Đế Cuồng

chương 411: nợ ta một trảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Độc Cô Nghiệp thực sự quá mạnh, thêm vào việc Kiếp Chủ đang bắt đầu bị cấm kỵ thần thông lúc trước cắn trả nên hiện rõ sự yếu thế.

Song phương hoá thành hai đạo tàn ảnh quấn lấy nhau không ngừng, nguyên lực cuồng bạo va chạm mãnh liệt toả ra dư chấn khiến mặt đất bốn phía bị xới tung lên, để lại những cái lỗ sâu hoắm.

Nhân quả và nghiệp lực dần dần áp đảo hồng trần, Độc Cô Nghiệp ra tay hết sức tàn độc, kinh nghiệm thực chiến thì không phải bàn cãi, y là một trong số những nhân vật theo Kiếp Chủ thấy là sở hữu kỹ năng đấu pháp hoàn hảo nhất mà gã từng gặp phải. Không thể tin nổi một tu sĩ trẻ tuổi mà lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú chẳng kém gì một cường giả vô địch thượng cổ. Điều này quá mức phi lý, trừ phi câu chuyện mà y kể cho gã nghe chính là thật.

- Ha ha, ta có ký ức của Độc Cô Minh cho tới tận lúc hắn thành đạo, trong đoạn năm tháng đó hắn giao đấu với ngươi vô số lần. Mọi đạo pháp thần thông, chiêu số võ học, tiểu xảo thủ đoạn của ngươi ta đều nắm rõ! Mà ngươi thì lại mù mờ chẳng biết gì về ta, chiến lực không ngừng suy bại vì bị cắn trả. Ngày chết của ngươi tới rồi!

- Hồng Trần Ma Nhãn!

Kiếp Chủ lạnh lùng nói, sau lưng hiển hoá ra hư ảnh một đôi mắt khổng lồ đang nhắm nghiền lại. Không gian chấn động mạnh, một cỗ khí tức huyền diệu không thể hình dung lan tràn khắp thiên địa, bao phủ lấy Độc Cô Nghiệp đối diện vào trong.

- Hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt, một khi mở ra liền điên đảo chúng sinh!

Hồng trần ý bạo phát, khoảnh khắc hư ảnh đôi mắt khổng lồ này mở bừng ra cũng là lúc cỗ khí tức huyền diệu kia như biến thành trăm ngàn mũi thương công kích thẳng vào tinh thần Độc Cô Nghiệp như muốn làm y mê mang, dẫn dắt y đi vào con đường sa đoạ hồng trần, tự vấy bẩn đạo của mình.

- Nhiếp Hồn thuật?

Độc Cô Nghiệp cười lạnh, chẳng có vẻ gì là bất ngờ, hai cánh tay từ từ giang rộng, thân hình lơ lửng giữa thiên không, nhân quả song đạo vận được thúc đẩy đến cực hạn.

- Đã sớm chuẩn bị thứ để đối phó với ngươi rồi! Nhân Quả Pháp Nhãn!

Y vừa lời, ngay tức thì sau lưng cũng xuất hiện một đôi mắt khổng lồ đầy vẻ trí tuệ nhìn chằm chằm về Hồng Trần Ma Nhãn của Kiếp Chủ khiến gã chấn kinh, lần đầu tiên trên gương mặt biểu cảm khó tin.

- Duyên sinh duyên diệt, đều vì nhân quả! Dưới pháp của ta, vạn huyễn thành không!

Vô số tơ máu chạy dọc xuôi trên đôi mắt này, mường tượng đang cố tìm ra khe hở của Hồng Trần Ma Nhãn bên kia.

Ma Nhãn đấu Pháp Nhãn.

Chấp mê đấu trí tuệ.

Mông lung đấu phân minh.

Rốt cuộc cái nào sẽ thắng?

Dưới cái nhìn thấu tỏ của pháp nhãn, toàn bộ sự huyễn hoặc tiêu hồn trong thiên địa đều rất nhanh biến mất, Kiếp Chủ bị phá vỡ thần thông dẫn đến bị cắn trả, miệng hộc máu tươi không ngừng lùi lại.

Thân hình Độc Cô Nghiệp như quỷ mị lướt đến truy kích, đẳng cấp võ đạo của y xuất thần nhập hoá chẳng kém gì Độc Cô Minh, trong nháy mắt đã tung ra liên hoàn cước đá vào khớp cổ tay Kiếp Chủ, bức ép gã phải buông Lục Giới Sát Hồn thương ra.

Mặc dù đang trọng thương nhưng Kiếp Chủ vẫn ứng phó rất nhanh, sau khi buông tay liền nhanh chóng chộp thân hắc thương lại, đâm mạnh vào ngực Độc Cô Nghiệp một nhát như trời giáng.

Chỉ thấy Độc Cô Nghiệp hừ lạnh như đã tiên đoán từ trước, song cước biến chiêu kẹp lấy hắc thương, giữ chặt nó lại khiến thế đâm bị hoá giải hoàn toàn. Chưởng tâm y từ trên cao đánh thẳng xuống đỉnh đầu Kiếp Chủ. Một lần nữa khiến gã phải buông cây thương của mình ra để gạt đỡ, bằng không nhất định sẽ bị đánh nát đầu sau cái vỗ này.

Nhưng hoá ra đây cũng chỉ là hư chiêu, thấy đối phương bị mình lừa, Độc Cô Nghiệp khẽ cười lạnh, hông eo vận lực, đôi chân đang kẹp thân hắc thương xoay mạnh một cái, tức thì cây thương lại trở thành vật phản chủ quật thẳng vào mạn sườn nam tử hồng y.

Kiếp Chủ bị đánh văng ra xa mười mấy trượng, vừa hơi định thần lại liền cảm thấy sát cơ ập tới trước mặt, phải đưa tay lên gạt đỡ một cước đạp chính diện từ Độc Cô Nghiệp. Thân pháp của y quá nhanh, nếu không muốn nói chẳng khác gì lưu tinh điện xẹt, chỉ cầm chậm một tích tắc thôi sẽ lập tức mất mạng trước lối tấn công dồn dập như vũ bão này.

"Thật sự mạnh! Kẻ này nếu sinh vào thời thượng cổ, ắt sẽ trở thành kiêu hùng một giới. Thậm chí danh xưng Thiên Đế không phải không có khả năng chạm tới!"

Kiếp Chủ càng đánh càng âm trầm. Nếu giả thuyết gã là phân thân của Độc Cô Minh đúng, vậy thì chứng tỏ bản thể sẽ còn xuất chúng gấp bội phần những phân thân xung quanh. Vì dù sao phân thân cũng chỉ do phân hồn và một bộ phận xương cốt của bản thể tạo nên, không thể hoàn chỉnh như bản thể.

Một ngày nào đó nếu bản thể hoàn thành kế hoạch "vạn đạo dung thân", cắn nuốt toàn bộ phân thân thì điều gì sẽ xảy ra? Có hay chăng sẽ trở thành một tồn tại đủ sức đối kháng với thiên đạo?

"Kẻ tạo ra vùng đất hứa kia e rằng cũng có tu vi cao tuyệt như vậy. Năm tháng ấy ta từng cảm nhận được sự triệu hoán của y nhưng chiến sự xảy ra quá nhanh, thời gian ta đột phá Kiếp cảnh cũng quá ngắn ngủi, không thể tìm đến địa phương đó thăm dò..."

- Giao chiến mà còn phân tâm, Kiếp Chủ ngươi hết thời rồi! Đây là thời đại của Độc Cô Nghiệp ta!

Kiếp Chủ lại tiếp tục bị Độc Cô Nghiệp dồn ép đến không thở nổi. Đã bốn mươi khắc trôi quá, tốc độ tu vi suy bại được đẩy nhanh, chẳng mấy chốc gã đã rơi rớt xuống nửa bước Đạo Đài, hoàn toàn thất thế trước một Đạo Đài còn đang khí huyết sung mãn là Độc Cô Nghiệp.

- Nghịch mệnh! Hôm nay ta nhất định nghịch mệnh, giết ngươi để làm bàn đạp cho kế hoạch của ta! Tay trái của ta là nhân, tay phải của ta là quả, Nhân Quả Ấn!

Hai cỗ khí tức huyền diệu trong lòng bàn tay Độc Cô Nghiệp dung hợp lại với nhau tạo thành một ấn ký màu đen giáng thẳng xuống người Kiếp Chủ. Thần thông này quá mức biến thái, khiến gã cảm giác như mình hoàn toàn mất đi mọi liên hệ với thế giới xung quanh, nhân quả với vạn vật thiên địa đều bị chặt đứt.

- Phá Thương Khung!

Kiếp Chủ đâm một thương phá tan thần thông này, nhưng kế đến liền phun liên tiếp bảy ngụm máu tươi vì quá sức. Đây là thương pháp dành cho cảnh giới Đạo Đài, hiện tại tu vi gã đã rơi rớt xuống rất nhiều, không còn đủ sức vận dụng nó nữa.

- Kết thúc thôi!

Độc Cô Nghiệp lạnh lùng thuấn di tới, chưởng tâm một lần nữa từ trên cao giáng xuống, bầu trời sau lưng y bỗng chốc hoả thành một biển lửa đỏ phả ra hơi nóng như muốn thiêu trụi vạn vật.

- Nghiệp Hoả Phần Thiên!

Kiếp Chủ nghiến răng, dùng toàn lực đưa Lục Giới Sát Hồn thương lên đón đỡ. Cây ma thương rít gào đầy thê lương, rõ ràng cảm nhận được sự thua thiệt của chủ nhân. Tuy nhiên nó cũng lực bất tòng tâm. Sức mạnh của nó phụ thuộc vào chủ nhân. Tu vi chủ nhân càng cao, nguyên lực truyền vào càng nhiều thì nó lại càng phát huy được nhiều hơn. Ở trạng thái tệ như bây giờ, Kiếp Chủ thể hiện như vậy đã là quá kinh nhân rồi.

Độc Cô Nghiệp cười dài, cảm giác chiến thắng dâng lên trong lòng khiến y không khỏi đắc chí.

Đúng lúc biển lửa trên bầu trời đổ ầm xuống, Độc Cô Nghiệp chợt nhíu mày khi thấy phía trước mắt Kiếp Chủ bỗng từ đâu bay ra một con chim sẻ nhỏ bé có kích thước chỉ bằng bàn tay.

Đây là một con chim sẻ rất tầm thường, lông mao xấu xí xù xì chẳng có chút gì đặc biệt, cũng không toả ra bất kỳ uy áp huyết mạch cường đại nào.

Thậm chí nó còn không được tính là dã thú, chỉ vỏn vẹn là một yêu loại bình thường, xuất thân thấp kém nhất.

Thế nhưng nhìn con chim sẻ này, người ta không khỏi nảy sinh một cảm giác nôn nao lạ thường.

Đó là loại cảm giác càng bay càng cao, càng bay càng xa, dường như chỉ cần một khi con chim sẻ này cất cánh thì trong thiên địa tuyệt đối không nơi nào cản được bước chân nó, không có giới hạn nào mà nó không thể vượt qua.

- Ngươi là...?

Độc Cô Nghiệp biến sắc.

Chỉ thấy con chim sẻ kia đột nhiên biến lớn vô số lần rồi hoá thành một nam tử áo lục thần sắc đầy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn vung nắm đấm về phía biển lửa trên bầu trời, đánh ra một quyền bình phàm.

Duy nhất một quyền!

Biển lửa do nghiệp lực đạo vận tạo ra ngay lập tức bị dập tắt, Độc Cô Phàm cũng bị đẩy lui ra sau một bước, thoáng khựng lại.

- Sổ Tư?

- Đúng vậy!

Nam tử áo lục điềm tĩnh đáp. Đoạn hắn ngoái đầu lại nói với Kiếp Chủ:

- Ta cứu ngươi một mạng, ngươi nợ ta một trảo, tương lai còn cần ngươi giúp việc này!

- Một trảo?

Kiếp Chủ nghi hoặc hỏi lại.

Sổ Tư mỉm cười, nói với vẻ thần bí:

- Một trảo của Đào Ngột! Thời gian có hạn, ngươi không tới chỗ Trần Mạn Dao kia là sẽ không còn kịp đâu! Nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một ân tình!

Kiếp Chủ không nhiều lời nữa, dứt khoát hoá thành đạo tàn ảnh biến mất, để lại Sổ Tư đối mặt với Độc Cô Nghiệp, mà Độc Cô Nghiệp hiện tại đang cau mày, trong lòng xuất hiện vô số nghi vấn.

- Không thể nào, trong ký ức của ta không có ngươi! Ngươi tuy không tệ nhưng không thể mạnh như hiện tại được! Số mệnh đã định sẵn mọi thứ, nhân quả đã được an bài từ trước, trừ phi biết lịch sử diễn ra thế nào để chủ động thay đổi, ngoài ra chẳng ai đủ sức can thiệp vào nó cả!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio