Đế Cuồng

chương 456: hậu chiêu của long tộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắc Hổ luận về tu vi thì đúng là tuyệt đỉnh thiên hạ, ngạo nghễ thương khung, nhưng về mặt tâm cơ thì thua xa Thanh Long và những hào kiệt yêu tộc khác. Đơn giản vì ông ta rất ngại tranh đấu, ngoài ẩn cư tự mình tu luyện một cách chậm rãi thì gần như chưa từng tranh phong người sống ta chết một lần nào. Bây giờ gặp phải sự nhây nhưa của Độc Cô Minh, không tránh khỏi bị hắn xoay vòng vòng.

Độc Cô Minh thở dài:

- Cũng không có gì! Chỉ mong tương lai nếu gặp địch thủ quá mạnh, vượt xa khả năng của ta thì ngài hãy vì ta xuất thủ một lần...

Hắc Hổ nghe vậy cũng an tâm gật đầu:

- Được! Tuy nhiên nếu không phải chuyện quá hung hiểm, không còn cách cứu vãn thì ta tuyệt đối không thể ra tay. Một khi loại tu vi như ta mà để lộ ra khỏi phạm vi Vạn Yêu Mộ Địa, trường hợp xấu nhất sẽ khiến thiên đạo giáng xuống tai kiếp không cách nào tưởng tượng nổi. Di địa của các ngươi, hay xa hơn là nhân giới, có thể tan thành hư vô trong nháy mắt đấy...

Độc Cô Minh kinh hãi vô cùng nhưng cũng không tò mò gì thêm. Thầm đem việc này đặt trong lòng để có thêm thông tin về Hắc Hổ. Loại tu vi một khi xuất hiện sẽ khiến thiên đạo thịnh nộ mà diệt giới có lẽ cao siêu đến mức thế nhân chưa từng biết tới, vượt xa mọi sự tưởng tượng. Nhưng đây cũng là gông cùm lớn nhất, vì nó sẽ khiến Hắc Hổ bị trói tay trói chân ở đây vĩnh viễn.

Tam Sinh lão nhân mà Độc Cô Minh đã từng gặp trong huyễn cảnh ở Thiên Huyễn thành có phải cũng chịu chung số phận như vậy? Vì để tránh thiên đạo phát hiện mà phải ẩn nấp ở toà thành kia ngàn vạn năm, cam chịu biến thành một cái giếng cổ không người biết đến?

Sau cùng, hắn chấp thuận đề nghị của ông ta, cõng cái nồi này trong thời gian sắp tới.

Hai mắt hắn nhắm nghiền lại, bắt đầu cảm nhận uy áp cuồn cuộn trong viên yêu đan nơi bụng dưới. Điểm đặc biệt của viên yêu đan này không phải nó giúp hắn có thêm sức mạnh hay gì cả, mà là giúp hắn toả ra hơi thở cao quý vượt xa tất cả những yêu tộc khác, bắt chúng phải thuần phục khi đối mặt với hắn.

Thanh Đồ Long đao hoen rỉ dưới đất run lên bần bật, dấu ấn của Trảm Long nhân trên nó bị xoá đi trong nháy mắt. Điều này khiến Trảm Long Nhân đang giao chiến với Lưu Tông, Thiên Long Thần ở xa phẫn nộ gào lên:

- Là ai dám cướp đoạt đao của bổn toạ! Đó là hung binh tâm huyết cả đời của ta!

Vì phân tâm nên y bị Lưu Tông một quyền đánh tan thân thể, vốn đang định ngưng tụ lại thì liền bị ông ta mở miệng hút mạnh một cái, nuốt luôn vào trong bụng.

Toàn trường ngưng bặt, đám tiểu ô quy hoàn toàn chết lặng với sự thể hiện của Lưu Tông.

Thiên Long Thần biến sắc khi cảm nhận được tàn hồn Lưu Tông đang mạnh lên gấp bội phần, rõ ràng đã luyện hoá luôn Trảm Long Nhân.

- Ngươi?

- Giết xong một tên, kế tiếp là ngươi? Nghe nói ngươi tự xưng là "thần"? Hôm nay Lưu Tông ta, một người trần mắt thịt muốn giết "thần"! Luyện hoá hồn phách xem thử thần thì có gì khác biệt!

Lưu Tông lạnh lùng nói, bóng lưng như thần như ma lao về phía Thiên Long Thần, không ngừng đánh lui y. Dù y hiển hoá ra chân thân là một con rồng dài đến cả trăm vạn trượng phủ kín cả thiên địa cũng không thoát khỏi sự hung mãnh của Nam Hoang cuồng nhân này, bị ông ta nắm lấy chân sau rồi xé toạc ra đưa lên miệng nhai ngấu nghiến.

Nếu cứ tiếp tục giao chiến như vậy, Thiên Long Thần chắc chắn cũng sẽ bị ông ta cắn nuốt.

- Quá mạnh! Thiên Long Thần và Trảm Long Nhân sở hữu tư chất Thiên Đế, vậy thì Lưu Tông sở hữu tư chất gì kia chứ? Từ bao giờ nhân tộc lại sản sinh ra một nhân vật biến thái như vậy? Nếu để y thành công tu đến đỉnh phong, có khi nào sẽ trở thành một Bá Luân thứ hai?

Độc Nhãn Kê kinh hãi nói.

Tiểu ô quy run rẩy không ngừng, như đang nghĩ tới điều gì đó:

- Cha vợ vô địch thiên hạ, huynh đệ là Yêu Tổ phong hoa tuyệt đại, Tiểu Minh tử có hai cái ô dù lớn thế này rồi, tương lai ai cản nổi bước chân của hắn chứ?

Sổ Tư nghe vậy chỉ cười nhạt. Dù không nói gì nhưng ánh mắt lại tràn ngập sắc thái tự tin.

Tương lai ư? Ai mà biết được tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra gì chứ? Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Trong quá khứ có ai dám nghĩ một con chim sẻ tầm thường như y sẽ đi được đến bước này, dùng thứ huyết mạch mà ai cũng cho rằng “rác rưởi” để sánh ngang với đám Đế Long, Thông Bích. Hiện tại mọi chuyện cũng như thế, dù rằng y đã sáng lập ra mệnh yêu nhất tộc, cùng thế hệ trẻ anh kiệt yêu tộc Bắc Vực tranh phong được mấy năm nhưng vẫn khá ít người để ý đến y.

Bọn họ chỉ xem y như một chú ngựa ô hay một ngôi sao băng tỏa sáng trong nhất thời, sớm muộn rồi cũng sẽ vụt tắt để nhường chỗ cho những anh kiệt chân chính. Sổ Tư với những điều này không mấy bận tâm. Y dùng hành động thay cho lời nói. Y cũng không cho rằng bản thân mình cần phải chứng minh điều gì. Y cứ thế lạnh lùng tiến bước đúng như tính cách, dùng sự quyết đoán và tàn nhẫn để xây dựng tôn nghiêm của chính bản thân.

Mỗi người một tâm tư, Địch Vân biết vị đại ca này của mình không đơn giản, muốn trở thành một kẻ quan trọng có tầm ảnh hưởng bên cạnh hắn rất khó. Vì vậy hiện tại dù chưa chính thức bước chân vào tu luyện giới nhưng với những kiến thức về tình hình nhân giới mà Độc Cô Minh truyền đạt lại, cộng thêm những bí điển, truyền thuyết qua lời kể của những nhân vật như Độc Nhãn Kê, Sổ Tư, tiểu ô quy, gã bắt đầu gắn kết chúng lại thành một bức tranh tổng thể. Từ bức tranh này lại vẽ nên những kế hoạch riêng.

“Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ giúp đại ca xưng hùng xưng bá một cõi, mà ta lại có thể giúp đại ca đoạt cả thiên hạ! Chờ Địch Vân ta chính thức bước chân vào tu luyện giới, ta sẽ cho đám mãng phu các ngươi biết điểm đáng sợ của một trí giả chân chính!”

-------------------

Độc Cô Minh lơ lửng giữa thiên không, giờ phút này hắn đã không còn là "phàm" nữa mà hoá thân thành Yêu Tổ vô thượng. Trong con ngươi mắt phải mơ hồ hiện lên ba thanh đao cực kỳ sắc bén, dù là cường giả Chủ cảnh nhìn vào cũng phải run rẩy tâm hồn, cảm nhận rõ ràng sự tử vong.

Con ngươi mắt trái của hắn ngược lại trong suốt như mặt hồ mua thu, toát lên vẻ điềm tĩnh thâm thúy của một văn nhân nho sĩ hiểu đạo, thấu tỏ trời đất.

Khoảnh khắc Đồ Long đao hoen rỉ kia từ dưới đất lao vút lên cao, bên trong phát ra tiếng gào thét thê lương của hàng vạn con chân long đã táng thân dưới lưỡi đao của nó, bầu không khí ở Long Sào Tổ Địa càng thêm phần tĩnh mịch đáng sợ.

Mục trưởng lão bên cạnh Đế Long run rẩy nói:

- Thiếu chủ trốn thôi, hắn... hắn rất mạnh, nhìn vào hắn ta có cảm tưởng đang nhìn thấy một vị Chủ cảnh. Người chưa phải đối thủ của hắn, chúng ta cứ từ từ tu luyện, bằng vào thể chất của thiếu chủ chỉ cần ngàn năm liền có thể bễ nghễ thiên hạ, ngại gì một Yêu Tổ!

Đế Long cũng run lên bần bật khi cảm nhận được áp lực cực đại đến từ Độc Cô Minh và thanh đao trong tay hắn. Con ngươi mắt phải của hắn càng đáng sợ hơn, mường tượng có thể chém nát càn khôn, bổ đôi nhật nguyệt.

- Đáng chết! Yêu Tổ này may mắn mà thôi! Trong cùng cảnh giới, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của ta!

Đế Long không cam lòng nói, thân hình bắt đầu lùi lại, cùng Mục trưởng lão đi vào miếu thờ cổ kính sau lưng chọn chỗ để ẩn náu.

Hai người đi tầm trăm bước thì thấy được bức tượng khổng lồ của Thanh Long đang ngẩng đầu nhìn lên trời, đáng tiếc theo năm tháng tàn nhẫn, bức tượng này giờ đã mục nát đến tận cùng, nửa gương mặt chạm khắc tinh xảo bị vỡ nát, một nửa thân người bên phải cũng sụp xuống thành một đống cát bụi trên mặt đất.

Đế Long kính cẩn chắp tay vái vị hào kiệt tuy chưa từng gặp mặt nhưng ân nặng như núi này với mình. Miệng thầm lẩm bẩm ông ta sẽ giúp y vượt qua kiếp nạn lần này.

- Thiếu chủ, đây là bí mật của Long Sào Tổ Địa, tộc trưởng từng căn dặn ta nếu tương lai trong Vạn Yêu Mộ Địa phát sinh dị biến, tàn hồn thời cổ hoành hành muốn đoạt xá thiếu chủ thì chỉ cần trốn đến bệ đá bất kỳ trong các miếu điện, nhỏ máu vào ngón tay để mở ra mật thất bên trong. Nơi đó ngăn cách thần thức, không một kẻ nào có thể tìm tòi ra được. Đây cũng là hậu chiêu của chư vị hào kiệt nhằm bảo vệ huyết mạch long tộc trong trường hợp xấu nhất, gặp phải thiên địch như Trảm Long Nhân.

Mục trưởng lão cắn đầu ngón tay rồi nhỏ vào một bệ đá khổng lồ sau bức tượng nhân diện của Thanh Long. Quả nhiên bệ đá này bắt đầu rung lên dữ dội rồi để lộ ra một khoảng trống nhỏ chỉ vừa hai người ẩn náu.

- Mật thất gì chứ? Đây giống lỗ chó thì hơn?

Đế Long giận đến run người, tuy nhiên y cảm nhận rõ hơi thở cao quý từ bên ngoài đang bắt đầu di chuyển vào. Hiển nhiên Yêu Tổ đã đuổi đến, nếu còn chần chừ ắt sẽ gặp nạn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio