“Chuyện này em không được phép nói với ba và dì Thiệu, nghe chưa.” Ta cài lại nút áo, quay đầu nhìn Tiểu Du đang nằm trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
“Yên tâm, anh coi em là loại người nào? Hơn nữa anh với Nhạc Diễm ca ở bên nhau là chuyện vui mà.” Hình như Tiểu Du đang ảo tưởng gì đó, khuôn mặt đầy vẻ mơ mộng, xem ra nàng lại lạc vào cõi thần tiên rồi.
“Vậy thì tốt.” Ta thở dài một hơi, rốt cuộc cũng giải quyết xong, ta liền buông lỏng nằm xuống bên cạnh nàng.
“Em không quấy rầy anh nghỉ ngơi, xem bộ dạng anh, khẳng định là đã lao lực quá độ.” Tiểu Du thấy ta nằm xuống, liền ngồi dậy đi ra cửa, trước khi đi còn nháy mắt với ta mấy cái, khiến ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Đừng nói lung tung.” Ta nhỏ giọng cảnh cáo, đây là ở nhà, vạn nhất ba lên nghe thấy thì tiêu.
“Hì hì.” Tiểu Du cười hai tiếng, rồi đóng cửa lại rời đi. Thấy nàng đi, ta cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Hôm nay không khí trong nhà rất tốt, đặc biệt là thái độ khác thường của Nhạc Diễm, hắn cười cười nói nói, thi thoảng len lén nhìn ta, làm hại ta chỉ dám cúi đầu ăn cơm. Dì Thiệu thấy con mình hòa đồng hơn, tâm tình dì cũng tốt lên, lại thêm cả Tiểu Du, cả nhà ai cũng vui vẻ. Cuộc sống như vậy thật sự thật tốt, có lẽ có tình yêu, nên vẻ mặt của ta cùng Nhạc Diễm thoạt nhìn cũng rất rạng rỡ, khiến ba cùng dì Thiệu thắc mắc khó hiểu, bất quá bọn ta đã dùng đủ loại lý do để chống chế.
Sau khi phát sinh quan hệ tại khách sạn ngày đó, ta cùng Nhạc Diễm thường xuyên tìm thời gian len lén tiếp tục. Có một lần chúng ta đang cao hứng trong phòng, dì Thiệu đột nhiên gõ cửa, làm ta sợ đến nỗi không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng như sắp ngừng lại, may mà Nhạc Diễm phản ứng nhanh, vội vàng mặc quần áo, dùng chăn trùm kín ta, sau đó ra mở cửa nói ta không khỏe lắm, còn hắn thì đến chăm ta, cho nên mới qua được cửa ải này. Vì vậy ta với Nhạc Diễm càng cẩn thận hơn, ít nhất đến trước khi mối quan hệ của chúng ta bị phát hiện.
Nói cũng trùng hợp, vài ngày nữa là sinh nhật tuổi của ta, kỳ thật chính ta cũng không để ý lắm, nhưng Nhạc Diễm thì ngược lại.
“Phàm, ngươi muốn quà gì?” Nhạc Diễm ôm eo ta hỏi.
“Quà? Quà gì?” Mới vận động xong khiến cả người đầy mồ hôi, lại bị Nhạc Diễm ôm như vậy khiến ta chẳng hiểu chuyện gì, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn hắn.
“Quà sinh nhật chứ quà gì, nói cho ta biết ngươi thích cái gì nào.” Nhạc Diễm cốc đầu ta, rồi hôn lên má ta một cái.
“Quà sinh nhật? Sinh nhật ngươi hả, lúc nào?” Ta chậm chạp tưởng sắp tới sinh nhật Nhạc Diễm, chắc hắn muốn đòi quà.
“Lạy chúa, ngươi thật là siêu cấp chậm chạp, là sinh nhật ngươi mà.” Nhạc Diễm vỗ vỗ đầu mình, bất đắc dĩ nhìn ta.
“Ai nha, ngươi nói ta mới nhớ, vài ngày nữa là sinh nhật ta nhỉ?” Ta lúc này mới sực tỉnh: “Ngươi muốn tặng quà cho ta?” Ta hỏi lại hắn.
“Đương nhiên, ngươi muốn gì ta cũng sẽ kiếm cho bằng được.” Nhạc Diễm khoa trương nói.
“Vậy, ta muốn sao trên trời.” Được lắm, ngươi dám nói ta thích gì cũng sẽ kiếm cho ta, lần này không chỉnh ngươi mới là lạ.
Thì ra ta cũng có mặt trẻ con, từ khi ở bên hắn ta mới phát hiện ra điều này.
“Tinh tinh hả, nơi này chỉ có một, cho ngươi luôn.” Nhạc Diễm suy nghĩ một hồi, sau đó hình như hắn thông suốt điều gì đó mà vẻ mặt quỷ dị nhìn ta.
Sao = tinh, cho nên Nhạc Diễm cố tình hiểu thành “tinh tinh = loại động vật thuộc họ khỉ”.
“Đừng, ta không muốn con đại tinh tinh như ngươi.” Mới làm xong, vậy mà hạ thân hắn đã bắt đầu ngo ngoe muốn di chuyển, làm hại ta oa oa kêu to đẩy hắn ra, nói thật ta chịu không được sự đòi hỏi của hắn: “Sắc quỷ, tránh ra.” Ta còn dùng chân đá hắn nữa.
“Sắc quỷ a, không phải vì ngươi sao?” Hắn kéo chăn trùm lên hai ta.
Sáng hôm sau, ta vác con mắt thâm quầng đi vào phòng ăn, không ngờ Tiểu Du đã sớm ở đó, thấy ta tới liền rót một cốc cafe cho ta.
“Tiểu Du, hôm nay dậy sớm thế?” Ta ngáp một cái, trong lòng thầm nguyền rủa Nhạc Diễm, đúng là tên tiểu quỷ lòng tham không đáy, hại ta cả người đau nhức, còn không ngừng ngáp vặt.
“Mộ Phàm ca, tối hôm qua anh…” Tiểu Du âm hiểm cười cười.
“Được rồi, có việc gì nói mau.” Ta ngăn nàng lại, nếu để nàng nói tiếp, chỉ sợ ta phải đào hố mà trốn mất.
“Em có việc muốn nói với anh.” Tiểu Du thu hồi nụ cười âm hiểm lại, như muốn nói gì rồi lại thôi: “Anh họ em, là Triệu Anh Kiệt đó…” Nàng vừa nói đã thấy sắc mặt của ta biến đổi liền ngừng lại.
“Nói đi, anh đang nghe.” Mặc dù thờ ơ nghịch cốc cafe, nhưng thực tế ta vẫn chăm chú nghe Tiểu Du nói.
“Anh họ em biết vài ngày nữa là tới sinh nhật anh, anh ấy muốn tới chúc mừng, sao đó sẽ quay về Úc ngay. Mộ Phàm ca, anh cho anh ấy một cơ hội gặp mặt đi.” Tiểu Du thấy ta không tức giận, mới dám nói ra, sau đó cẩn thận nhìn ta.
“Sao anh ấy biết sinh nhật anh?” Ta nhớ ta chưa từng nói cho Triệu Anh Kiệt, không lẽ lại có gián điệp nói cho hắn biết?
“Mộ Phàm ca, anh đừng quan tâm làm sao anh ấy biết, chỉ cần trả lời em thôi.” Nhìn bộ dạng chột dạ của Tiểu Du, ta dám khẳng định là do nàng nói với Triệu Anh Kiệt.
“Em không nói thì ai nói, anh cũng không trả lời em.” Lúc này đến phiên ta cầm chuôi dao, ai kêu Tiểu Du cầu ta làm chi, kỳ thật trước khi Triệu Anh Kiệt quay lại Úc, ta gặp hắn nói chuyện rõ ràng một lần cũng tốt, bất quá việc này phải giấu Nhạc Diễm mới được.
“Mộ Phàm ca biết rõ rồi còn hỏi, anh sớm biết em nói cho anh ấy mà.” Tiểu Du mất hứng trả lời.
“Anh biết ngay mà, được rồi, anh đồng ý.” Nhéo cái mũi Tiểu Du, đúng là ta không từ chối được nàng.
“Vậy gặp ở đâu đây?” Tiểu Du cao hứng thiếu chút nữa nhảy lên hoan hô, liền lôi kéo tay ta lắc lắc không ngừng.
“Nhìn em vui quá kìa, được rồi, ngày mai ở quán cafe nhé. Nhớ kỹ, không được nói cho Nhạc Diễm biết.” Ta hạ giọng dặn dò Tiểu Du.
“Đương nhiên rồi, mai em sẽ phụ trách trông coi Nhạc Diễm ca.” Tiểu Du lè lưỡi, gật đầu với ta.
“Các người trò chuyện gì mà thần bí thế?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
“Không có gì, không có gì.” Ta vô cùng hoảng sợ, xem ra những việc lén lút thế này không hợp với ta.
“Bọn em có nói gì đâu.” Tiểu Du cũng biến sắc, bất quá nàng còn không quên phụ họa cho ta.
“Thật sao?” Nhạc Diễm nheo mắt nhìn, ta thật hoài nghi mũi hắn có phải mũi chó không nữa. Xem bộ dạng của hắn, ta cứ có cảm giác mình như con mồi bị dã thú nhìn chằm chằm.
“Em đang hỏi Mộ Phàm ca muốn quà sinh nhật gì đó mà.” Tiểu Du thông minh trả lời Nhạc Diễm, nhưng Nhạc Diễm hình như không quá tin tưởng mà dí sát mặt vào Tiểu Du.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
“Ra là vậy, được rồi, các ngươi không cần quan tâm đến ta, tiếp tục, tiếp tục đi.” Càng nhìn, ta càng cảm thấy Nhạc Diễm cười như một con hồ ly, lúc này hắn đến ngồi cạnh ta, tỏ vẻ không để ý, kỳ thật cái lỗ tai hắn đã dựng thẳng đứng để nghe bọn ta nói chuyện.
“Ồ, chúng ta tiếp tục nào, Mộ Phàm ca, chúng ta nói đến đâu rồi?” Tiểu Du thấy Nhạc Diễm ngồi đó, liền cố ý lớn tiếng nói.
“Ạch, em đang nói sẽ tặng anh một món quà rất đặc biệt, đặc biệt thế nào em?” Ta nhận được sự ám chỉ của Tiểu Du, cũng lớn tiếng trả lời.
“Nếu là món quà đặc biệt, đương nhiên nó sẽ có chỗ đặc biệt, anh chứ chờ tới ngày đó sẽ biết.” Tiểu Du lén nhướn mi, ý bảo ta lên lầu.
“Được rồi, anh sẽ chờ. Ôi, anh buồn ngủ quá.” Ta ngáp một cái, làm bộ rất buồn ngủ, nhưng nói cho cùng, thực tế thì ta cũng đang buồn ngủ.
“Mộ Phàm ca, anh đi nghỉ chút đi.” Tiểu Du biết ta hiểu ý nàng, liền vui vẻ trả lời.
“Ừ, em ở đây trò chuyện với Nhạc Diễm nhé.” Ta quăng Nhạc Diễm cho Tiểu Du, rồi về phòng, đương nhiên nhớ kỹ phải khóa cửa lại, nếu không, làm sao ta ngủ được ngon được đây.