Đế Hoàng Thư

chương 142

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong suốt hai ngày, đại quân Bắc Tần thủ dưới thành Nghiêu Thủy, không nhúc nhích một bước, cũng không có một tiếng động. Đế Tử Nguyên đứng trên đầu thành, mày ngày càng nhíu chặt.

Đường Thạch đi lên đầu thành, tới cạnh Đế Tử Nguyên "Hầu quân, Tiên Vu Hoán có phải quá cẩn thận rồi không, lẽ nào ông ta định vây chúng ta trong thành, đợi sĩ khí chúng ta giảm sút?"

Đế Tử Nguyên lắc đầu "Không thể nào, Tiên Vu Hoán nhất định là có tính toán khác." nàng hơi trầm ngâm "Đường tướng quân, nếu ta giao binh lực của cả Đại Tĩnh cho ngươi tấn công Bắc Tần, ngươi sẽ làm thế nào?"

Đường Thạch sững sờ "Dĩ nhiên là dốc hết sức lực công phá từng thành trì của Bắc Tần, cho đến khi đánh vào hoàng thành của Bắc Tần."

"Tiên Vu Hoán cũng sẽ nghĩ như vậy, lần này Bắc Tần xâm lược, không chỉ muốn đoạt Tây Bắc. Ông ta còn muốn chiếm cả Đại Tĩnh, điều nên làm nhất chính là tích lũy binh lực, tấn công vào nội địa với thương vong tối thiểu, chiến đấu lâu dài. Mà cách tốt nhất để công thành Nghiêu Thủy ......" sắc mặt Đế Tử Nguyên nghiêm trọng "Chính là cùng binh lực ở thành Thanh Nam, đánh gọng kìm trước sau. Đường Thạch, không có hai trăm ngàn thiết kỵ Bắc Tần dưới thành."

"Hầu quân nói Tiên Vu Hoán dùng trọng binh dưới thành Nghiêu Thủy làm chúng ta sợ hãi, ông ta điều quân đến thành Thanh Nam rồi?" nghe lời của Đế Tử Nguyên, Đường Thạch không thể tin được.

"Đúng vậy." Đế Tử Nguyên thở dài một hơi "Không tham công, không mạo hiểm, quan sát toàn cục, quả nhiên là danh tướng có thể so tài với cô tổ mẫu. Ta đánh giá thấp ông ta rồi, thành Thanh Nam không chống đỡ được quá nửa tháng."

"Hầu quân, có ít nhất một trăm năm mươi ngàn quân dưới thành, chỉ cần chúng ta xuất binh tiếp viện cho công chúa An Ninh, Tiên Vu Hoán nhất định sẽ nắm lấy thời cơ công thành Nghiêu Thủy. Không xuất binh, thành Thành Nam sẽ bị phá, chúng ta cũng sẽ bị bao vây tứ phía." sắc mặt Đường Thạch lúc này mới thật sự thay đổi, Tiên Vu Hoán tính toán không chút sơ hở, dù bọn họ có đoán được bố cục hay không, với binh lực hiện nay của Đại Tĩnh chống lại hai nước, vốn không thể đánh nổi trận này!

Đầu thành nhất thời an tĩnh, đại trướng Bắc Tần đông nghịt dưới thành không thấy được tận cùng, làm lòng người sợ hãi.

"Đường tướng quân." giọng Đế Tử Nguyên đột nhiên vang lên "Lập tức điểm binh, một canh giờ sau, gióng trống khua chiêng, chọn mười ngàn người xuất trận cùng ta."

Mệnh lệnh này khiến Đường Thạch sững người "Hầu quân, mười ngàn người xuất thành nghênh chiến? Dưới đó có đến một trăm năm mươi ngàn người!"

"Cứ làm như ta nói." Đế Tử Nguyên quay đầu "Tiên Vu Hoán giỏi khống chế lòng người, lần này ta sẽ cho ông ta nếm mùi vị tương tự."

"Vâng." tuy vẫn không đoán được Đế Tử Nguyên muốn làm gì, nhưng Đường Thạch biết nàng không phải người làm bừa, lập tức nhận lệnh đi xuống thành.

Một canh giờ sau, trống trận trên đầu thành Nghiêu Thủy vang, cổng thành mở ra, Đế Tử Nguyên mặc khôi giáp, trường kiếm trong tay, dẫn mười ngàn tướng sĩ chậm rãi đi ra.

"Tiên Vu Hoán, ngươi có dám đánh một trận với ta!"

Giọng Đế Tử Nguyên lanh lảnh vang trong không gian giữa hai đội quân, mười ngàn tướng sĩ sau lưng nàng đồng thanh hô.

"Tiên Vu Hoán, nghênh chiến!"

"Tiên Vu Hoán, nghênh chiến!"

.........

Trong đại trướng Bắc Tần, Tiên Vu Hoán thật sự giật mình khi nghe tiếng hô hoán chấn động đất trời bên ngoài.

Với chín mươi ngàn binh mã trong thành Nghiêu Thủy, co cụm thủ thành mới là thượng sách, Đế Tử Nguyên lại dám rời thành khiêu chiến.

Phó tướng chạy vào, cung kính bẩm báo "Tướng quân, Đế Tử Nguyên đang hẹn chiến bên ngoài."

"Nàng ta dẫn mấy ngàn binh mã?"

Phó tướng nhỏ giọng đáp "Mười ngàn."

"Mười ngàn?" Tiên Vu Hoán có chút không thể tin được.

"Vâng. Tướng quân, chúng ta có cần nghênh chiến không?"

"Không cần." Tiên Vu Hoán phất tay "Nàng ta chỉ muốn khiêu khích ta xuất chiến, để nâng cao sĩ khí cho tướng sĩ Đại Tĩnh. Xem ra nàng ta không đoán được thành Thanh Nam gặp nguy hiểm, nếu không sẽ không ngạo mạn như vậy. Thành Thanh Nam chỉ còn ba ngày nữa là chiếm được, trước khi quân tiếp viện Tấn Nam đến, thời gian mười ngày đủ để chúng ta đánh gọng kìm hai mặt, chiếm thành Nghiêu Thủy, mặc kệ nàng ta."

"Vâng." phó tướng nhận mệnh lui ra.

Đế Tử Nguyên dẫn tướng sĩ hò hét dưới thành, trong đại trướng Bắc Tần cũng không có động tĩnh gì.

Nửa canh giờ sau, Đế Tử Nguyên thu binh.

Nàng vừa về thành, lập tức gọi Uyển Thư, Ôn Sóc và Đường Thạch.

"Uyển Thư, ngươi dẫn sáu mươi ngàn đại quân, cùng Ôn Sóc lập tức lên đường đến thành Thanh Nam."

"Tỷ, vậy thành Nghiêu Thủy phải làm sao?" Ôn Sóc cũng biết Đế Tử Nguyên vừa dẫn mười ngàn người ra thành khiêu chiến, bị dọa đến suýt chút nhảy khỏi đầu thành.

"Sai lầm của Tiên Vu Hoán là quá tham lam, ông ta muốn chiếm toàn bộ Đại Tĩnh, nên mới đi từng bước quá vững chắc. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dẫn mười ngàn tướng sĩ ra thành khiêu chiến mỗi ngày, ông ta nhất định sẽ không nghĩ đến trong thành chỉ còn ba mươi ngàn người. Đây chính là cơ hội của chúng ta. Uyển Thư, lần này đi phải mất hai ngày mới tới thành Thanh Nam, ngươi nhất định phải tăng tốc hành quân, phải đến trước khi thành bị công phá, bây giờ điểm binh xuất phát. Tiên Vu Hoán muốn dùng một trăm năm mươi ngàn thiết kỵ khống chế chín mươi ngàn quân không thể động thủ, vậy ta cũng phải ăn miếng trả miếng, hát một khúc 'Không Thành Kế'!"

Tuy Uyển Thư lo lắng, nhưng vẫn nhận lệnh rời đi "Vâng, tiểu thư, ta và Ôn Sóc lập tức lên đường."

"Uyển Thư, nhất định phải bảo vệ tốt cho An Ninh." Đế Tử Nguyên dặn dò.

"Tiểu thư, yên tâm!" Uyển Thư vừa bước ra khỏi sân, xa xa đáp lại.

"Đường tướng quân, ngươi lập tức cho dân chúng trong thành bắt đầu đốt những thứ thu thập lần trước, thành Nghiêu Thủy có một trận ác liệt cần đánh."

"Hầu quân không phải nói Tiên Vu Hoán sẽ không công thành sao?"

Đế Tử Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sát khí thấy chết không sờn "Đúng, trước khi ông ta phát giác ra việc ta làm, thành Nghiêu Thủy vẫn an toàn, nhưng nhiều nhất là ...... năm ngày." nàng nhìn sang Đường Thạch, hào khí cười "Đường Thạch, có bằng lòng cùng ta tử thủ thành Nghiêu Thủy."

Nhìn Tĩnh An Hầu quân vẫn còn trẻ tuổi mà đã danh chấn thiên hạ này, Đường Thạch cuối cùng cũng hoàn toàn tín phục, nói "Mạt tướng nguyện theo cùng."

Dưới thành Sơn Nam, không ngoài dự đoán của Hàn Diệp, một đội quân Bắc Tần khoảng ba mươi ngàn người đã vượt qua núi tuyết, xuất hiện dưới thành, phát động cuộc tấn công dữ dội vào thành Sơn Nam. Cũng may đây chỉ là nơi hai quân hạn chế binh lực, tập kích của Bắc Tần không có hiệu quả gì, với binh lực của thành Sơn Nam, không quá khó để cầm chân đội quân này. Lúc này, hắn vẫn chưa biết thành Nghiêu Thủy và thành Thanh Nam đã đến lúc tồn vong.

Thành Thanh Nam mấy ngày nay giao tranh ác liệt, cuộc tấn công của Bắc Tần ngày càng mạnh mẽ. Trời gần tối, hai bên thương vong nặng nề, Bắc Tần buộc phải dừng chiến, An Ninh dẫn tướng sĩ tử thủ cổng thành trở về thành.

Trong một ngày, Bắc Tần tấn công ba lần liên tiếp, hiện tại toàn bộ thành Thanh Nam chỉ còn lại tám ngàn thương binh. Bắc Tần cũng không thu được kết quả tốt, e rằng chỉ còn ba mươi hay bốn mươi ngàn tướng sĩ.

An Ninh không về phủ thành chủ, nàng trực tiếp đến đầu thành ngồi xuống, khôi giáp bạc dính đầy vết máu.

Chung Hải bị thương ở chân trong trận chiến ngày hôm qua, chỉ đành lui về đầu thành chỉ huy. Hắn rót cho An Ninh một bát rượu, An Ninh cởi nón giáp, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi không chút máu. Nàng trực tiếp cầm lấy, uống một hơi cạn sạch, sau khi uống xong liền ném bát xuống thành, hét lớn một tiếng "Sảng khoái!"

Thương binh canh giữ đầu thành bị nàng chọc cười, có người hét lớn "Điện hạ, cũng cho ta một bát đi! Người không thể hưởng thụ một mình được!"

"Thôi đi, tối qua trước khi nghênh chiến, rượu ngon đều bị các ngươi uống sạch rồi, đây là do tướng quân của các người lén giữ lại cho ta. Các ngươi muốn uống, được thôi! Ai gϊếŧ địch nhiều hơn ta, ta sẽ đến đại trướng Bắc Tần cướp về cho người đó!" An Ninh đứng trên đầu thành hét với những thương binh.

Đám tướng sĩ ai oán hét lên "Chúng ta có ai gϊếŧ nhiều hơn Điện hạ chứ!"

Chung Hải băng bó vết thương trên cổ tay An Ninh, khuyên nhủ nói "Công chúa, người nên về phủ thành chủ nghỉ ngơi trước, ở đây có ta trông chừng."

An Ninh lắc đầu, giọng trầm thấp truyền tới "Không được, ta đi thì sĩ khí sẽ tan. Hơn nữa, chân ngươi còn đang bị thương, không thể tiếp tục nữa."

Chung Hải có chút không đành. An Ninh đã thủ hai ngày, vẫn luôn ở trên đầu thành. Nếu không có nàng, thành Thanh Nam mấy ngày trước có lẽ đã bị công phá. Bây giờ tướng sĩ ngày một ít đi, chỉ còn lại thương binh, nếu đêm nay Bắc Tần lại tấn công, e rằng sẽ không chống đỡ được.

"Công chúa, xin người rời thành." Chung Hải đột nhiên quỳ xuống, bi thương nói.

"Chung Hải, ngươi đang nói gì vậy!" An Ninh ngẩn người, sau đó tức giận quát.

Đầu thanh vừa nãy còn ồn ào đột nhiên an tĩnh, những tướng sĩ ngồi trên đầu thành nhìn An Ninh, tốp năm tốp ba tụm lại.

"Công chúa, Chung tướng quân nói đúng, người đi đi."

"Công chúa, người vẫn còn chưa thành thân, trở về kinh tìm một phò mã tốt, yên ổn sống qua ngày đi!"

"Công chúa, người đi đi. Chúng ta nhất định giữ được thành, đợi quân tiếp viện của Đế gia đến."

"Khốn kiếp!" An Ninh mạnh mẽ đứng dậy, nhìn tướng sĩ xung quanh "Ta là tướng quân của các ngươi, sẽ không đi đâu hết. Bắc Tần muốn công phá thành Thanh Nam, trừ khi ta chết! Giữ thành cho tốt, nghĩ về dân chúng trong thành, ai để cho người Bắc Tần công phá thành, người đó là kẻ hèn nhát!"

Sắc mặt An Ninh lạnh lùng, trường kích trong tay gõ vào đầu thành "Đã nghe thấy chưa!"

"Nghe thấy rồi, Điện hạ!" hốc mắt các tướng sĩ trên đầu thành đỏ bừng, nhao nhao xoay người tản ra xung quanh.

An Ninh đỡ Chung Hải đứng dậy, thở dài "Ta biết ngươi muốn một mình tử thủ ở đây, nhưng không thể. Chung Hải, ta đi rồi, dân chúng thành Thanh Nam sẽ không còn đường sống, ngươi tin ta, chúng ta nhất định sẽ chờ được viện binh của Tử Nguyên."

Chung Hải hổ thẹn gật đầu, thấy sắc mặt An Ninh không giấu được vẻ mệt mỏi, kéo cái chân bị thương của mình đứng dậy "Điện hạ, người chờ đã, vẫn còn nửa vò rượu, ta mang đến hết cho người."

An Ninh cười cười gật đầu. Đợi Chung Hải đi xa, nhìn tướng sĩ xung quanh không chú ý tới đây, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, vô cùng tái nhợt, trên trán toát ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh. Nàng vén áo giáp lên, nhìn vết máu đỏ sẫm trên bụng, nghiến răng nhanh chóng nhặt băng trên đất quấn chặt quanh eo vài vòng. Nàng thở phào nhẹ nhõm cho đến khi vết máu ngừng chảy.

Đây là lý do nàng vẫn luôn ở lại đầu thành, chỉ có mùi máu tanh nồng ở đây mới có thể che giấu vết thương trên người. Nếu về phủ thành chủ, Chung Hải nhất định sẽ phát hiện vết thương trên bụng nàng, e là hắn đã ép nàng rời thành từ lâu.

Năm mươi ngàn dân chúng, một thành thương binh, đều là con dân của nàng. Dù nàng chết, cũng phải canh giữ ở đây.

An Ninh ngẩng đầu nhìn về phía núi Thanh Nam không xa ngoài thành, ánh mắt nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Tử Nguyên, đợi đánh xong trận này, nếu ta còn sống, nhất định sẽ nói với ngươi, ta cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính đứng trước mặt ngươi, có thể thật sự sống yên ổn.

Chung Hải bưng đến nửa vò rượu cuối cùng, An Ninh dựa vào tường thành, uống rượu để vết thương bớt đau.

Nửa đêm tiếng trống trên lầu thành vang lên. An Ninh mạnh mẽ đứng dậy, tướng sĩ Bắc Tần đông nghịt kéo đến dưới thành. Nàng thở một hơi dài, ném vò rượu trống trong tay xuống lầu thành, cầm lấy trường kích, dẫn những tướng sĩ còn sót lại ra khỏi thành.

Suốt nửa đêm, tiếng chém gϊếŧ rung trời ở thành Thanh Nam, binh sĩ ngày càng ít, An Ninh dẫn binh vừa chiến vừa lui cho đến tận cổng thành.

Lúc rạng đông, dưới cổng thành, áo giáp cả người An Ninh nhuộm đỏ màu máu, tay nắm trường kích, không lùi một bước, năm ngàn tướng sĩ bên cạnh nàng chỉ còn lại một trăm hơn, dù Bắc Tần công thành bao nhiêu lần, luôn dừng cách cổng thành năm thước. Nhìn từ xa, thi thể tướng sĩ xung quanh nàng chất thành núi, như nấm mồ chất thành đống.

Ngay cả những tướng sĩ cứng cỏi của Bắc Tần, đối mặt với khí thế thấy chết không sờn như vậy, cũng ớn lạnh rùng mình một cái, không dám xông về phía nàng.

An Ninh vung trường kích đâm chết một tên tướng sĩ Bắc Tần, thở ra một hơi dưới sự hộ tống của thân binh. Nàng nhìn xung quanh, quân Bắc Tần người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhìn không thấy tận cùng, chỉ cần một trăm người bọn họ rút lui, thành Thanh Nam sẽ bị công phá.

"Công chúa!" Chung Hải mang vết thương ra trận, hắn gϊếŧ ra một con đường máu, đến gần An Ninh "Công chúa, ta bảo thị vệ hộ tống người rời khỏi, ta thủ ở đây!"

"Ta đã nói không cần!" An Ninh vừa lạnh lùng từ chối, vừa chém đầu một thiết kỵ Bắc Tần bên cạnh Chung Hải "Ta còn có thể thủ được nửa canh giờ, ngươi lập tức về thành sắp xếp một ngàn tướng sĩ hộ tống dân chúng rời thành."

"Công chúa, người dẫn bọn họ đi ......" người Bắc Tần ngày càng nhiều, Chung Hải gấp gáp, đành phải cưỡng chế kéo An Ninh đi.

An Ninh đẩy hắn ra, cởi bỏ áo giáp, quát nói "Chung Hải, ngươi cảm thấy bây giờ ai có thể hộ tống dân chúng rời thành!"

Cả người Chung Hải sững sờ, sợ hãi không nói nên lời.

Băng trên bụng An Ninh đã nhuộm đỏ, vết thương rách ra, một đoạn đao gãy cắm vào bụng phải, máu chảy ròng ròng. Đặt loại vết thương này lên người thường, đừng nói là đứng trên chiến trường gϊếŧ địch, e là đến đứng cũng không đứng nổi! Chung Hải đến lúc này mới nhận ra sắc mặt An Ninh vô cùng thảm hại, tay cầm trường kích cũng run lên, nàng nhất định dựa vào khí thế không thể gục ngã mới có thể chống đỡ đến bây giờ!

"Công chúa ......"

"Chung Hải, ngươi là tướng quân của thành Thanh Nam, bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của ngươi. Về thành, đưa dân chúng đi!" An Ninh mạnh mẽ dùng trường kích trực tiếp đẩy Chung Hải vào trong cổng thành, phất tay "Đóng cổng thành, tướng sĩ còn lại canh giữ đầu thành, không được ra thành tiếp viện, quân tiếp viện chưa tới, không được mở cổng thành!"

Chung Hải yếu ớt nhìn An Ninh bị nhốt ngoài cổng thành, cách một cổng thành, giọng nói thấy chết không sờn của nàng mạnh mẽ vang lên.

"Ai nguyện cùng ta chiến đến cuối cùng!"

"Nguyện đi cùng công chúa!"

"Nguyện đi cùng công chúa!"

"Nguyện đi cùng công chúa!"

.........

Hàng trăm giọng nói trẻ tuổi vang lên ngoài thành, những thương binh còn lại trên đầu thành nghẹn ngào không chịu được, run tay gõ vang tiếng trống xung trận lần nữa.

Ngoài thành, An Ninh nhếch miệng cười một tiếng, xông về phía quân đội Bắc Tần với trường kích trong tay.

Dưới cổng thành, lão binh một mắt đi tới cạnh Chung Hải, đỡ hắn dậy "Tướng quân, thời gian mà công chúa điện hạ tranh thủ cho chúng ta không còn nhiều, chúng ta mau hộ tống dân chúng rời thành thôi!"

Một hán tử chỉ đổ máu không rơi lệ như Chung Hải, đôi mắt đã đỏ bừng, đứng dậy xua tay nói "Truyền lệnh xuống, hộ tống dân chúng mau chóng từ cổng sau rời thành."

"Vâng." lão binh nhận lệnh rời đi, Trung Hải khập khiễng huy động tướng sĩ còn lại trong thành.

Một canh giờ sau, tiếng đao kiếm tấn công dưới thành dần dần không còn, nơi An Ninh đứng vẫn không có một tên binh sĩ Bắc Tần nào xông qua, nhưng một trăm thân binh bên cạnh, chỉ còn lại vài người.

Chung Hải ở sau cổng thành tiễn chiếc xe cuối cùng của dân chúng đi, mang theo đao chuẩn bị về lại trước cổng thành.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa rung trời vang lên ở cuối đường lớn, Chung Hải ngẩng đầu nhìn, trong mắt không thể giấu được vẻ kinh ngạc.

Uyển Thư dẫn đầu đoàn người, Ôn Sóc theo sau nàng nửa bước. Phía sau họ, tinh kỳ Đại Tĩnh di chuyển theo gió, tung bay trăm dặm.

Quân tiếp viện của thành Nghiêu Thủy, cuối cùng đã tới.

"Chung tướng quân, trong thành thế nào rồi?" giọng Uyển Thư từ xa truyền tới.

Chung Hải chỉ về phía trước thành "Mau đến cổng thành, công chúa vẫn còn dưới thành!"

Uyển Thư và Ôn Sóc giật mình, vội vàng dẫn quân đến trước cổng thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio