Đế Hoàng Thư

chương 162

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng cốc ly va chạm vẫn như cũ vang lên trong đại sảnh, chỉ là thỉnh thoảng có vài ánh mắt tò mò lặng lẽ nhìn ra ngoài, mà sân ngoài thì im ắng lạ thường.

Giọng Mạc Thiên thấp đến mức chỉ có ba người bọn họ nghe thấy. Liên Lan Thanh lộ vẻ kinh ngạc, bước chân đang tiến về phía Đế Tử Nguyên dừng lại, lặng lẽ lùi về sau, tách ra một khoảng cách.

Mạc Thiên có thể nói trắng ra thân phận của nữ tử đang đợi gả vào Trung cung này trước mặt hắn, có thể thấy được trước đó nàng đã được xác nhận là Tây Vân Hoán.

Hoàng hậu Bắc Tần đã mất sớm vì bệnh, những năm qua vị trí chủ nhân Trung cung này luôn bỏ trống, gợi lên sự thèm muốn của các thế gia. Bệ hạ vì cân bằng thế lực của các thế gia nên vẫn chưa chọn ai, nhưng giờ xem ra đã lựa chọn vị tiểu thư Tây gia này. Thiết kỵ Lãng thành vang danh thiên hạ, uy danh của Tây Hồng vẫn còn, Tây thị thật sự là lựa chọn tốt nhất để khiến các thế gia trong vương thành và Đức vương khiếp sợ.

Chỉ là ...... thế hệ tiền bối của hai nhà Liên Tây có giao tình, Tây Vân Hoán tới cửa bái phỏng cũng không xem như vượt giới hạn. Nhưng với thân phận đang chờ gả vào hoàng thất hiện nay của nàng, vẫn đích thân đến gặp mình thì khó tránh khỏi không ổn.

Chuyện cũ mười mấy năm trước ......? Có chuyện cũ gì đáng để Hoàng hậu tương lai của Bắc Tần vượt ngàn dặm đến biên cương gặp ngoại thần?

Liên Lan Thanh là người thông minh, hắn gần như ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Sao ngươi biết được ......" Đế Tử Nguyên cao giọng mang theo nghi ngờ và cảnh giác kịp thời, nàng ngừng lại, nhìn Mạc Thiên, hơi tức giận nói "Ngươi là người trong hoàng thất?"

Hoàng thất Bắc Tần luôn có truyền thống sau khi chọn được Hoàng hậu sẽ do tông thất thân vương gửi hôn thư, hiện giờ mối hôn sự này chỉ có Hoàng đế và mấy vị vương gia trong hoàng thất biết. Quân vương từ xưa không ở nơi nguy hiểm, nàng đoán như vậy cũng hợp tình hợp lý.

Mạc Thiên thoáng nhìn thấy nghi ngờ trong mắt Liên Lan Thanh, trong lòng trầm xuống, còn chưa kịp đợi hắn hỏi đã nói "Thân phận của Tây tiểu thư không tiện ở đây, trước khi làm xong mọi chuyện, ngoan ngoãn chờ ở Ngô Đồng các." ngừng một chút lại phân phó "Chỉ để người hầu hạ vào, thị vệ canh giữ ngoài các."

"Vâng." xem ra Bệ hạ rất xem trọng vị Tây hoàng hậu này. Có người ngoài ở đây, Liên Lan Thanh không tiện hành lễ, chỉ khẽ gật đầu.

Mạc Thiên nói xong liền nắm lấy cổ tay Đế Tử Nguyên đi thẳng về phía hành lang bên trái, Như Ý cúi đầu im lặng đi theo sau bọn họ.

Mục đích của các nàng là cầm chân Bắc Tần vương, tạo cơ hội cho Thái tử cướp lại tro cốt của Thi lão nguyên soái, càng ít người ở Ngô Đồng các thì càng tốt cho bọn họ.

Khi rẽ qua hành lang, Đế Tử Nguyên vô tình liếc nhìn lại.

Tiếng người ồn ào, cả sân đầy bóng người, nhưng nàng nhìn thoáng qua đã nhận ra Lý Du đang đứng dưới gốc cây dâu tằm trong sân. Hàn Diệp nói sẽ giả dạng một người lẻn vào Thi phủ, hẳn là đã chuẩn bị ổn thỏa, sẽ không dễ dàng bị lộ.

Ánh mắt hai người giao nhau, Hàn Diệp gật đầu ra hiệu với nàng.

Đế Tử Nguyên đảo mắt, bước chân vô thức theo Mạc Thiên đi về phía Ngô Đồng các, nhưng vẻ mặt của nàng hơi ngưng trệ ngay khi quay đầu sang. Vừa nãy ánh mắt của Hàn Diệp luôn nhìn Mạc Thiên, lẽ nào ...... Đế Tử Nguyên khẽ lắc đầu, trước khi đội quân Đại Tĩnh công thành, Hoàng đế Bắc Tần quyết không thể chết ở thành Quân Hiến, nếu không hàng vạn dân chúng Đại Tĩnh vô tội trong thành chỉ có thể bồi táng cùng Mạc Thiên trước tinh thần sục sôi của tướng sĩ Bắc Tần.

Một năm trước, từng binh từng tướng cả thành đã hi sinh vô số để bảo vệ thành trì này, bây giờ hài cốt của các vong tướng ở bãi tha ma còn chưa lạnh, máu trên tường thành vẫn chưa tan, người nhà mà họ dùng tính mạng bảo vệ quyết không thể thành vật hi sinh cho trận chiến này.

Chuyến đi lần này của Hàn Diệp, chỉ vì muốn lấy lại tro cốt của Thi Nguyên Lãng. Vứt bỏ dân chúng cả thành, gϊếŧ đế vương một nước, không phải là chuyện mà một Thái tử Đại Tĩnh như Hàn Diệp sẽ làm.

Ở trong sân, Liên Lan Thanh thu lại sắc mặt, nhìn Liên Hồng bên cạnh nói "Phái thêm thị vệ canh giữ ngoài Ngô Đồng các, nếu có người xông vào, gϊếŧ không tha!"

Liên Hồng gật đầu. Bệ hạ không cho thị vệ vào Ngô Đồng các, chỉ có thể tăng cường thị vệ bên ngoài.

"Tướng quân, người trong phủ đã tìm tới tìm lui mấy lần, nhưng vẫn không tìm thấy ai giống với Thái tử Đại Tĩnh." Liên Hồng thấp giọng, ghé vào tai Liên Lan Thanh nói.

"Không cần gấp, sớm muộn gì hắn cũng sẽ xuất hiện." Liên Lan Thanh nói, liếc nhìn vào trong sân, thấy Lý Du có vẻ mặt lén lút dưới gốc cây dâu tằm, nhíu mày chỉ vào hắn "Người đó là ai?"

Liên Hồng nhìn theo tay hắn, trái tim đang treo lên lại hạ xuống, trong giọng điệu có chút khinh thường "Tướng quân không cần quan tâm đến người này. Hắn là Lý Du, chất nhi của ông chủ y phường trong thành, ta đã gặp qua mấy lần, thân thế xem như trong sạch, chỉ là có chút tâm tư dựa vào quyền thế, tác phong không đoan chính."

Hai người đang nói chuyện, Lý Du nhìn thấy cơ hội liền đi về phía Liên Lan Thanh, còn chưa đến gần, hắn đã cúi đầu khom người hành lễ "Tiểu nhân Lý Du, bái kiến Liên tướng quân."

Trên người Liên Lan Thanh mang theo sát khí quân ngũ thường xuyên dẫn binh, đêm nay có rất nhiều thương nhân Đại Tĩnh vào Thi phủ, lại chẳng có ai dám đến gần hắn. Nhìn thấy Lý Du từ xa đến gần, Liên Lan Thanh hơi nheo mắt, mặc hắn khiêm tốn cúi người, cũng không đáp lại.

Qua một lúc, cho đến khi nửa vai vừa nhấc của Lý Du không khỏi run rẩy, đôi mắt dè dặt ngước lên lộ ra vẻ hoảng sợ rõ ràng, Liên Lan Thanh mới gật đầu nói "Liên Hồng, vị này là ......"

"Tướng quân, đây là công tử Lý Du, thiếu đông gia của y phường Lý gia, y phục hàng ngày trong phủ đều là do Lý công tử phái người đưa tới, có giao tình lâu ngày với phủ chúng ta." Liên Hồng trong lòng khinh thường nói, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, nếu là dân chúng bình thường, e sẽ hoảng sợ đủ điều.

"Lý công tử, hôm nay trong phủ có nhiều khách, Liên mỗ không có thời gian chú ý đến, vẫn mong lượng thứ." Liên Lan Thanh giả vờ giơ tay. Hắn làm thẩn tử Đại Tĩnh mười năm, năm đó khi ở dưới trướng của Thi Nguyên Lãng, đã từng nghe về Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp tôn quý thoát tục, tính cách cứng cỏi, không bao giờ khuất phục người khác. Người sinh ra đã là trữ quân của giang sơn vạn dặm, sao có thể cúi đầu khom lưng trước thống soái quân địch đã gϊếŧ sư phụ của mình? Đúng là nực cười!

Liêu Lan Thanh nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Lý Du cũng không để trong lòng, vừa định bước đi, lại không ngờ Lý Du tiến lên hai bước dừng trước mặt hắn "Liên tướng quân, tướng quân đợi đã."

"Chuyện gì?" bị chặn lại, Liên Lan Thanh cũng không khó chịu, nhẹ giọng hỏi.

Lý Du lấy trong tay áo ra một chiếc hộp gấm, dâng đến trước mặt "Tướng quân, trong nhà tiểu nhân có một đôi Dạ Minh Châu. Mong tướng quân nhận cho."

Lý Du nói một cách chân thành, dáng vẻ như thể trời sẽ sụp xuống nếu bị từ chối. Liên Lan Thanh liếc nhìn Dạ Minh Châu trong hộp gấm, có mấy chục năm tinh xảo, tuy là thượng phẩm, nhưng cũng không hiếm. Hắn tùy ý nói "Ý tốt của Lý công tử, Liên mỗ từ chối thì bất kính, Liên Hồng, nhận lấy."

Trên mặt Lý Du lộ ra vẻ vui mừng, cẩn thận đưa hộp gấm tới tay Liên Hồng "Tướng quân, đây là vật gia truyền của tiểu nhân, không phải vật tầm thường, nhất định có thể giúp tướng quân hộ thân trấn trạch."

Liên Hồng còn chưa kịp nhận lấy, Liên Lan Thanh lại nghe ra một chút ý khác trong lời này, hắn cắt ngang hành động của Liên Hồng "Liên Hồng, nếu đôi Dạ Minh Châu này là vật gia truyền của Lý công tử, bổn tướng nên trịnh trọng tiếp đãi, để không phụ lại ý tốt của Lý công tử. Đi, ngươi dẫn Lý công tử đến thư phòng ở hậu viện, cất giữ tốt đôi Dạ Minh Châu này."

Liên Lan Thanh nét mặt ôn hoà phân phó, thần sắc dáng vẻ không chút thay đổi. Liên Hồng lại sửng sốt, thư phòng không phải ở sân bên trái, hậu viện rõ ràng chỉ có một gian thư phòng rất ít khi có người vào quét dọn, sao tướng quân lại nói như vậy? Hơn nữa, tin tức về tro cốt của Thi Nguyên Lãng được giấu trong thư phòng đã âm thầm được truyền ra ngoài, lúc này, trong ngoài thư phòng có thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, họ chỉ đợi Hàn Diệp dâng mình tới cửa, kéo cả tên bao cỏ Lý Du này vào, nếu làm hỏng chuyện ......?

Liên Hồng theo Liên Lan Thanh đã mấy năm, trầm tư suy nghĩ một chút liền nhận ra, dù hắn không quan tâm đến tên bao cỏ này, nhưng tướng quân bắt đầu nghi ngờ tên Lý Du này rồi.

Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp là người trọng tình trọng nghĩa, hành động một mình, nếu hắn đã trà trộn vào phủ, thứ duy nhất hắn muốn là tro cốt của Thi Nguyên Lãng trong thư phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio