Đầu hai người không nghiêng, làm cho tất cả dây dưa cũng trở nên không lưu loát.
Cô buông tay ra: "Thật xin lỗi."
Hàn Ninh cười cười: "Không sao. Lần đầu tiên bị người vô lễ nghe được nói xin lỗi, mà không phải thổ lộ." Anh cố ý không thèm để ý, cố gắng hóa giải trận lúng túng này. "Lần trước hình như là bạn học tụ tập, một cô gái thầm mến tôi, uống say để cho tôi đưa cô ấy về nhà."
Tiếng điện thoại di động chợt dừng lại, không gian yên tĩnh, lúng túng làm cho anh đứng lên.
Trong một thoáng đụng vào, cô cũng biết chuyện này có bao nhiêu sai lầm.
Cô chợt nghĩ đến lần đầu tiên Hứa Nam Chinh hôn mình, nhắm mắt lại, hình ảnh và cảm giác quá mạnh mẽ, làm cho cô lại mở mắt ra, thấy rõ cảnh tượng chân thật: "Tôi muốn anh ngồi ở đây nói chuyện xưa ở Tây Tạng, người trước của anh."
Anh sửng sốt một chút, mới chợt hiểu: "Thật giống, cô ấy cũng cãi nhau một trận ầm ĩ với tôi rồi chạy đi suốt đêm, mười tháng sau làm mẹ đứa bé của người khác." Anh vừa nói vừa đi đến phòng khách. "Tôi nhớ được, cô còn nói là ‘duyên phận’."
Khi đưa điện thoại di động đưa cho cô, phát hiện đã hết pin rồi.
Thì ra là, phê bình cuộc sống người khác, luôn nhẹ nhàng như thế.
Đợi đến khi dao găm thật sự cắt đến trên bản thân mình, mới có thể cảm giác được rất đau. Trước kia đều sẽ chỉ vào một nhân vật trong TV cười nhạo, cô chưa bao giờ hiểu có người đau như mình lúc này, đi tìm người mà mình trước sau vẫn luôn yêu người, phát tiết tình cảm.
Có lẽ cô tới chỗ này là trùng hợp, nhưng mới vừa rồi, cô cũng làm chuyện giống vậy.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại di động thật lâu, hai con người bên trong cô không tiếng động đánh lẫn nhau.
Yên tĩnh, hiện tại cô chỉ muốn yên tĩnh, nhưng một giọng nói khác cũng không ngừng đang nói ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ anh ấy tăng tốc độ. . . . . .
Đang lúc do dự, Hàn Ninh đã lấy điện thoại di động của cô tới, lấy sim để vào trong điện thoại di động của mình: "Không phải trước kia trên mạng lưu truyền một câu chuyện cũ, hai người gây gổ, một người liều mạng không nhận điện thoại, một người khác xảy ra tai nạn xe cộ lại không gọi được. Lỡ mất dịp tốt."
Trái tim chợt nhảy dựng lên, loại giả thiết này thật đáng sợ, làm tay cô không ngừng run rẩy.
Nhưng mà bấm số đến một nửa, lại ngừng lại, cô không biết nói gì, cũng sợ nghe anh nói chuyện.
Bỗng nhiên điện thoại lại vang lên, Hàn Ninh nhìn cô không nhận điện thoại, lại ngồi xổm xuống, im lặng nhìn cô: "Tiếu Tiếu, em đừng khiêu chiến ranh giới đạo đức cuối cùng của tôi. Tôi có thể buông ra một lần, không bảo đảm có thể buông ra lần thứ hai, tối nay em không thể ở lại chỗ này của tôi, cũng không thể chạy loạn đi chỗ khác." Anh dừng một chút. "Nhìn như vậy, chỉ có em trở về, tôi mới có thể báo cáo kết quả."
Anh nói liên tục, giống như là vĩnh viễn sẽ không dừng lại, giống như dừng lại sẽ lại đưa tới một lần sai lầm nữa.
Rốt cuộc khi cô nhận điện thoại, Hàn Ninh đã đóng cửa lại, để lại không gian khép kín cho cô.
Sau khi bấm nút nghe điện thoại, thời gian im lặng rất lâu, chỉ im lặng như vậy mắt cô đã bắt đầu cay cay, không khóc được lại rất khổ sở. Rốt cuộc Hứa Nam Chinh mở miệng: "Về nhà được không?" Giọng nói rất trầm, chạy thẳng đến trong lòng, làm trái tim rơi xuống.
Cô không lên tiếng, tay nắm điện thoại hơi tê.
"Trễ như thế, có lời gì thì về nhà trước." Anh nói tiếp. "Hộ chiếu của em đang ở trong tay anh, không phải có thể đi hơn một trăm quốc gia sao? Bất cứ lúc nào em có thể đi, muốn đi nơi nào đều được, muốn đi bao lâu đều được, anh ở Bắc Kinh chờ em bình tĩnh trở lại. Nhưng trước khi em đi, phải về nhà trước."
Anh nói bình tĩnh như vậy, những câu những chữ kia có thể làm cô dao động.
Phòng kia vốn là của cô, mỗi lần tâm trạng không tốt sẽ khóa mình ở trong phòng, có thể ngây ngốc chừng mấy ngày, nhưng bây giờ anh đã biết nơi tránh gió cuối cùng của mình, làm cho mình ngay cả nhà họ Liên cũng không dám trở về.
Đến cuối cùng hai người lại nói điện thoại với nhau, rồi im lặng thật lâu.
"Tiếu Tiếu, về nhà được không?" Vẫn là anh mở miệng trước.
Cô siết chặt điện thoại di động, cố gắng mở miệng: "Được."
Cúp điện thoại, cô đang ngồi ở trong phòng sách, cho đến sau nửa đêm mới đi từ trong phòng ra.
Khi trả điện thoại di động lại cho Hàn Ninh, anh ngồi bên cạnh máy tính chơi trò chơi Plans vs Zombie vô cùng náo nhiệt, đánh tan tác, liên tiếp thất thủ. Điện thoại di động đặt lên bàn, ngay cả đầu anh cũng không quay lại: "Về?"
Rất nhanh chữ to màu máu chiếm cả màn ảnh, ván này Game over rồi.
Cô nhìn anh bắt đầu màn mới, hỏi một câu: "Có muốn đi xuống tầng cùng tôi lấy văn kiện lên không?"
Hàn Ninh tạm dừng tay lại, quay đầu lại nhìn cô: "Tiêu Dư, có thời điểm tôi cảm thấy cô rất hiểu chuyện, có lúc lại cảm thấy cô chịu không được gió táp mưa sa, có phải chỉ có liên quan đến Hứa Nam Chinh, cô mới bằng lòng dùng cảm xúc để nói chuyện không?"
"Xử lí theo cảm tính, không phải thật hù dọa người sao." Cô nhìn những miểng thủy tinh còn chưa thu dọn.
"Tốt vô cùng, cô gái nhỏ nhốn nháo cảm xúc, rất phù hợp với bình thường." Hàn Ninh lại quay lại nhìn máy vi tính. "Thứ tình cảm này, phải chịu được thử thách, người nào chưa từng đụng phải thử thách. Thực sự không nhìn thông suốt lắm, đến được với nhau là may mắn của tôi, mất đi là số phận của tôi."
Khi anh nói những lời này, chợt nhìn cô một cái, không nói lời nói nữa.
Cuối cùng cô vẫn mang văn kiện lên cho anh, mới lái xe trở về nhà.
Khi xỏ chìa khóa mở cửa, cả phòng khách cũng không mở đèn, mùi thuốc lá lại sặc người, cô đứng ở cửa chần chừ thật lâu, vẫn là đưa tay đóng cửa đi vào. Hứa Nam Chinh im lặng dựa vào ghế sofa, phòng khách rất tối, nhưng trên sàn nhà vẫn có cái bóng rất dài.
Tiêu Dư đi tới, nửa ngồi ở trước mặt anh, cứ như vậy mà không hề chớp mắt nhìn anh, cảm giác anh nắm tay của mình, rõ ràng là động tác muốn sưởi ấm cho cô, nhưng tay bao phủ ở bên ngoài, lại còn lạnh hơn cả mình.
Không biết qua bao lâu, anh mới chợt mở miệng: "Cô ta tìm anh chừng mấy ngày, buổi tối hôm nay lại tìm đến, anh biết rõ em thấy được nhất định sẽ suy nghĩ nhiều. Lần trước bởi vì một câu nói của Vương Tây Dao, em phản ứng lớn như vậy, anh không muốn để cho chuyện như vậy chọc em không vui. Mặc kệ dụ dỗ đe dọa, thủ đoạn gì đều tốt, để cho cô ta hoàn toàn biến mất, thật không nghĩ đến cuối cùng vẫn kết quả xấu nhất. Tiếu Tiếu, không phải tất cả đàn ông cũng muốn nhìn phụ nữ xa lạ cởi quần áo, cô bé lọ lem là cô gái nhỏ mới thích chuyện xưa, chỉ là truyện cổ tích."
Dường như anh cười, lại hơn phân nửa là tự giễu: "Quá khứ ở Thượng Hải, trường cao đẳng có một cô gái nhỏ, rất thích dựa vào chiếc xe sang trọng trong gara để tỏ vẻ là người có tiền, Hình Ngôn nói vì vậy mà bắt cả hai. Thú vị sao? Bình tĩnh mà xem xét, anh phải cảm thấy chuyện như vậy rất thú vị, cũng sẽ không bắt đầu cùng với em, tình cảm hơn hai mươi năm, loại vui đùa này nói không nổi."
"Trước đây em đàn dương cầm cho anh nghe, anh trở về đặc biệt khẽ ngâm nga giai điệu cho Hứa Nặc nghe, hỏi em ấy là có ý gì, từ ngày đó trở đi, anh không chạm vào bất kỳ cô gái nào nữa. Nhiều năm như vậy anh mang theo em từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, lại trở lại Bắc Kinh, vẫn luôn nghĩ chậm một chút nữa, đến khi tất cả ổn định đã mới bắt đầu. Không nhớ học viện quân sự, là bởi vì đang thời kỳ hòa bình, anh không muốn mang quân hàm cứ vô ích như vậy cả đời, liều mạng mở công ty, là không muốn người khác nói cháu trai của Hứa Thành không có tiền đồ, anh thừa nhận trong quá khứ quá đặt nặng công ty lên trên hết, mà anh chưa bao giờ đưa bất kỳ một cô gái nào tới trước mặt em."
Nói một đoạn rất dài, Tiêu Dư hoàn toàn không có cơ hội nói bất kỳ một chữ nào.
Nhiều hơn là cô không ngờ, nhiều hơn nữa là cô vẫn muốn nghe, thế nhưng chính là thời gian địa điểm, lại làm cho cô càng thêm khổ sở.
Cổ họng của anh rất khàn, rõ ràng cho thấy tác dụng sau khi hút thuốc lá quá nhiều.
Cô không làm bất kỳ tranh luận và phản bác nào, đứng dậy đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra muốn lấy nước đá cho anh. Nhưng tủ lạnh lại trống không, sau khi trở về từ Hồng Kông chưa kịp đi siêu thị. Tay để lên cửa tủ lạnh, qua thật lâu cũng không có khép lại, cho đến khi anh đi tới ôm lấy mình.
Cảm giác cô thể không lừa được người, nhiệt độ đã sớm quen thuộc, cùng với cảm giác da anh cọ xát, để cho tầm mắt của cô trong nháy mắt mơ hồ không rõ:
"Bên ngoài tuyết rơi." Cô nói. "Em lái xe thật lâu mới về tới."
"Lần sau gọi điện thoại cho anh... Anh lái xe đi đón em."
Cô không trả lời, chợt hỏi anh: "Tại sao chính em ở dưới tầng gọi điện thoại cho anh, anh không nhận?"
"Sợ em trực tiếp cúp điện thoại, không tìm được người."
"Em nói không lại anh, cho tới bây giờ đều nói không lại anh." Mở tủ lạnh ra, có thể làm cho cô tỉnh táo, nói với anh suy nghĩ của chính mình. "Nhưng Hứa Nam Chinh, tại sao anh đều luôn làm như thế? Chuyện đó rõ ràng có rất nhiều phương pháp xử lý, anh lại vẫn luôn cho rằng mình chọn là chính xác nhất, anh chưa bao giờ chân chính nhận rõ sai lầm, cho dù nói xin lỗi, trong lòng lại kiên trì là mình đúng."
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng tranh luận bất kỳ thứ gì với anh, đó là bởi vì cô cũng cho là anh đều luôn đúng.
Hai người đều luôn đứng trên một chiến tuyến để xử lý vấn đề, cho tới bây giờ cô đều có thể bị anh thao túng.
Cô khép cửa tủ lạnh lại, xoay người, chạm vào trong đôi mắt kia.
"Mỗi lần đều là sau khi sự việc xảy ra, ở ngay lúc em hiểu lầm, anh mới nói Tiếu Tiếu em sai rồi, chuyện không phải như thế. Làm em có cảm giác mình luôn chuyện bé xé ra to, không tin tưởng anh." Tiêu Dư lui về sau một bước, dựa lưng vào tủ lạnh, đứng cách anh một khoảng. "Nhưng vì cái gì mỗi lần đều luôn là em phải tin tưởng anh, mặc kệ chuyện có khoa trương thế nào, chỉ cần một câu giải thích của anh, em đều phải tin tưởng anh? Lần trước tin, lần này tin, lần sau thì sao? Đến khi anh lười phải giải thích, hoặc là đến sau khi anh giải thích, đến thời điểm em hoàn toàn không tin? Hơn nữa…" Cô bỗng nhiên cười lên. "Chưa tới hai tháng, anh không cảm thấy, tần số có chuyện tới quá cao sao?"
Anh đứng ở trước mặt, lại bị hỏi im lặng thật lâu, mới khàn khàn nói: "Là anh sai rồi."
"Cũng đều sai rồi." Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mặt của anh, làm mình nói không được. "Anh quá tự tin, em quá không tự tin. Anh tự tin đến nổi cho rằng phương thức của anh đều là đúng, em nhất định phải hiểu, em không tự tin khi em nhìn thấy chuyện đó mà không sụp đổ. Vừa bắt đầu em không như thế, cho dù là năm, sáu năm trước, khi bắt đầu qua lại em còn cảm thấy anh nhất định sẽ yêu em, cũng sẽ không như vậy."
Khi đó, vẫn tin chắc, là anh yêu mình.
Nhưng anh một lần lại một lần cố ý xa lánh, để cho mình bắt đầu hoài nghi, Tiêu Dư, rốt cuộc mày có bao nhiêu kém cõi, chiếm hết Thiên Thời, Địa Lợi, Hứa Nam Chinh còn không chịu yêu mày.
Đến bây giờ, tới hôm nay, lời của anh là thật hay giả? Mình có nên tin tưởng hay không?
. . . . . .
Tất cả lời nói đều đã nói xong, cả phòng bếp đều yên tĩnh lại.
Tối nay ánh trăng không sáng tỏ lắm, mờ mịt, nhưng có thể soi sáng nhìn thấy hình dáng lẫn nhau.
Anh nhìn cô, khoảng các giữa hai người rất ngắn, lại không chạm tới được.
"Là anh sai rồi." Cuối cùng anh cũng đưa tay ra, sờ gương mặt của cô, xác nhận cô không khóc tiếp nữa. "Hôm nay anh đi ra ngoài ngủ, em ngủ một giấc thật ngon, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Khi cô lên tầng, nghe tiếng Hứa Nam Chinh mở cửa rời đi.
Cho đến khi tắm xong nằm lỳ ở trên giường, mới bắt đầu chảy nước mắt không ngừng, giống như là muốn chảy hết nước mắt của đời này vậy. Trong mấy năm trước mặc kệ thất vọng thế nào cũng không khóc, nhưng chỉ hai tháng ngắn ngủn này, rõ ràng ở cùng một chỗ, tại sao lại khổ sở như vậy, dẫn tới tình hình khó hòa hợp như vậy. . . . . .
Ngày hôm sau lúc tỉnh ngủ mắt sưng dọa người, mặc kệ trườm đá thế nào cũng không có tác dụng.
Cô thử rất nhiều lần, mỗi lần bỏ kính sát tròng vào mắt, cũng sẽ đau làm chảy nước mắt không ngừng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là buông tha, đeo kính màu đỏ để đối phó.
Hội nghị hạng mục T- Moblie, mở ra cả một ngày.
Bởi vì buổi sáng Hàn Ninh đều ở trên máy bay, đến xế chiều thì mới bắt đầu hội nghị liên tuyến qua điện thoại. Cả quá trình hội nghị, giống như là trao đổi nhau, tất cả có liên quan đến quan hệ xã hội, Hàn Ninh luôn cố ý giữ yên lặng, tránh khỏi nói chuyện với Tiêu Dư, nhiều nhất cũng chỉ là một câu ‘tôi không có ý kiến’ hoặc ‘chờ trở lại hẳn nói’, Tiêu Dư cũng không chân chính nói câu nào với anh.
Cơm tối là thư ký mua cơm hộp, khi Tiêu Dư đi phòng giải khát, còn nghe người ta nói trưởng phòng Hàn của T - Mobile hôm nay giống như có chút không đúng, có phải muốn thăng chức rồi hay không? Hay cố hết sức thu lại?
Cô cầm cái ly, nhìn nước rót đầy cả ly, cho đến khi người bên cạnh đưa tay đóng lại giùm cô, mới phản ứng lại: "Cám ơn." Đứng thẳng người, Hứa Nam Chinh chỉ nhìn cô, nói: "Mới vừa rồi thấy em không ăn bao nhiêu, có muốn bảo thư ký gọi cho em chút đồ ăn hay không?"
"Không cần." Cô lắc đầu, cầm cái ly đi khỏi phòng giải khát.
Phòng họp quá nhiều người, không khí ngột ngạt, khói thuốc càng làm cho người ta khổ sở.
Cô thừa dịp thời gian nghỉ ngơi trở về phòng làm việc của mình, điện thoại nhà đang không ngừng gọi tới, nhận lại là Hứa Viễn Hàng: "Đại tiểu thư, điện thoại di động của em là sắt vụn sao? Tại sao mỗi lần anh gọi đều tắt máy?" Lúc này cô mới nhớ tới, thế nhưng hôm qua quên sạc pin: "Quên sạc pin rồi, có chuyện gì sao?"
"Ngày hôm qua em đi đâu vậy hả? Cãi nhau với anh trai anh?"
Cô phủ nhận theo bản năng: "Không có."
Hứa Viễn Hàng lập tức lên tiếng: "Trong khi anh ấy cái gì cũng không nói."
"Sao?" Cô cảm giác trong lời của anh ta có hàm ý gì đó.
"Thật sự không có chuyện gì sao?" Hứa Viễn Hàng do dự, hay là nói nhỉ. "Thôi, anh nghĩ anh trai anh cũng sẽ không vì cô gái khác, đành nói cho em biết vậy. Tối ngày hôm qua anh trai anh đặc biệt đi trung tâm chỉ huy giao thông, kiểm tra màn hình giám sát, nói là tìm một chiếc xe đi đến chỗ nào đó, cho đến khi anh Hứa Nam Chinh yêu cầu kiểm tra nơi mà bà xã anh ấy chạy đến, căng thẳng như vậy đó? Anh nghĩ chắc chắn là em, không phải thì thôi."
Tiêu Dư sợ run lên, nói với anh một câu đi họp đây, rồi cúp điện thoại.
Tối hôm qua anh không đề cập đến, cũng không hỏi qua, nhưng khẳng định biết mình đi tìm Hàn Ninh, còn ở nhà Hàn Ninh ngây người hơn nửa đêm.