Đế Cuồng

chương 518: đại chiến (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nơi đầu thương thuyền, lúc này đây Ý Lan đang đứng cùng một lão già áo quần rách rưới, xung quanh bọn họ là mấy trăm tu sĩ thuộc về đội ngũ bảo vệ thương thuyền.

Ý Lan nhìn Độc Cô Minh đang cưỡi trên hắc mã lao thẳng lên giữa bầu trời, chuẩn bị trảm sát Trang tiểu thư, phía sau lưng là cả ngàn tu sĩ đang đuổi theo nhưng không thể địch lại tốc độ quỷ khốc thần sầu của hắc mã.

Nàng ta cất giọng:

- Liễu đường chủ, chúng ta ra tay chưa? Độc Cô Minh tuy nhìn thì khí thế dâng cao nhưng dưới sự truy sát của mười mấy Ứng Kiếp cảnh, e rằng rất nhanh sẽ không chống đỡ nổi nữa!

Lão ăn mày vuốt chòm râu đầy bụi bặm của mình, hai mắt lấp lánh tinh quang đáp:

- Không vội, không vội! Phải ra tay đúng lúc, ứng cứu đúng lúc thì hắn mới cảm kích Thất Sát bang chúng ta, từ đó quy phục hoàn toàn. Cũng giống như năm xưa khi Vương Thần mới đến Lạc giới còn chưa quen với môi trường nơi đây liền rơi vào vòng vây của mấy chục đạo tử ngũ đạo tự phong. Chúng ta khi ấy mặc dù dư sức cứu y sớm hơn nhưng vẫn chờ đến lúc y đã không còn gắng gượng được nữa, đứng trên bờ vực thẳm thì mới ứng cứu. Từ đó Vương Thần vì ơn nghĩa này mà thề chết trung thành với Thất Sát bang, thậm chí còn không từ chối yêu cầu nhận mình làm đệ tử của Sơn Đường Kiếp Chủ.

- Nghe ngữ khí của ngài từ nãy đến giờ, dường như có vẻ không thích nhị hoàng tử lắm thì phải! Ngài sợ nhị hoàng tử nếu gia nhập Thất Sát bang thì sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Vương Thần sao?

Lão ăn mày nghe Ý Lan hỏi vậy thì lắc đầu mỉm cười, tuy nhiên không đáp lại mà giữ im lặng.

Ý Lan thấy cử chỉ ông ta như vậy liền hiểu đích thực ông ta có tâm tư kia.

Vương Thần hiện nay là hồng nhân trong Thất Sát bang, địa vị cao tuyệt, coi y như một thiếu chủ không chính thức cũng không sai.

Mọi người đều đồn rằng Sơn Đường Kiếp Chủ thu nạp y làm đệ tử chính vì để chuẩn bị cho sự chuyển giao quyền lực cho y, để y thống lĩnh Thất Sát bang tiếp tục đại nghiệp thức tỉnh nhân tộc Lạc giới. Tuy nhiên điều này vẫn chưa từng xảy ra dù cấm kỵ đã phát sinh trên diện rộng trong tinh không.

Sơn Đường Kiếp Chủ vẫn chỉ gọi Vương Thần là đệ tử, mà không phong cho y bất kỳ chức vị gì kể cả là đường chủ. Đối đãi chỉ tốt hơn đám Ngụy Linh Hy, Trâu Diễn ở chỗ là tự mình chỉ dạy y tu luyện mà thôi.

Ý Lan nói:

- Mong đường chủ suy xét. Bọn họ hoàn toàn khác nhau, từ vị thế đến mức độ quan trọng với Thất Sát bang ta. Một người tuy được Tuyết Thương cổ nhân giới trọng vọng, tôn lên làm minh chủ đương đại nhưng dù sao cũng không thuộc về huyết mạch hoàng thất Lạc giới. Ngài cũng thấy được con dân Lạc giới chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi mà tôn sùng Lạc Thần và Lạc Hậu kia như thế nào rồi đấy, mức độ sùng bái e rằng so với Bạch Hoàng cổ nhân tộc còn nằm trên một bậc. Chúng ta bao nhiêu lâu nay muốn làm lung lay gốc rễ của họ nhưng vẫn không nổi. Muốn cải biến thế giới này, để họ bỏ đi sự tin tưởng quá mức với tiên tộc thì chỉ còn cách tác động từ chính hoàng thất Lạc giới. Thái tử Hạo không được rồi, vì y quá thân cận với Tiên Hoàng, thậm chí còn được Tiên Hoàng nhận làm nghĩa tử. Nhị hoàng tử vừa hay xuất hiện. Hắn ta là nhân tuyển tốt hơn Vương Thần nhiều!

Thấy lão ăn mày vẫn giữ im lặng, Ý Lan chỉ đành thở dài.

Sự xuất chúng của Vương Thần kéo theo rất nhiều phe cánh trong Thất Sát bang quy phục y. Liễu trưởng lão này là một ví dụ điển hình. Bọn họ được thông tri từ trước rằng quân đội triều đình sẽ nhân đêm nay tập kích hòng bức ra nhị hoàng tử đang từ biển trở về đất liền. Ý Lan tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước là nhị hoàng tử sẽ ở trên thương thuyền nhưng vẫn không ngờ rằng người đó lại chính là Độc Cô Minh, tên tu sĩ tóc bạc có vẻ ngoài khá văn nhân lãng tử kia.

Tuy nhiên, người chỉ huy người Thất Sát bang trên thương thuyền lần này - Liễu trưởng lão lại không hề ra lệnh cho thủ hạ tiếp cứu mà lại trì hoãn đến tận bây giờ. Ánh mắt còn chứa đựng sự giễu cợt như đang chờ đợi nhị hoàng tử rơi vào chỗ chết, điều này khiến Ý Lan nóng ruột không thôi. Nàng đã thầm truyền tin tước đến chỗ người Thất Sát bang đang ẩn náu ở ba thương thuyền khác, chỉ mong họ sẽ tới kịp lúc trước khi quá muộn.

Liễu trưởng lão nhìn về chiến trường nơi xa, lạnh nhạt nói:

- Ta là đường chủ, dĩ nhiên tự biết cân nhắc. Ngươi cứ làm tốt bổn phận của mình đi!

Ý Lan nghe vậy liền cắn môi, mặc dù bất bình nhưng không cách nào phản kháng được.

Tuy nhiên nàng ta lại không biết rằng lúc bản thân đang quay mặt đi hướng khác thì trong đáy mắt Liễu trưởng lão đang nhìn về phía Độc Cô Minh lại lóe lên một tia dị sắc.

Trên bầu trời, giữa màn đêm lạnh lẽo, Độc Cô Minh cưỡi hắc mã đạp lên trăng sáng mà đi, chớp mắt đã đến được chỗ của Trang tiểu thư mặc lam y kia.

Đúng lúc khoảng cách giữa song phương chỉ còn lại tầm trăm mươi trượng thì ở phía sau lưng hắn bùng lên mười đạo khí tức Ứng Kiếp cảnh cực kỳ hùng mạnh. Trung kỳ có, hậu kỳ cũng có, tất cả đều bày ra gương mặt âm trầm cùng sát khí nặng nề đến cực điểm. Hiển nhiên là muốn bất chấp tất cả tôn nghiêm và mặt mũi, đồng loạt ra tay hạ sát hắn.

Nếu bọn họ cùng tấn công, cho dù Độc Cô Minh có thể một ngàn cái mạng cũng không đủ chết.

Tuy nhiên hắn lại không có vẻ gì sợ sệt mà lại cười gằn, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, cười ha hả nói:

- Chờ đợi các ngươi đã lâu! Nếu đã đến rồi thì cùng nhau độ kiếp đi!

Nghe hắn nói vậy tất cả đều biến sắc, hiểu ra được hành động lao lên trời tấn công nữ tử áo lam của hắn là có kế hoạch từ trước. Hắn muốn dụ mọi người cùng lên trời độ kiếp, nhưng là kiếp gì kia chứ?

- Yêu mã kia?

Một lão già Ứng Kiếp hậu kỳ biến sắc khi thấy Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân Độc Cô Minh đột nhiên bùng phát ra tu vi nửa bước Ứng Kiếp cực kỳ hùng mạnh.

Là con ngựa đen sở hữu dáng vẻ lãnh khốc này độ kiếp!

Đây là kiếp của cổ thú! Một cổ thú đã đạt đến thể chất hoàn mỹ vào thời thái cổ, điều mà không phải yêu tộc nào cũng làm được.

Sở dĩ Đạp Nguyệt Ô Truy đạt được kỳ ngộ như vậy cũng phải nhắc đến công lao của Tạo Hóa Thiên Tôn Dược Thiên Sầu đã dùng nó thử thuốc suốt mấy năm trời, cho nó ăn không uống không cả kho tàng thiên tài địa bảo của gã, nhờ đó huyết mạch biến dị phản tổ.

Vậy nên thực lực nó mới tăng mạnh. Thêm vào việc từng cùng Độc Cô Minh thân kinh bách chiến, sát cánh bên cạnh không ít hào kiệt thái cổ, thấm nhuần phong thái và khí thế của họ, nói không quá nếu cho rằng chiến lực chân chính của Đạp Nguyệt Ô Truy không hề thua kém bất kỳ một đạo tử yêu tộc nào tại thời điểm hiện tại, mà thậm chí còn vượt trội hơn rất nhiều ở kinh nghiệm.

Kiếp mà nó sắp sửa phải đối đầu cũng khủng bố vô cùng, khi khiến cho bầu trời phát ra từng tiếng nổ ầm ầm như đang giận dữ. Từng đám mây lục sắc khổng lồ kéo đến, không gian cũng phát ra vô số âm thanh rít gào như oan hồn dã quỷ đòi mạng, phía xa xuất hiện mười mấy lốc xoáy cuồng phong cuốn tới nơi này. Khoảnh khắc lướt qua sinh mệnh sống nào liền ngay tức khắc nghiền nát nó. Những lốc xoáy biến chu vi xung quanh mấy ngàn trượng như trở thành một cối xay thịt cỡ đại. Phối hợp cùng chúng chính là lôi kiếp ngũ sắc điên cuồng giáng xuống, giữa màn đêm vô tận liên tục phát ra những tia sáng chói lòa tràn ngập khí tức hủy diệt, tạo thành một địa ngục trần gian ngay giữa Dư Hải mênh mông.

- Phong kiếp, lôi kiếp!

Đám tu sĩ Ứng Kiếp liền hiểu đại sự không ổn.

Ngoài lôi kiếp là kiếp mặc định của chúng sinh ra thì kiếp thứ hai đại diện cho đạo mà Đạp Nguyệt Ô Truy theo đuổi, cũng tức là phong đạo.

Phong kiếp này nếu tu sĩ chỉ độ kiếp một mình thì không đáng sợ lắm, nhưng nếu xung quanh là thân nhân bằng hữu thì lại nguy to, vì nó gom tất cả gió lốc cương phong từ bốn phương tám hướng tụ lại một chỗ, khiến những kẻ đang ở lân cận không cách nào tránh được, bị vây kín trong một khoảng không gian nhỏ hẹp, bắt buộc phải cùng độ kiếp.

- Giết hắn đi! Dù sao chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết, cùng lắm thì tự bạo!

Mấy lão già Ứng Kiếp gầm lên, mà mấy ngàn tu sĩ đang bị cương phong lốc xoáy quét ngang qua làm tan vỡ đội hình cũng biểu tình điên cuồng như vậy, vẫn tiếp tục truy sát Độc Cô Minh không ngừng, bất chấp địa ngục trần gian đang bao phủ lấy bản thân.

Đây chính là sự khác biệt của một đội quân triều đình và một thế lực đơn lẻ bên ngoài.

Mỗi quân nhân từ lúc khoác lên bộ khôi giáp của quân đội thì đã định sẵn một đời kiên trung, phải dùng máu tươi và xương cốt để giúp cho nền móng giang sơn trở nền vững chắc.

Để hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ chấp nhận chết đi!

Thậm chí đôi lúc dù biết rằng bản thân chỉ là những con chốt thí, hay một quân cờ trong tay người cầm quyền nhưng vẫn lao lên không chút đắn đo, cam nguyện ngã xuống, phụng hiến tất cả mọi thứ mình có, bao gồm cả tính mạng để đổi lấy thịnh suy của cả dân tộc.

Mặc dù đang ở tình thế đối địch với nhau, nhưng từ tận đáy lòng Độc Cô Minh không khỏi cảm thấy khâm phục họ. Một quốc gia, một triều đại cần những con người kiên trung như vậy thì mới tồn tại bền lâu được.

- Bạo!

Khoảnh khắc lôi kiếp đổ ầm xuống, không ít tu sĩ lựa chọn tự bạo ngay lập tức hòng mượn uy lực của vụ nổ tổn thương đến Độc Cô Minh, cản bước hắn lao đến chỗ Trang tiểu thư kia.

Từ xa nhìn lại, vụ nổ tự bạo của họ ngay tại trung tâm của cuồng phong gió lốc chẳng khác nào những đóa huyết hoa rực rỡ, tô điểm phía sau con đường mà Độc Cô Minh và Đạp Nguyệt Ô Truy vừa lướt ngang qua.

Nhân sinh như một giấc mộng. Nếu một ngày ta hài lòng với cuộc sống hiện tại, rồi bỗng dưng xuyên không đến thế giới khác. Cảm giác lúc đó sẽ thế nào? Đau buồn, bi quan, tức giận hay chán nản gì thì cũng phải đứng lên. Bởi ngày mai, mặt trời vẫn mọc, vạn vật thời gian vẫn cứ trôi đi, ta vẫn phải sống tiếp.

Vì thế nên

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio