Trận hỏa hoạn kỳ bí tại Vĩnh Yên cung, lời ra tiếng vào về cái chết của Thái hậu, tại kim điện đề xuất đi Tây Linh sơn, bí mật nơi hậu cung bị phát giác, liên tiếp quá nhiều sự kiện xảy đến đã vô tình để lộ không ít tin tức ra ngoài, khiến người ta không thể coi nhẹ, dù vậy vẫn không tài nào rút ra được kết luận thỏa đáng, chẳng khác gì trân châu rải trong mê cung, tựa hồ còn thiếu mất một viên tối trọng yếu.
Cho nên Mạnh Thích Thanh một mình suy tính thật lâu, sau mới cho đòi hai người được chúng mưu sĩ công nhận là có tư duy sắc sảo đến cùng thương nghị.
Đối với tình hình chung, Mạnh Thích Thanh đại khái am tường, nhưng manh mối càng hỗn loạn càng thêm nhiễu mạch suy luận, bởi vậy ba người mải miết bàn thảo, đến tận khi trời hửng sáng vẫn chưa thôi.
Trịnh Giai, một trong hai vị mưu sĩ, mỏi mệt nói: “Bất luận thế nào, việc cử hành pháp sự tại Tây Linh sơn nhất định có trá, Quốc sư vạn lần không thể theo hộ tống. Chúng ta trước lấy tịnh chế động, theo dõi động tĩnh của đối phương mới là sách lược vẹn toàn.”
Một mưu sĩ khác, Dương Thần, lại lắc đầu. “Vạn nhất mục đích của bọn chúng chính là cố ý bày bố nghi trận, không muốn Quốc sư đi Tây Linh sơn thì sao?”
“Tây Linh sơn ba mặt là vách núi dựng đứng, lên xuống chỉ có một độc đạo, cho dù tiểu Hoàng đế trăm phương ngàn kế lừa được Quốc sư không đi, hắn chạy lên núi thì làm nên trò trống gì?”
“Lần này đối phương lai giả bất thiện, không thể theo lẽ thường mà phán đoán được; nháo ra việc lớn như vậy, mưu đồ nhất định không đơn giản.” Dương Thần đứng dậy, thong thả đi vài bước trong phòng, lại nói: “Quốc sư, gần đây phải chăng ngài liên tục nhận được mật báo, nói có một số thần tử trong thời gian này thường xuyên lén lút qua lại, có âm mưu cấu kết với nhau?”
Mạnh Thích Thanh vuốt chòm râu hoa râm, gật đầu.
“Những mật báo này… Quốc sư chứng thực có đáng tin hay không?”
“Nguồn tin đều là từ tâm phúc lão phu cố ý sắp đặt trong triều, bọn họ ngoài mặt chẳng những không hề liên quan đến ta, mà còn thường xuyên âm thầm phản đối ta, lấy được tín nhiệm của đám người ngu trung kia. Mấy năm nay phần lớn mật báo đưa đến quả thật chưa từng sai, lão phu thấy lần này ắt cũng không lầm.”
“Nếu đã vậy, thuộc hạ cho rằng chuỗi dị động trong triều nhất định có quan hệ mật thiết đến đề xuất đi Tây Linh sơn của hoàng thượng.”
Trịnh Giai cười nhạt: “Ai lại chẳng biết có quan hệ? Nhưng rốt cuộc là quan hệ thế nào, ngươi đã nghĩ ra chưa?”
Dương Thần vừa mãn ba mươi tuổi, đầu quân cho Mạnh thị chưa lâu nhưng đã kinh qua vô số thử thách khó khăn, lập được không ít công lao nên rất được Mạnh Thích Thanh coi trọng, dần dà có dấu hiệu hạ bệ mưu sĩ nhiều năm dẫn đầu trong Mạnh phủ là Trịnh Giai. Lúc này Dương Thần khẽ nhếch môi, hoàn toàn không để tâm đến ngữ điệu khiêu khích của tiền bối, ung dung nói: “Cả đêm cùng Quốc sư và Trịnh tiên sinh bàn bạc, thuộc hạ thật ra có một vài ngu ý, tuy nhiên… vẫn chưa hoàn thiện…”
Mạnh Thích Thanh khoát tay: “Ngươi cứ nói.”
“Chúng ta trước đặt giả thuyết, có kẻ dùng trăm phương ngàn kế muốn gây bất lợi cho Quốc sư…”
“Đến lúc này còn giả thuyết? Đây không phải chuyện rõ như ban ngày rồi sao?” Trịnh Giai hừ một tiếng.
“Đúng vậy.” Dương Thần hờ hững cười. “Nhưng kẻ này có bày mưu tính kế thế nào thì hành động của hắn nhất định phải có một người từ phía sau hỗ trợ mới được.”
Mạnh Thích Thanh gật đầu. “Hoàng thượng.”
“Không sai. Ai ai cũng biết nhiều năm qua hoàng thượng đều là nhờ Quốc sư tận tâm chiếu cố. Hắn bản tính bạc nhược, chỉ biết ăn chơi phóng đãng, hoàn toàn không hiểu chính sự, trước nay chưa từng làm gì trái ý Quốc sư. Nếu muốn khiến một kẻ như vậy đột nhiên hồi tâm chuyển ý, ngang nhiên đối địch với ngài, nhất định phải sử chút thủ đoạn.”
Mạnh Thích Thanh lại gật đầu. “Thái hậu.”
“Quốc sư quả nhiên cao minh. Mấu chốt chính là ở Thái hậu. Hoàng thượng cùng Thái hậu mẫu tử tình thâm, thuộc hạ phỏng đoán địch thủ kia nhất định bí mật cấu kết với cung nhân, thừa dịp Cấm quân nhất thời sơ suất đã phóng hỏa ám hại Thái hậu, sau đó tung ra lời đồn giá họa cho Quốc sư, đồng thời âm thầm ở trước mặt hoàng thượng gièm pha ly gián, khiến hoàng thượng trong cơn bi phẫn nghe theo xúi giục của bọn chúng. Nhân thời cơ trên tế điện, trước mặt bá quan hoàng thượng bèn đưa ra đề nghị quân thần đồng hành lên Tây Linh sơn niệm kinh lễ Phật. Tuy nhiên, hoàng thượng dù sao vẫn còn non nớt, thành ra diễn trò thái quá, làm sao qua khỏi nhãn lực tinh tường của Quốc sư, ngài không trả lời ngay lúc ấy, thật sự là sáng suốt.”
“Vậy ngươi nói bọn chúng lừa Quốc sư cùng trọng thần hoàng thân quốc thích đi Tây Linh sơn là có mục đích gì?” Trịnh Giai lập tức hỏi.
“Việc này có liên quan đến sự tình của Quý phi nương nương bị phát giác…” Dương Thần cười. “Bọn chúng một khi có khả năng dàn dựng nên đại sự như cái chết của Thái hậu, thế lực quá nửa ắt đã xâm nhập hậu cung. Việc hoàng tự tuy rằng bí mật, nhưng khó bảo đảm sẽ không lộ sơ hở. Đổi lại, trong tay Quốc sư là một vạn Cấm quân đóng tại kinh thành, thực lực vô cùng vững vàng, cho dù bọn chúng có chứng cớ chứng minh tội giả mạo huyết mạch hoàng thất thì đã sao? Chỉ cần còn ở kinh thành thì đừng hòng có cơ hội hô mưa gọi gió.”
Trịnh Giai lại cười nhạt tiếng nữa. “Việc này không phải bàn cãi. Lấy uy danh của Quốc sư, kẻ nào dám ở trên kim điện kết tội ngài?”
“Trịnh tiên sinh nói rất đúng.” Dương Thần nghiêng người hành lễ. “Đối phương không nắm binh lực, dù trong tay có chứng cớ chồng chất cũng không uy hiếp được Quốc sư. Cho nên thuộc hạ mạo muội đoán bừa, vị địch thủ giấu mặt này nhất định là kẻ có binh quyền.”
“Một câu này của Dương tiên sinh thật khiến người ta kinh tâm động phách…” Khóe miệng Trịnh Giai nhếch lên.
“Thế nhưng, nếu hắn có khả năng điều động binh lực, nhất định không ở kinh thành, mà cho dù có, số lượng cũng không vượt quá Cấm quân.”
Trịnh Giai phì cười. “Trong kinh tất nhiên không nơi đâu có quân số đông đảo hơn Cấm quân rồi… Dương tiên sinh, đêm nay ngài có vẻ đánh mất phong độ a.”
“Nói phải, nói phải.” Dương Thần lại nhã nhặn cúi người đáp. “Tại hạ miệng lưỡi thô thiển, từ không diễn ý. Kỳ thật ý của tại hạ là, nguyên nhân chính vì đối thủ vô phương đối kháng Cấm quân tại kinh thành, nên mới bằng mọi cách dẫn dụ Quốc sư cùng các trọng thần tới một nơi ngoại thành… tỉ như, Kim Đỉnh tự…”
Nghe đến đây, Trịnh Giai cũng giật mình hít vào một hơi, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.
“Nếu Quốc sư không nhìn rõ chân tướng, phát hiện hành vi của hoàng thượng có điểm bất thường, dám hỏi Quốc sư, liệu ngài có đi Tây Linh sơn không?”
“Gần đây trong kinh đầy rẫy tin đồn thất thiệt về cái chết của Thái hậu, kỳ thật lão phu vốn có ý cử hành tang lễ cho Thái hậu thật long trọng để bịt miệng thiên hạ, nếu tiểu tử Dương Thù kia ở tế điện biết lấy lùi làm tiến, có lẽ lão phu quá nửa đã không chút nghi ngờ mà chiều ý hắn.”
“Vậy thần xin hỏi tiếp, lấy tác phong hành sự thường ngày của ngài, nếu đi sẽ mang theo bao nhiêu Cấm quân hộ vệ?”
“Tây Linh sơn cách kinh thành chỉ có trăm dặm, lại là đi lễ Phật, nếu bình thường thì ba, bốn ngàn là đủ.”
“Quốc sư hiện tại hẳn đã nhìn ra thủ đoạn của đối phương rồi?” Dương Thần cười nhẹ hai tiếng, nâng lên chung trà uống liền một hơi.
“Ám hại Thái hậu, giá họa lão phu, thu phục hoàng thượng, lừa ta đi Kim Đỉnh tự, phát động binh biến, trước mặt vương công quý tộc dựa vào tội nhiễu loạn cung đình mà xử tử ta, khiến Cấm quân cùng Hịch Trữ quân chẳng khác gì rắn mất đầu… Hừ, quả nhiên là từng bước liên hoàn tạo thành hảo kế!”
“Mà kế này chỉ cần binh lực ước chừng sáu ngàn là có thể hoàn thành.” Dương Thần thản nhiên bồi thêm một câu.
“Nếu Quốc sư không trúng kế, kiên quyết không đi Kim Đỉnh tự thì sao? Hoặc Quốc sư cẩn thận, đem theo một vạn Cấm quân hộ vệ thì bọn chúng lại đối phó cách nào?” Trịnh Giai có chút không cam lòng hỏi dồn.
“Cùng lắm thì làm pháp sự cho Thái hậu như thường thôi.” Dương Thần nhếch môi cười. “Sao phải lo lắng?”
Mạnh Thích Thanh hừ giọng, ngón tay chậm rãi gõ đều lên mặt bàn, hồi lâu sau mới lạnh lùng cười, nói: “Tấm thịnh tình này lão phu nỡ nào cự tuyệt? Trời đã sáng, hôm nay lâm triều, lão phu liền sai Lễ bộ Thượng thư lĩnh chỉ, mệnh cho đại thần tam phẩm trở lên cùng tôn thất hoàng tộc năm ngày sau theo lão phu đi Kim Đỉnh tự Tây Linh sơn, vì Thái hậu làm lễ niệm kinh.”
“Quốc sư, không thể!” Trịnh Giai hô to.
“Trịnh tiên sinh không cần gấp.” Dương Thần mỉm cười, kéo tay đồng sự. “Có câu ‘thân quý như vàng, tránh hàng hiên đổ’. Tây Linh sơn địa thế eo hẹp hiểm trở, rừng rậm bạt ngàn, lại chỉ có một độc đạo lên xuống, dù chiếm được cũng chẳng thể bảo đảm vạn vô nhất thất. Quốc sư thân phận như thế nào, lại dễ dàng mạo hiểm, đến nơi hoang sơn dã lĩnh nạp mạng vậy sao?”
Mạnh Thích Thanh tán thưởng nhìn Dương Thần, cười hai tiếng. “Vẫn là tuổi trẻ nhạy bén. Đúng vậy, đối thủ bày ra ván cờ hết sức tỉ mỉ chu đáo, đến nay vẫn chưa phạm sai lầm, chỉ vì tiểu Hoàng đế hành sự không đủ khôn khéo, Đoan Quý phi lại thông minh lanh lợi, mới khiến lão phu nảy sinh nghi ngờ. Ta hạ lệnh này, bất quá là khiến bọn chúng đinh ninh rằng ta vẫn chưa hay biết gì mà tiếp tục hành động. Đến lúc đó, chỉ cần theo dõi xem thủ hạ trong doanh trại của ai có dị động, lo gì không câu được cá lớn. Bắt được một con, lão phu tự khắc có thủ đoạn trảo hết một đàn, diệt trừ tận gốc, còn lại một tên tiểu hoàng đế thì có đáng là chi.”
“Quốc sư suy nghĩ chu toàn, thuộc hạ bội phục.” Trịnh Giai trước nịnh một câu, sau mới hỏi: “Ý của Quốc sư có phải là ngoài mặt giả vờ tùy giá đi theo, kỳ thật là dùng một cỗ kiệu trống qua mặt đối phương, dụ bọn chúng điều binh lên Tây Linh sơn, cuối cùng trở thành đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu?”
“Không sai.”
“Có điều, từ kinh thành đến Tây Linh sơn ít nhất phải mất hai ngày, nếu đi cùng Hoàng đế, trên đường dừng chân tại hành cung một đêm, theo quy củ thì sáng sớm hôm sau Quốc sư phải cùng chúng thần đến thỉnh an. Nếu ngài không đi, sáng hôm đó phải có lý do thoái thác mới được.”
“Hay là cáo bệnh?” Dương Thần đề nghị.
Trịnh Giai liếc xéo, châm chọc nói: “Hoàng đế tới thăm thì sao? Chặn lại không cho vào ư? Phải biết rằng kẻ có gan gây binh biến tất sẽ thập phần thận trọng cảnh giác, chỉ một nghi ngờ nho nhỏ cũng có thể khiến bọn chúng đình chỉ hành động. Quốc sư nếu muốn phóng dây dài câu cá lớn, dây này phải chắc phải vững.”
“Trịnh tiên sinh quả nhiên ổn trọng, không biết ngài đã nghĩ ra biện pháp giải quyết gì chăng?” Dương Thần biểu tình khiêm nhường hỏi.
Trịnh Giai hừ một tiếng, lại quay sang Mạnh Thích Thanh nói: “Không biết Quốc sư có còn nhớ, trước kia từng có một lệ cũ, Tiên Quang đế lên sơn tự vì mẫu thân bái Phật niệm kinh đã đi trước bá quan một ngày, cả đêm túc trực bên linh cữu. Lần này chi bằng ta viện đến lệ này, cho hoàng thượng khởi hành trước một ngày, đến Kim Đỉnh tự trông coi linh cữu, hôm sau Quốc sư mới thống lĩnh bá quan lên đường. Chỉ cần Hoàng đế vắng mặt, Quốc sư chính là người có địa vị cao nhất, không việc gì phải xuất đầu lộ diện.”
“Trịnh tiên sinh thật sự hiểu sâu biết rộng, ta vẫn là tuổi trẻ nông cạn, không hề biết đến lệ này, về sau còn phải nhờ tiên sinh chỉ bảo thêm.” Dương Thần chắp tay cười, biểu tình trước sau một vẻ thành thật không thể bắt bẻ.
Mạnh Thích Thanh cũng hướng Trịnh Giai khen ngợi: “Đã vậy cứ chiếu theo ý của tiên sinh mà làm. Hoàng thượng xuất kinh rồi, cảnh giới phòng bị quanh hắn không thể siết chặt, nhưng cũng không thể lơi lỏng, phải làm sao cho bọn chúng cảm thấy mọi sự như thường. Bất quá… trong lúc tiểu Hoàng đế kia tại sơn tự ngóng trông lão phu sa lưới, lão phu đây ở kinh thành sẽ tử tế thu thập từng tên trung thần lương tướng của hắn.”
Hai mưu sĩ đồng loạt mỉm cười. Dương Thần phấn khởi nói: “Đáng tiếc thuộc hạ không có phúc chứng kiến tiểu Hoàng đế mỏi mòn một ngày chờ người không đến. Kỳ thật Quốc sư mấy năm nay hao tâm tổn trí vì hắn trị quốc, cho hắn ở hậu cung hưởng phúc, chẳng khác gì có ơn tái sinh, ấy vậy mà hắn còn muốn lấy oán trả ơn, mưu đồ lật đổ ngài, thật là không biết tự lượng sức mình.”
Mạnh Thích Thanh lạnh lùng cười, không nói gì, lại quay sang thấy Trịnh Giai dường như có điều suy nghĩ, không khỏi hỏi: “Ngươi còn có cao kiến gì sao?”
Trịnh Giai cả kinh, vội vàng khom người đáp: “Cũng không phải cao kiến gì, chỉ là thần cảm thấy… nếu Quốc sư đã có ý giám sát dị động của quân binh các nơi, hay là ta phái thêm người để mắt đến Bàn Sơn doanh ở Tân Môn.”
Mạnh Thích Thanh nhướng mày, hít nhẹ một hơi. “Ý của ngươi là…”
“Như Dương lão đệ đã nói qua, đối thủ có thể thành công ám hại Thái hậu, thế lực nhất định đã xâm nhập nội cung. Kẻ có binh quyền, trong hậu cung lại có người hỗ trợ… đương nhiên là đáng ngờ…”
Trịnh Giai không hổ là quân sư theo Mạnh thị nhiều năm, lúc này đưa ra một nghi vấn, Dương Thần cũng không khỏi chân mày dựng lên.
“Trầm Vinh ư?” Mạnh Thích Thanh nheo mắt. “Hắn trước nay chưa từng làm gì không phải, Hoàng hậu ở trong cung cũng hết sức an phận, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng…”
“Thuộc hạ không cố ý ngờ vực ai, bất quá luận về địa phương gần Tây Linh sơn nhất, lại dễ dàng ngấm ngầm điều động binh lực, thì chỉ có Bàn Sơn doanh…”
“Trịnh tiên sinh nói chí phải.” Dương Thần trấn định một chút, lập tức phụ họa. “Trầm Đại Tướng quân ngoại có thể tùy ý điều động tám ngàn nhân mã của Bàn Sơn doanh, nội có Hoàng hậu nương nương chủ quản hậu cung, quả thật không thể lơ là, bất quá…” Hắn lập tức đổi giọng. “Từ khi Trầm Tướng quân công khai quy thuận Quốc sư tới nay, phía lão tướng của tiên hoàng cũng được an ổn không ít, bởi vậy một khi chưa có chứng cớ xác thực, xin Quốc sư chớ vội kinh động đến hắn.”
Trịnh Giai nhếch mép âm thầm hừ lạnh, riêng Mạnh Thích Thanh vẫn giữ thái độ điềm đạm, gật đầu nói: “Chuyện đó đương nhiên. Gần đây chính cục rối ren, điêu dân khắp nơi nổi loạn, nhiều việc cũng không thể làm thái quá.” Dứt lời liền đứng dậy, thư giãn gân cốt một chút, lại nói: “Hai người các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, lão phu vào triều nghị sự.” Hai vị mưu sĩ đã sớm đứng theo lão, nghe xong lời ấy liền không nhiều lời, hành lễ lui ra.
Mạnh Thích Thanh uống hai ngụm trà, cũng đi ra khỏi Đông hoa thính. Lúc này trời đã sáng rõ, lão đứng dưới tàng cây trong sân nghĩ ngợi một lát, đoạn sai người cho gọi Lễ bộ Thượng thư.
>Chú thích