Để Gió Cuốn Đi

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chap

Khánh An cùng hai cô bạn đứng trước một căn nhà ba tầng màu kem khắp nhà rất nhiều cây xanh.

- Oa, nhà bạn đây hả Khánh An, đẹp thật đấy - Hai cô bạn đều tỏ rõ vẻ ngạc nhiên và thích thú khi nhìn thấy ngôi nhà của An.

Không để ý đến những lời nói của hai người kia, Khánh An mở chiếc cổng sắt màu xanh ra rồi đứng bên cạnh , ý mời vào. Thanh và Giang vừa vào sân nhà Khánh An thì chạy nhảy khắp nơi, cả hai rủ nhau ra chỗ sau vườn để tham quan.

- Ổ ôi, nhà bạn đẹp thật đấy, nhiều cây dữ, ở khu vườn còn có bộ bàn ghế đá nữa chứ, ngồi học ở đây thì chỉ có tuyệt cú mèo thôi – Băng Giang bây giờ khác hẳn một cô lớp trưởng đầy mẫu mực sáng nay.

- Ôi vườn oải hương này đẹp quá à, bạn trồng hả - Thanh quay qua hỏi An nhưng chỉ nhận được cái gật đầu của bạn.

- Ê Thanh , Khánh An cũng thích hoa oải hưởng giống nhóm mình nè…. À nhóm mình là tớ, nhỏ Thanh, thằng Nhật Nam với Quang Nhật ý , cả lũ đều thích oải hương luôn , căn bản là do chơi với nhau từ nhỏ nên không thích cũng phải thích …hề hề - Giang quay qua giải đáp cho An mặc dù cô không hỏi.

- Thôi được rồi, hai cậu vào nhà đi – Khánh An nhẹ nhàng mở lời.

Cả ba cùng bước vào nhà của Khánh An, bước vào đây hai cô bạn còn há hốc mồm hơn nữa. Không hẳn là những món đồ cổ đắt tiền như bên nhà hai bạn nhưng hầu như mọi thứ đều được làm bằng kính và gỗ, cách sắp xếp cũng rất tự nhiên, không rườm rà, đặc biệt là ngôi nhà rất sạch sẽ và thoáng mát.

- Hai cậu ngồi đi

- Khánh An à, bạn có biết là hôm nay gặp bạn tụi này bị bất ngờ từ sáng đến giờ không.

Khánh An chỉ cười nhẹ, rồi lên tiếng.

- Hai cậu uống gì, nước lọc, nước hoa quả hay sữa ?

- Cho tụi mình hai cốc lọc đá nha, nóng quá trời……

Trong khi đợi Khánh An vào lấy nước, hai cô bạn đảo mắt khắp nhà nhìn mọi thứ.

- Nước đây, hai cậu uống đi – Đặt nhẹ hai cốc nước xuống dưới bàn

- Thanks nhiều….Đã quá – Thanh Thanh tu một hơi hết lên cốc nước.

- Ực ưc , công nhận mát thiệt, đỡ khát hẳn

- Uống nữa không ? – Thôi, uống thế thôi tí còn ăn chứ, hì hì

Từ khi chuyển từ Hà Nội vào đây, đây là lần đầu tiên cô gặp hai người bạn mà cô cảm thấy rất thoải mái khi bên cạnh, chắc bởi vẻ ngây ngô, thánh thiện lại rất trong sáng của họ, mà cô bị cuốn theo. Cũng tốt, cô sẽ đỡ buồn chán hơn khi ở cái nơi “đất khách quê người” này.

- Mà Khánh An này, nhà bạn rộng thế này chắc ba mẹ cũng làm to nhỉ

- Nhỏ Thanh nói tớ mới để ý, sao không thấy hai bác vậy An ?

-…….- Tự nhiên Khánh An lại buồn hẳn đi , làm hai cô bạn kia thắc mắc.

- Ớ, bạn sao vậy, tui….tui hỏi sai gì sao .

Khánh An lắc đầu

- Ba mẹ tôi mất rồi.

- Ôi, tớ xin lỗi, tớ không biết

- Không sao đâu

- Thế căn nhà này …bạn ở một mình hả ? – Thanh trầm giọng hơn

- Không, tôi ở cùng em trai. Thật ra, tôi là người Hà Nội chứ không phải người Sài Gòn, căn nhà này là lúc ba tôi còn sống đã mua cho tôi để sau này lập nghiệp.

- Thảo nào bạn nói giọng Bắc, nhóm tụi này cũng là người Bắc nè nhưng vào Nam cũng lâu rồi nên mới đổi thành nói giọng Nam đó. Mà giờ Khánh An đừng nói cậu-tôi nữa, nghe xa lạ lắm, đằng nào chúng ta đã làm bạn rồi mà gọi tớ-cậu hay mày-tao đi nha, nghe cho nó thân quen – Giang đưa ra ý kiến bằng tiếng nói Hà Nội thân thuộc với mình.

- Cái Giang nói đúng đấy mà gọi mày-tao đi, chứ tui thấy gọi tớ-cậu nghe nó cứ giả tạo sao sao ý , hề hề,.... oa lâu lắm rồi không nói tiếng Hà Nội, hay giờ có mỗi nhóm bọn mình thì nói giọng Bắc đi ha – Thanh Thanh vui vẻ.

- Được đấy , Khánh An thế nào?

- Ừ.

- Sao hờ hững thế…Rồi nhé, giờ thì chính thức là bạn rồi nhé, chào mừng Khánh An gia nhập nhóm mình , giờ thành nhóm “ anh em siêu nhân rồi” haha, đợi sau này có hai thằng kia nữa, anh em mình phải làm một bữa thật hoành tráng để chào mừng thành viên mới mới được. Còn bây giờ…..ọt ọt…tui đói quá An ơi, cho tui ăn…- Thanh Thanh đang hào hùng thì xuống giọng luôn làm hai đứa kia cười ha hả.

- Hahahahahaha – Sao mày suốt ngày ăn thế là Chanh?

- Còn tại đứa nào mà nãy tao không được ăn hả, giờ muốn chết không mà trêu tao nữa , aizzz bực cả mình.

- Thôi được rồi, hai người ngồi đây đi, để tôi đi nấu.

- Đã bảo là tao-mày rồi mà – ĐỒng Thanh

- ………

- Để tụi này giúp nha.

- Ừ, nhưng có biết nấu không thế ?

- Bạn ơi, bạn là bạn hơi coi thường tụi này nhé. Giờ làm gì? – Thanh hỏi

- Nhặt rau đi, còn Giang ướp thịt hộ t…ao nhé, còn tôi đi cắm cơm.

- Ok……Nhưng nói chưa quen thì thôi, mà tao-mày là tiếng Bắc mà, chắc ở Hà Nội An cũng ít bạn phải không

- Ừ, có nhưng không thân.

- Mà An này, Giang thấy An ít nói với ít cười , cái này là do từ trước nay rồi hay do sau…..biến cố vậy – Băng Giang lựa lời.

-……………

Khánh An không trả lời . Thấy không khí có vẻ trầm xuống, Thanh lên tiếng giải tỏa

- Ê căn nhà này to vậy mà bạn ở không thấy sợ ma à – Thanh Thanh nhặt rau nhưng cái mồm vẫn không nghỉ được, đúng với chủ trương “ tay làm mồm nói”

- Tôi ở với em trai nữa mà.

- Nhà to vậy mà hai người ở thì tiếc lắm…..ê An, sau này tụi tui thường xuyên qua đây chơi được không, coi như học nhóm đi với cả cho mày đỡ buồn – Thanh đăm chiêu

- …….

- Nó nói đúng đấy, nha nha nha – Giang đang thái thịt cũng dơ con dao sang phía An như chờ đợi câu trả lời, không cho thì “chảm” ngay.

- Ực, cậu cứ bỏ con dao xuống đã……thế nào cũng được – Khánh An miễn cưỡng trả lời.

- Dzê, yêu An nhất …

- Tao là tao thấy mày khác người lắm An ạ, biết là lính mới rồi nhưng tao cứ có cảm giác mày cố tình lạnh lùng, không muốn thân quen kết bạn với mọi người xung quanh vậy, đâm ra lúc đầu thấy ghét mày dễ sợ ý, sorry nha, nhưng tiếp xúc nhiều mới thấy cũng dễ gần. Cái tính của mày giống hệt một người mà mày chắc cũng biết – Thanh Thanh suy luận như bà già rồi kết luận một câu gây tò mò cho người khác.

- …….- Khánh An không nói gì chỉ cười trừ rồi quay đầu qua phía Thanh như ý muốn hỏi “ai?”

- Thì thằng Nhật Nam chứ ai, cái thằng mà mày va phải lúc sáng sớm rồi gặp lúc giờ ra chơi ý, nó cũng trong nhóm mình đấy, ngồi bàn cuối tổ hai ý.

Thoáng chốc Khánh An nhăn mày “sao họ biết?”

Băng Giang như nhận ra Thanh Thanh nói sai gì đó thì khẽ “e hèm” một tiếng, rồi trừng mắt với Thanh Thanh. Bây giờ cô bạn này mới nhận ra mình nói bị lố quay sang dùng ánh mắt “cún con” cầu cứu Giang.

- À thật ra là sáng nay lúc cậu va vào Nhật Nam thì tụi này đi ngay sau ý mà – Giang nói hộ Thanh rồi quay qua lườm cô bạn “ ĐÚng là Thanh Lanh Chanh, mày còn cái gì giấu được nữa không vậy trời”

- Hì – Thanh Thanh khóc ròng “đúng là cái mồm nó hại cái thân mà”

Băng Giang lại lên tiếng tiếp

- Nhưng làm bạn đến giờ cũng được chục tiếng rồi mà tui vẫn thấy An vẫn để khoảng cách với bọn này nhiều lắm, từ giờ làm bạn với bọn này rồi thì nói nhiều hơn với cười nhiều hơn nhé, có gì cứ chia sẻ với bọn tui chứ đừng cất giấu trong lòng làm gì , Tui biết đây không phải là tính cách thật sự của bạn nên cứ sống thật với bản thân khi bên cạnh tụi này nha . Tụi này thật sự muốn bạn cảm thấy thoải mái nhất khi chơi cùng , căn bản bởi chúng ta giống nhau cả thôi. – Giang nói nhưng trên môi nở nụ cười buồn.

- Bọn này chơi với nhau từ bé xíu à, nhà bốn đứa lại gần nhau nữa. Ừ thì bố mẹ làm to, gia đình giàu sang nhưng tụi này luôn cảm thấy buồn với trống trải. Tui ngày xưa suýt thành tự kỉ đấy, may mà có tụi này sang nhà rủ đi chơi cùng. Riết rồi lớn lên cùng nhau, học ở trường cũng nằng nặc xin bố mẹ cho học cùng lớp, rồi nghỉ hè bốn đứa tự đi chơi riêng, có vụ gì hay đứa nào trong nhóm bị bắt nạt là mấy đứa còn lại sống chết với nhau luôn ý. Kể ra thì có vẻ khoe khoang bạn bè thật nhưng bên cạnh tụi nó nhiều lúc còn vui hơn ở nhà ý, nói chung là tao coi tụi nó như gia đình vậy, rất tự hào.

- Ai bạn bè rồi gia đình với cô…..ảo tưởng – Giang nghe con này nổ quen rồi nhưng vẫn phải móc nó một câu cho đỡ ngứa mồm.

- Tôi nói hai thằng kia chứ đâu nói cô, sứtttttt – Giang thích diễn thì Thanh diễn cùng.

Từ nãy giờ Khánh An im lặng nghe câu chuyện của họ mà không nói gì. Thật sự An cảm thấy an toàn và thoải mái khi bên cạnh hai cô bạn này. Đã rất lâu rồi cô không còn được cái cảm giác vui vẻ bên những người bạn. Trước kia gia đình cô giàu sang, cô đã có rất nhiều bạn, nhưng đến lúc cô cần nhưng người bạn bên mình nhất thì họ lại lần lượt rời xa cô. Sau này cô mới nhận ra, họ kết bạn với mình là vì tiền của mình chứ không phải muốn làm bạn thật sự với mình, lúc mình không có tiền họ lại vứt bỏ mình như vứt một món đồ chơi không còn giá trị sử dụng. Vì vậy mà cho đến giờ cho rất sợ tiếp xúc với người khác, không muốn thân quen quá với người khác, bởi cô sợ, cô sợ bị bỏ rơi, sợ bị xem là trò đùa của người khác một lần nữa, quả thực….. rất đau.

- Ây….nghĩ gì mà đơ ra thế hả, nhanh đi tao đói lắm rồi – Thanh đưa An về với thực tại

- Ờ ờ , nhưng phải đợi em tôi nữa.

Khánh An vừa rứt lời thì ngoài cổng vọng vào một tiếng nói trong veo.

- Chị Hai ơi, em về rồi – Bảo Bảo nhanh chóng cất giày rồi chạy thẳng vào bếp

- Ơ nhà có khách hả chị hai, bạn chị ạ?

Khánh bảo giương đôi mắt to tròn lên nhìn Khánh An

- Ừ, Bảo đi học về rồi hả em, hôm nay học ngoan không, lên thay quần áo rồi xuống ăn cơm – Khánh An cúi xuống xoa đầu Bảo Bảo.

- Dạ ngoan ạ - Khánh Bảo quay qua hai cô bạn của Khánh An

- Em chào hai chị ạ - Bảo khoanh tay chào lễ phép.

Thanh và Giang thấy vậy bỏ đồ xuống, rồi tiến về phía cậu em trai kia.

- Dễ thương quá à, chào em, chị là Băng Giang, bạn của chị hai em, em tên gì ?

- Em tên Khánh Bảo ạ - Bảo bảo mỉm cười đáp lại.

- Bảo ngoan quá à, chị là Thanh Thanh, cũng là bạn của chị hai em nè.

- Vui quá, chị hai có bạn rồi, thế mà em cứ lo chị hai không chịu tìm bạn chơi cơ…..hazi – Bảo Bảo thở dài như ông cụ non.

Hai cô bạn kia nghe Bảo nói vậy thì cười ầm lên, Khánh An thì chỉ biết lắc đầu trước cái gọi là “già trước tuổi của em mình”

- Được rồi Bảo Bảo, lên cất sách vở đi em, chị dọn cơm xong rồi – Khánh An nhắc nhở.

- Vâng ạ - Khánh Bảo lon ton chạy về phòng mình thay quần áo rồi cất sách vở.

- Em mày dễ thương quá, nhìn xinh zai dễ sợ luôn ý, ôi cái má bánh đúc của nó kìa, muốn căn quá.

- Thôi ngồi xuống ăn đi, nó ra giờ đấy

Thay quần áo xong, Bảo Bảo lon ton chạy ra

- Ôi đói quá, chị ơi cho em xin bát cơm – Cầm cái bát trên tay, Bảo đưa ra trước mặt Băng Giang vì cô ngồi gần nồi cơm nhất

- Oki…..của em đây, ăn nhiều vào nhé

- Vâng ạ, em mời ba chị ăn cơm

- Mời mọi người ăn cơm – Ba cô nàng kia cũng đồng thanh nói, rồi nhìn nhau cười hì hì.

Bữa cơm diễn ra đầy vui vẻ và đầy tiếng cười trêu đùa của Thanh Giang và bé Bảo, thỉnh thoảng Khánh An cũng góp mấy lời nhưng cũng chỉ ậm ừ cho có. Hôm nay có khách nên căn nhà của Khánh An có phần ấm áp và đỡ trống trải hơn, bữa cơm cũng vui hơn khi bình thường hằng ngày chỉ có hai chị em bên chiếc bàn ăn rộng lớn. Khi thấy đứa em mình nô đùa vui vẻ bên hai người bạn mới quen, An cũng cảm thấy vui lây, cô còn sợ với cái tính cách hồn nhiên đáng yêu của em mình, hai đứa bạn kia sẽ lại tranh dành Bảo Bảo với cô mất.

~~~

Pính pong….pính pong……cạch, cánh cửa sắt to đùng được mở ra.

- Con chào cô ạ - Quang Nhật lễ phép

- Nhật đấy hả, vào nhà đi con, ủa mà cái Thanh Thanh không về cùng con à ? – Một người phụ nữ trung niên nhưng lại rất quý phái hỏi thăm Quang Nhật.

- Dạ thôi cô ạ, con mang xe sang hộ Thanh Thanh, hôm nay cô ấy có việc gì đấy nên nhờ con mang xe về giùm ạ….à Thanh nó còn nhắn là không ăn cơm ở nhà đâu ạ.

- Ôi cái con bé này……Cảm ơn con nhé, phiền con quá, hay ở lại ăn cơm với cô chú một bữa nha.

- Con cảm ơn cô nhưng giờ con còn phải quay lại trường lấy xe nữa ạ. Con xin phép.

- Ừ, lần sau sang chơi nhé – Mẹ của Thanh Thanh vẫn rất nhẹ nhàng.

- Vâng ạ, con chào cô

Nhật bảo tạm biệt nhẹ Thanh xong thì chạy sang phía nhà Giang để đợi Nhật Nam.

~ Phía nhà Băng Giang ~

Pính pong….Pính pong. Cạch

- Con chào bà ạ, bà mới lên chơi ạ ? – Nhật Nam lễ phép chào hỏi bà nội của Băng Giang.

- Nam hả cháu, ừ bà mới lên hôm qua…..Cái Giang lại bắt con mang xe về hộ à, con bé này suốt ngày hành bạn.

- Không sao đâu ạ, con quen rồi – Nhật Nam nói tỉnh bơ.

Bà của Băng Giang là một người rất hiền hậu và “xì teen”. Vì biết bố mẹ của Giang hay đi công tác xa , lại thương đứa cháu nội bé bỏng của mình, nên thỉnh thoảng bà lại bay vào Sài Gòn để cô cháu gái đỡ buồn và tủi thân. Vì vậy mà ở nhà, Giang luôn được cưng chiều nhất, lúc nào bố mẹ mà la mắng thì bà nội lại ra mặt “nó còn nhỏ có biết gì đâu mà mắng nó, kệ cứ cho nó chơi đi” , thế nên mà ở nhà Giang luôn bị bà coi là một đứa trẻ chưa lớn, cần được săn sóc, đến nỗi cô nhiều lúc phải thốt lên “con lớn rồi mà nội”, bố mẹ với anh hai mà ở đấy thì cũng hùa theo “bà cứ chiều nó thế nó đâm hư đấy” nhưng bị đốp lại ngay “cô cậu đi làm suốt ngày thì biết gì, cháu tôi nó còn nhỏ lắm”.Đặc biệt bà rất quý Thanh, Nam và Nhật, mỗi lần tụi nó mà sang chơi là bà dẫn cả nhóm đi khắp thành phố, ăn kem, KFC,….vì vậy mà cái biệt danh “bà nội xì tin” luôn được mấy đứa kia gọi khi gặp bà.

- Nam ơi xong chưa mày, đi thôi…..ơ bà nội….con chào bà ạ, dạo này bà khỏe không ạ ? – Quang Nhật đi qua gọi Nam , thấy bà của Giang nên cũng lễ phép hỏi thăm.

- Nhật hả cháu, mới mấy tuần không gặp mà nhìn vẫn thế ha, xem ra cháu cũng bị cái Thanh bắt nạt hả? Khổ thân hai đứa cháu tôi – Bà vừa nói vừa lấy tay xoa đầu Nhật với Nam.

- Bà cứ trêu cháu, mà cháu lớn rồi, bà cứ xoa đầu cháu thế này……cháu ngại lắm – Quang Nhật gãi đầu, khuôn mặt phụng phịu y như trẻ con.

- Tiên sư mày, tụi bây chỉ to cái xác thôi chứ với bà tụi bây còn bé lắm….hahaha – Hai bà cháu cùng cười ha hả, giọng cười vang khắp một khu làm người đi đường cũng phải quay đầu nhìn.

Nhật Nam cũng cười nhưng chỉ cười mỉm không thành tiếng, rồi cậu lên tiếng.

- Để con cất xe vào cho Giang ạ

- Ừ ừ, để vào chỗ kia ý con – Bà nội cũng quay sang chỉ vị trí để xe cho Nam

- Chắc hai đứa vẫn chưa ăn gì, hay vào đây bà nấu cho mà ă. Nhờ thằng Nam mang xe về hộ chắc cái Giang cũng không ăn ở nhà rồi phải không ?

- Dạ vâng, Giang nó nhắn không ăn ở nhà ạ. Để lúc khác tụi con sang ăn bù nha bà, giờ tụi con phải lên trường lấy xe nữa ….chứ không con ở lại liền, lâu quá rồi không được ăn cơm nội nấu…hìhì – Vẫn là Quang Nhật lên tiếng.

- Ừ, ừ thế hai đứa đi đi, lúc nào cả mấy đứa sang đây chơi với bà nhé.

- Vâng ạ, con chào bà – Nhật và Nam đồng thanh, rồi quay đầu , chân tiến thẳng về trường.

Cái nóng bức giữa buổi trưa của Sài Gòn làm hai thanh niên đang sải bước dưới ánh nắng gắt phải đổ mồ hôi và nhăn mặt mày.

- Hai cái con kia đi đâu mà để bọn này mang xe về hộ thế không biết. Trời thì rõ nắng, nếu không phải làm cái nhiệm vụ cao cả chết tiệt kia thì giờ này tao đã yên phận tại nhà ngồi điều hòa uống nước mát rồi không……rõ bực mình – Quang Nhật cằn nhằn đủ thứ

-……

Nhật Nam không nói gì nhưng trong đầu cậu biết hai cô bạn kia đi đâu. Cậu phải bó tay với cái trí nhớ ngắn hạn kia của Nhật Nam. Hai cái đứa kia vừa mới nói lúc về sẽ đi theo cô bạn mới chuyển vào lớp lúc sáng nay ở căn tin mà giờ cậu đã quen rồi…..hazzi, không ngờ cũng có lúc Quang Nhật thông minh thế này.

Biết là thằng bạn bên cạnh không có ý định bắt chuyện với mình nên Quang Nhật cũng yên lặng ngay sau lúc đấy, cả hai cùng đi về trường Sunshine để lấy xe rồi về nhà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio