Đế Hoàng Thư

chương 147

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Hàn Diệp đi, Đế Tử Nguyên vẫn chuẩn bị cho trận chiến, vẫn đúng giờ về phủ thành chủ, vẫn ngồi bên cửa sổ trong thư phòng suy diễn binh pháp, vẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía dưới mái hiên sau gốc mai, như khoảng thời gian Hàn Diệp vẫn còn ở đây.

Mãi đến ba ngày sau, một mật thư từ Quy Tây gửi đến tay nàng.

"Thái tử rời khỏi Đồng quan?" Đế Tử Nguyên cau mày, nhìn thị vệ đưa tin.

"Vâng, Hầu quân. Ngày hôm qua, Thái tử điện hạ đã rời Đồng quan, một đường đi về phía Bắc." tướng sĩ trong lòng sợ sệt, cứng ngắc trả lời.

Đồng quan đi về phía Bắc là thành Quân Hiến, nơi có trọng quân Bắc Tần canh giữ, Hàn Diệp sao đột nhiên rời khỏi Đồng quan?

"Thành Quân Hiến xảy ra chuyện gì?" Đế Tử Nguyên gấp lại mật thư, xoa xoa góc giấy, nhẹ giọng hỏi.

Trên mật thư chỉ viết Hàn Diệp rời khỏi Đồng quan, lại không nói nguyên nhân. Quy Tây nhận lệnh của cô tổ mẫu bảo vệ an toàn cho nàng, sẽ không chủ động để nàng can thiệp vào bất cứ nguy hiểm nào, nhưng hắn và Hàn Diệp có bảy năm quân thần, cũng lo lắng cho an nguy của Hàn Diệp, nếu không phải Hàn Diệp dấn thân vào nguy hiểm, hắn sẽ không vô duyên vô cớ gửi mật thư đến thành Thanh Nam.

Tướng sĩ đưa tin ngẩn ra, không ngờ Đế Tử Nguyên lại đoán rõ ràng như vậy, lập tức đáp "Hầu quân, năm ngày nữa là tiết Sương Lộ của Bắc Tần, mười ngày trước, Liên Lan Thanh đã dán cáo thị ở thành Quân Hiến, nói hắn sẽ cử hành lễ cúng tế ở thành Quân Hiến, đặt tro cốt của binh sĩ tử trận của Bắc Tần và ......" tướng sĩ dừng một chút, sau đó giọng trở nên khô khốc nói hết "Thi lão tướng quân trên tường thành để dân chúng Đại Tĩnh và tướng sĩ Bắc Tần tỏ lòng thành kính, sau khi cúng tế xong sẽ cùng đưa về an táng ở vương thành Bắc Tần, để tỏ lòng kính trọng của Bắc Tần với Thi lão tướng quân, thể hiện tình hữu nghị với con dân ở thành Quân Hiến ......"

Liên Lan Thanh là tân binh nổi lên trong quân đội Bắc Tần vài năm gần đây, dùng binh xảo quyệt như hồ ly, thâm độc như rắn rết, được Bắc Tần vương xem trọng.

Lời hắn vừa dứt, một tiếng động lớn vang lên, bàn gỗ trước mặt Đế Tử Nguyên cùng mật thư trong tay tan thành gỗ vụn.

Sắc mặt tướng sĩ nghiêm túc, mím môi không nói lời nào. Dù hắn chỉ là một tiểu tướng, cũng biết một năm trước thành Quân Hiến bị công phá bi thảm đến cỡ nào, năm mươi ngàn tướng sĩ tử trận, ba mươi ngàn dân chúng bị tàn sát, lão tướng quân trấn giữ Tây Bắc hơn hai mươi năm hi sinh trên đầu thành.

Tội của Bắc Tần, nhiều không thể tả!

Bây giờ bọn chúng đặt tro cốt của Thi lão tướng quân lên tường thành để thưởng thức, còn muốn đưa về vương thành Bắc Tần, nếu thật như vậy, tro cốt của Thi lão tướng quân sẽ không thể trở về quê hương!

"Về Đồng quan nói với Quy Tây, nói chuyện này bổn hầu biết rồi."

Hồi lâu sau, tướng sĩ truyền tin mới nghe thấy một phân phó quá đỗi bình tĩnh như vậy. Hắn gật đầu đáp vâng, lui ra ngoài.

Trong thư phòng an tĩnh trở lại, Đế Tử Nguyên đứng dậy, bước qua đống gỗ vụn, đi tới bên cửa sổ.

Dừng lại chiến ca kèn lệnh, núi Thanh Nam sau một năm đã yên bình, nhưng khung cảnh yên bình này là dùng mạng của An Ninh đổi lại.

An Ninh trút hơi thở cuối cùng ở ngoài thành Thanh Nam, cả đời này nếu có tiếc nuối, ắt chỉ có Thi Tranh Ngôn.

"Tử Nguyên, Tranh Ngôn cầu thân với ta, huynh ấy nói muốn đưa ta về Tây Bắc sống qua ngày, nhưng ta không đồng ý."

Khi đó án oan của Đế gia đã sáng tỏ, An Ninh thân là trưởng công chúa biết oan tình mà không báo, chịu hết những lời chỉ trích của dân chúng trong kinh, lại không đồng ý lời cầu thân của Thi Tranh Ngôn, một mực ở lại kinh thành để giảm bớt khúc mắc giữa nàng và Hàn Diệp.

Đế Tử Nguyên ra khỏi thư phòng, giẫm lên tuyết trắng dừng trước gốc mai, nhìn những cành mai dần dần xuất thần.

"Tử Nguyên, vừa rồi lúc tiễn huynh ấy đi, ta luôn cảm thấy đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta."

Một năm trước, ba nước khai chiến, trước khi vào Đồng quan, An Ninh nhìn bóng lưng Thi Tranh Ngôn dẫn quân đi xa, chỉ nói một câu như vậy.

Lời thành sự thật, chia tay ở Đồng quan, đợi chờ bọn họ chỉ là sinh ly tử biệt.

Đế Tử Nguyên quay đầu, nhìn khôi giáp bạc còn in hằn vết máu mờ nhạt, chậm rãi nhắm mắt.

"Tử Nguyên, hứa với ta, dù tương lai có thế nào, ngươi và hoàng huynh đều phải sống tốt."

"Thay ta nói với Tranh Ngôn, nếu có kiếp sau, ta sẽ không làm công chúa Đại Tĩnh, nhất định sẽ ở bên cạnh huynh ấy cả đời."

Ta sẽ không làm công chúa Đại Tĩnh, nhất định sẽ ở bên cạnh huynh ấy cả đời! Bên cạnh cả đời!

An Ninh đã qua đời một năm, Thi Tranh Ngôn đóng quân ở chiến trường Đông Khiên không rời nửa bước, hiện nay hài cốt phụ thân hắn không yên, An Ninh dưới cửu tuyền sao có thể an nghỉ!

Đế Tử Nguyên đột nhiên mở mắt, bẻ một cành mai đi về phía thư phòng, dừng trước khôi giáp bạc, đặt hoa trước khôi giáp. Hồi lâu sau, nàng cầm bội kiếm giắt lên thắt lưng bước ra ngoài.

Có lẽ Hàn Diệp là vì ân dạy dỗ của Thi lão tướng quân, tình huynh đệ với Thi Tranh Ngôn. Còn nàng, chỉ có một An Ninh.

Đời này, chỉ cần là ý nguyện của An Ninh, cũng chính là ý nguyện của Đế Tử Nguyên nàng.

Thành Quân Hiến là thành trì quan trọng ở Tây Bắc, kiên cố vững chắc, vũ khí sắc bén, có năm mươi ngàn đại quân, tám mươi ngàn dân chúng. Đại Tĩnh lập quốc hai mươi năm, Thi Nguyên Lãng luôn trấn thủ thành này, nghênh đón vô số lần đại quân Bắc Tần xâm lược, giành được danh tiếng 'Đệ nhất thành sắt Đại Tĩnh'.

Vân Hạ từng có câu, Quân Hiến không bị phá, Đại Tĩnh mãi an bình.

Đáng tiếc một năm trước, Bắc Tần Đông Khiên lấy danh nghĩa báo thù cho con cháu hoàng thất hai nước bỏ mạng tại đô thành Đại Tĩnh thảo phạt Đại Tĩnh, hai trăm ngàn thiết kỵ Bắc Tần nửa đêm tập kích thành Quân Hiến, phó tướng trong thành tạo phản, mở cổng thành đón địch. Thi lão tướng quân vội vã nghênh địch, chỉ kịp điều quân chống địch và hộ tống nữ nhân trẻ nhỏ rời thành khi thành bị công phá, ba ngày sau thành Quân Hiến bị phá, năm mươi ngàn tướng sĩ tử trận trên đầu thành, hài cốt chất cao ba thước ngoài thành, bảy mươi ngàn dân chúng lại có đến mười ngàn trẻ nhỏ, bốn mươi ngàn trai tráng bị tàn sát, thành Quân Hiến phồn thịnh trước đây, giờ chỉ còn lại chưa đầy hai mươi ngàn người già, nữ nhân và trẻ nhỏ, cùng với hàng chục ngàn thiết kỵ Bắc Tần khí thế hung hãn chiếm đóng thành trì.

Chỉ lạ là hai tháng trước, thủ tướng Liên Lan Thanh trấn giữ thành Quân Hiến mở rộng cổng thành, cho phép con dân Đại Tĩnh lánh nạn ở các thôn xóm lân cận trở về thành tìm người thân, dán cáo thị sẽ không tàn sát con dân Đại Tĩnh. Cuối cùng thì máu chảy về tim, những ngày qua không ngừng có dân chúng nhớ mong người nhà từ các nơi khác vội về thành Quân Hiên tìm người thân, chỉ cần nói nơi sống tại thành Quân Hiến, sẽ có người thân đến đón, phó tướng thủ thành Bắc Tần không hề làm khó, cho đi một loạt.

Vì vậy, trên gương mặt dân chúng trong thành Quân Hiến gần đây cũng tươi cười rạng rỡ, thậm chí cả thành trì cũng như được hồi sinh. Cho đến tám ngày trước, Liên Lan Thanh dán cáo thị quyết định đặt tro cốt của Thi lão tướng quân lên tường thành để cúng tế và mang trở về vương thành Bắc Tần, niềm vui của dân chúng trong thành bỗng chốc tan biến. Nhưng năm mươi ngàn thiết kỵ Bắc Tần thủ thành, dân chúng trong thành ngoài tức giận, cũng chẳng thể làm gì.

Thành Quân Hiến bị Bắc Tần chiếm đóng một năm nay, trong thành có rất nhiều người Bắc Tần mặc y phục trang sức dị tộc đến từ Mạc Bắc. Đứng trên đường nhìn xung quanh, hầu hết những người trầm mặc ủ rũ vội vàng bước đi là dân chúng Đại Tĩnh bị vây trong thành, còn những người kiêu căng ngạo mạn, nghênh ngang bá đạo đều là con dân Bắc Tần.

Hai nước có ân oán từ lâu, thù máu khó giải, nếu không có một nước diệt vong thì các thế hệ sau sẽ không thể hòa hợp.

Trong thành Quân Hiến có một lầu Quân Tử, ông chủ họ Quân, hương thơm của trà Quân Tử tổ truyền lan tỏa trăm thước, là một báu vật của Tây Bắc, những năm trước, trà lâu này thu hút rất nhiều khách khứa từ trên Vân Hạ. Liên Lan Than thích trà, rất tán thưởng tay nghề độc đáo của trà lâu, khi công phá thành đã hạ lệnh không được làm khó người Quân gia và lầu Quân Tử, nên lầu Quân Tử được bảo vệ, tiếp tục làm ăn trong thành Quân Hiến đìu hiu trầm trọng.

Lúc này, lầu hai lầu Quân Tử. Một nam tử áo vải ngồi trong sương phòng gần cửa sổ, nhìn dân chúng Đại Tĩnh thưa thớt trên đường phố và người Bắc Tần thỉnh thoảng cầm roi ngựa dài đi ngang, hắn hơi nhíu mày, xoay mãi tách trà trong tay.

Người này dáng vẻ bình thường, y phục đơn giản, lại có một đôi mắt uy nghi sâu thẳm, chỉ cần tùy ý ngồi như vậy, cũng khiến người khác sinh lòng nghi kị, không dám làm càn trước mặt hắn.

Cửa sương phòng bị đẩy ra, một thị vệ lặng lẽ bước vào, thấp giọng bẩm báo với nam tử đang ngồi.

"Điện hạ, ám vệ truyền tin, Liên Lan Thanh đặt tro cốt của Thi lão tướng quân ở đại sảnh Thi phủ, chỉ để lại năm thị vệ canh giữ."

"Sợ là Thi phủ sớm đã bố trí trọng binh, chỉ đợi ta tự chui đầu vào lưới." nam tử đặt chén sứ xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy. Người nói lời này chính là Hàn Diệp đang đeo mặt nạ, hắn chỉ mang theo một thị vệ, đi gấp trong đêm đến thành Quân Hiến ba ngày trước.

Hàn Diệp nheo mắt, trong lòng thầm nghĩ. Ba nước giao chiến đã gần một năm, nếu Liên Lan Thanh muốn đem tro cốt của Thi lão tướng quân về vương thành Bắc Tần thì có rất nhiều cơ hội, vốn không cần kéo dài tới lúc này. Tình hình Mạc Bắc biến đổi lớn, trong vòng ba tháng nhất định phải phân thắng bại trận chiến này, nếu không chỉ có con đường nghị hòa, đây không phải là kết quả mà Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên hài lòng muốn thấy, cũng không phải cái kết mà đại tướng Bắc Tần tranh giành Trung Nguyên nghĩ tới. Liên Lan Thanh muốn xoay chuyển tình hình trận chiến, cách tốt nhất dĩ nhiên là bắt sống Thái tử Đại Tĩnh ở thành Quân Hiến, đập tan sĩ khí Đại Tĩnh, tiếp tục đánh về phía Nam, rút lui cũng có thể dùng mạng của hắn tăng cường đàm phán giữa hai nước.

Liên Lan Thanh tính kế này không chỉ một hai ngày, mấy tháng trước cho dân chúng Đại Tĩnh vào thành tìm người thân là bước đầu tiên, Hàn Diệp rõ hơn ai hết, nhưng hắn không thể không đến.

Thi lão tướng quân đối xử với hắn như con cháu trong nhà. Thi Tranh Ngôn như huynh đệ. Còn cả An Ninh ......

Liên Lan Thanh thậm chí bày ra một ván cờ mà người trong thiên hạ đều có thể hiểu được dẫn dụ hắn đến, sợ rằng ai cũng nghĩ hắn sẽ không đến.

Hàn Diệp đứng dậy, nhìn về Thi phủ ở thành Bắc, tay chắp sau lưng, gương mặt lạnh lùng.

Hắn có gì lại không dám, đây là quốc thổ Đại Tĩnh, hắn là Thái tử Đại Tĩnh, sao lại không dám bước vào thành trì này, đưa sư phụ của hắn về quê hương!

Lúc này, bên cửa sổ đại sảnh lầu hai, một nam tử đang uống trà, nhìn sang bên cạnh cười nói "A Thanh, quả nhiên là trà ngon, không uổng ngươi cứ nhớ mong về nó mấy năm nay, lúc công thành còn muốn giữ lại trà lâu này."

Người thanh niên đứng cạnh hắn có thân hình như ngọc, gương mặt tuấn tú, đôi mắt cực kỳ sắc xảo, thoáng nhìn đã biết không phải người thường, nghe vậy biểu tình cũng không dao động, chỉ cung kính hành lễ với người đang ngồi.

"Bệ hạ, tuy thành Quân Hiến có trọng binh canh giữ, nhưng mấy ngày nay không thái bình, thân phận người quý trọng, vẫn nên về vương thành thì hơn."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio