữa.
Mộ Dung Uyên Bác gật đầu:
- Nuôi quân dễ, rèn quân khó! Để tạo thành một đội quân bách chiến bách thắng không phải ngày một ngày hai là được.
Dù sao loạn thế chỉ mới xảy ra, chúng ta phải để họ có thời gian thích nghi dần dần...!Đúng rồi Thạch huynh, mấy ngày tới ta có việc riêng cần làm, hy vọng huynh giúp ta huấn luyện tam quân...
- Đại sự? Liên quan tới Kiếp Chủ sao?
Thạch Dương cười như có như không, nhìn biểu cảm hơi gượng gạo trên mặt Mộ Dung Uyên Bác, gã nói tiếp:
- Các ngươi còn hiểu biết quá ít về thượng cổ.
Tìm đầu danh trạng từ Kiếp Chủ sao, đúng là nực cười.
Đến toàn bộ cường giả tiên ma giới còn bị hắn giết như giết gà, huống hồ là mấy thiên kiêu chỉ vừa quật khởi như chúng ta.
Huynh không cần lo về việc anh tài thánh giới cướp công trạng, ta đảm bảo dù huynh năn nỉ cầu xin họ đi tìm Kiếp Chủ cũng sẽ không ai nguyện ý đâu...!Bởi vì như vậy chẳng khác nào đi tìm chết!
Gã nói xong, những tưởng Mộ Dung Uyên Bác sẽ suy nghĩ lại nhưng không.
Nam tử này trả lời bằng một câu khiến Thạch Dương phải sửng sờ, đến nỗi tận lúc bế quan tu luyện ngày hôm sau vẫn bị ám ảnh.
- Chính những kẻ luôn đi tìm chết như chúng ta đã bảo vệ nhưng tu sĩ khôn ngoan như huynh suốt mấy trăm vạn năm.
Có đôi khi, ngu ngốc một chút, cố chấp một chút lại là thứ giúp bản thân trở nên khác biệt.
Huynh thấy có phải không?.
: Vạn Trần Ai
Trận chiến kết thúc, bóng tối dần buông xuống trên thảo nguyên rộng lớn, dù trời đất thay đổi ra sao, trên bầu trời vẫn luôn tồn tại mặt trăng vằng vặc chiếu rọi xuống bên dưới, soi sáng nhân gian.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng sói hoang tru dài càng làm bầu không khí tăng thêm phần cô tịch, hiu hắt.
Những thi thể chiến sĩ bị bỏ lại tại chỗ mà chẳng ai nào đoái hoài. Máu bọn họ sau một ngày nằm ở đây đã chảy cạn, hoàn toàn dung nhập vào đại địa lạnh lẽo, da thịt cũng bắt đầu có dấu hiệu thối rữa, côn trùng bay lờn vờn xung quanh như đang thăm dò, chỉ chực chờ bình minh nắng lên là sẽ gặm nhấm thân thể họ.
Với những điều đang phát sinh trên thi thể mình, những thi thể chiến sĩ này giống như vẫn cảm nhận được, dù đã chết đi nhưng thẳm sâu trong đáy mắt vẫn ánh lên sự bi thương, buồn đượm, không hề cam lòng.
Cổ nhân thường nói người trước lúc chết sẽ được nhìn thấy toàn bộ hồi ức trong đời mình lại một lần. Nếu đó là một cuộc đời hoàn mỹ trọn vẹn thì trên môi họ sẽ nở nụ cười mãn nguyện. Còn nếu cuộc đời của họ kết thúc bằng sự đau đớn, có quá nhiều sự tiếc nuối thì họ sẽ chết không nhắm mắt, ôm theo sự phẫn hận này xuống tới tận hoàng tuyền.
Nhưng Hoàng Tuyền lộ kéo dài dằng dặc. Linh hồn càng nhiều cố chấp, càng nhiều oán niệm thì con đường lại càng dài thêm gấp mấy lần. Bọn họ sẽ vẫn phải tồn tại, cảm nhận được những bi thương mất mát trong lòng cho đến tận ngày chấp nhận buông bỏ chúng, uống canh Mạnh Bà quên đi ký ức tiền kiếp, kế đến bắt đầu một cuộc sống mới ở một kiếp khác.
- Thật là đáng buồn thay, chiến tranh lại khiến cho nhiều người chết như vậy…
Tiếng thở dài vang lên giữa màn đêm lạnh lẽo, nối tiếp theo đó là tiếng bước chân và vó ngựa đi lộp cộp.
Từ trong bóng tối đi ra hai gã đàn ông đang dắt ngựa đi thật chậm. Bọn họ vừa đi vừa nhìn những bộ thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, vừa cất tiếng thở dài cảm thán không ngừng.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống để lộ nửa bên gương mặt kỳ anh tuấn của nam tử đi đầu.
Nam tử này tuổi tầm ba mươi, thân khoác áo bào nâu, mái tóc xoăn dài xõa ngang vai, râu quai nón được cắt tỉa gọn gàng trông cực kỳ nam tính, Nhìn cặp mắt lấp lánh thần quang của gã, người đối diện không khỏi nảy sinh cảm giác phi phàm, bất khuất, giống như dù bầu trời có sập xuống cũng không cách nào lay chuyển được bản tâm của gã.
Nếu hiện tại đạo thể Độc Cô Minh có mặt ở đây thì chắc hẳn sẽ rất sửng sốt, vì nam tử râu quai nón này cực kỳ giống một vị thiên kiêu thời thái cổ từng cùng hắn kề vai tác chiến.
Vị thiên kiêu này họ Vạn, từng một mình địch cả quần hùng ngũ đạo tự phong, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên cuồng, tới mức địch thủ của gã sau khi bại trận ra chẳng hề có chút oán hận nào mà sự khâm phục tràn ngập đáy lòng.
Tất cả những cường giả trứ danh nhất thời đại ấy đều tiên đoán rằng gã sẽ trở thành Thiên Đế thuộc nhân tộc đầu tiên, dùng bá đạo thiết huyết trấn áp cả một thời đại.
Nhưng trời ganh ghét kẻ kỳ tài, một vị thiên kiêu như gã vậy mà lại bị cường giả đời trước ám toán chết yểu, cuối cùng để danh hiệu Nhân Giả Vô Địch, Đệ Nhất Khung Trời lại cho Bá Luân nắm giữa.
Bá Luân đích thực không hề thua kém họ Vạn, nhưng thứ ông ta dùng để đi đến đỉnh phong lại là hai bộ công pháp và thần thông của gã. Chỉ vậy thôi là đủ hiểu nam tử tóc xoăn, râu quai nón kia sẽ có tương lai sáng lạn thế nào nếu không ngã xuống quá sớm.
Nam tử áo đen sau lưng cất giọng:
- Thiếu chủ vì sao lại đau buồn, chúng ta cũng là nhờ cái chết của bọn họ mà sinh ra, trở thành sinh mệnh sống chân chính…Càng nhiều người chết thì thi tộc chúng ta lại càng hùng mạnh. Cấm kỵ buông xuống, cơ hội giúp chúng ta trở mình đoạt lấy đại thế, sáng tạo ra giới thứ bảy đã tới gần.
Nam tử tóc xoăn râu quai nón lắc đầu thở dài:
- Dẫu biết là vậy, nhưng nhìn cảnh tượng này không hiểu vì sao ta lại cảm thấy bi thương vô cùng. Có lẽ là tàn niệm của thi thể này gây ra. Y đối với nhân tộc hết sức thương xót, dường như cả đời chỉ vì một người mà tận trung, dốc cạn tâm tư, nhưng sau cùng cũng vì người đó mà bỏ mạng. Kẻ tầm đạo thái cổ Phong Vị lão thiên sư vì mến tài y mà đóng băng thân xác y lại, cho vào quan tài bằng đá để bảo quản. Mấy lần cấm kỵ buông xuống quan tài bằng đá bị chôn vùi trong những cấm địa Di địa, cơ duyên xảo hợp lại rơi vào tay thi tộc Tây Thiên ta.
Nam tử áo đen mỉm cười:
- Chính nhờ như vậy ngày nay Vạn Trần Ai thiếu chủ phong tuyệt đại mới xuất hiện, trở thành tương lai của thi tộc. Cơ hội biến lục giới thành thất giới đều đặt trên ngài… Không thể không nói tư chất của bộ thi thể người đang dùng quá mức siêu việt, là Thiên Đế tư chất. Mọi sự lĩnh ngộ với võ đạo, đạo vận, tín niệm đều vượt trội hơn chúng nhân, đó là chưa kể tới thân thể này xét về trình độ luyện thể đã cao tới mức không thua kém gì Đại Ngưu Tây Phong bộ lạc. Nếu kiếp này thiếu chủ mà không độc đoán vạn cổ, trở thành Thiên Đế tối cao viết nên lịch sử cho thi tộc ta thì nào còn thiên lý nữa chứ…
Nam tử tóc xoăn râu quai nón không phải ai khác mà chính là thiếu chủ đương nhiệm của thi tộc Tây Thiên.
Tộc quần này kể từ khi nhân giới xảy ra sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên thì bỗng nhiên biệt tăm biệt tích. Ngoài một vị thiên kiêu là Liễu Khấu đã bị Độc Cô Minh giết thì chẳng còn ai ra mắt tu luyện giới. Thậm chí bên ngoài có lời đồn rằng thi tộc đời này đã tàn lụi, đang đứng trên bờ việt diệt vong. Nhưng đáp lại tất cả, thi tộc vẫn sự im lặng đến đáng sợ. Họ tự phong bế khu vực tộc đàn mình lại, để mặc phật môn Tây Thiên bánh trướng thế lực.
Chẳng ai có thể ngờ thi tộc vậy mà lại đang súc thế chờ đợi cho một kế hoạch kinh thiên.
Bọn họ muốn phá vỡ tình cảnh lục giới tranh phong hiện nay, tự mình xưng tôn, xây dựng thế giới thứ bảy thuộc về riêng thi tộc.
Để làm được điều này, bọn họ ắt hẳn phải có rất nhiều vốn liếng chứ không chỉ đơn giản như những gì đang thể hiện.
- Mặc Ngọc ngươi quá tôn sùng cỗ thân thể này rồi. Đế Long Bắc Vực cũng sở hữu thân thể không kém gì ta, mang trong người Chân Long huyết mạch, bản thân là lục trảo kim long, nhưng rốt cuộc y lại bị Sổ Tư một con chim sẻ tầm thường đánh bại. Cường giả là do bách chiến sinh tử, hùng tâm vạn trượng tạo thành, không phải do một bộ thân thể được ông trời ưu ái để tự xưng. Con đường của ta còn rất dài, mà thi tộc cũng vậy, tương lai phải càng cẩn thận...
Nam tử áo đen kính cẩn đáp:
- Tạ thiếu chủ! Cũng muộn rồi, chúng ta thi triển Sáng Thi thuật, giúp những thi thể ở đây nảy sinh linh trí đi thôi. Hy vọng sẽ bổ sung thêm được vài thiên kiêu cho loạn thế đang xảy ra...
Vạn Trần Ai gật đầu.
Hai tay gã đan lại với nhau tạo thành vô số ấn quyết kỳ lạ. Theo sự thay đổi của ấn quyến, trời đất bỗng trở nên âm u đến lạ thường. Tiếng khóc than ai oán quanh quẩn giữa thiên không làm người nghe rợn cả da gà.
Phía trên mỗi xác chết xuất hiện một hư ảnh linh hồn màu bạc với dáng vẻ ngẩn ngơ. Bọn họ nhìn xuống thi thể của mình, miệng liên tục thi thào câu hỏi gì đó. Nhưng chỉ chớp mắt sau hư ảnh linh hồn đã vỡ tan thành trăm ngàn điểm sáng không ngừng xoay tròn, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ lại thành những hư ảnh linh hồn xa lạ khác.
- Hồn, dung!
Vạn Trần Ai nghiêm mặt, từ trong khổ hải bay ra một cây quyền trượng cũ kỹ.
Cây quyền trượng này chính là báu vật truyền đời của các thế hệ Thi Hoàng. Chỉ sử dụng nó mới giúp thi thể nảy sinh ý thức, trở thành tộc nhân chân chính mang theo khí vận của tộc đàn.
Hiện nay Vạn Trần Ai mới chỉ có tu vi Đạo Đài sơ kỳ mà đã được trao cho quyền trượng, đủ hiểu sự kỳ vọng của thi tộc với gã lớn thế nào.
- Các đồng loại, chúng ta dục hoả trùng sinh từ trong cái chết, đem theo thi khí cõi u minh xấm lấn thế gian. Lấy thiên làm phụ, lấy địa làm mẫu, lấy khí vận thi tộc làm hồn, lấy máu Thi Tổ đời thứ nhất làm tim. Từ nay về sau tái hiện thương khung, cùng tiên ma quỷ thần nhân yêu ngang hàng, đánh phá ra thất giới thuộc riêng chúng ta!
Theo tiếng hô của Vạn Trần Ai, cây quyền trượng đang lơ lửng giữa thiên không liên tục xoay tròn rồi bắn ra hàng ngàn giọt máu nhiều màu sắc khác nhau, nhưng đa phần là sắc đỏ bình thường, sau khi dung nhập vào ngực trái mấy bộ thi thể đang nằm cứng đờ dưới mặt đất thì khiến chúng thở hắt ra, sinh khí bắt đầu trở lại một cách tà dị.
- Hồng huyết bốn ngàn, thanh huyết một trăm, lam huyết hai mươi... Tử huyết vậy mà lại xuất hiện một...
Quyền trượng này đại diện cho Thi Hoàng ban phát hồn huyết, giúp cải tạo những thi thể kia. Tùy theo màu sắc giọt máu có thể biết được sự đánh giá của quyền trượng với tiềm lực bộ thi thể.
Tử huyết là cấp độ rất cao, chỉ thua kém kim huyết một chút. Rõ ràng bọn họ rất may mắn khi thu thập được một thiên tài từ trong đám binh lính tầm thường này.
Chỉ thấy thi thể thiếu niên áo đen cầm kiếm lúc sáng bị chặt đầu đột nhiên đứng tại, tia tử huyết trong tim toả ra thi khí hùng hậu, chẳng mấy chốc đã giúp gã ngưng tụ ra một cái đầu mới.
- Tốt, thi tộc ta lại có thêm một thiên kiêu tiềm lực vô hạn...
Vạn Trần Ai cùng Mặc Ngọc nhìn thiếu niên áo đen đang mở bừng mắt mỉm cười.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống mấy ngàn cỗ thi thể vừa tái sinh này tạo thành cảnh tượng khá kinh dị.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã cùng Vạn Trần Ai rời đi khỏi thảo nguyên xanh tươi này, đi đến địa phương chân chính thuộc về họ. Có lẽ cũng chỉ có ở nơi đó, bọn họ mới tìm thấy được đồng loại của mình, tìm thấy thứ gọi là "nhà" ở kiếp sống mới.