Đệ Cửu Môn

chương 3: 3: bi ai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơ thể hoàn toàn cháy đen, xương cốt toàn thân nứt gãy, cơ thể toàn thân hoàn toàn không thể cử động, hắn cố gắng vận dụng linh dịch trong cơ thể để chửa trị, nhưng tốn thương quá nặng, chữa trị không thể trong sớm chiều.

Âu Lang sẽ không để cho hắn có thể bình phục.

Hy vọng vừa mới le lói lại như vụt tắt.

Hắn nghiến răng nhìn về phía Âu Lang ánh mắt chứa đầy hận thù.

Âu Lang lúc này cười lạnh nói:

"Kết thúc rồi đại ca.

"

Hắn vận lên hỏa diễm trong lòng bàn tay, tạo thành hỏa cầu, phóng về phía Lạc Giai.

Nhìn thấy hỏa cầu đang xông tới, cơ thể Lạc Giai lại không thể cử động, hắn nhắm mắt lại nhận mệnh, miệng lẩm bẩm: “kết thúc rồi sao?”.

Chợt trước mắt Lạc Giai xuất hiện bóng đen, ôm trầm lấy hắn, phóng nhanh qua bên, hắn nghe thấy hỏa diễm bùng nổ, có tiếng người hậm hừ vì đau đớn, có mùi thịt khét bốc lên bên người.

Ầm...rầm rầm..

hự!

Hắn mở mắt ra, chợt thấy bên người, đàn ông trung niên miệng đang chảy máu, đạo bào nhiễm đầy máu tươi đang dùng tay trái của mình ôm lấy hắn, nhìn về phía bên tay phải người đàn ông, hình ảnh làm Lạc Giai muốn chết lặng, toàn bộ cánh tay phải đã bị hỏa cầu đốt trụi nhìn không ra hình thù.

Sư tôn của hắn vì cứu lấy hắn mà bên cẳng tay phải bị thiêu đốt ghê rợn.

Hắn la lên thất thanh: “ Sư tôn, đừng lo cho con, người chạy đi, cánh tay của người...”

Sư tôn của hắn mặc kệ lời hắn nói, vẫn ôm khư khư lấy hắn, chạy ra phía sau tông môn.

Vì hắn biết ở đó còn chứa đường sinh cơ.

Âu Lang hắn vội đuổi theo la lớn: “chạy được sao”.

Sau lưng hắn bốc lên đám lửa lớn, như đôi cánh bằng lửa, bùng tốc độ lên đỉnh cao.

Cảm thấy áp lực đè nặng phía sau lưng, sư tôn của Lạc Giai trong mắt hiện lên tia quyết tâm, trên đầu hắn chợt bốc lên đám khói lớn, ngũ giác đều có máu tươi tràn ra, Lạc Giai nhìn thấy la lớn: “ Sư tôn, không thể”.

Hắn biết đây là sư tôn đang thiêu đốt tự thân tinh huyết.

Lục thức, nội lực của ông ta như bộc phát trong chớp mắt, sư tôn Lạc Giai thân hình như hạc nhanh chóng bay nhanh về phía địa đạo phía sau tông môn.

Đây chính là nơi mà các đời chưởng môn ở đây bế quan, cũng là nơi duy nhất chứa sinh lộ giúp tông môn tẩu thoát trong lúc nguy nan.

Chỉ bi ai không ngờ kẻ ra tay lại chính là người trong tông môn.

Chỉ cách trượng nửa thôi, ông ta có thể kích hoạt lên địa đạo.

Âu Lang cảm thấy khả năng đối phương sẽ tẩu thoát, hắn vận bàn tay vào nhau, sau đó tách ra, trong lòng bàn tay đẩy ra lưỡi kiếm bằng kim loại, không khí liền có ánh lửa ma sát, lưỡi kiếm nhanh chóng bùng nổ lên tốc độ khủng khiếp, phóng nhanh về phía Lạc Giai, mục tiêu của Âu Lang chính là Lạc Giai.

Oanh..

l..o..n..g!

Lạc Giai mới chính là mối đe dọa mà hắn quan tâm.

Chính vào lúc mũi kiếm sắp chạm vào người của Lạc Giai, chợt một thân ảnh ngay lập tức liền lách nhanh qua trái hứng trọn hết mũi kiếm cho hắn.

Chính là sư tôn hắn.

Mũi kiếm đâm xuyên qua ngực trái của sư tôn hắn.

Mắt Lạc Giai, liền trợn to, hằn lên từng tia máu, nước mắt tuôn ra, hét lớn: “sư tôn, không ...”.

Sư tôn hắn mặc dù bị kiếm đâm xuyên tim, trên miệng liên tục có máu chảy ra, nhưng chỉ rên lên cái, hành động không có dấu hiệu đình chỉ, lấy đầu vai đập mạnh lên chốt mở địa đạo, địa đạo nhanh chóng mở thông ra, hắn ôm lấy Lạc Giai nhanh chóng bay vào bên trong, ngay lập lức đóng lại địa đạo, để lại Âu Lang đang chạy đến với tiếng gầm thét.

Sư tôn hắn lúc này chợt ho liên tục ra máu, miệng chảy máu liên tục, khuôn mặt vô cùng tái nhợt, đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt, vội vàng mở miệng:

"Lạc Nhi, con mau chạy đi, phía trước có thác nước.

Chỉ cần thoát ra theo thác nước, thác nước thông ra cửa sông, con sẽ thoát được thôi, giữ lại núi xanh, sau này sẽ có cơ hội báo thù, đi đi, đừng lo cho ta, ta sẽ ở lại đồng quy vu tận với súc sinh kia, hãy nhớ khi có đủ thực lực mới nghĩ đến việc báo thù."

Lạc Giai vội nói:

"không sư tôn, có chết thì sư trò mình cùng nhau chết."

Vừa nói xong câu này hắn đã ăn cái tát mạnh từ chính sư tôn của hắn:

"Nhu nhược, ta đã chắc chắn phải chết, con phải sống để nhớ việc báo thù, đi ngay lập tức, nếu con không đi, ta sẽ tự tận trước mặt con.

"

Lúc này Lạc Giai hắn đã khóc không thành tiếng.

Như hiểu ra bản thân phải làm gì.

Hắn nén nước mắt, đứng trước mặt sư tôn hắn:

"Sư tôn, đồ nhi bất hiếu, xin sư tôn nhận của đồ nhi lạy.

"

Nói rồi hắn liền quỳ xuống dập đầu cái miệng nói:

" lạy này con cảm ơn sư tôn vì công dưỡng dục."

Sau đó hắn ngay lập tức dập đầu lạy cái thứ , trên trán hắn đã có vết máu do đá xanh để lại:

"Lạy này con cảm ơn sư tôn công thụ nghiệp, truyền dạy."

Hắn dập đầu cái thứ , trán của hắn dường như đã vỡ ra, máu tươi dàn giụa:

"Lạy này con xin lỗi sư tôn vì tội bất hiếu, không thể chăm lo cho người."

Sau đó hắn đứng dậy quay đi nói:

"Đồ nhi đi đây, sẽ có ngày đồ nhi cầm đầu của súc sinh Âu Lang tới cho sư tôn."

Nói rồi hắn phóng nhanh về lối thoát của địa đạo, không dám quay đầu, hàng nước mắt tuôn đổ không ngưng, ai nói nam nhi không rơi lệ, chỉ là chưa đủ bi thương.

Hắn nghe thấy tiếng thác nước, đứng sững người trước thác nước lúc, sau đó liền trầm mình xuống, nhanh chóng bơi đi theo dòng nước cuốn.

Sư tôn hắn lúc này cảm nhận được hắn rời đi, khóe miệng khẽ hiện ra một nụ cười, âm thầm nói:

"Ta luôn xem con như con ruột của mình."

Trước địa đạo lúc này chợt bùng phát tiếng nổ lớn, Âu Lang xuất hiện ở phía trong huyệt đạo, nhìn thấy sư tôn hắn đang đứng chắn ở trong huyệt đạo, mà không thấy Lạc Giai liền mở miệng:

"Lão già, Lạc Giai đâu ?"

Sư tôn Lạc Giai giờ chỉ nửa hơi tàn, hắn chỉ kéo hơi tàn để đợi đến lúc này, chợt cười lạnh nói:

"Súc sinh, hối hận nhất cuộc đời ta lại chính là dưỡng ra con súc sinh như ngươi."

Nói rồi khuôn mặt hắn chợt căng phồng, cơ thể trương lên ngay lập tức, cơ thể căng đỏ, sau đó không gian chợt vang lên tiếng nổ lớn.

Hắn tự bạo chân nguyên.

Hắn biết cho dù tự bạo cũng không thể giết được súc sinh trước mắt này, nhưng chỉ cần nổ tung địa đạo, Lạc Giai sẽ càng dễ chạy thoát.

Oanh..oanh!

Âu Lang hắn lúc này chỉ có thể căm phẫn, chợt xung quanh người hắn xuất hiện vòng lá chắn bằng đất bao lấy toàn thân.

Giống như phủ lên tầng áo giáp bằng đá dày.

Lúc này đá vụn, đất cát chợt rơi xuống, che lấp hết toàn bộ địa đạo.

Ầm...rầm..rầm!

Một lúc sau cánh tay chợt trồi lên mặt đất, sau đó thân ảnh nhanh chóng đứng dậy phía trên lớp địa đạo đổ nát.

Khuôn mặt Âu Lang hiện lên vẻ hung thần ác sát, miệng mở ra nói:

"Lão già này, đến lúc chết cũng muốn làm khó ta."

Hắn nhanh chóng lần theo về hướng thác nước.

Bàn tay rơi về phía trên thác nước, chỉ cần Lạc Giai còn ở trong mặt nước, chắc chắn chạy không thoát cảm nhận của hắn.

Nửa canh giờ sau, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ vặn vẹo, nhăn nhó, tìm không thấy, có máu nhưng máu chảy từ đầu nguồn, tất cả các nhánh đều có máu đổ về.

Trong nước không hề có dị động của con người.

Hắn la lớn, tiếng nói ngập tràn vẻ vặn vẹo ác liệt:

"Khốn khiếp, để hắn chạy thoát."

Ở trên bình nguyên, thân ảnh đang trốn trong hang động sâu kín, trên người thân ảnh, có những vết cháy đang nhẹ nhàng tróc ra, lộ ra nước da màu đồng cổ.

Hắn khuôn mặt trắng bệch, môi mím lại, hàm răng cắn chặt vào nhau.

Miệng thì thầm:

"Âu Lang, ta thề một ngày nào đó sẽ cho ngươi cái chết thê thảm nhất."

Những ngày sau đó hắn tìm cách quay lại để mai táng cho người trong tông môn, nhưng trực giác mách bảo không thể quay lại.

tháng sau qua thông tin có được, đã biết rằng tông môn đã bị thiêu hủy thành một hoang địa.

Sau đó hắn che dấu thân phận, ẩn mình, liều mình tìm chết gia nhập tổ chức đánh thuê để nhanh chóng tiêu hóa hoàn toàn linh dược Đệ nhất môn.

Sau đó nhờ vào tình bảo tổ chức của hắn tìm ra tung tích của Âu Lang, nhưng lần gặp sau đó hắn tiếp tục thảm bại, hắn chỉ có thân đồng bì, còn Âu Lang hắn lại có thể điều khiển cả ngũ hành, thậm chí điều khiển ngũ hành môi trường xung quanh.

Có kinh nghiệm lần trước nên hắn đã sắp xếp đường lui cho bản thân và trốn thoát.

Lúc này hắn nghi ngờ Âu Lang không phải là Đệ nhất môn.

Nhưng sau khi hắn bước vào Đệ nhị môn, sức mạnh hắn nhận được không phải là ngũ hành, không hề giống sức mạnh của Âu Lang.

Nhưng bước vào Đệ nhị môn, lần chạm mặt sau chiến lực hắn đã vượt lên trên Âu Lang, nhưng lại không nhỉnh hơn bao nhiêu.

Sau đó hắn lại để Âu Lang tránh thoát.

Âu Lang để lại cho hắn bí mật là Âu Lang, hắn mới chỉ là Tầng thứ nhất.

Âu Lang hắn không phải Cửu môn giả.

Không thể nào, đệ nhị môn của hắn lại chỉ nhỉnh hơn Tầng thứ nhất của Âu Lang có chút.

Hắn tiếp tục tìm kiếm Âu Lang, nhưng hắn ta lại như mất tích khỏi trái đất lần nữa.

Cho đến năm đại dịch bùng phát, tổ chức của hắn tình báo ra được, kẻ đứng sau châm ngòi ra đại dịch lại chính là Âu Lang.

Sau đó Âu Lang lại xuất hiện trước mắt hắn, lúc này Âu Lang nói hắn đã là Tầng thứ , lúc đó, Lạc Giai hắn đã là Đệ nhị môn đỉnh phong.

Nhưng Lạc Giai hắn lại thảm bại, Tầng thứ của Âu Lang có năng lực không khác gì Đệ nhị môn của hắn, nhưng cường độ mạnh hơn rất nhiều.

Trong lần này có người ra tay giúp đỡ, cứu hắn thoát chết.

Lần này hắn thật sự nhận ra, Cửu môn của hắn là thật kém hơn truyền thừa của Âu Lang cả về chất và lượng.

Sau lần đó hắn đã nghĩ chỉ cần hắn bước vào Đệ tam môn, chỉ cần Âu Lang vẫn là Tầng thứ , hắn vẫn sẽ giết chết được Âu Lang.

Hắn lúc này đã thực sự điên cuồng.

Bước vào Đệ tam môn cần loại huyết dịch thánh thú làm linh dẫn, hắn không có, vẫn điên cuồng trùng kích.

Kết quả, hắn thất bại, bị mất khống chế.

Trong lúc hắn còn giữ được chút lý trí cuối cùng, đã gieo mình xuống nam cực để đóng băng bản thân..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio