Cô ném điện thoại đến trên ghế lái phụ, trực tiếp lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Điện thoại vẫm luôn vang lên, nhưng cô vẫn tăng tốc độ, rất nhanh rời khỏi đường cao tốc sân bay. Cho đến khi vào công ty, cô mới nhìn điện thoại di động, hiện ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, còn có hai tin nhắn.
Có một là của Kiều Kiều, một là của Hứa Nam Chinh.
Đóng cửa phòng làm việc, do dự thật lâu, cũng không muốn xem tin nhắn của anh.
Tin nhắn của Kiều Kiều rất đơn giản: Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?
Cô muốn gõ chữ, nhưng lại vì nôn nóng trong lòng, dứt khoát gọi lại: "Tớ đưa địa chỉ công ty cho cậu, mười một giờ rưỡi trực tiếp lái xe đến đón tớ." Kiều Kiều ừ một tiếng, muốn nói cái gì đó, cô đã cúp điện thoại trước.
Thời gian đi làm ở công ty là chín giờ rưỡi, hiện tại mới chín giờ mười phút, vẫn chưa có người nào.
Phòng làm việc im lặng, điện thoại di động cũng im lặng, cũng không có âm thanh vang lên. Cô nhìn chằm chằm tin nhắn chưa đọc kia, ước chừng nhìn hai phút, rốt cuộc không chịu đựng được bấm vào.
Vào mắt, là chi chít một đống chữ:
Mấy ngày trước Tiểu Hàng nói cho anh biết, nếu như phụ nữ tức giận cúp điện thoại, đàn ông nhất định phải kiên trì bền bỉ gọi liên tục. Nhưng phụ nữ cũng phải giữ chút mặt mũi cho đàn ông, trong vòng mười cuộc gọi là phải nghe. Bà xã đại nhân rất thông minh, anh đã gọi cho em ba mươi mốt cuộc điện thoại, có phải em nên suy xét đề nghị bên trên không?
Mấy dòng chữ, cô nhìn liên tục rất nhiều lần, giống như là một dạng chứng bệnh ép buộc.
Thậm chí có thể tưởng tượng ra giọng điệu của anh khi nói những lời này.
Cuối cùng vẫn ném điện thoại di động xuống, cầm bút lên, ký vào đống văn kiện chất đống ngày hôm qua. Toàn bộ đều là dự toán ngân sách cho tài chính vào năm tiếp theo, mỗi lần ký tên của mình xong, đều nhìn đến vị trí trống không phía dưới, là chỗ Hứa Nam Chinh ký. . . . . . Cho đến khi đã xong tất cả, cô mới lại nhìn điện thoại di động, do dự thật lâu mới gọi điện thoại.
Chỉ vang lên một tiếng, anh đã nhận ngay lập tức.
"Một phút, anh chỉ có một phút để giải thích."
"Được." Hứa Nam Chinh im lặng một lát, thế nhưng không lên tiếng.
Cô nghe thấy đầu bên kia vang lên tiếng bật cái bật lửa, tức giận muốn cười: "Còn ba mươi giây." Không biết tại sao, anh không chút hoang mang, không vui trong lòng cứ như vậy mà biến mất. Rõ ràng một giây trước vẫn còn rất tức giận. . . . . .
"Gặp ở sân bay Frankfurt, cách nhau gần mười giờ, nhưng không phải cô nam quả nữ." Anh nói rất chậm, giống như là muốn dùng cho xong thời gian cô quy đinh. "Không có lần sau nữa, gặp phải lần nữa anh sẽ trực tiếp tránh né, nếu như có chuyện quan trọng không thể làm trễ nãi, sẽ đổi khoang phổ thông."
Cô à một tiếng, không lên tiếng.
"Bà xã, cà phê của công ty chúng ta để ở đâu?" Anh đột nhiên hỏi.
Cô phản ứng lại, mới hiểu được ý tứ của anh: "Anh đến công ty?"
"Vừa tới, ở phòng giải khát, muốn pha cà phê nhưng lại tìm không thấy cà phê."
Cô à một tiếng, nghe thấy anh thật sự không ngừng mở các hộc tủ đề tìm, chợt có chút mềm lòng, nhỏ giọng nói anh chờ em đi qua em tìm cho anh, mới cúp điện thoại di động, đi phòng giải khát. Vừa vào cửa đã nhìn thấy valy hành lý của anh, giống như Hứa Nam Chinh đã tìm được cà phê, mở nắp máy pha cà phê lên, đổ vào bên trong.
Cô đi tới, nhận lấy nửa túi còn lại trong tay anh, lại bỏ lại vào trong ngăn kéo.
Máy điều hòa trong tòa nhà cao ốc hoạt động rất tốt, Tiêu Dư chỉ mặc một cái áo rất mỏng, đã cảm thấy nóng. Anh mới từ nước Đức trở lại, còn chưa kịp cởi áo khoác dày xuống, có chút chảy mồ hôi, cô đứng ở bên cạnh nhìn anh loay hoay bấm trên máy pha cà phê, thật sự sợ anh bị nóng chết, đưa tay cởi áo khoác giùm anh: "Mặc nhiều như vậy cũng không sợ bị cảm."
"Sữa và đường để ở đâu?" Anh cởi áo khoác xuống, xắn tay áo sơ mi lên.
Tiếng trộn ồn ào đã dừng lại, rất nhanh có một dòng nước nhỏ hẹp màu nâu sậm chảy ra, rót đầy chén sứ trắng.
Đời này thật sự là bị anh ăn sạch sành sanh rồi.
Tiêu Dư thầm thời dài, lại tìm ra thứ mà anh cần, cho đến khi được một ly cà phê, thế nhưng anh lại đẩy tới trước mặt cô: "Uống đi, bà xã đại nhân rất thông minh của anh."
"Anh đừng cho là một ly cà phê là đủ rồi." Cô quét mắt nhìn anh, nhỏ giọng. "Phụ nữ kiêng kỵ nhất chính là bạn gái trước, vợ trước, em có rộng lượng đi nữa cũng sẽ tức giận." Cô bưng ly lên, cáu kỉnh lại yếu đi mấy phần. "Huống chi em vốn nhỏ mọn."
Từ lúc bắt đầu thích anh, mặc kệ là anh nhìn lâu vào một người, cũng sẽ rối rắm thật lâu.
Chớ nói chi là sau khi biết anh và Vương Tây Dao ở chung một chỗ, gần như nửa năm mình cũng chưa đi nhà anh, tránh né những đồ vật có liên quan đến cô ấy. Vốn tưởng rằng chỉ là thiếu nữ ôm ấp tình cảm quấy rầy, nhưng buổi sáng hôm nay, trong nháy mắt nghe giọng nói của Vương Tây Dao, cô mới hiểu được, đời này cứ như vậy mà thôi.
Xử lý theo cảm tính. Có liên quan đến anh, vĩnh viễn trốn không thoát xử lý theo cảm tính.
"Đừng suy nghĩ, là lỗi của anh." Hứa Nam Chinh chợt nói.
Cô sợ run lên, mới im lặng nở nụ cười, hài lòng uống một hớp cà phê, lập tức bị bỏng đến hít một hơi. Sau đó đang lúc đầu lưỡi tê dại, nghe thấy anh nói: "Lần sau tức giận chớ lập tức cúp điện thoại, anh sẽ lo lắng em gặp chuyện không may."
"Vậy khi em tức giận nên làm gì?" Tiêu Dư để ly xuống. "Cãi lộn, ném ly đập đồ? Ném quần áo của anh từ tầng hai mươi xuống?" Cô ôm eo anh, vùi mặt vào trước ngực anh, hít sâu một hơi.
Có mùi hương đi đường dài trở về, phong trần mệt mỏi, thật sự không dễ ngửi lắm.
Im lặng thật lâu, cô mới nói: "Thật ra thì làm mặt lạnh với anh, em cũng không làm được, nhưng lại không thể để mình nghẹn chết, cũng chỉ có thể tìm một chỗ không người, để cho mình bình tĩnh lại."
Anh thả lỏng, để cho cô ôm mình, lấy tay vuốt tóc của cô: "Phương thức xử lý như vậy, kết quả bình thường là em còn chưa bình tĩnh lại, anh lại không thể bình tĩnh được. Mới vừa nãy chạy xe trên đường cao tốc ở sân bay, cầm bằng lái vài chục năm, vẫn là lần đầu tiên không tuân theo quy định."
Giọng nói của anh rất mềm, có loại cảm giác không biết làm thế nào.
Cô dùng mặt cọ vào trên áo sơ mi của anh, được rồi, những lời này nghe rất hưởng thụ. . . . . .
Lúc buổi trưa Kiều Kiều tới dùng cơm, cô trực tiếp quyết định ăn đồ ăn Quý Châu ở dưới tầng công ty.
Khi hai người vào phòng bao, Kiều Kiều đang xem thực đơn, ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Nam Chinh lập tức ngây người, lập tức đứng lên, ánh mắt ngập nước sáng lấp lánh.
Tiêu Dư và Hứa Nam Chinh cũng bị sợ hết hồn, cho đến khi ngồi xuống, Tiêu Dư mới nhỏ giọng hỏi cô bạn: "Cậu định chơi trò gì nữa? Cảm giác giống như nhìn thấy người thân thất lạc lâu năm, còn thiếu chút là lệ nóng doanh tròng rồi."( nước mắt vui mừng)
Kiều Kiều ôm ngực, nhẹ giọng nói: "Khoan hãy nói, ngay cảm giác này. Cậu biết cái gì là cảm động lây không? Tớ thấy được anh ấy đứng ở bên cạnh cậu, còn xúc động hơn chuyện mình kết hôn." Cô ấy vừa nói xong, còn khoa trương hít sâu một hơi, bỗng nhiên rút khăn giấy ra, lau khóe mắt. "Quá khó khăn rồi."
Tiêu Dư á khẩu không trả lời được, chống cằm nhìn cô bạn, bống nhiên cũng rất cảm động.
Đây chính là bạn bè, ai nói sẽ không có người cảm động lây cùng với bạn? Vậy chỉ có thể nói bạn không có bạn bè chân chính.
Sau một lát, cô mới nhìn Hứa Nam Chinh bên người, bỗng nhiên quay đầu lại hôn một cái lên bờ môi của anh, vốn là rất đơn thuần, chỉ muốn trêu chọc một chút trước mặt con ngốc này, trong nháy mắt muốn rời khỏi đã bị anh đè lại, muốn nói gì đó đã bị anh trực tiếp đè ở đầu lưỡi, nuốt trở vào.
Mặc dù không phải là trước quần chúng, nhưng trước mặt cũng là một người sống sờ sờ.
Cô gần như mặt đỏ tới mang tai đẩy ra, cúi đầu cắn ống hút.
"Không mang theo như vậy. . . . . ." Kiều Kiều trợn mắt hốc mồm, xúc động chảy nước mắt. "Lại một lần nữa, để cho tớ chụp tấm hình giữ lại làm kỷ niệm." Tiêu Dư liếc xéo cô bạn một cái: "Mới vừa rồi là hoàn toàn thỏa mãn cậu rồi, chụp hình thì không được."
Cửa phòng bao bị người ta gõ nhẹ hai cái, nhân viên phục vụ đi vào nửa bước, nhỏ giọng hỏi thăm có muốn gọi thức ăn hay không.
"Muốn ăn cái gì?" Lúc này Hứa Nam Chinh mới mở ra thực đơn, cười rất vui vẻ.
Kiều Kiều méo miệng, ra sức lau nước mắt, giọng căm hận nói: "Đến cả một bàn lòng lang dạ sói."
Anh mỉm cười, hỏi nhân viên phục vụ: "Có lòng lang không?"
"Không có. . . . . ."
"Còn dạ sói?"
"Không có. . . . . ."
Anh hài lòng gật đầu: "Vậy thì lòng gà xào ớt thôi."
(Lòng gà xào ớt (nguyên văn là phao tiêu lòng gà) là một món ăn nổi tiếng về món cay ở Tứ Xuyên)
. . . . . . Đây cũng quá treo đầu dê bán thịt chó rồi, Tiêu Dư lý trí duy trì im lặng.
"Còn muốn ăn cái gì nữa không?" Anh tiếp tục nhìn Kiều Kiều.
"Tùy. . . . . . Tùy tiện thôi."
Kiều Kiều hoàn toàn không tức giận nữa rồi, cắn môi dưới nhìn Tiêu Dư, nhịn nửa ngày vẫn nhịn không được nhắn cho cô một tin nhắn: Đây chính là khí thế, hoàn toàn áp chế khí thế của cậu, cậu xong rồi.
Buổi tối ở trong phòng dành cho khách, Tiêu Dư nghe Kiều Kiều thì thầm nói thật lâu, đại ý là lịch sử thất tình nửa năm qua.
Đến hơn hai giờ cô mới rời khỏi giường: "Ngày mai Hứa Nam Chinh đi Thiên Tân, tớ phải về đi ngủ rồi." Kiều Kiều à một tiếng, rồi lập tức hoàn hồn: "Không phải mới đi công tác về, lại đi tiếp?" Tiêu Dư vỗ vỗ đầu của cô: "Cậu cho rằng là tám tiếng sao? Tất cả các thiên tài trong giới kinh doanh đều không có việc gì làm lái xe thể thao đi dạo khắp nơi trên thế giới cua gái đẹp, mỗi ngày hai mắt nhìn máy vi tính, cổ phiếu công ty đều một đường tăng lên sao?" (Giờ làm việc mỗi ngày)
Kiều Kiều ôm chăn, né tránh tay của cô: "Lời này thì cậu nên nói cho Giai Hòa nghe, nam chính của cậu ấy đều là người như vậy. Ý của tớ là mỗi ngày không thấy được người ta, có thể có cảm giác rất không an toàn hay không?"
"Dù sao cũng có chút." Cô nói thản nhiên. "Hết cách rồi, bây giờ công ty đã tốt hơn rất nhiều, là có thể thường thấy."
Khi trở về phòng, anh đang tắm trong phòng tắm.
Tiêu Dư đi tới, im lặng vén rèm tắm lên nhìn anh, nước chảy một đường từ lưng xuống, rửa trôi một mảng lớn màu trắng. Anh kiên trì vận động nhiều năm như vậy, thân hình trước sau vẫn ở trạng thái tốt nhất, chân thon dài thẳng tắp càng đẹp mắt... Cô trừng mắt nhìn, nhớ tới sáng sớm hôm nay anh nói lời siêu nhanh, cảm thấy cả người ấm lên, lại rất bình tĩnh thả rèm xuống.
Khi đang thu tay lại, thì bị một lực túm chặt cổ tay.
Quay đầu lại, cả người Hứa Nam Chinh đều ướt đẫm, đã trùm khăn tắm lên, im lặng nhìn cô.
Bởi vì không khí có chút ẩm ướt, tròng mắt đen nháy phủ một tầng hơi nước.
Cô lè lưỡi: "Em sai rồi, em nhận tội." Cánh tay bị anh bắt lấy đã ướt, nơi làn da chạm vào nhau dần dần lan tràn ra nhiệt độ cực cao, không hiểu sao trong lòng có chút tê dại. . . . . .
"Cho nên?" Giọng nói của anh ngâm ở trong hơi nước, mập mờ khó hiểu.
Than thở, dù sao nhà mình, không ăn cũng uổng.
Cuối cùng cô xoay người ôm lấy anh, giống như con mèo nhỏ dính chặt vào, hôn khóe miệng anh từng chút một. Tuy rằng rất có không khí, nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác quần áo bị nước thấm ướt, thật sự không rất thoải mái. . . . . .
Cho đến khi anh ôm cô vào bồn tắm, trái lại cô đẩy ra: "Em muốn anh nhiều ngày như vậy, mãi mới chờ đến lúc anh trở lại, anh lại để em tức giận cả một ngày. Bạn học Hứa Nam Chinh, tiếp tục như vậy trái tim của em sớm muộn cũng sẽ hỏng mất."
Là ai nói phụ nữ thích lôi chuyện cũ ra nói? Tuyệt đối là chân lý.
Hứa Nam Chinh đưa tay mơn trớn cái trán của cô, đẩy mái tóc đã ướt nhẹp ra hai bên, ở dưới ánh đèn nhìn ngũ quan hiện rõ của cô: "Mấy ngày nay, anh vẫn rất nhớ em." Giọng bỗng nhiên mềm xuống, dịu dàng không giống như anh.
Tiêu Dư không dám tin nhìn anh, khí hậu ở Frankfurt rất không tệ, Hứa Nam Chinh thay đổi rồi. . . . . .
Anh nhìn nét mặt của cô, rốt cuộc phát hiện phụ nữ tuyệt đối thính như động vật.
Đối với anh, người từ nhỏ đã được ông cụ khai sáng tư tưởng cách mạng nghiêm trọng, cảm giác có một số điều không thực rồi, nói quá dễ dàng, ngược lại thành lời khách sáo.d∞đ∞l∞q∞đ
Không ngờ, da mặt quả thật là luyện được.
Khó có được lúc nói mấy lời buồn nôn, trong chớp mắt anh lại khôi phục thái độ bình thường: "Chênh lệch thời gian còn chưa bình thường lại, vừa nói với em một câu, đã bắt đầu đua xe đuổi theo em. Bạn học Tiêu Dư, tiếp tục như vậy bằng lái của anh sớm muộn phải thi lại mất."