Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giữa tháng hai, thời tiết vừa ấm lại.

Sở Ngọc Lang nhận được thiệp của Thái Tử mời nàng đi Thanh Vân Quán ngắm hoa đào. Tấm thiếp khá lạ, không tính tết hoa đăng, nàng không thể ngờ Thái Tử điện hạ cũng sẽ có lúc hẹn cô nương đi ngắm hoa khi hoa đào nở.

Cho dù thật sự muốn hẹn cô nương gia ngắm hoa, cũng không nên là nàng chứ? Không phải cô nương Ngu gia khá tốt à? Hay là thật sự như Trường Dung nói, Thái Tử động tâm với nàng?

Nàng cụp mi, còn nhớ rõ chuyện ngày ấy. Rõ ràng cứu nàng, lại mở miệng trào phúng nàng.

Nàng chưa bao giờ thấy tâm tư ai khó đoán như Thái Tử điện hạ. Nàng phân tích một lúc lâu, cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn ôm tâm tư gì với nàng.

Từ khi mới gặp, hắn đã sỉ nhục nàng vì Ngu Dao. Khi đó còn dễ hiểu được, Sở gia và Thái Tử vốn là kẻ địch, Ngu gia là nhà ngoại của Thái Tử. Hắn lạnh giọng trào phúng nàng là việc rất bình thường.

Nhưng mà hành động phía sau càng khiến nàng không thể hiểu.

Đầu tiên là đến thôn trang của Sở gia ngoài thành một cách khó hiểu, mời thái y cho nàng. Tiếp đó là tứ hôn khó hiểu, hắn đến Sở gia, buông lời ác độc với nàng. Tết hoa đăng sai nàng bóc tôm rồi lại tặng hoa đăng cho nàng.

Loại cảm giác này như một con mèo nhe răng trợn mắt, ra vẻ hung tàn khoe móng vuốt, sau đó thích ý phe phẩy đuôi đi mất ở trước mặt nàng.

Sở Ngọc Lang không nói rõ rốt cuộc cảm nhận của mình là gì, chỉ cảm thấy có lẽ Thái Tử không chán ghét nàng đến mức như vậy đâu nhỉ?

Nàng đóng thiệp lại, bảo Trường Dung thay quần áo.

Hoa đào trên Thanh Vân Sơn nở rất đẹp.

Sáng sớm Thái Tử đã cho xe ngựa đón nàng ra khỏi thành, mấy thị vệ giả trang thành dáng vẻ gia đinh bình thường đi theo xe ngựa.

Xe ngựa đi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến Thanh Vân Sơn. Thái giám đi theo tên Hữu Hỉ tận tâm tận lực tìm kiệu liễn.

Sở Ngọc Lang lên kiệu liễn, một bộ váy lưu tiên màu tím nhạt, mũ màu trắng có rèm che khuất khuôn mặt, gió thổi qua mơ hồ có thể thấy được chiếc cằm trắng nõn và đôi mắt như hồ thu dưới mũ có rèm.

Tư Mã Tĩnh đứng ở trên lầu chính của Thanh Vân Quán, là chỗ khi trước hắn biến thành Sở Trĩ đã từng đứng. Hiện giờ vẫn là nơi đó, người cũng là người đó, tầm nhìn lại khác hẳn.

Hắn thấy được lầu nhỏ, núi xanh nơi xa, trên con đường mòn có tiểu đạo sĩ dọn dẹp đường cái, còn có khách hành hương lui tới nối liền không dứt, các loại người muôn hình muôn vẻ.

Bên cạnh hắn có một nam nhân mặc đạo bào khí chất nho nhã đang đứng. Nam nhân cười nhìn hắn: “Bần đạo không thể ngờ điện hạ còn nguyện ý giá lâm đ*o quán này.”

Tư Mã Tĩnh kiêu căng nhìn dãy núi nơi xa, nói: “Cô thừa nhận, ngươi vẫn có vài phần bản lĩnh.”

“Điện hạ quá khen.” Lánh Hạc cười: “Lần này điện hạ tới là có việc gì à?”

“Nghe nói chỗ này của ngươi cầu phúc rất linh.” Tư Mã Tĩnh hơi nheo mắt phượng: “Có cây hòe già chuyên để người hứa nguyện cầu phúc, cô cũng muốn treo hai dải lụa đỏ.”

“Không phải trước kia điện hạ không tin mấy thứ này à?” Lánh Hạc cười nói: “Sao lại muốn cầu phúc hứa nguyện rồi?”

“Cô chưa bao giờ thấy người nào gặp nhiều tai ương như nàng.” Trong ánh mắt Tư Mã Tĩnh có vài phần kiêu ngạo: “Đáng thương đến vậy, cô đại phát từ bi, cho nàng thêm vài phần phúc trạch.”

Từ nhỏ mẫu thân đi sớm, phụ thân cũng thờ ơ với nàng. Có lẽ chưa từng có người nghiêm túc cầu phúc cho nàng, cho nên nàng mới có thể xui xẻo như thế. Kế mẫu muốn hại nàng, muội muội muốn hại nàng, thúc thúc cũng muốn hại nàng. Ngay trước đó gả phu quân cũng không phải do nàng chọn, nàng còn phải cẩn thận thu xếp nạp thiếp cho phu quân.

Nhưng nếu nàng thành Thái Tử Phi của hắn thì tất cả điều thê thảm trước kia sẽ kết thúc.

Hắn đã bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, mùng tám tháng sau là ngày lành. Chờ ngày mai trình Lễ Bộ là có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.

Dựa theo tập tục, trước khi thành hôn nam nữ không thể gặp mặt. Nhưng qua mấy ngày nữa, phán quyết của những người đó sẽ ban xuống, hắn muốn trước lúc đó nói cho Sở Ngọc Lang, hắn có lòng tốt báo thù cho nàng.

Qua hôm nay, hẳn một thời gian dài sắp tới sẽ không gặp mặt, vậy nhân dịp hôm nay dẫn nàng đi tham quan Thanh Vân Sơn này một vòng cũng tốt.

Dường như nàng là người không thích chạy loạn, suốt ngày buồn bực ở trong phủ, không phải xem sổ sách thì đánh đàn ngắm hoa, lần đó tới Thanh Vân Quán cũng không thấy nàng đi chơi đâu. Nàng làm bất kỳ chuyện gì dường như đều có mục đích, chưa bao giờ dừng lại ngắm phong cảnh.

Tư Mã Tĩnh nhìn cửa núi ở phía xa, chiếc xe ngựa hắn phái đi còn chưa đến, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của hắn.

Lánh Hạc nhìn hắn, mỉm cười hỏi: “Điện hạ có muốn xem bói không? Quẻ ở trong quán của bần đạo cũng cực kỳ linh nghiệm.”

“Rút thăm xem bói? Không cần.” Tư Mã Tĩnh: “Cô không muốn hỏi gì cả.”

“Điện hạ mới đính hôn không lâu, không muốn xem bói nhân duyên à?” Lánh Hạc có phần thấy lạ nói: “Nghe nói hôn sự này vẫn là điện hạ tự mình đi cầu, nói vậy cũng là thật lòng thích vị cô nương kia. Nam nữ đã đính hôn mỗi khi vào trong này, luôn muốn rút lá thăm hỏi may rủi. Sao? Điện hạ không muốn biết à?”

“Có gì hay mà rút?” Tư Mã Tĩnh ghét bỏ nhìn ông ấy một cái: “Hôn sự của cô tất nhiên là đại cát.”

Quả nhiên Thái Tử điện hạ vẫn là Thái Tử điện hạ, kiêu ngạo lại tự tin.

Lánh Hạc không nói, chăm chú xem tướng mạo của hắn. Giữa mày mây tía vờn quanh mang theo khí của rồng, đuôi lông mày có sắc đào hoa có thể thấy được gần đây hồng loan tinh xuất hiện. Nhưng mà trong không khí điềm lành và vui mừng này lại có một sợi khí đen nhàn nhạt.

Xem ra gần đây, không quá thích hợp tổ chức việc vui.

Nhưng ông ấy sẽ không nói ra miệng lời này. Vị điện hạ này vô cùng chờ đợi hôn sự. Nếu ông ấy nói ra, chỉ sợ vị tổ tông này sẽ xé xác ông ấy ra thành tám khối bảo ông ấy nói hươu nói vượn trước. Cho dù sau đó thật sự ứng nghiệm, cũng sẽ nói là do ông ấy miệng quạ đen.

Tuy rằng Lánh Hạc là người cõi tiên nhưng cũng biết đạo lý bo bo giữ mình. Giống như việc ông ấy biết tính tình Thịnh Vương cố chấp suy nghĩ cứng nhắc, ông ấy cũng sẽ không mở miệng khuyên hắn ta điều gì.

Chuyện hoàng gia thì cứ để tự bọn họ nhọc lòng thôi, ông ấy chẳng qua chỉ là một người cõi tiên.

Rất nhanh, Tư Mã Tĩnh như nhìn thấy gì đó, ánh mắt hơi sáng, trên khuôn mặt cực đẹp hiện lên một chút cười.

Hắn vung tay áo, xoay người đi xuống lầu.

Lánh Hạc vuốt râu, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nho nhã, bước đi theo.

Hiện tại đã qua buổi trưa, khách hành hương trong quán như mây.

Sở Ngọc Lang mang màn che, vạt áo bay bay, tao nhã tôn quý. Tỳ nữ theo sát sau đó, bước đi không nhanh không chậm.

Tuy đông người, nhưng sân đạo quán đủ lớn, lại có thị vệ ở bên bảo vệ, cho nên không ai có thể tới gần Sở Ngọc Lang.

Sở Ngọc Lang được đưa thẳng đến dưới cây hòe cành lá tốt tươi treo đầy lụa đỏ, nơi này dường như đã giải tán hết khách hành hương, bên ngoài có tiểu đạo sĩ mặc đạo bào đón đường.

Nàng đi qua, nhìn thấy một người đứng dưới tàng cây.

Người nọ đưa lưng về phía nàng, ngẩng đầu nhìn một cây toàn lụa đỏ. Hắn đứng thẳng lưng, dáng người cao dài. Một bộ đồ trắng dùng tơ vàng thêu thụy thú, chỉ nhìn bóng dáng đã lộ ra một loại kiêu ngạo.

Trên mặt Sở Ngọc Lang mang nét cười nhẹ nhàng, gót sen khẽ khàng đi qua, hơi cúi người thi lễ: “Ngọc Lang tham kiến Thái Tử điện hạ.”

Người nọ quay đầu lộ ra sườn mặt cực kỳ đẹp. Đôi mày như mực hẹp dài, một đôi mắt phượng hơi xếch lên. Tầm mắt dừng ở trên người Sở Ngọc Lang hơi sáng, sau đó ra vẻ lạnh nhạt ừ một tiếng: “Ngươi cũng không cần đa lễ.”

Sở Ngọc Lang cười khẽ đứng lên.

“Cô nghe nói đạo quán này rất linh nghiệm nên mới muốn đến đây cầu phúc. Ngươi cũng đến đây đi.” Tư Mã Tĩnh nói rồi đi đến trước đài đá ở bên cạnh.

Tiểu đạo sĩ ở một bên dùng phấn vàng đã mài xong, lại cung kính đưa lên lụa đỏ đã trải ra.

Sở Ngọc Lang mỉm cười thưa vâng, sau đó đi qua, nhận bút mà tiểu đạo sĩ đưa.

Rất nhanh hai người đã viết xong, lụa đỏ này dựa theo lệ cũ thì nên tự mình treo lên, treo càng cao, càng linh nghiệm.

Nhưng đường đường Thái Tử tôn quý, sao có thể làm ra loại chuyện bất lịch sự như leo cây được.

Tiểu đạo sĩ đang muốn nhận lụa đỏ treo lên cho hai vị quý nhân, Tư Mã Tĩnh lại từ chối. Hắn khinh thường: “Chút công phu mèo ba quào của các ngươi, có thể bò cao bao nhiêu? Để cô tự làm.”

Tiểu đạo sĩ hai mặt nhìn nhau, không dám nói tiếp nữa.

“Đưa của ngươi cho cô, cô treo lên một thể.” Tư Mã Tĩnh đứng ở trước mặt Sở Ngọc Lang như chỉ tiện đường.

Sở Ngọc Lang cười, hai tay đưa lụa đỏ qua: “Vậy đa tạ điện hạ.”

Tư Mã Tĩnh nhận lụa đỏ kia như lơ đãng liếc một cái. Chữ viết của Sở Ngọc Lang nhỏ xinh, nhưng mà đoạn cuối mỗi nét lại đều có sắc bén của nàng.

Trên lụa đỏ kia viết: “Nguyện cùng điện hạ tháng đổi năm dời, vĩnh kết đồng tâm.”

Khóe môi Tư Mã Tĩnh hơi nhếch lên, chỉ cảm thấy chữ viết này đẹp cực kỳ. Hắn cầm chặt lụa đỏ kia trong lòng bàn tay, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước cây hòe già kia.

Nơi đó đặc biệt đặt một cái thang cao để cho nhóm khách hành hương treo lụa đỏ.

Nhưng mà Tư Mã Tĩnh lại không phải người sẽ đứng đắn trèo thang. Hắn nhẹ điểm mũi chân, dáng người nhẹ nhàng hai ba cái đã bay vọt lên đỉnh. Hắn trịnh trọng buộc hai dải lụa đỏ kia cạnh nhau, nhìn lụa cột chặt vào chạc cây cao nhất, lúc này hắn mới yên tâm phi thân xuống.

“Điện hạ thật lợi hại.” Sở Ngọc Lang nhìn hắn, trong mắt đều là vẻ ái mộ: “Đó là nhánh cây cao nhất nhỉ?”

“Thế này có là gì đâu? Chỉ là treo hai dải lụa đỏ thôi.” Tư Mã Tĩnh gật đầu đi tới, giọng điệu hờ hững. Nhưng đuôi mắt lại lơ đãng toát ra vài phần đắc ý.

Chút khinh công này đã là gì, thi thư đánh đàn quân tử lục nghệ, có gì mà hắn không biết? Sau này hắn sẽ cho nàng biết chỗ lợi hại hơn của hắn.

“Lúc điện hạ thiếu niên tài danh đã truyền xa, tất nhiên là lợi hại nhất.” Sở Ngọc Lang cười khẽ nịnh hót.

Sở Ngọc Lang đi dạo khắp nơi trong đạo quán cùng hắn. Trường Dung và Tô Chỉ còn có các thị vệ của Tư Mã Tĩnh đều đi theo ở rất xa, bảo đảm sẽ không quấy rầy chủ tử, cũng sẽ không bỏ lỡ chủ tử sai bảo.

Dễ nói chuyện như vậy à, Sở Ngọc Lang nghĩ trong lòng nhưng nàng vẫn cảm thấy không chắc chắn cho lắm, hay là thật sự bị Trường Dung và Tô Chỉ đoán đúng rồi?

Nàng nắm chặt túi tiền giấu ở trong tay áo, định cố gắng thử một lần.

“Hôn sự của Lang Nhi và điện hạ định ra lâu như vậy, Lang Nhi còn chưa từng làm gì cho điện hạ.” Sở Ngọc Lang cười thẹn, hơi mang theo vẻ ngượng ngùng của nữ nhi chưa gả: “Chỉ là thêu một túi tiền, thủ công đơn sơ, còn xin điện hạ đừng chê.”

Nam nữ đính hôn, tặng túi tiền là tập tục, tỏ vẻ nhà gái rất vừa lòng với phu quân này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio