Đế Cuồng

chương 397: túc lăng hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Độc Cô Minh?

Không ít người biểu tình nghi hoặc. Đã từ rất lâu Kiếp Chủ chưa dùng mặt thật để đối diện với chúng nhân. Không ai biết gã trông như thế nào, gương mặt ra làm sao. Thông qua thủ đoạn và tính cách của gã, người ta chỉ thoáng tưởng tượng ra bên trong Hắc Diện có lẽ là một khuôn mặt “đen” theo đúng nghĩa bóng, gian tà độc ác, máu lạnh vô tình, dữ tợn hung bạo.

Nhưng không, hóa ra dưới Hắc Diện kia là một khuôn mặt giống Độc Cô Minh tới tám phần, mà mọi thứ hoàn toàn trái ngược với những gì thế nhân thường suy đoán.

Sự khác biệt rõ rệt nhất giữa hai người chính là nằm ở thần thái và đôi mắt.

Thần thái Độc Cô Minh nhẹ nhàng, điềm tĩnh, có chút gì đó trung dung bất phân thiện ác. Đôi mắt hắn tuy thường ngày luôn kiên định bất biến tuy nhiên ẩn sâu trong đáy mắt là một tia điên cuồng, chẳng khác nào một đốm than hồng có thể bùng phát thành lửa lớn bất cứ lúc nào.

Còn ở Kiếp Chủ, thần thái của gã âm trầm băng lãnh, làn da trắng bệch phối hợp với đôi mắt đang nhắm nghiền khiến từ gã toát ra một loại bi ai không thể nói rõ thành lời. Trên người mặc dù không có khí tức “vô địch” như Lục Triết, cũng không có đạo vận mờ ảo siêu việt như Độc Cô Minh, cũng chẳng có loại đa đoan nhiều mưu tính như Cố Lý, nhưng vẫn khiến những người xung quanh cảm thấy rung động bởi sự cố chấp ẩn giấu bên dưới đôi mắt đang nhắm nghiền kia. Vì sự cố chấp này, để bảo vệ những gì gã cảm thấy đáng trân trọng, gã không động thì thôi, một khi động sẽ khiến càn khôn điên đảo, thế gian chìm trong núi thây biển máu.

- Hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt…

Theo giọng khàn khàn của Kiếp Chủ cất lên, Lục Giới Sát Hồn thương cũng điên cuồng thét gào, giống như chuẩn bị cùng chủ nhân tái hiện lại đoạn hồi ức vinh quang năm xưa.

Nhất nhân, nhất thương, sát thiên hạ!

Sát đến máu chảy thành sông, chúng sinh đồ thán, vạn vật hủy diệt! Đến cuối cùng, đạp lên tất cả, tự xưng kẻ diệt đạo tức Sát Giả Vô Địch!

- Không được để khí thế của gã hình thành, giết!

Quan Thất nghiêm giọng, tay phất mạnh khiến áo bào sau lưng tung bay trong gió. Thiên địch đạo vận từ y bùng phát, mang theo loại ý cảnh ngỗ nghịch bất kham bao trùm trời đất, chuẩn bị sẵn sàng nghịch thiên, nghịch mệnh, cuối cùng nghịch nhân. Thiên Địch Nhân Chủ cho dù có sống lại ắt cũng sẽ cảm khái, cho rằng bản thân vào thời niên thiếu cũng chưa chắc có loại hào hùng như vậy.

Sát Tiếu Thiên cũng ra tay, sát khí nồng đậm xung quanh thân thể ngưng tụ ra một thanh sát kiếm đen tuyền hướng về Lục Giới Sát Hồn thương bên kia phát ra những tiếng kiếm minh ong ong như đang thách thức, giống như muốn chứng minh rằng nó mới là đệ nhất hung binh thời đại này, còn cây hắc đã lỗi thời rồi.

Ngũ Hành tử thoáng nhìn về cái xác co quắp đang nằm dưới đất của Trương Kiệt, sau đó càng thêm trầm mặc. Y không muốn như vậy, nhưng cũng không cam nguyện đời này vĩnh viễn đứng dưới kẻ khác. Chính vì thế y phải giết nam tử hồng y trước mắt, chặt đầu gã ta xuống để làm hòn đá kê chân cho mình. Năm loại đạo vận kim mộc thủy hỏa thổ xuất hiện tạo thành một đồ án ngôi sao năm cánh, năm nguyên tố ở năm cánh ngôi sao liên tục phát ra thần quang rực rỡ, vừa tương dung vừa đối nghịch với nhau hoàn mỹ vô khuyết khiến ai nấy chấn kinh. Gần như cùng lúc, y chẳng còn cố kỵ gì nữa mà xé tan phong ấn tu vi, chính thức tiến vào Đạo Đài cảnh.

Hóa ra hơn một năm vừa qua, y đã bí mật đột phá nhưng vẫn như cũ phong bế để nhằm tạo ra bất ngờ cho Kiếp Chủ tối nay, đồng thời định bụng sẽ thừa dịp đánh lén vài người mà y gai mắt, điển hình Mộ Dung Uyên Bác và Sát Tiếu Thiên. Nhưng khi thấy được Kiếp Chủ vậy mà lại cũng như y, dùng tu vi Đạo Đài giết chết Trương Kiệt thì mới trực tiếp xé nát lá bài tẩy này để đủ sức trực diện đối kháng với gã.

- Giải phong!

Tiêu Ức Tình trầm mặc nói, mà Tiêu Mịch Nhi cũng vậy, tu vi ầm ầm bạo phát đạt đến Đạo Đài cảnh. Tiêu gia thánh giới có Tiêu thiên sư chống đỡ, mặc dù thua xa những thế lực hàng đầu như Tu Chân Liên Minh, tam đại thế gia nhưng vẫn đủ sức xưng hùng xưng bá một tầng trời, tự nhiên cũng có phương pháp giúp bọn họ đi theo lối tắt đạt đến Đạo Đài trong thời gian ngắn.

Mấy trăm thiên kiêu vốn dĩ chẳng ai vượt Tiên Thai nay lập tức xuất hiện hơn trăm người Đạo Đài cảnh, điều này quá đỗi bất ngờ. Ai nấy đều dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn sang bên cạnh. Mặc dù cùng chung chiến tuyến với nhau nhưng tâm tư riêng của mỗi người thật quá thâm sâu.

Cũng là Tử Hà sơn mạch, cách đó không xa có một tu sĩ trẻ tuổi áo vàng đang chắp tay chú mục về hướng này, từ y tỏa ra tiên khí cực kỳ nồng đậm. Nếu không phải từ lâu Di địa đã không có bóng dáng tu sĩ thuộc ngũ đạo tự phong qua lại thì sẽ rất dễ lầm tưởng y là tiên tộc chân chính.

- Hay cho một Di địa! Thời đại này chỉ một khoảnh đất nhỏ của nhân giới mà đã sản sinh ra không biết bao nhiêu tu sĩ sở hữu tư chất hào kiệt, sự hưng thịnh gấp trăm lần so với thời thượng cổ của ta. Nhưng điều này cũng đại biểu cho đại nạn còn lớn hơn cấm kỵ sắp sửa diễn ra, các ngươi xuất hiện vào thời điểm này không phải may mắn mà bất hạnh… Sa Hoa…

Y nhìn Kiếp Chủ đang chìm trong hồng trần ý, xung quanh bốn phía là mấy trăm thiên kiêu cực mạnh bao vây, đoạn thở dài lắc đầu:

- Năm xưa ngươi phản bội lại chúng ta chỉ vì một ả đàn bà, có đáng không chứ?

Nếu Thẩm Yến có mặt ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này. Y chính là đương nhiệm cung chủ của Tiêu Dao tiên cung Túc Lăng Hạ, bình thường rất ít khi xuất hiện, yêu thích cây cỏ, mặc dù tu vi rất cường hãn nhưng lại không tranh với đời, cấm kỵ buông xuống liền đóng cửa tiên cung không tiếp người đến từ tu luyện giới.

Mà Độc Cô Minh đích thực quá rộng về độ quản giao. Ngay cả vị cung chủ thích ẩn mình này cũng dính líu tới hắn một chút, tất nhiên không phải về chuyện tốt đẹp gì. Năm xưa lúc hắn còn là tu sĩ Khổ Hải cảnh nhỏ yếu đã từng đụng độ với một trong ba chí tôn thiên kiêu của Tiêu Dao thiên cung - Mạc Ảnh.

Kế đến trong trận tranh đoạt truyền thừa của Chân Võ Thiên Tôn hắn đã chém chết người này. Túc Lăng Hạ vừa là sư đệ của Mạc Ảnh vừa là một trong hai chí tôn thiên kiêu còn lại, mượn thời cơ Mạc Ảnh ngã xuống liền chiếm lấy mọi sự bồi dưỡng trong tông, thẳng cho đến lúc được chỉ định trở thành tông chủ đời sau như hiện tại.

Tuy nhiên mọi người trong Tiêu Dao tiên cung vẫn luôn cảm thấy con đường quật khởi của Túc Lăng Hạ rất mờ ám. Y đột ngột nhận được sự quan tâm và ủng hộ quá nhanh từ những trưởng lão trong tông, đồng thời từ vị trí thấp nhất trong "tam tiên" mà vươn lên dẫn đầu, chẳng những vậy còn bày ra chiến lực quá mức khủng bố. Điều này không giống những gì y thể hiện trước đó mấy năm.

Có lời đồn rằng y đã bị một đại năng tiên tộc đoạt xá, nhưng rất nhanh những kẻ phát tán lời đồn này đều biến mất bí ẩn, trong một đêm bốc hơi khỏi thế gian chưa từng tồn tại. Mà những trưởng lão trong tông cũng im lặng làm ngơ, không hề truy xét tới tận cùng. Những kẻ còn sống sót bây giờ ngoài âm thầm chấp nhận thì chẳng dám công khai tìm hiểu nữa, việc này khiến bầu không khí bên trong Tiêu Dao tiên cung thời điểm hiện tại khá âm u ngột ngạt.

Bất chợt Túc Lăng Hạ cảm nhận được có người đang chậm rãi tiến tới chỗ mình. Đối phương lên tiếng:

- Túc huynh, huynh cũng đang chờ thời cơ sao?

Túc Lăng Hạ vừa nghe giọng đã biết người đến là ai. Ngoài Thẩm Yến kẻ tầm đạo danh tiếng lừng lẫy, mở ra một con đường mới làm xoay chuyển cả thời đại thì còn kẻ nào vào đây.

Thẩm Yến mặc áo xanh, chân đi giày bện từ cỏ đi ra từ sau một khóm trúc, ánh mắt không đặt trên người Túc Lăng Hạ mà chú mục lên thanh niên vận hồng y đang bắt xử thương công kích quần hùng nơi xa.

Những tiếng nổ ầm ầm chấn động cả sơn mạch, mấy trăm loại đạo vận hỗn loạn hợp lực tấn công hồng trần đạo vận, ngay từ đợt va chạm đầu tiên đã có mười mấy người ngã xuống, bị Lục Giới Sát Hồn thương đâm xuyên qua trán, não văng tứ toé, hình câu thần diệt.

Kiếp Chủ không khá hơn, miệng hộc máu tươi, không ngừng bị dư chấn thần thông đẩy lui lại phía sau. Tuy nhiên khoé môi y khẽ cong lên tạo thành nụ cười điên cuồng, lại xử thương đâm tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio