Đế Cuồng

chương 505: táng tiên động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tịch Tà động, Nhị Thập Tứ thiên tiên giới!

Mặc dù đây là một hung địa, bình thường ít ai dám bén mảng nhưng cách đây mấy ngày lại xuất hiện dị tượng khá kinh người, thu hút gần sáu trăm tu sĩ đang ở vùng lân cận tập trung lại tìm tòi nghiên cứu.

Bọn họ tụ lại thành từng nhóm, vẻ mặt dè chừng quan sát bốn phía, đứng xì xầm to nhỏ bàn bạc hồi lâu.

Trong số những người này cũng có vài hội nhóm thuộc về những thế lực cực kỳ hùng mạnh tính riêng trên Nhị Thập Tứ thiên tiên giới và cả tinh không nói chung. Đáng kể nhất phải kể đến thiên kiêu đạo tử của ma giới Nhậm Đạt. Kẻ này xếp thứ bốn mươi hai trên Phong Vân bảng, trong số sáu trăm tu sĩ đang xuất hiện thì hắn là mạnh nhất, khí thế tỏa ra hoàn toàn áp đảo bọn họ.

Có lẽ vì chênh lệch quá lớn này khiến cho hắn khá kiêu ngạo, liên tục nhìn bốn phía rồi cười lạnh, nói với đám thuộc hạ ma tộc ở xung quanh mình:

- Cũng may ta ở gần đây, dị tượng vừa phát sinh liền tới nên chiếm được tiên cơ, bằng không để thêm vài ngày nữa, khi bọn thiên kiêu tiên tộc đánh hơi được thì chẳng còn gì để vơ vét nữa...

Một tên thuộc hạ hỏi:

- Công tử xác định là bên trong chắc chắn có mỏ linh thạch hoặc linh tuyền phẩm chất rất cao vừa thành hình sao?

Ở tinh không, linh tuyền và linh thạch cũng quý giá hệt như ở cổ nhân giới, là tài nguyên tu luyện chủ chốt của mọi tu sĩ. Tu vi cảnh giới càng cao thì lại càng cần nhiều hơn. Điển hình như một tu sĩ Đế cảnh lúc đột phá từ Ứng Kiếp cảnh lên thì phải tiêu tốn đi khoảng ba linh tuyền thượng phẩm, một mỏ linh thạch trung phẩm thì mới đủ. Mà chỗ linh thạch này, lại đủ cấp cho gần năm mươi quốc gia tu chân vận hành trong năm ngàn năm, như vậy là đủ hiểu sự tổn hao khủng khiếp của nó.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân bên cạnh việc thiếu hụt khí vận, khiến cho việc tu sĩ cổ nhân giới muốn đột phá Đế cảnh trở nên cực kỳ khó khăn, nếu không muốn nói tỷ lệ thành công quá thấp, trừ những thế lực cự đầu tầm cỡ ra, hiếm có ai đáp ứng nổi.

Còn tinh không, mặc dù rộng lớn vô tận, tài nguyên vô số, nhưng sinh linh cũng tỷ lệ thuận với độ lớn của nó, nhiều đến ức ức ức vạn.

Các tộc đàn, thế lực, cùng tranh đoạt phân chia nhau những tài nguyên này. Tộc đàn thế lực càng mạnh thì càng dành được nhiều lợi ích hơn, để mặc đám tu sĩ cấp thấp phải tự mình chắt chiu chút tài nguyên một nếu muốn đột phá cánh cổng Đế cảnh. Vậy nên mỗi khi ở những tuyệt địa phát sinh dị tượng thì tất cả tu sĩ ở vùng lân cận đều sẽ bằng mọi giá tập trung về hòng tìm kiếm cơ duyên cho mình, nhất là đám tán tu, bọn họ thèm khát tài nguyên và cơ duyên đến mức điên cuồng, sẵn sàng bất chấp mọi thứ.

Đừng nhìn bọn họ đang sợ hãi mỗi khi ánh mắt của Nhậm Đạt lướt tới mà nhầm. Chỉ cần tới lúc thích hợp, đám tán tu này chắc chắn sẽ không ngần ngại giở ra tất cả thủ đoạn để liều mạng với hắn.

Nhậm Đạt mặc dù cực kỳ kiêu ngạo nhưng vẫn hiểu được chuyện này, cười nhạt trả lời với tên thuộc hạ kia:

- Đích xác là vậy! Linh khí tỏa ra rất nồng đậm, thậm chí nếu áp súc thêm một chút nữa còn có một phần mười hy vọng trở thành nguyên khí trong truyền thuyết. Đây ngoài cực phẩm linh tuyền hoặc mỏ quặng linh thạch ra thì còn thứ gì tạo thành được nữa cơ chứ? Với phẩm cấp cao như vậy, chỉ một dòng linh tuyền thôi đã dư sức cung cấp linh khí cho mười Đế giả đột phá cảnh giới. Đến Chủ cảnh cũng sẽ thèm khát nó, hiện thân tranh đoạt! Đám tu sĩ tán tu xung quanh không hẳn chỉ có bàn bạc làm sao vượt qua nguy hiểm bên trong đâu, bọn chúng đang tính kế hợp lực vây giết chúng ta! Nhưng đám tôm tép này cũng không quá đáng ngại, ta lo được...

Ai nấy nghe xong biểu tình sửng sốt đến cực độ, không hề nghĩ tới cơ duyên ở trước mặt lại lớn như vậy.

Một người lại hỏi:

- Tiên tộc dường như khá rụt rè dù đây là sân nhà của họ, hình như việc này có chút không đúng.

Nhậm Đạt cười cười:

- Do các ngươi không biết thôi. Táng Tiên động cấm tiên tộc xuất hiện. Nếu sở hữu huyết mạch tiên tộc mà dám cả gan đặt chân vào dù chỉ nửa bước thôi cũng sẽ hóa thành vũng máu mà chết. Vậy nên đám tiên tộc Nhị Thập Tứ thiên sở dĩ chần chừ như vậy là vì muốn tìm kiếm minh hữu từ những tộc đàn khác, nhờ họ vào trong tìm kiếm cơ duyên.

Lời y phân tích quả không sai chút nào.

Ít lát sau đã có một đạo tử tiên tộc đi lại chỗ họ, vẻ mặt hết sức hòa hoãn, còn nở nụ cười thân thiện ôm quyền chào Nhậm Đạt, bày tỏ nguyện vọng muốn hợp tác. Đại khái bọn họ đề nghị hắn dẫn theo cường giả ma tộc đi vào bên trong, còn mình thì đứng canh phòng ở bên ngoài. Giả dụ mọi chuyện thuận lợi suôn sẻ thì thôi, còn nếu có kẻ nào dám độc chiếm cơ duyên thì bọn họ sẽ chặn đường lại đuổi giết hắn, chờ đợi Nhậm Đạt từ bên trong ra phối hợp đoạt bảo. Lợi tức của phi vụ hợp tác này là Nhậm Đạt sáu phần, phía đạo tử tiên tộc bốn phần. Đây cũng khá hợp lý khi mà tên đạo tử kia ngay cả tên trong Phong Vân bảng cũng không có, đứng trước Nhậm Đạt quá đỗi hùng mạnh, y không còn cách nào khác phải nhường bộ phần hơn.

Tuy nhiên Nhậm Đạt lại lắc đầu nguây nguẩy từ chối:

- Tiên tộc các ngươi chỉ đứng canh cửa mà lại đòi tới bốn phần? Theo ta thấy chỉ đáng hai phần thôi. Mà hai phần cũng quá nhiều rồi, ta đây chỉ chấp nhận một phần rưỡi! Không đồng ý thì mau cút...

- Ngươi, khinh người quá đáng!

Vị đạo tử kia giận tím mặt. Nhưng Nhậm Đạt không hề dừng lại, tiếp tục cười khiêu khích:

- Quá đáng thì sao? Ai bảo tiên tộc ngươi chọc vào vị tiền bối sáng tạo ra tuyệt địa này? Nghe đâu năm đây chính là nơi vị tuyệt thế vu sư thời tiền thái cổ của vu tộc dùng làm động phủ cá nhân. Bên trong ẩn chứa vô số phù chú và cổ trùng, không cẩn thận trúng phải sẽ toi đời ngay. Mà tiên tộc các ngươi chính là bị đám phù chú và cổ trùng này chú ý nhiều nhất, một khi khí tức của các ngươi hiển lộ sẽ khiến tất cả bọn chúng trở nên điên cuồng, quyết diệt sát các ngươi bằng được. Nói tóm lại, nếu các ngươi không đồng ý với cách chia phần của ta thì cứ tự mình thâm nhập vào... Nếu có tiên tộc nào còn sống quá ba nhịp thở sau khi tiến vào thì ta đây sẽ làm không công cho hắn, chấp nhận nhường lại mọi lợi ích...

Hắn mới nói hết câu, đột nhiên nhận ra vẻ mặt vị đạo tử kia có chút hốt hoảng, ánh nhìn cũng còn tập trung về phía hắn mà dời sang nơi cửa vào Táng Tiên động.

Tất cả sáu trăm tu sĩ ở cũng đồng loạt chú mục về hướng đó, vẻ mặt biểu tình sự kinh sợ không nói thành lời.

Chỉ thấy từ bên trong chậm rãi xuất hiện một bóng người lửng thửng đi ra.

Rất nhanh, người này đã hiển lộ trước mắt mọi người.

Đây là một nam tử mặc bạch y, áo quần cực kỳ chỉnh chu ngay ngắn. Mái tóc đen nhánh của y được búi lên cao nằm gọn gàng trong một chiếc mũ quan màu bạc, hông đeo thắt lưng nạm ngọc màu tím. Hai tay y chắp sau lưng, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn về phía trước.

Mà điểm nổi bật nhất ở nam tử này chính là dung mạo quá mức tuyệt mỹ của y, có thể nói siêu phàm thoát tục, hoàn mỹ vô khuyết, đẹp còn hơn cả những nữ nhân được xưng tụng là mỹ mạo vô song ở cả tinh không này.

Y không cần tỏ ra nguy hiểm hay kiêu ngạo gì cả, chỉ đơn giản chắp tay sau lưng rảo bước, liền có thể dùng gương mặt tuyệt mỹ này khiến cho tất cả sáu trăm tu sĩ đang vây xung quanh y cảm thấy rung động, từ tận đáy lòng nảy sinh cảm giác không thể sánh bằng.

Đó là còn chưa kể tới hơi thở cực kỳ thanh thuần của y, ngay khi cảm nhận được thì tất cả tiên tộc đều trở nên sợ hãi.

- Vô Cấu tiên! Nam tử này là Vô Cấu tiên!

Đây chính là loại thể chất đệ nhất của tiên tộc, cả mấy vạn năm mới xuất hiện một người. Năm xưa Phùng Hằng Tiên Hoàng chính là dựa vào loại thể chất này mà quật khởi thành công, lật đổ cả sự thống trị của cả một dòng tộc Tiên Hoàng tiền nhiệm, kể từ đó danh chấn cổ kim, lưu danh vào sử sách.

Còn rất rất nhiều bậc hào kiệt từng sản sinh trong lịch sử tiên giới cũng sở hữu thể chất trên, khiến cho mỗi lần nó xuất hiện đều sẽ bảo chứng cho sự quật khởi của một mầm mống hào kiệt trong tương lai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio