"Được." Dường như Hàn Ninh đang cười, răng môi dây dưa với cô, nhỏ giọng nhận lời. "Bà xã em thật khéo hiểu lòng người, hôm nay ba anh còn ra lệnh, để cho anh lập tức trở về Nam Kinh, đoán chừng sống ở Thượng Hải với ông, vậy cũng không có vấn đề gì." Cô sửng sốt một chút, tránh né một chút: "Sao anh không nói với em?"
Bởi vì những lời này của anh, cô hốt hoảng một trận không lý do.
Suy nghĩ một chút, mới hỏi tới anh: "Nếu như mà em không nói muốn đi Thượng Hải, chẳng lẽ anh muốn chính mình trở về Nam Kinh?"
Anh bất ngờ im lặng, không lên tiếng.
Không tiếng động trả lời, chứng minh cho suy nghĩ của cô.
Thời gian, trong lúc đó giữa mình và anh lặng lẽ thay đổi tất cả.
Ngay cả một cú điện thoại không thẹn với lương tâm, một người già qua đời, chỉ cần có liên quan đến Hứa Nam Chinh, cô sẽ sợ Hàn Ninh suy nghĩ nhiều. Cũng không phải không xin lỗi, lại nhiều hơn nữa là thật sự sợ anh hiểu lầm mặc kệ là núi tuyết Cao Nguyên, giữa trưa tuyết bay tán loạn, giao thông Paris tê liệt, nụ cười của anh luôn làm bản thân dao động.
Vào giờ phút ấm áp này, cô đã sớm thành thói quen, thậm chí là lệ thuộc vào.
Cho tới nay mỗi khi cô mệt mỏi nhất thì anh sẽ vươn tay ôm lấy mình, cho một cái ôm hoàn toàn khoan dung. Cô hiểu không nên vào lúc này, nhưng ánh mắt và động tác của anh hoàn toàn đánh tan sự do dự của cô.
Cô lại không dám hỏi suy nghĩ rời đi của anh, chỉ lấy tay ôm chặt eo của anh. Làn da nóng rực, không biết là người nào làm bỏng người nào, anh im lặng thật lâu mới nhỏ giọng nói ở bên tai cô: d∞đ∞l∞q∞đ "Tiếu Tiếu, hôm nay anh rất sợ, sợ em sẽ không bao giờ về nhà nữa."
Anh nói xong, cúi người hôn cô thật sâu.
Rất tự nhiên dung hòa vào nhau, không dùng ngôn ngữ để trao đổi, hai người đã dán chặt ở chung một chỗ, không ngừng vuốt ve làn da của nhau, muốn đánh tan do dự và bàng hoàng vừa nãy, đều không nhớ đến nữa.
Đến cuối cùng, cô đã khẩn trương không thôi, đôi tay giữ chặt eo anh.
Không dám hít thở, cũng không dám động.
Thế nhưng anh lại bỗng nhiên dừng lại, hung hăng cắn môi của cô: "Anh đi phòng dành cho khách ngủ."
Cô không hiểu, mở mắt ra, mơ màng nhìn sôi trào mãnh liệt trong mắt anh.
Hàn Ninh thở dài một hơi, chỉ dùng tay vuốt tóc của cô, ngón tay lướt qua viền tai của cô, một đường trượt xuống, thẳng đến khi cô căng thẳng đứng người dậy, mới cười nói: "Bà xã, đừng nóng vội, khi nào đến thời điểm tốt nhất nhất định sẽ cho em."
"Hàn Ninh!" Vốn Tiêu Dư đã khẩn trương, bị anh nói xong gần như muốn thêu cháy.
Anh lập tức cười, cúi đầu chạm vào môi cô một cái.
Thật bất ngờ ngủ lại, trong khoảng thời gian dài hai người đều dè dặt cẩn trọng. Cô rất nhanh trở về khách sạn, bắt đầu cùng với anh sắp xếp tất cả mọi chuyện đi Thượng Hải, mẹ nghe xong không có bất kỳ ý kiến gì, từ nhỏ cô đã không ở bên cạnh ba mẹ, đương nhiên cũng sẽ không có quá nhiều cảm giác lệ thuộc vào.
Chỉ là vẫn quan tâm chăm sóc như trước.
Bắt đầu tết năm nay, cô chủ động mang Hàn Ninh về nhà.
Mẹ ngầm thừa nhận, nhưng trước sau vẫn duy trì trạng thái xem thái độ của ba với Hàn Ninh thế nào rồi mới tán thành.
Cô không ngờ mẹ không chỉ thích Hàn Ninh, mà dường như rất hợp ý với anh, gần như là không chỗ nào không nói chuyện, rất có cảm giác bạn lâu năm. Ngày đó là ngày có thời tiết tốt hiếm có trong mùa đông, bọn họ ngồi ở ngoài ban công bên cửa sổ sát đất uống trà, ánh nắng ấm áp vẽ ra hình dáng của Hàn Ninh, còn có đôi mắt luôn mang theo ý cười cực kỳ rõ ràng kia.
"Thượng Hải cũng tốt, chỉ là mùa đông quá lạnh người, không giống phương Bắc có hơi ấm sẽ thoải mái một chút. " Mẹ cười nhấp một hớp trà nóng: "Các con nên đợi qua mùa đông rồi đi."
"Trước kia ở nơi đó cháu có một căn nhà nhỏ, đặc biệt có lò sưởi ấm áp." Hàn Ninh rót cho mẹ thêm chút trà. "Chỉ là ý của con cũng vậy, chờ Tiếu Tiếu ở chỗ này qua tết âm lịch trở về, vừa đúng lúc cùng nhau trải qua ngày sinh nhật mồng một tháng giêng."
Tiêu Dư nhìn thấy tay phải anh mò mẫm trong túi quần theo thói quen, không khỏi âm thầm buồn cười, ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta xuống lầu đi dạo một chút nhé?"
Hàn Ninh cười đến ung dung thản nhiên, dễ nhận thấy cô đang tìm cớ để mình rời khỏi đây.
Hai người vụng về đi xuống lầu, cô lập tức kéo anh đến sân sau, bày ra tư thế ‘mời tự nhiên’: "Anh không cần sợ mẹ em, bà đã sớm thành thói quen, trong nhà không đi gần đàn ông không hút thuốc lá."
Hàn Ninh dở khóc dở cười: "Vừa rồi anh đang sờ điện thoại di động, bà xã đại nhân."
Cô nhướng mày, vừa định nói chuyện lại cảm giác cổ tay bị nắm chặt, đã bị anh cầm vặn ngược đến phía sau, thành công bị anh kéo vào trong ngực.
Hàn Ninh khẽ hít hà, giọng điệu ý vị sâu xa nói cảm thán: "Mùi hương này thật thơm."
Cô biết anh đang nói đến dầu gội mình dùng, rõ ràng là dùng chung một chai với anh, lại còn muốn nói mập mờ như vậy, cô muốn tránh ra, nhưng cánh tay bị vặn đến phía sau, mặc kệ như thế nào cũng không nhúc nhích được: "Cẩn thận bị mẹ em nhìn thấy."
Anh chỉ là cười, dùng cằm cọ lên trán của cô.
Cô bị anh cọ có chút ngứa ngáy, nghĩ đến đây là ở nhà mình, nhưng lại có chút ngượng ngùng hiếm thấy, liếc mắt len lén quan sát xung quanh xem có người xuất hiện hay không, xuyên thấu qua cửa kính có thể nhìn thấy trong phòng khách có bóng của nhiều người.
"Thế nào?" Hàn Ninh cảm thấy cơ thể cô bỗng nhiên cứng lại, quay đầu lại theo bản năng, cũng nhìn thấy người tới.
Thủy tinh phản quang quá mãnh liệt, nhưng ngay khi tia sáng khúc xạ vào bên trong, cũng có thể nhìn ra anh ta.
Gần như là quay đầu trong nháy mắt, Hàn Ninh đã đẩy cô ra, kéo tới cửa kính phòng khách.
Ngày này mỗi năm, Hứa Nam Chinh đều sẽ tới thăm ba mẹ, năm này qua năm khác, dường như đã sớm thành thói quen. Có lẽ là ngã bệnh nên gầy gò đi một chút, anh ấy lại có vẻ cao, ánh mắt lại ấm áp hiếm có: "Năm mới vui vẻ."
Tiêu Dư giật mình lo lắng, Hàn Ninh thì ngược lại đi lên trước, cười nói: "Năm mới vui vẻ."
Hứa Viễn Hàng chỉ nở nụ cười với hai người, không nói gì. Bốn người tương đối nhạt nhẽo một lát, cho đến khi dì giúp việc bưng khay trà ra ngoài, Hứa Nam Chinh mới nói có mang theo vài thứ bác gửi đến, đi lên tầng trước một bước.
Hứa Viễn Hàng cũng không đi theo sau, mà ngược lại ngồi với bọn họ ở trong phòng khách, im lặng không nói uống nước trà.
Tiêu Dư hiểu tính cách của anh ta, sợ anh ta nói chuyện gì đó không nên nói, không thể làm gì khác hơn là không ngừng hỏi anh ta chút lời nói hời hợt, đến cuối cùng ngay cả Hàn Ninh cũng nghe không nổi nữa, cười vỗ vỗ mu bàn tay của Tiêu Dư: "Điện thoại di động quên ở trên tầng rồi, anh đi lên lấy đây."
Cô cau mày nhìn anh, ý bảo anh không cần tránh.
Hàn Ninh chỉ cười búng nhẹ lên trán cô, dùng khẩu hình miệng nói: Lập tức xuống ngay.
Nói xong lập tức đứng lên.
Tiêu Dư bất đắc dĩ, nhìn anh lên lầu, mới quay lại nhìn Hứa Viễn Hàng: "Bình thường anh rất vô lý mà? Sao hôm nay không nói một lời nào?" Hứa Viễn Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng: "Anh không biết nói gì, sợ mở miệng lại nói sai." Không hiểu sao anh ta yên tĩnh một lát, mới hỏi: "Nghe nói em phải đi Thượng Hải? Chuẩn bị định cư ở phương Nam?"
Cô "vâng" một tiếng: "Cách nhà Hàn Ninh gần một chút."
"Cũng cách bọn anh xa một chút đúng không?" Hứa Viễn Hàng dựa vào ghế sofa nhìn cô. "Một năm này cũng không biết là vì sao, luôn có thể nhớ tới khi còn bé, mỗi ngày chúng ta cùng nhau đi nhà trẻ, thời gian học tiểu học. Trước kia em nói đi thế nào anh đều không có cảm giác, dù sao em nhất định sẽ trở về, dù sao chỗ này mới là nhà của em. Nhưng lần này khi vừa nghe nói em phải đi, thì cảm thấy khổ sở."
Cô không nói gì nữa.
km, chỉ cần bay hai tiếng.
Nhưng cô hiểu ý trong lời nói của Tiểu Hàng, đã từng có tình cảm thân mật khăng khít, theo người bên cạnh mình thay đổi cũng sẽ thay đổi. Quan hệ từ từ xa lạ một chút, mọi người và chuyện ở Bắc Kinh cũng sẽ không tiếp tục có quan hệ gì tới mình, bao gồm chuyện năm tháng trước kia ở trong đại viện.
Buổi tối ba cố ý giữ Hứa Nam Chinh và Tiểu Hàng ở lại ăn cơm.
Người phương Bắc ăn cơm thích uống rượu trắng, một chai Mao Đài bảy mươi sáu năm vừa mới mở ra, mùi rượu đã tràn ngập cả căn phòng. Tiêu Dư chưa bao giờ thấy Hàn Ninh uống rượu, dùng chân khẽ chạm vào chân của anh, ám chỉ anh không được thì ngàn vạn lần đừng cậy mạnh.
Hàn Ninh nhẹ giọng thì thầm: "Ba vợ tương lai muốn uống, cho dù liều chết cũng phải tiếp tục đến cùng."
Cả bình Mao Đài lâu năm, bị bọn họ uống hết.
Lúc đi về, ba mới nhớ tới đám người Hứa Nam Chinh lái xe tới, nhưng bởi vì Nguyên Đán, tài xế cũng đã về nhà ăn tết rồi, hoàn toàn không có người có thể đưa bọn họ về. Cũng may Tiêu Dư chỉ tượng trưng nhấp gần nửa ngụm, đường đi lại không tính là xa, chỉ có thể do cô tự mình lái xe, đưa hai người trở về nhà họ Hứa.
Xe là của Hàn Ninh, trước đó cô cũng đã lái qua rất nhiều lần, đương nhiên là vô cùng thuần thục không trở ngại chút nào. Nào có thể đoán được mới vừa lái đi ra ngoài mười phút, Hứa Viễn Hàng lại không được, bảo cô dừng sát ở ven đường, bắt đầu ói lên ói xuống.
Tiêu Dư mở nắp một chai nước suối, đưa cho anh ta.
"Để... để anh ngồi một lát" Hai tay Hứa Viễn Hàng cầm chai nước suối, ý bảo cô ngàn vạn lần đừng đụng vào mình.
Cô sợ anh ta ngồi không vững, trực tiếp ngã vào trong rãnh nước ven đường, chỉ có thể đứng ỏ chỗ cách đó ba bốn bước, lo lắng đề phòng nhìn anh ta."Ôi?" Hứa Viễn Hàng quay đầu lại liếc cô. "Em có thể... có thể cách anh xa một chút hay không em nhìn làm anh ói không ra được."
Cô dở khóc dở cười, lại đi lui về sau hai bước, cũng không dám cử động nữa.
Sau lưng chính là xe của Tiểu Hàng, đứng bên cạnh xe là Hứa Nam Chinh.
Bên người không ngừng có xe đèn thoáng qua, hai người bọn họ cách nhau ba bước, nhưng mà lại như là không có chút quan hệ nào, không có ngôn ngữ trao đổi, Tiểu Hàng đang ngồi ở ven đường, không nhúc nhích.
Thời gian giống như dừng lại, quá khứ còn chưa đi qua, thì tương lai vẫn chưa tới.
Gió rất lớn, rất nhanh mang tất cả ấm áp trên người đi, đến lúc Tiểu Hàng lắc lư đứng lên, tầm mắt đảo qua trên hai người bọn họ, cuối cùng cũng không nói một câu nào.
"Đã xong rồi?" Tiêu Dư cài dây an toàn xong, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Hứa Viễn Hàng.
"Để cho anh ngồi một lát nữa." Hứa Viễn Hàng quay cửa kính xe xuống, mắt say lờ đờ lim dim nhìn sóng biển ở ngoài cửa sổ.
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ.
Cô hiểu Tiểu Hàng chỉ đang tức giận mình, từ lúc bắt đầu ăn cơm anh ta đã không ngừng chạm cốc với Hàn Ninh, nhưng mà một câu cũng không nói với mình. Kết quả hành động theo cảm tính của anh là anh uống đến say như vậy ý, đau khổ chính là cơ thể mình.
Qua kính chiếu hậu, một người khác cũng quay cửa kính xe xuống, vừa định đốt thuốc, bỗng nhiên nói: "Anh đi xuống hút điếu thuốc."
"Anh." Khi anh mở cửa, Hứa Viễn Hàng đột nhiên nói: "Điện thoại di động em hết pin rồi rồi, cho em mượn điện thoại di động của anh dùng một chút." Hứa Nam Chinh lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, ném cho anh ta, xuống xe dựa lên cửa xe.