Đế Cuồng

chương 500: lấy hai nàng làm bất thối tâm!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Giết hắn!”

Trong đầu Trâu Diễn vang vọng lên câu nói này!

Y không muốn để người khác cũng có cơ hội đạt đến cảnh giới “lực đạo hoàn mỹ”.

Y muốn đem bí mật kinh thiên động địa ở Dư Hải Thâm Uyên này phong bế vĩnh viễn, độc chiếm nó hoàn toàn.

Chỉ có như vậy mới giúp y trở nên khác biệt, duy nhất, độc nhất, không chung đụng với ai.

Nếu tên tu sĩ bạch y kia tu vi quá cao thì không nói, nhưng đằng này nếu chỉ có Đạo Đài cảnh thì…

Trâu Diễn cũng mặc kệ không quan tâm tới lý do vì sao hắn lại xuất hiện từ bên trong vòng xoáy, bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là lợi dụng thời cơ hắn đang đánh mất tự chủ, chìm vào trong trạng thái mê man kia tập kích, ám sát hắn.

Với sức mạnh của một thể tu đã luyện thành thể chất hoàn mỹ, lực đạo cũng xếp vào hạng thượng thặng nếu tính trên Phong Vân bảng, y tự tin một đòn giết chết hắn ta.

Bàn chân y dậm mạnh xuống mặt đất để lại một vết lõm lớn, thân hình mượn sức bật bay lên giữa không trung, quyền đầu tay phải đưa ra phía sau súc thế, nhắm thẳng vào đầu nam tử bạch y đánh tới.

- Chết cho ta!

Sắc mặt Trâu Diễn dữ tợn đến cực điểm, khí thế cực kỳ dọa người, so với Mạnh Siêu Quần ban nãy còn hùng hổ hơn gấp bội phần. Một quyền này đánh xuống, mường tượng ẩn chứa loại lực lượng khủng bố phi phàm đủ sức đấm nát đại địa, phá tan mọi thần thông huyễn ảo thế gian, chấm dứt sinh mạng bất cứ vị anh kiệt đương đại nào.

Nếu hành vi này của y lan truyền ra ngoài, ắt sẽ gây lên làn sóng tranh cãi rất lớn. Vì đã được gọi là anh kiệt tất nhiên sẽ có tôn nghiêm của riêng của mình.

Đạo tâm rất quan trọng, đó là thứ tạo dựng nên cường giả chân chính. Nếu ra tay hạ sát thủ với kẻ yếu hơn hoặc đã không còn sức chống trả khi không thật sự cần thiết, hoặc có mục đích đặc biệt, đạo tâm sẽ rất dễ xuất hiện vết nứt hình thành tâm ma ảnh hưởng tới cả quá trình tu hành sau này.

Nhưng ở đây Trâu Diễn có lý do riêng của mình!

Cơ duyên hôm nay quá lớn! Y không thể vuột mất được!

Giữa cơn cuồng phong nguyên khí rít gào, thân hình Trâu Diễn như sao băng lao xuống, tấn công tên tu sĩ đã mất đi sức phản kháng kia.

Nhưng vào đúng lúc y sắp đắc thủ, khoảng cách giữa song phương chỉ còn lại đúng một trượng, tròng mắt y lại đột nhiên co rụt lại.

Vì đúng lúc này, y chợt thấy hắn động!

Thân hình nam tử bạch y hơi run lên một chút, tu vi hùng hồn bùng phát ra ngoài, dường như dưới tình huống sinh tử lâm đầu, bản năng sống còn của hắn đã trỗi dậy, thúc đẩy cơ thể tự động phản ứng.

Theo hơi thở cường đại của hắn lan toả ra, không gian cũng chấn động mạnh, nhiễu loạn quỹ tích của những cơn cuồng phong nguyên khí đang vây lấy hai người.

Loại tu vi này thâm hậu đến mức khiến Trâu Diễn cảm thấy lạnh cả gáy, trong suốt cuộc đời tu đạo của mình y đã từng có cơ hội gặp qua Vương Thần – tu sĩ thượng diện Lạc giới thần bí xếp thứ năm trên Phong Vân bảng, thành viên cao cấp của Thất Sát bang. Chiến lực của kẻ này cường hãn vô bì, kỹ năng đấu pháp quá mức siêu việt, khí tức mang theo đế đạo vận chấn nhiếp thiên hạ. Tuy nhiên so sánh với tu sĩ bạch y trước mắt này dường như vẫn có chút thua kém, nếu không muốn nói là thua kém rất nhiều!

-Con mẹ nó chín loại đạo vận!

Trâu Diễn buộc miệng chửi thề khi nhận ra chín loại đạo vận hoàn mỹ đang vờn quanh thân thể của nam tử bạch y. Những đạo vận này là bị bản năng tự vệ bức ra, hoàn toàn không phải chủ ý của hắn.

Tu sĩ phổ thông thường sở hữu một loại đạo vận. Tu sĩ ngộ tính cao thì lĩnh ngộ ra hai đến ba. Mà đạt đến năm đã hiếm thấy, đủ tư cách xưng tụng kỳ tài tuyệt diễm. Nhưng đây mới chỉ là lĩnh ngộ ra, việc đưa nó tiến tới cảnh giới hoàn mỹ là cả một vấn đề nan giải!

Xưa nay ở lục giới ngoài Hoa Vô Thác ra, y chưa từng nghe thấy có ai sở hữu quá bảy loại đạo vận hoàn mỹ. Nhưng tên tu sĩ lạ mặt này vậy mà lại sở hữu tới chín loại! Đúng là con mẹ nó chứ, không còn thiên lý gì nữa rồi!

Tuy nhiên tên đã bắn ra không thể thu hồi, Trâu Diễn không còn cách nào khác ngoài nghiến răng nghiến lợi, dùng hết mười thành công lực vào quyền đầu. Vận dụng tiềm năng thể chất hoàn mỹ của mình, muốn nhất kích tất sát hắn. Theo như Trâu Diễn suy nghĩ, tu sĩ kia dù có mạnh nhưng trong trạng thái mê man như vậy cũng không thể làm được gì, nhất định sẽ chết dưới một quyền chí mạng của mình.

Chỉ thấy khoảnh khắc quyền đầu của Trâu Diễn còn cách gương mặt của tu sĩ bạch y chừng một gang tay thì thân hình của tu sĩ này cũng ngay lập tức phản ứng thật nhanh.

Eo và hông hắn hơi xoay sang trái một chút, tay trái phất vạt áo trước đùi về phía sau, hai mắt tuy vẫn nhắm nghiền nhưng thần thái lại biến đổi thành lạnh lùng sát khí.

Cùng lúc năm ngón tay phải của hắn duỗi ra thành hình chưởng thủ, cánh tay vung lên nhắm thẳng mặt Trâu Diễn đánh ra một tát!

Một tát này đi sau nhưng tới trước, tốc độ nhanh như sấm chớp, lực đạo kèm theo mạnh mẽ đến mức khiến không gian vang lên những tiếng rít gào như bị xé toạc, đánh thẳng vào má trái của Trâu Diễn.

Cảm thụ loại lực đạo khủng bố này, hai mắt Trâu Diễn như muốn lồi hết ra ngoài vì kinh sợ.

Đây chính là cảnh giới lực đạo hoàn mỹ mà y luôn khát khao mơ ước, tuy nhiên giờ phút này lại phải chứng kiến nó đang được người khác sử dụng!

Chẳng những vậy, kèm theo cái tát này còn kèm sự cường hãn về thể chất cũng vô cùng khủng bố.

Trâu Diễn thét lớn, biểu tình điên cuồng, quyền đầu vẫn không dừng lại mà kèm theo lực lượng do thiêu đốt sinh mệnh tạo thành, muốn quyết tử phen này.

Bốp!

Âm thanh chát chúa vang lên!

Bàn tay của tu sĩ áo trắng va chạm với bộ phận mà Trâu Diễn luôn tâm đắc nhất, cho rằng đó là nơi cứng cáp và bền bỉ nhất trên người mình, con ắt chủ bài mà y luôn giấu kỹ không muốn phô ra nếu không gặp phải tình huống bất đắc dĩ.

Sau âm thanh chát chúa trên, thân hình Trâu Diễn cũng rơi xuống như diều đứt dây, đầu cắm thẳng xuống mặt đất, xuyên thủng một lớp gỗ trên tế đàn, cơ thể chìm theo lỗ thủng này đến khi quá nửa người mới dừng lại, chỉ còn hai chân thò ra phía trên trông không khác nào một con gà luộc mới bị trụng nước sôi.

Không gian chìm vào tịch lặng thật lâu, ngoài tiếng cuồng phong nguyên khí thét gào ra thì chẳng còn tạp âm gì nữa. Hai chân Trâu Diễn thoáng co giật liên hồi như bệnh nhân bị động kinh rồi ngừng hẳn lại, hoàn toàn buông thỏng, hơi thở tắt hẳn, giống như đã chết.

Mà nam tử kia thì vẫn nhắm tịt hai mắt, biểu cảm gương mặt cực kỳ thống khổ, dường như đang phải chịu sự dày vò đến tột cùng nào đó.

Chỉ có bản thân của hắn mới biết hắn đang phải trải qua những điều kinh khủng gì. Đến tận tới giờ phút này, hắn mới cảm thụ được tư vị bị cắn nuốt dung hợp là thế nào. Dĩ nhiên, đây chỉ là loại “cắn nuốt, dung hợp” theo nghĩa bóng, vì người thực hiện nó chính là bổn tôn nơi xa xăm và phàm thể của hắn.

Hắn chính là đạo thể Độc Cô Minh trở về từ thời thái cổ.

Hắn cũng không biết rằng mình đã trở về sai thời điểm, tận mấy năm sau khi cuộc chiến Nguyệt Da Sâm Lâm đã kết thúc, Lưu Tích Quân đã chết, hay sự trở lại của Trần Mạn Dao.

Cho đến khi hắn bước ra khỏi vòng xoáy kia, một lần nữa cảm nhận được sợ tơ vô hình liên kết mình với hai bộ thân thể còn lại.

Nhưng vấn đề phát sinh lúc này chính là sự không đồng nhất về ký ức, dẫn đến linh hồn xuất hiện sự bài xích lẫn nhau, từ chối việc đồng nhất ký ức.

Theo cảm nhận từ song phương (mà đạo thể riêng một phe, kiếp thể và phàm thể chung một phe) việc đồng nhất này chẳng khác nào bản thân tự đưa đầu cho một kẻ xa lạ cắn nuốt, dù rằng ban đầu là từ nhất thể sinh ra.

Phải cho đến tận lúc hồi ức hai bên sau khi không ngừng va đập vào nhau, hình bóng Lưu Tích Quân dáng vẻ gầy gò, nửa bên mặt xấu xí, váy trắng cầm ô đứng trên cầu Bất Quy Lai, cùng phàm thể ngắm mưa phùn dào dạt hiện lên trước mắt đạo thể, thì đạo thể mới từ từ buông lỏng sự phòng bị, để ký ức hai bên dung hợp với nhau.

Hắn bố cục thái cổ, duy trì một tia ý thức kiên cường vượt qua hư vô hắc ám, tranh phong với những hào kiệt bậc nhất năm tháng xa xăm đó, làm tất cả mọi chuyện chẳng phải đều chỉ vì hai nữ tử thân yêu nhất của mình sao?

Giống như câu nói hắn từng dặn dò bốn phân thân kiếm, đao, khinh hành và hoả trước khi rời đi.

"Lấy hai nàng làm bất thối tâm, đời đời kiếp kiếp không thể quên. Bằng mọi giá phải cứu được hai nàng..."

Đây chính là tín niệm của hắn, hoa tiêu dẫn đường cho tất cả phân thân, để chúng không tạo phản dù đã khai mở được linh trí riêng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio