Anh không nhúc nhích quỳ ở nơi đó.
Không nhìn thấy vẻ mặt.
Cô cứ đứng như vậy nhìn anh, không biết đã trải qua bao lâu, mới cảm giác bị người khác nắm tay.
Mẹ cô mím môi nhìn cô, lại cũng không biết nên nói gì.
Có lẽ bà cũng không đành lòng, Hứa Nam Chinh cũng là người mà bà nhìn lớn lên từ nhỏ, nếu như không phải vì một chút lòng riêng của người làm mẹ, thì sao lại lần lượt dùng thân phận trưởng bối khuyên Hứa Nam Chinh rời khỏi Tiếu Tiếu chứ?
Bà hiểu rất rõ tính cách của Nam Nam, kiêu ngạo, không chịu thua, lại rất tôn kính trưởng bối. Cho nên chỉ cần bản thân bà tìm anh nói, mặc kệ là bản thân bà chất vấn anh, hay là xuất phát từ một trưởng bối khẩn cầu, anh đều sẽ không tiếp tục nữa... ...
Bà nhìn dáng vẻ thần hồn phách lạc của Tiêu Dư, hơi gật đầu với Hàn Ninh.
Cửa thang máy lặng lẽ mở ra, một người có dáng vẻ long đong mệt mỏi đi nhanh qua bên cạnh bọn họ, không đợi mọi người phản ứng kịp. Ông đã thấy Hứa Nam Chinh, bước chân không những không dừng lại, mà ngược lại bước nhanh hai bước tới trước kéo mạnh Hứa Nam Chinh lên: "Được lắm, ông nội anh thương anh nhất, không ngờ cuối cùng cũng là anh, làm cho nhà họ Hứa chúng ta mất hết mặt mũi!"
Đột nhiên vang lên một tiếng tát, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Nhưng người bị đánh cũng không có bất kỳ tránh né gì, chỉ theo cú tát lui nửa bước.
"Chú hai." Hứa Viễn Hàng xông tới ngăn ở trước mặt Hứa Nam Chinh. "Anh hai cũng vừa mới biết tin tức. . . . . ."
Một vài người đã xông lên ngăn cản nắm đấm chuẩn bị rơi xuống, đoán chừng ai cũng không ngờ đường đường là một Thiếu tướng, có thể ở trong bệnh viện đánh con trai của mình. Cũng may gia đình quân nhân không phải là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, tầng này lại chỉ còn người trong nhà họ Liễu, sẽ không nói linh tinh truyền chuyện này ra ngoài.
Anh không rên một tiếng, không đếm xỉa đến.
Rốt cuộc đợi đến lúc mọi người ngăn ba anh lại, anh mới lại quỳ xuống.
Không có bất kỳ thứ gì giảm xóc, đầu gối bịch một tiếng nện trên mặt đất, đồng thời nện vào đáy lòng cô. Trong ngực có cái gì đó xông lên, lại suýt nữa khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nắm tay thật chặt, đè lại tất cả nước mắt.
Ép tới ngực đau đớn, đau không dám hít thở.
Cô hiểu anh không cách nào giảm bớt được áy náy.
Quả thật ông Hứa lấy anh làm kiêu ngạo, nhưng cho tới bây giờ mọi người trong nhà họ Hứa cũng đều gió êm sóng lặng, chỉ có anh luôn dừng lại không được. Mỗi một bước của anh luôn ngăn trở, là như đánh vào mình, ông cụ nghe xong làm sao mà dễ chịu được.
Giống như lúc trước anh nghỉ học ở Thanh Hoa, giống như trận bão táp ở GR. . . . . .
Hôm nay lại là án nhận hối lộ, một ông cụ bình thường đều nhất định không chịu được, huống hồ là cơ thể ngày càng sa sút? Ngay cả cuối cùng anh được chứng thực không có bất cứ vấn đề gì, lại vẫn chậm mất rồi.
"Có muốn đi xuống dưới một chút hay không?" Hàn Ninh nhỏ giọng hỏi cô. "Đi ra ngoài mua chút thức uống nóng?"
Mặc kệ nói như thế nào, một màn này rơi vào trong mắt người nào, cũng sẽ xúc động.
Cô khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Tất cả sau đó, cô trở lại khách sạn cũng không còn nhớ rõ.
Tiếng khóc cao thấp trộn lẫn vào nhau, cô cũng gần như khóc đến thở không ra hơi, hoàn toàn không dám nhìn Hứa Nam Chinh sẽ như thế nào.
Từ khi cô trở lại khách sạn Hàn Ninh luôn canh giữ ở bên người cô, nhìn cô khóc đến ngủ, đến nửa đêm mới khẽ gọi cô tỉnh dậy, cho cô uống từng ngụm nước ấm. Hai người không nói với nhau tiếng nào, tầm mắt của anh trước sau vẫn không hề rời khỏi cô nửa bước, đến giữa trưa ngày hôm sau cô tỉnh lại, mới nhìn thấy Hàn Ninh ngồi ở trên mặt thảm bên giường, ngủ thiếp đi.
Rèm cửa sổ không kéo lên, ánh nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào hơi mờ, anh ngủ rất yên tĩnh.
Rất giống vẻ mặt anh ngủ khi ở trên máy bay lúc trước.
Trong cái gạt tàn thuốc gần như chất đầy tàn thuốc, mùi thuốc lá khắp phòng, cô cứ mở mắt như vậy mà nhìn anh, cho đến khi anh bỗng nhiên tỉnh lại, cũng nhìn cô: "Người đẹp ngủ, em đã tỉnh?"
Cô ừ một tiếng, cả đêm khóc làm mắt sưng vù khó chịu, nhưng lại không dám nhớ lại bất kỳ một màn nào của tối hôm qua. Chỉ đè ép khổ sở xuống dưới đáy lòng, khàn giọng nói: "Em đói rồi."
Anh mỉm cười, ngồi thẳng người: "Được, đi ăn cơm thôi."
Tiêu Dư nhìn anh đứng lên, áo sơ mi nhăn không còn hình dáng, cứ như vậy mà đi vào toilet rửa mặt. Tiếng nước chảy rót vào trong lỗ tai, lại một ngày nắng, cũng làm cho cô cảm thấy tất cả tối hôm qua đều là giấc mơ.
Bởi vì khắp người đều là mùi thuốc lá, cô chỉ có thể đi tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra chỉ mặc bộ áo dây, khi đứng đối diện tủ treo quần áo chọn quần áo, đột nhiên cảm thấy sau lưng bị ngón tay anh mơn trớn, ngay lập tức thần kinh căng thẳng, lại nghe thấy anh hỏi một câu: "Khi xăm có đau không?" Lúc này cô mới hiểu được, cái anh nói là hình xăm.
Bởi vì hình xăm từ vị trí cổ áo xuống, lại ở phía sau lưng, bình thường đừng nói là người khác, ngay cả mình đều nhìn không tới.
Dần dần lại quên mất.
Ngón tay của anh rất dịu dàng, vuốt ve dọc theo hình xăm: "Tại sao xăm một đôi cánh, anh nhớ được đây là một hình vẽ theo phong tục, gần như tất cả mọi người không thể nghĩ ra mình nên xăm hình gì, cũng đều sẽ lựa chọn hình này." Anh thật sự nhìn rất cẩn thận, hình xăm từ cột sống kéo dài đến bả vai. "Cũng giống như em sẽ chọn."
Lời của anh, phảng phất như lời của người xăm hình ở nước Pháp.
Người kia đề nghị cô chọn lựa hình xăm đặc biệt, nhưng cô lại vẫn kiên trì xăm hình này. Cô không biết tại sao người khác phải lựa chọn hình này, nhưng khi cô ngay lúc đó, chỉ có cảm giác cả đời mình cũng trói buộc ở trên người Hứa Nam Chinh, mặc kệ là cuộc sống hay tình cảm, mặc kệ đi rất xa, cũng không chạy khỏi kết cục này.
Cho nên cô nghĩ xăm một hình xăm mà sau đó không thể xóa, để quên anh, hoàn toàn cách xa.
Quá trình xăm hình kéo dài bốn tiếng, nghe nói là phụ nữ có thể chống đỡ đến được cực hạn, toàn bộ quá trình cô không dùng thuốc tê. Người xăm hình sợ cô thật sự không chịu nổi, không ngừng khuyên cô chu vi của hình xăm trước mặt này, ít nhất phải làm hai lần mới có thể hoàn thành, nhưng mình vẫn kiên trì như cũ. . . . . .
"Nhìn đẹp không?" Cô cắt đứt suy nghĩ nhớ lại của mình.
Anh không lên tiếng, chỉ ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hôn lên phía sau lưng cô: "Đẹp." Anh ghé vào sau tai cô nhẹ giọng nói, âm thanh mang theo chút lười biếng tùy ý, cảm xúc ấm áp phía sau lưng, làm cả người cô không có một chút hơi sức nào.
Cái ôm rất ấm áp, hôn môi đã sớm thành thói quen.
Nhiều ngày như vậy, mình có bao nhiêu mệt mỏi, thì anh có bấy nhiêu mệt mỏi, thậm chí còn mệt mỏi hơn.
Anh cũng bị bắt đi điều tra. . . . . .
Cô đột nhiên phản ứng lại, xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh: "Anh giả bộ lâu như vậy, có phải cũng bởi vì án nhận hối lộ không?" Hàn Ninh khó có được lúc sửng sốt một chút, mới thở dài: "Vẫn không gạt được em. Chỉ là không nghiêm trọng lắm, anh nói rồi, tình hình của anh tốt hơn Hứa Nam Chinh, cho đến bây giờ anh ta vẫn bị theo dõi, còn anh không phải đã khôi phục tự do rồi sao?"
Cô á khẩu không trả lời được, thật ra thì nên nghĩ tới sớm hơn, cuối năm bận rộn như vậy vì sao anh lại có ngày nghỉ dài hạn đi du lịch với mình. Vụ án này nghiêm trọng, anh làm cấp cao sao lại dễ dàng thoát khỏi liên quan được? Là mình đều đặt quá nhiều lực chú ý ở trên người Hứa Nam Chinh sao? Vốn tin tức về Hứa Nam Chinh rất nhiều, vượt qua cả tin GR được đưa ra thị trường, đương nhiên truyền thông sẽ nhìn chằm chằm không thả.
Nhưng Hàn Ninh thì sao? Anh chưa bao giờ nói qua, tình cảnh của mình.
Đau lòng áy náy, còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp không rõ, làm cô có chút nói không ra lời. Hàn Ninh nhìn thấy ánh mắt của cô lại bắt đầu đỏ lên, nụ cười lập tức biến mất, hôn lên trán cô một cái: "Không phải anh đã nói không có chuyện gì sao? Nhiều nhất là sau này để bà xã nuôi, không có chuyện gì lớn."
Cô bị chọc cho tức cười: "Được, đánh một danh sách khai báo tất cả những bất động sản thuộc quyền sở hữu của anh ra đây."
Còn chưa nói dứt lời, đã bị anh ôm đột ngột, ôm hôn nồng nàn. Cô bị dọa giật nảy mình, cũng rất nhanh nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn xâm nhập lâu dài này.
Anh không ngừng đi về phía trước, cô đi theo bước chân của anh, không ngừng bị anh hôn lui về phía sau. Cho đến khi đi tới bên giường, anh mới buông cô ra, nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua nhìn em khóc giống đứa bé, cái người này, xem ra em đều ý chí sắt đá với tất cả mọi thứ, nhưng khi khóc lên thì càng khó dỗ hơn những cô gái động một chút là khóc."
Hai tay cô vòng ở cổ anh, nở nụ cười rất nhạt: "Anh biết cô gái kiêng kỵ cái gì nhất không? Chính là bị so sánh."
Anh ‘vâng’ một tiếng, lại hôn nhẹ lên lỗ tai của cô: "Anh không so sánh, là anh đau lòng cho em."
Cô cảm giác bàn tay nóng bỏng của anh vuốt sau lưng của mình, còn có làn da bên hông. Lặp lại liên tục, khiêu khích nhiệt độ giữa hai người, không trao đổi ngôn ngữ, đến cuối cùng anh mới cúi đầu, khẽ cắn chặt xương quai xanh nhô lên của cô. . . . . .
Bỗng nhiên vang lên một trận tiếng rung, là tin nhắn của Hàn Ninh.
Anh cau mày, cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, thoải mái trên mặt biến mất, khẽ thở dài: "Ba anh đến đây."
"Thư ký của ông nói ông chỉ đi ngang qua Bắc Kinh, ông muốn cùng ăn một bữa cơm tối với anh." Anh vừa lấy thuốc ra, vừa giải thích: "Tối nay không phải là thời cơ tốt để hai người gặp mặt, anh đoán chừng sẽ bị dạy dỗ một đêm."
Hàn Ninh vừa chuẩn bị đốt thuốc lên, nghiêng đầu thấy cô bởi vì nụ hôn triền miên vửa rồi mà đỏ mặt, trong lòng ấm áp ngồi xuống: "Xong rồi, anh không nỡ đi."
Tiêu Dư dở khóc dở cười: "Khi nào thì anh mới có thể nghiêm chỉnh một chút, chuyện lần này lớn như vậy, cẩn thận buổi tối nhìn thấy ba anh có đi không về." Nói xong, nhớ tới những ngày qua mình đối xử qua loa với anh.
Những hình ảnh linh tinh, từ từ lướt qua trước mắt, vẻ mặt anh rõ ràng mệt mỏi như vậy, mình lại không phát hiện. . . . . .
"Không nên suy nghĩ bậy bạ." Anh ôm lấy cô. "Đi dạo thả lỏng một chút, hẹn bạn bè ăn cơm, tâm sự."