Đế Đài Xuân

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm đã gần sang canh tư. Sau tấm màn lụa rũ che cửa sổ thư phòng còn hắt bóng thân ảnh một lão nhân đang cúi đầu bên bàn ghi chép.

“Phụ thân, Ưu Nhi đã về.” Ứng Sùng Ưu ở ngoài phòng khẽ nói, xong đẩy cửa bước vào, vén áo bái lạy hành lễ.

“Đứng lên đi.” Dưới ánh nến mờ nhạt, Ứng Bác quan sát người con trai đã một năm không gặp, vẫy tay ra hiệu cho y ngồi xuống.

Ứng Sùng Ưu y lời, ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim bọc gấm đã cũ, đem Tích Tích đang ngủ say đặt lên mặt ghế khác, tầm mắt vừa nhấc, nhìn đến bàn bên phải đã thấy một bát mì Ngân Ti.

“Lo ngươi đói nên vú Trương cố tình nấu mì, không nghĩ ngươi lại về muộn như vậy, nguội lạnh cả rồi, để ta gọi người mang đi hâm nóng lại.”

“Không cần.” Ứng Sùng Ưu vội nâng bát lên. “Vẫn còn ấm, không sao cả.”

Ứng Bác ừ một tiếng, nhìn con ăn mì, thần sắc có chút mệt mỏi, ngón tay gầy guộc vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Đã muộn như vậy sao phụ thân còn chưa nghỉ ngơi, có chuyện gì cần phân phó Ưu Nhi sao?” Vội vàng ăn xong, Ứng Sùng Ưu buông bát hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn nhìn ngươi thêm một lát.” Ứng Bác ôn hòa nhìn con, trong mắt tràn đầy từ ái.

Ứng Sùng Ưu có chút ngạc nhiên mở lớn hai mắt, ánh mắt lướt qua thái dương hoa râm cùng nếp nhăn hằn sâu như đao khắc trên mặt lão phụ, trong lòng dấy lên đau xót.

Thời gian qua người đã lao tâm lao lực đến mức nào, khiến cho tốc độ suy lão còn nhanh hơn cả cước bộ của năm tháng?

“Không còn sớm nữa, ngươi về phòng nghỉ trước đi.” Ứng Bác run run vỗ vai con. “Dù sao lần này ngươi trở về cũng không vội đi, có một số việc sau này bàn bạc cũng được.”

Ứng Sùng Ưu trong lòng nghi hoặc, nhưng nhìn bộ dáng mỏi mệt của lão phụ cũng không đành lòng hỏi lại, bèn đứng lên chào vãn an rồi ôm Tích Tích rời khỏi thư phòng.

Ba ngày sau đó vẫn không thấy Ứng Bác đàm luận việc gì hệ trọng với Ứng Sùng Ưu, chỉ thường xuyên bàn về Mạnh Thích Thanh ức hiếp ấu chúa như thế nào, độc đoán triều cương ra sao, dường như muốn trút hết những bất mãn đối với triều chính lên người Ứng Sùng Ưu. Y thử hỏi vài lần phụ thân rốt cuộc cho gọi mình hồi kinh là vì lý do gì, đều bị Ứng Bác trái phải đôi lời nói tránh đi.

Hôm đó tan triều trở về, Ứng Bác vừa vào cửa liền sai Ứng Lâm đi tìm Sùng Ưu, nói hoàng giá muốn xuất du đến bãi săn hoàng gia ở Nam Bình, cho đòi tôn thất cùng con cháu quan gia theo hầu giá, bảo hai người biểu huynh đệ bọn họ cùng nhau đi trước, sau đó lại cố ý phân phó Ứng Sùng Ưu dùng thuật dịch dung, không cho người ngoài biết thân phận Thái phó công tử của y.

Ứng Sùng Ưu biết phụ thân muốn mình trước tiên gặp vị tiểu Hoàng đế đang bị khống chế trong tay quyền thần kia, nhưng không hiểu vì sao lại không được lộ xuất gương mặt thật cùng thân phận, không kềm được hỏi han, thấy phụ thân quanh co không đáp cũng không kiên trì truy vấn, lập tức chuẩn bị sơ lược rồi mang theo Tích Tích cùng đi.

Toàn bộ đội săn sau giờ ngọ xuất phát, đến tối mới đến Nam Bình biệt uyển. Tiểu Hoàng đế thẳng tiến hành cung nghỉ ngơi, ngoại trừ long xa bát bảo ra, Ứng Sùng Ưu không thấy thêm được gì.

Sáng hôm sau, ngựa chưa thắng yên tên chưa bắn, tiểu Hoàng đế đã truyền chỉ muốn ở biệt uyển mở tiệc nướng thịt ăn uống. Đối với những hoạt động ăn chơi hưởng thụ này, Mạnh Thích Thanh luôn luôn ra mặt ủng hộ, do đó các vị công tử quan gia quen thói nhàn hạ tự nhiên cũng phấn khích hưởng ứng.

Hoàng gia biệt uyển nằm ở phía tây nam của bãi săn, trước đây tiên hoàng chủ yếu dùng để chiêu đãi vương công đại thần thân tín, tới năm Trọng Hi liền biến thành nơi để tiểu Hoàng đế tiêu khiển giải sầu. Vì là tiệc thịt nướng, giữa bãi cỏ chính viện dựng khung nướng một tảng thịt lớn, trải ra diện tích rộng hơn mười thảm hoa, thêm trăm nàng cung nữ thoăn thoắt tới lui hầu hạ, khung cảnh thật là nhộn nhịp vô cùng.

Mà ở giữa đoàn người náo nhiệt đó đương nhiên là đương triều thiếu niên Hoàng đế.

Hắn chưa đến mười bảy tuổi, thoạt nhìn có vẻ cao lớn so với đồng lứa, sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, hào hứng phấn chấn theo sát các vương tôn công tử ngoạn nháo, đua ngựa, chọi gà, đấu dế, đá cầu, nghe hát, thậm chí còn có đánh bạc, quả thật mỗi một trò chơi đều thưởng qua, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng hắn ha ha cười lớn.

Nhưng Ứng Sùng Ưu tự nãy giờ vẫn dõi theo hắn lại cảm thấy được chính mình cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một thiếu niên ảo não đến vậy, một ánh mắt cô đơn lạnh lùng đến vậy.

Ứng Lâm thoát khỏi dòng người bước đến, đưa cho biểu đệ một xâu thịt nướng, theo tầm mắt của y nhìn thoáng qua bãi cỏ.

“Chúng ta đều vì hắn bán mạng, không biết hắn vì chúng ta làm được gì đây.” Ứng Lâm trầm giọng cảm thán. “Nhưng hắn lớn lên trong tay Mạnh Thích Thanh thành ra thế này, cũng làm cho người ta không nỡ nhẫn tâm trách cứ hắn.”

Lúc này tiểu Hoàng đế đột nhiên nằm sấp xuống, hai tay không ngừng gạt cỏ lần tìm, xem ra là vì con dế sổng khỏi lồng sắt. Mọi người chung quanh cũng lập tức bổ nhào xuống đào bới một trận, một lão nội giám còn hô hào quát gọi hạ nhân đằng xa tất cả đều đến hỗ trợ.

Nhìn một đoàn hỗn loạn kia, Ứng Lâm không khỏi thở dài một hơi, nhưng lập trường đã là tận trung hoàng thất, hắn cũng không tiện bình luận gì nhiều, chỉ biết hỏi sang chuyện khác: “Sùng Ưu, đại bá phụ lần này gọi đệ trở lại kinh thành rốt cuộc là để làm gì? Huynh gặng hỏi thế nào người cũng không nói, không phải là chuyện gì nguy hiểm chứ?”

Ứng Sùng Ưu không đoái hoài đến câu hỏi của biểu huynh, ánh mắt của y vẫn tập trung ở chỗ cũ, xem vị thiếu niên Hoàng đế kia cộc cằn tung chân đá nội thị bên cạnh, bộ dáng hết sức bạo ngược ngang tàng. Nhưng càng nhìn không hiểu tại sao ngực y càng dâng lên cảm giác nặng trĩu, tựa hồ như bị một khối cự thạch đè nặng, dồn nén hơi thở.

“Đừng nhìn, hắn trước nay đều như vậy. Mạnh Thích Thanh không cho hắn đọc sách, cũng không chỉ định đế sư dạy dỗ hắn, ngược lại còn sai một đám tiểu thái giám cả ngày theo hắn chơi đùa bắt chó trộm gà…” Ứng Lâm thở dài. “Có khi huynh cũng lo lắng, cho dù sau này lật đổ được Mạnh Thích Thanh, chẳng lẽ hắn thật sự tự mình chấp chính được sao?”

“Không quan trọng.” Ánh mắt Ứng Sùng Ưu đang trầm tĩnh bỗng lóe sáng, quay đầu lại hướng về biểu huynh mỉm cười. “Như huynh đã nói, nằm trong tay Mạnh Thích Thanh mà hắn có thể lớn lên được thế này, thật không dễ dàng…”

“Cái gì?” Ứng Lâm giật mình mở to mắt, đang muốn hỏi lại thì từ uyển môn đột nhiên truyền đến một trận xôn xao. Một đội binh sĩ hùng hùng hổ hổ tiến vào, mỗi tên mặc giáp trụ chỉnh tề, đao kiếm lăm lăm, nhanh chóng bao vây trung tâm bãi cỏ. Đi đầu là một nam tử hơn ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, ánh mắt âm hiểm, thẳng hướng đi đến trước mặt tiểu Hoàng đế.

“Chương Thống lĩnh, ngươi tới đúng lúc lắm, đám nô tài vô dụng kia đã làm sổng mất dế của trẫm, ngươi thay trẫm trừng phạt bọn chúng đi!”

Kẻ được gọi là Chương Thống lĩnh cười gian tà, một mặt quỳ xuống hành lễ, một mặt nói: “Bệ hạ yên tâm, thần có mặt là để trút giận cho bệ hạ.” Dứt lời liền vung tay. “Người đâu, bắt lấy Trương Kính!”

Lệnh vừa ban, thuộc hạ của gã lập tức xông lên, đem thái giám tùy thị bên cạnh Hoàng đế đè xuống trói gô lại, xong lôi ra ngoài.

“Chương Thống lĩnh, ngươi đánh hắn mấy chục gậy là được rồi, còn bắt trói hắn đem đi đâu nữa?”

“Bệ hạ không biết đó thôi, tên nô tài này không chỉ không hầu hạ ngài chu đáo mà còn mạo phạm Mạnh Quốc sư, cho nên phải nghiêm trị mới được.” Chương Thống lĩnh bẩm qua loa một câu đoạn hất cằm, quát. “Còn không mau mang người đi, không được làm bệ hạ mất hứng!”

Thái giám nọ bị trói, trong lòng đã biết tánh mạng khó giữ, nghiến răng một cái, lớn tiếng mắng: “Gian tặc! Các ngươi coi rẻ quân uy, hiếp đáp dân lành, chết không có chỗ chôn! Ta chỉ hận không thể…” Lời còn chưa dứt đã bị Chương Thống lĩnh tát hai cái mạnh đến nỗi phun ra mấy mẩu răng bê bết máu, dù muốn mắng tiếp cũng không mở miệng được.

Tiểu Hoàng đế dường như bị cảnh tượng trước mắt dọa đến sợ quên cả dế, ngây người một lát, chớp mắt một cái liền kêu lên: “Khó coi quá! Mau đưa hắn ra ngoài, ra ngoài!”

“Đã kinh động bệ hạ.” Chương Thống lĩnh mặc dù quỳ nhưng ngữ điệu không chút sợ hãi, hiển nhiên là không đem tiểu Hoàng đế để trong mắt, lớn giọng quát thét, mang người đi mất.

Ứng Lâm đứng một bên lạnh lùng quan sát, biểu cảm không thay đổi nhưng đã tức giận đến mức khóe môi run rẩy.

“Vị thái giám kia là của người của huynh sao?” Ứng Sùng Ưu hỏi.

“Không hẳn, ta chỉ biết hắn từng vài lần qua lại với Vương Tư Không đại nhân.”

“Nói vậy Vương Tư Không cũng chạy trời không khỏi nắng rồi.” Ứng Sùng Ưu thở dài, ánh mắt một lần nữa quay về tiểu Hoàng đế.

Thiếu niên thiên tử đã bình tĩnh lại, sốt ruột lật giở bụi cỏ, cầm mấy xâu thịt nướng lấy từng miếng từng miếng ném xuống cho cẩu, dường như không quan tâm đến nội thần bên mình vừa bị người ta lôi xềnh xệch ra ngoài.

Ứng Sùng Ưu nghĩ thầm, có lẽ hắn đã sớm quen với những chuyện này.

Bị sự kiện không vui này phá ngang, không khí náo nhiệt tưng bừng nhất thời chùng xuống. Mọi người vẫn còn chút dư âm khiếp sợ, tiểu Hoàng đế càng cảm thấy mất mặt, cuối cùng vung tay sai người đem ngựa đến, cầm cung nhảy lên, quát gọi rằng muốn đi săn lộc. Bọn thị vệ một phen rối loạn, trước sau quây quần đến. Cả đoàn tôn thất cùng con cháu quan gia đi theo tùy giá cũng vội vàng chuẩn bị ngựa cung, chậm rãi hướng khu săn bắn xuất phát.

Ứng Sùng Ưu nán lại phía cuối đội ngũ, vào rừng cũng chỉ là tùy hứng dạo chơi một chút, định ngồi xuống nghỉ tạm.

Có điều Tích Tích đi theo y lại tuyệt đối không có ý định đó.

Từ lúc đi vào rừng rậm, tiểu tuyết hồ xinh đẹp rất hưng phấn, ra sức quẫy đạp trong lòng chủ nhân, vừa được thả xuống đất bèn nhanh như chớp phóng đi, muốn đuổi bắt một con gà rừng. Nếu ở nơi khác, Ứng Sùng Ưu đã không bận tâm, nhưng đây là khu săn bắn, trên người Tích Tích làm gì có lệnh bài thông cáo “ta không phải con mồi”, không cẩn thận liền có thể lạc cực sinh bi, ngược lại trở thành đối tượng bị người ta đuổi bắt.

Thế là thân làm chủ nhân đành phải thi triển khinh công sở trường, gắt gao theo sát nó xông vào rừng sâu. Vì là khu săn bắn của hoàng tộc, khu rừng này đã được tu chỉnh, không có dây leo bụi rậm um tùm vướng víu nên việc đi lại bên trong vô cùng thuận tiện cho người đi săn.

Đương nhiên cũng vô cùng thuận tiện cho Tích Tích, cho nên nó luồn lách một lúc liền mất tăm.

Ứng Sùng Ưu sốt ruột phi thân lên cây, liên tục phóng mình mấy cái, tầm mắt thoáng thấy một đạo bạch ảnh, vội xoay chuyển cước bộ, nhẹ nhàng đáp xuống. Kết quả không tìm được Tích Tích, lại đối mặt với một thiếu niên đang lặng lẽ khóc.

Đại thụ sừng sững vây quanh bốn phía, còn thiếu niên nọ thẳng người đứng giữa, không như người khác tựa lưng hoặc nương vào thân cây, trên gương mặt tinh tế không hiện chút biểu cảm, ngay cả tiếng nức nở cũng không có. Ứng Sùng Ưu sở dĩ biết hắn đang khóc bởi vì từ đôi mắt đang mở to kia, hai dòng lệ chậm rãi chảy xuống, men theo đường cong quật cường trên cằm, rơi xuống mặt cỏ dưới chân.

Ứng Sùng Ưu từ trên trời bay xuống khiến hắn hoảng sợ, nhưng vì đang lúc chế ngự bi phẫn nên hắn cũng chỉ hơi hé miệng, không có phản ứng gì khác.

“Thực xin lỗi…” Ứng Sùng Ưu ngược lại có chút xấu hổ, ngoảnh mặt bỏ đi đương nhiên không tốt, tiến lên an ủi hắn cũng không ổn.

Đúng lúc đó, xa xa vọng lại vài tiếng người hô hoán, lúc cao lúc thấp , dần dần đi về phía bọn y: “Bệ hạ… Bệ hạ, ngài đâu rồi… Bệ hạ…”

Thiếu niên hối hả dùng ống tay áo lau sạch nước mắt, hít sâu một hơi, cố gắng vẽ ra gương mặt tươi cười đoạn quay lưng chạy về hướng phát ra tiếng kêu.

“Chờ đã.” Ứng Sùng Ưu vội gọi hắn, bước nhanh đến xoay người thiếu niên lại, từ trong tay áo lấy ra một lọ nước thuốc, nhỏ hai giọt lên mắt hắn đồng thời thoa một ít xung quanh. Cặp mắt sưng đỏ vì khóc lập tức trở lại như thường, thoạt nhìn chẳng khác gì lúc còn ở biệt uyển.

Thiếu niên mở to mắt nhìn nam nhân xa lạ trước mặt, không biết bởi vì kinh ngạc hay tò mò mà hắn ngoan ngoãn mặc cho Ứng Sùng Ưu sắp xếp, không chút trốn tránh.

“Tốt lắm, ngài mau đi đi, bệ hạ.” Ứng Sùng Ưu ôn nhu mỉm cười, thấp giọng nói.

Tiếng gọi ầm ĩ càng lúc càng gần, thiếu niên mím môi, tuy chạy đi nhưng vẫn không ngừng ngoảnh lại nhìn y.

“Ai da, bệ hạ, thật là tìm ngài …”

“Kêu la cái gì? Lộc của trẫm đều bị các ngươi dọa chạy mất!”

Một tràng huyên náo chói tai vang lên, đám người đổi hướng dần đi xa, Tích Tích cũng không rõ từ đâu nhảy ra, kích động phi vào lòng chủ nhân, móng vuốt nho nhỏ cào cào tóc y.

Ứng Sùng Ưu thế nhưng không ngó ngàng đến nó, chậm rãi đi đến nơi thiếu niên vừa đứng, cúi đầu nhìn.

Thổ nhưỡng hồng sa rút nước cực tốt nên không lưu lại chút dấu vết ẩm ướt. Tuy nhiên trên lá cỏ hãy còn vương những giọt nước trong vắt, ai biết rằng đó là sương sớm hay nước mắt thiếu niên?

Người này… chính là Hoàng đế tối thượng của triều Đại Uyên. Người mang huyết thống cao quý nhất, nhưng cũng là người không biết đến tự do.

Cho dù phẫn uất cũng chỉ có thể ở nơi không người mà lặng lẽ khóc cho thỏa lòng.

Thấy chủ nhân trầm mặc, Tích Tích có chút bất an, vặn vẹo thân thể, dùng chóp mũi ươn ướt đẩy cằm của y.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Ứng Sùng Ưu ôm chặt tuyết hồ trong lòng, dịu dàng an ủi.

Đêm đó, sau khi trở về từ bãi săn Nam Bình, Ứng Bác cho gọi con vào thư phòng.

Cũng như đêm vừa trở về đế đô, ông đợi cho Ứng Sùng Ưu ngồi xuống nghiêm chỉnh, khi thấy y đã sẵn sàng lắng nghe thì lại trù trừ do dự, mãi vẫn không mở miệng.

Kỳ thực nên nói thế nào, Ứng Bác đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến tận lúc con trai đã ngồi trước mặt mà vẫn không biết nên dùng lời lẽ gì thuyết phục y cho thỏa đáng.

Dù sao, Ưu Nhi không phải Ứng Lâm. Ưu Nhi luôn luôn có chính kiến của mình.

Thật lâu sau, Ứng Bác rốt cuộc dừng lại thói quen gõ tay lên mặt bàn, gỡ chao đèn xuống, dùng một thanh sắt gẩy bấc đèn cho ánh sáng yếu đi.

“Tháng năm năm nay, bệ hạ tròn mười bảy tuổi.” Cuối cùng, ông quyết định trực tiếp vào chính đề.

Ứng Sùng Ưu gật đầu. Mười bảy tuổi là đã trưởng thành, đối với một hoàng đế bù nhìn mà nói là vô vàn nguy hiểm.

“Mấy ngày nay ngươi cũng đã gặp qua bệ hạ.”

“Đúng vậy.”

“Đương nhiên khi mới đăng cơ, ngài hãy còn là một ấu nhi ba tuổi, bất tri bất giác đã lớn như vậy.” Ứng Bác ngữ khí trầm trọng. “Cho dù là thiếu niên vô tri, nhưng ngài dù gì cũng sắp trở thành một Hoàng đế trưởng thành, Mạnh Thích Thanh sẽ không an tâm.”

“Việc này là không thể tránh khỏi, phụ thân.”

“Để trấn an Mạnh Thích Thanh, ta đã cùng bá quan liên hợp, thỉnh cầu lão tiếp tục chấp chính, hy vọng có thể tận lực trì hoãn khốn cảnh của hoàng thượng.” Ứng Bác nheo mắt, tiếp tục nói. “Tuy rằng ta vì vậy mà mang tiếng xấu, nhưng Mạnh Thích Thanh lúc ấy rất cao hứng, lập tức đồng ý lời thỉnh cầu này. Cứ như vậy, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, lão không đến mức làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo.”

Ứng Sùng Ưu chăm chú lắng nghe, không chen vào nửa lời. Thế nhưng trong lòng y hiểu được, trì hoãn không phải kế lâu dài.

“Bất quá Mạnh Thích Thanh hiểu rõ, vô luận thế nào, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cho nên ba tháng trước, lão triệu tập quần thần thương nghị việc đại hôn lập hậu của hoàng thượng.”

“A?” Ứng Sùng Ưu có chút kinh ngạc, nhất thời không tự chủ kêu lên.

Ứng Bác liếc mắt nhìn con. “Ngươi cũng ngạc nhiên đúng không? Chiếu theo lý thì hoàng thượng vừa thành niên, không để ngài tự mình chấp chính còn có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng một khi ngài đại hôn lập hậu, sinh hạ hậu duệ, vẫn không cho ngài chưởng quản chính sự thì há chẳng phải khiến người dị nghị. Ngươi nói xem Mạnh Thích Thanh tại sao phải tự chui đầu vào rọ như vậy?”

Ứng Sùng Ưu cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Đương kim Hoàng đế nếu không có người nối dõi mà chẳng may chết đi, thuận vị thừa kế chỉ có Yến, Định, Tấn tam vương. Bọn họ đều là những Vương gia đứng tuổi, sở hữu phiên trấn, không bị khống chế triệt để như Hoàng đế. Nếu bỏ qua ba người bọn họ mà lập ấu chúa khác; thứ nhất, phân chi gần nhất của tông tộc quá xa; thứ hai, ba vị Vương gia bị tước đi quyền lợi tất nhiên không phục. Cái gọi là danh không chính tất ngôn không thuận, Mạnh Thích Thanh không dám mạo hiểm. Chỉ khi nào trước khi hoàng thượng băng hà lưu lại Thái tử, quyền kế vị của ba vị Vương gia tự nhiên dời lại, dù có bất mãn trong lòng, ngoài mặt cũng không thể lên tiếng, hết thảy liền thuận lý thành chương, theo ý Mạnh Thích Thanh mà tiến triển.”

Trong mắt Ứng Bác lộ ra ý tán thưởng. “Ngươi nói không sai. Xét vị thế Mạnh Thích Thanh mà nói, bệ hạ năm nay đại hôn, sang năm sinh Hoàng tử, năm sau băng hà, thật sự là phi thường thuận lợi cho lão.”

Ứng Sùng Ưu lắc đầu. “Bất quá việc sinh hạ Hoàng tử không phải muốn là được, về điểm này e rằng Mạnh Quốc sư đã kỳ vọng quá lớn.”

Ứng Bác càng lúc càng mặt ủ mày chau, thở dài một hơi: “Có việc này ngươi không biết, hậu cung hiện tại nằm trong tay Mạnh thị, sinh một đứa trẻ mà nói thì có gì khó khăn. Ưu Nhi à, Mạnh Thích Thanh vốn chẳng cần Thái tử phải mang huyết mạch hoàng thất!”

Ứng Sùng Ưu ngẩn ra, trong lòng dấy lên run sợ. Khó trách phụ thân ngày đêm âu lo. Như lời ông nói, tiểu Hoàng đế nơi cung cấm quả thật không còn lối thoát.

“Cũng may trời không tuyệt đường người, người mà Mạnh Thích Thanh trăm chọn vạn tuyển làm Hoàng hậu là thiên kim của Trầm Đại tướng quân, rốt cuộc không phải sơn cùng thủy tận.”

Trầm Đại tướng quân nhờ lập đại công mà từ sĩ tốt trở thành thị vệ của tiên hoàng, sau được Mạnh Thích Thanh đề bạt lên làm Tướng quân. Vị này mang ơn tri ngộ của quốc sư nên lão nói gì nghe nấy. Nhưng Ứng Sùng Ưu biết, vị Đại tướng quân này trong thâm tâm vẫn tử trung với tiên hoàng, chỉ cần phụ thân dùng chút mưu, tuyệt đối có thể trở thành chỗ dựa đắc lực. Chẳng qua, trong ấn tượng của y, nhi nữ của Đại tướng quân tuy rằng dung mạo có phần xinh đẹp, nhưng phẩm chất lại giống phụ thân, không như các tiểu thư yểu điệu thường tình, Mạnh Thích Thanh vì sao lại chọn…

“Nếu lập hậu vì muốn có Thái tử kế ngôi, Mạnh Thích Thanh đương nhiên chỉ cần người có khả năng sinh dưỡng thuận lợi. Thiên giám tư còn vì thế tính toán ngày sinh tháng đẻ của các thiên kim quận chúa, tính ra Trầm gia tiểu thư là thích hợp nhất. Hơn nữa nàng là dòng dõi tướng môn, thể trạng cường tráng, cá tính tuy rằng có chút hào sảng nhưng vẫn rất đơn thuần không biết xảo trá, một khi vào cung sẽ dễ dàng bị khống chế.” Ứng Bác nhìn ra suy nghĩ của con, giải thích. “Cũng may lão không chọn một tiểu thư yểu điệu nhỏ nhắn, thế nên chúng ta mới có cơ hội ra tay.”

Ứng Sùng Ưu hồ nghi nhìn phụ thân. “Cho dù Trầm tiểu thư là người một nhà, nhưng nàng là một cô nương đơn thuần, vào cung cũng không làm được đại sự gì, lại uổng công liều mình mạo hiểm. Phụ thân nhất định phải cẩn thận.”

“Ấy…” Ứng Bác miễn cưỡng gật đầu, ánh mắt do dự chầm chậm quét đến, cố hết sức nói. “Nếu quả thật đưa Trầm tiểu thư tiến cung, đương nhiên không ích lợi gì… Ưu Nhi, ta nhớ rõ nửa năm trước, Nhị sư huynh của ngươi ở nội thành Tể châu gặp chuyện bất bình, giả trang thành cô nương thường dân lên kiệu hoa, náo loạn động phòng cũng không bị ai nghi ngờ, đến nửa đêm tịch mịch liền đem vị tân lang cưỡng ép dân nữ kia treo trên cổng thành, có đúng không?”

Mắt Ứng Sùng Ưu mở to, giật mình chớp mấy cái.

“Sau này hắn đến kinh thành, ta có hỏi qua chuyện này, hắn nói… thuật dịch dung của Phù Sơn lão nhân thập phần tinh diệu, thậm chí nam cải nữ trang cũng không có sơ hở, hết thảy Phù Sơn đệ tử đều luyện qua thuật này, mà ngươi so với hắn còn có phần lợi hại…”

Nói đến đây, Ứng Bác đột nhiên ngừng lại, tầm mắt dán tại cửa sổ, bất thanh bất động.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, Ứng Sùng Ưu chậm rãi nói: “Phụ thân… muốn nhi tử giả trang thành Trầm tiểu thư tiến cung… Ý tưởng này không khỏi có chút hoang đường…”

“Ta cũng biết đây là hạ sách.” Ứng Bác xấu hổ phân trần. “Chỉ là… Để cứu hoàng thượng xuất cung, đây là kế sách duy nhất…”

Ứng Sùng Ưu im lặng, chỉ cảm thấy đề xuất của phụ thân hết sức vô lý, quả thực khiến y không biết nên đáp lời thế nào.

Ứng Bác hiểu lầm sự trầm mặc của con, hấp tấp nói: “Ngươi có phải đã nghe nói hoàng thượng hiện tại thanh danh bất hảo, thích chọi gà bắt chó, chỉ biết ăn chơi sa đọa rồi không? Kỳ thực để khiến Mạnh Thích Thanh không tận lực quản thúc, ngài…”

“Phụ thân.” Ứng Sùng Ưu cười khổ một chút. “Thật ra, lần này nhi tử trở về vốn đã có chuẩn bị, nếu phụ thân có điều gì sai phái sẽ hết lòng nghe theo, làm tròn đạo hiếu tử. Nhưng người muốn nhi tử nam cải nữ trang tiến cung, chỉ e… Ưu Nhi khó mà tòng mệnh…”

Ứng Bác đứng dậy, đặt tay lên vai con, nhìn thẳng vào mắt y, nói: “Suy nghĩ của ngươi ta hiểu rõ. Nếu hoàng thượng thật sự là một kẻ vô năng, chỉ biết vui chơi hưởng lạc, ta có hết lời bức ngươi vào cung cũng vô ích. Có thứ này ngươi nhất định phải xem qua.”

Ứng Sùng Ưu chần chừ nhìn Ứng Bác xoay cơ quan trên tay ghế, mở ra một cái hốc ngầm trên giá sách, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ. Bên trong hộp là một túi vải, run rẩy mở ra từng lớp, hóa ra là một mảnh bạch gấm thấm máu. Ứng Bác nhẹ nhàng giũ ra mảnh gấm, cẩn thận mở rộng, chỉ thấy mặt trên huyết thư là hai hàng chữ xiêu vẹo: Thái phó, ngươi là trung thần, giúp trẫm trừ gian. Bên dưới có đóng dấu ngọc tỷ.

Ứng Sùng Ưu kinh ngạc nhìn huyết thư, thốt lên: “Thư pháp từ ngữ như vậy, hoàng thượng thật sự không chăm chỉ đọc sách rồi…”

Con trai nói ra lời đại bất kính, Ứng Bác cũng không chú ý. Hai tay nâng huyết thư, hốc mắt liền đỏ, không nhịn được đã nhỏ một giọt lệ, run giọng nói: “Bệ hạ, là cựu thần vô năng, khiến ngài… khiến ngài…”

“Phụ thân, phụ thân.” Ứng Sùng Ưu chạy vội đến đỡ lấy ông, khuyên nhủ. “Người bình tâm trước đã, vạn nhất tổn hại thân mình, chẳng phải là chuyện gì cũng không thành sao?”

Ứng Bác gạt đi lão lệ, đem huyết thư cẩn thận gấp lại, cất về chỗ cũ, sau đó nắm tay con trai, nói: “Ứng gia ta mấy đời chịu ơn triều đình, nay nếu ngoảnh mặt làm ngơ huyết thư cầu cứu của hoàng thượng thì lương tâm vứt bỏ đi đâu rồi? Ưu Nhi, Ưu Nhi, ngươi cũng là con cháu Ứng gia, coi như lão phụ cầu xin ngươi…”

“Phụ thân.” Ứng Sùng Ưu thở dài. “Cho dù nhi tử thành công trà trộn vào được hậu cung thì có thể làm được gì đây?”

Ứng Bác thâm sâu nhìn con trai, trong mắt lộ vẻ tự hào, nói: “Học vấn kiến thức của ngươi, ta và sư phụ ngươi đều rõ ràng. Từ giờ đến lúc hoàng thượng có Hoàng tử ước chừng còn được hai năm, hai năm đó chúng ta ở bên ngoài sẽ cố gắng vì hoàng thượng xây dựng một chỗ dựa vựng chắc, tìm cách cứu ngài xuất cung, còn ngươi sẽ ở hậu cung cẩn thận bảo hộ hoàng thượng an toàn, dạy cho ngài những gì Mạnh Thích Thanh không chịu dạy…”

“Cũng như phụ thân và tổ phụ, đảm đương trọng trách Thái phó sao?” Ứng Sùng Ưu không khỏi nhếch môi cười chua chát. “Nghe qua dường như chính là số mệnh của người trong Ứng gia…”

“Ưu Nhi, ngươi cũng biết dưới sự khống chế của Mạnh Thích Thanh, hoàng thượng có thể học hỏi được gì đây? Nếu ngài chỉ là một kẻ vô tri, cho dù sau này xuất cung được thì làm sao có năng lực thu phục vương quyền, trung hưng Đại Uyên hoàng triều? Ưu Nhi à…”

“Phụ thân, dù người có nói thế nào, nhi tử cũng đường đường một thân nam nhi, bắt nhi tử giả trang thành một nữ nhân tiến cung, xin thứ cho nhi tử thật sự khó có thể nhận lời.”

“Ngoại trừ hai thị nữ do chính ta tuyển định, không còn kẻ nào biết Hoàng hậu là do ngươi giả trang, ngay cả Ứng Lâm cũng không. Chỉ cần bây giờ ngươi thuận theo, tiến cung dạy dỗ hoàng thượng, cùng ta nội ứng ngoại hợp cứu hoàng thượng thoát ly móng vuốt quyền thần, những chuyện sau đó ngươi không cần bận tâm, ta cam đoan sau này tuyệt không lấy danh Ứng gia ra cưỡng ép ngươi tham gia chính sự nữa.”

Ứng Sùng Ưu cúi đầu, chậm rãi lui trở lại ghế ngồi xuống. Tích Tích không biết đã thức dậy từ lúc nào, móng vuốt tì lên tay vịn, nghiêng đầu quay về phía chủ nhân, một người một hồ nhìn nhau giây lát.

“Ưu Nhi, ta hiện tại chỉ có thể trông cậy vào ngươi, nếu ngươi vẫn không đáp ứng, ta đành phải quỳ xuống…”

Chiêu này tuy rằng đã cũ nhưng luôn luôn hữu hiệu. Ứng Sùng Ưu vội vàng nhổm dậy, đưa tay đỡ lão phụ lên.

“Phụ thân, xin cho Ưu Nhi chút thời gian suy nghĩ, sẽ hồi đáp sau…”

Tiếng trống canh xa xa vẳng đến, Ứng Bác không nhiều lời nữa, run run trở lại bàn viết ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn gương mặt tiều tụy của phụ thân, Ứng Sùng Ưu biết, kỳ thực chính mình không còn lựa chọn nào khác.

>Chú thích

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio