Cuối tháng năm Trọng Hy thứ mười sáu, Vương sư công phá thành công Xương Tiên Quan, tiêu diệt và bắt sống hơn vạn quân Hịch Trữ, trong đó có phó soái Liêu Phi Trản khiến cho thiên hạ chấn động. Mạch Thích Thanh vội vàng điều động nhân mã phòng thủ nghiêm ngặt Lĩnh Nam.
Công lớn nhất dĩ nhiên thuộc về chủ lực Diễm Linh quân, sau trận này danh vang vạn dặm; hai quân phối hợp tác chiến Thanh Ích Tể Châu cũng lập không ít chiến công; duy chỉ có Bình Thành quân trấn giữ hậu phương là không có phần, không khỏi có chút tịch mịch, nhưng vì lúc trước phân công trấn giữ Bình Thành, chính Ngụy Vương xung phong ở lại, nên lúc này cũng chỉ đành tự oán chính mình, không trách được ai. Vì muốn trấn an Ngụy Vương, khi khải hoàn trở về, Dương Thù đã cực lực tuyên dương Ngụy Vương có công giữ vững hậu phương. Nhưng thân là người đứng đầu bá quan, Ngụy Vương vẫn khó tránh được cảm giác mất mặt, trong lòng buồn bực, chợt nhớ đến con gái được lập phi mà vẫn chưa hợp hôn, liền muốn nhân cơ hội cho thiên hạ thêm vui.
“Đại chiến vừa qua, trẫm nào có tâm tư hợp hôn!” Dương Thù phiền muộn phất tay.
“Nhưng tâu Bệ hạ,” Điển lễ thượng thư Kính Vĩ (kiêm chức) dập đầu khuyên can: “Quý phi chịu sắc phong đã lâu, bởi vì chiến sự không thuận tiện mà lùi lại hôn điển. Hiện giờ Xương Tiên Quan đại thắng, đang giai đoạn nghỉ ngơi hồi phục, chính là thời cơ rất tốt, Bệ hạ vì sao…”
“Bây giờ Ứng học sĩ bị thương nặng còn nằm ở trên giường, khanh lại bảo trẫm cười cười nói nói ôm lấy mỹ nhân động phòng. Trẫm còn là người nữa không?”
“Thần vừa ghé thăm Ứng đại nhân, vết thương tuy không nhẹ, nhưng chỉ cần điều dưỡng ít lâu sẽ khỏi hẳn. Hơn nữa Ứng đại nhân cũng rất mong Bệ hạ sớm ngày hợp hôn, kế tục tông tự Đại Uyên. Thỉnh Bệ hạ……”
“Thế thì các cứ khanh chuẩn bị trước, chờ hắn hồi phục liền lập tức cử hành.” Dương Thù nói: “Vậy được rồi chứ?” (oạch, rốt cuộc là ai cưới vợ đây chứ >”