" Em không có... "
Lục Minh Minh có chút lo lắng. Nếu không vượt qua bài kiểm tra này, cô sẽ không thể tham dự kì thi cuối năm, đồng nghĩa với việc dự định học nhanh của cô bị phá vỡ.
Vị giám thị nọ cứng rắn hỏi lại.
" Bằng chứng còn nằm đây, lẽ nào là tôi sai, đặt điều vu oan cho em?"
" Em không có ý đó, nhưng thực sự em không biết tại sao lại có thứ này trong người! "
Mặc cho Lục Minh Minh hết lời giải thích, giám thị vẫn lắc đầu nói không. Cô cũng không biện minh nữa, hiện tại trong đầu Lục Minh Minh cố gắng nhớ lại thời gian trước lúc làm bài, cô không tin mẩu giấy không tự chạy vào túi mình được.
Đột nhiên, kí ức dừng lại vào thời điểm người đi phát đề đánh rơi đề thi ở chỗ ngồi của cô. Phải rồi, chính là lúc đó!
Lục Minh Minh nhanh chóng nhìn sang hướng người cố tình hại cô bằng ánh mắt vừa tức giận vừa thăm dò. Rõ ràng cô không quen người này, tại sao lại bị hại?
Cô gái phát đề cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lục Minh Minh đang nhìn về phía mình, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại trở về vẻ thờ ơ như không liên quan tới mình. Lục Minh Minh đeo balo rời khỏi phòng thi. Trước đó cô không quên nhìn Ngải Nhu một cái. Quả đúng như dự đoán, cô nàng sợ đến nỗi hai mắt đỏ ửng lên, phỏng chừng cũng không tiếp tục làm được bài nữa.
Lục Minh Minh mỉm cười lắc đầu với Ngải Nhu ý nói cô nàng không cần lo lắng cho cô rồi bước ra khỏi phòng. Tâm trạng lúc này thật sự vô cùng tệ, Lục Minh Minh ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, vừa mới định bước đi bỗng cô cảm nhận được một ánh mắt hướng về mình. Nhìn xung quanh một vòng, nơi ngực trái Lục Minh Minh nhói một cái. Bóng người đeo kính râm ngồi trên chiếc ô tô vừa đi qua và điệu cười đó... là Kiêu Mạn Vân! Chính cô ta đã thuê bạn học kia hại cô!
Lục Minh Minh siết chặt nắm tay, tuy bị oan nhưng trong trường hợp này thì có thể làm gì được đây? Cô về thẳng phòng ở ký túc xá, ném balo một bên rồi nằm sấp trên giường. Vài phút sau cảm xúc đã ổn định, cảm thấy mọi thứ đều bớt quan trọng, Lục Minh Minh lấy điện thoại bấm số của Đồng Tiểu Nghị.
Di động đổ chuông nhưng không ai nghe máy, Lục Minh Minh cũng chắc phần nhiều là Đồng Tiểu Nghị đang quay phim, nhưng tâm trạng có phần hỗn loạn khiến cô liên tục gọi đi gọi lại. Cho tới khi điện thoại trên tay nóng ran, số cuộc gọi đã lên tới hàng chục, Lục Minh Minh cắn môi, tức giận quăng mạnh điện thoại xuống đất rồi lại nằm xuống giường, dù cô có mạnh mẽ bao nhiêu thì những uất ức trong lòng vẫn cứ lớn lên, ứ đọng, dồn nén, cuối cùng tụ lại trong một giọt nước mắt yên lặng theo khóe mắt chảy xuôi xuống in hằn trên mặt gối.
" Cạn ly!"
Trong một quán bar cao cấp, tiếng cụng ly lanh lảnh vang lên cho thấy sự hân hoan của người uống nó. Chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong ly thủy tinh được dốc cạn xuống một chiếc cổ nam tính, yết hầu chuyển động tỏa ra một loại hấp dẫn không tên với người phụ nữ ngồi đối diện. Cô ta nhìn hắn uống cạn ly rượu, sau đó mới cười lên tiếng:
" Bá Danh, cảm ơn anh! Nhờ anh gợi ý mà em có thể dạy cho cô ta một bài học, giảm bớt một chút tức tối trong lòng, có thể hả dạ một phần rồi!"
Quách Bá Danh nhếch môi, trong mắt toàn bộ là cưng chiều đưa tay chạm nhẹ lên má Kiêu Mạn Vân.
" Chỉ cần em vui là được. "
"Chưa đâu, em phải khiến Lục Minh Minh không thể đi học nữa mới dừng lại. " Kiêu Mạn Vân dằn mạnh ly rượu trên mặt bàn. Quách Bá Danh lắc đầu, đặt tay lên bả vai cô ta nở một nụ cười nửa miệng đầy toan tính.
" Jenny à, không nên vì một lần thành công mà chỉ thực hiện duy nhất một cách hại người. Em đừng quên sau lưng Lục Minh Minh còn có Mike. Một khi bọn họ biết em gây chuyện thì sớm muộn gì cũng tìm cách nắm được điểm yếu của em để phản kích thôi. "
Kiêu Mạn Vân suy nghĩ lời nói hợp lí của hắn, liền hỏi tiếp theo phải làm gì.
" Yên tâm giao cho anh, ánh sẽ giúp em chơi thỏa thích mới thôi. "
" Cảm ơn anh." Kiêu Mạn Vân chủ động cụng ly với hắn, trong lòng như nở hoa.
Reeng....
Chiếc điện thoại đáng thương bị ném dưới đất rung lên từng hồi, đánh thức Lục Minh Minh có lẽ vì quá mệt mỏi đã ngủ thiếp đi trên giường mở mắt tỉnh dậy. Cô nhanh chóng tìm vị trí của nó, nhặt lên rồi bắt máy, mong muốn được nghe giọng nói của Đồng Tiểu Nghị biết bao.
Đáng tiếc, trong điện thoại truyền tới là giọng nói của Đường Phong Bách.
" Minh Minh, em sao rồi? Ra ngoài gặp anh đi. "
Lục Minh Minh xoa xoa ấn đường, chắc đến tám chín phần nhưng vẫn hỏi nguyên nhân vì sao học trưởng lại biết chuyện của cô.
" Ngải Nhu vừa gọi điện cho anh biết sự tình", chưa đợi Lục Minh Minh trả lời anh đã tiếp, " Em đừng nghĩ nhiều, có thể gặp anh không, chúng ta cùng nghĩ cách. "
" Em...anh đợi em một lát nhé!"
Lục Minh Minh muốn từ chối ngay, nhưng lại ngắt máy gọi cho Ngải Nhu trước. Đầu bên kia nhanh chóng có tiếng nói, tuy nhiên lại là Vũ Bằng.
" Anh Bằng, Ngải Nhu đang ở chỗ anh?"
" Ừ, anh tới trường đón cô ấy đi dạo một chút, hiện cô ấy đang đi vào nhà vệ sinh. Nhưng tâm trạng Ngải Nhu có vẻ không ổn lắm, có phải em có chuyện gì không? Lần này anh hỏi mà cô ấy nhất định không nói. "
" Ừm... Không có gì, em hỏi anh một câu có được không? "
Vũ Bằng bật cười vì sự khách sáo của Lục Minh Minh, nói cô muốn hỏi gì cứ nói. Lục Minh Minh không vòng vo nữa, cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi Vũ Bằng có biết Tiểu Nghị sau khi quay xong đi đâu không. Vũ Bằng thành thật trả lời.
" Không, sau khi kết thúc cảnh quay Tiểu Nghị nghe điện thoại, sau đó vội vàng rời đi. Anh hỏi tới chỗ em sao nhưng nó nói không phải. "
Lục Minh Minh nghe xong, cảm giác ấm ức trong lòng lại dâng lên ép tim cô phát đau. Chẳng lẽ anh không nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của cô? Lục Minh Minh bỗng tự hỏi, trong lòng anh rốt cuộc cô có quan trọng không?
" Tiểu Minh, em không sao chứ? " Thất thần một lúc Lục Minh Minh mới phát hiện cô chưa cúp máy, liền tạm biệt Vũ Bằng. Một giây sau, cô quyết định gọi cho Đường Phong Bách.
//