Đế Hoàng Thư

chương 195

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cẩn quý phi quả thật là một người khá thần kì, lời nói ra đến cả lão giang hồ như Triệu Phúc cũng không khỏi cảm động vài phần, càng đừng nói đến vua Gia Ninh không còn sống bao lâu, tử tự duy nhất chỉ mới ba tuổi.

Vua Gia Ninh nhìn Hàn Vân mơ mơ hồ hồ bên cạnh Cẩn quý phi, trong mắt không khỏi cảm thấy ươn ướt, ông tốn thời gian hai mươi năm dày công mài giũa đích tử, không ngờ lại mất đi nhi tử vào tuổi xế chiều, đến cuối cùng nhi tử còn sống bên cạnh chỉ có đứa trẻ ba tuổi này.

Ông cả đời làm hoàng đế, lại không thể bảo vệ nhi tử nữ nhi của mình.

"Yên tâm, Hàn Vân là tử tự duy nhất của Trẫm, thiên hạ của Trẫm còn chờ nó nắm giữ, giang sơn Hàn gia cần dựa vào nó để kéo dài. Dù Trẫm không còn, trên đời này cũng không ai dám ức hiếp nó, sỉ nhục nó." ông siết chặt tay Cẩn quý phi, tháo nhẫn ngọc ở ngón tay đặt vào lòng bàn tay nàng, trong con ngươi chợt lóe lên tia sáng "Thiên hạ của Trẫm chỉ có thể do nhi tử của Trẫm kế thừa."

Cẩn quý phi sững sờ nhìn vua Gia Ninh, chiếc nhẫn lục bảo ấm áp lại lạnh lẽo, trong phút chốc như muốn đốt cháy lòng bàn tay nàng.

Vua Gia Ninh xoa đầu Hàn Vân, cảm giác ẩm ướt trong mắt ông lại nhàn nhạt nổi lên, ông nhìn Hàn Vân vài lần, rồi phất tay với Cẩn quý phi "Về cung đi, Trẫm không triệu kiến, không cần đến biệt uyển, Hữu tướng là thần tử đắc lực, có hắn dạy dỗ trợ giúp Thái tử, nàng có thể an tâm."

Cả triều đều biết Hữu tướng và Nhiếp chính vương giao hảo, Hữu tướng cũng chưa từng né tránh điều đó. Chính vì vậy, dù vua Gia Ninh đã phong cho Hữu tướng là thái phó Thái tử, nhưng gần một tháng nay Cẩn quý phi vẫn luôn từ chối Hữu tướng vào cung dạy dỗ với lý do Thái tử còn nhỏ, chưa cần học tập. Bây giờ những lời của vua Gia Ninh, rõ ràng là cho nàng một sự yên tâm.

Cẩn quý phi gật đầu "Vâng, thần thiếp nghe Bệ hạ."

Sắc mặt vua Gia Ninh mệt mỏi, nhắm mắt, phất tay với nàng, không muốn nói nữa. Cẩn quý phi dẫn theo Hàn Vân cung kính khom người hành lễ, thận trọng lui ra ngoài.

Triệu Phúc cũng không tiễn hai người rời đi, lui khỏi Hoa Ninh các, Cẩn quý phi không còn vẻ đau buồn thê lương vừa rồi, nàng nắm chặt nhẫn ngọc trong tay, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết, nàng thẳng lưng dẫn Hàn Vân đi từng bước.

Làm mẫu thân phải mạnh mẽ, từ hôm nay, cả đời nàng chỉ còn một chuyện duy nhất ------ bảo vệ nhi tử duy nhất của nàng, giúp nó thành hoàng đế.

Sau khi vua Gia Ninh vào biệt uyển dưỡng bệnh, chưa từng gặp thần tử cầu kiến, hoàng quyền hoàn toàn đã được giao lại. Cẩn quý phi được gọi đến biệt uyển trước tiên khiến một đám đại thần đứng ngoài xem náo nhiệt, không ngờ với thân phận là mẫu thân của Thái tử, sau khi về cung vẫn an phận, không có động tĩnh gì.

Tĩnh An Hầu quân càng trực tiếp hơn, từ ngày nhiếp chính thì xử lý chính sự ở Thượng thư phòng, lúc bận rộn thì nghỉ ở điện Hoa Ninh do vua Gia Ninh chuẩn bị cho Thái tử, đối với hai quý phi trong cung của vua Gia Ninh, không bái kiến cũng không trấn áp, dùng hết sức để phớt lờ, quang minh chính đại biến phía Nam hoàng cung trở thành nơi của nàng.

Trong lịch sử Vân Hạ hiếm có nữ quân nhiếp chính nào, nàng lại là người có tính khí phản nghịch, chiếm cứ hoàng cung như chuyện đương nhiên, uy thế Đế gia đang ở thời kỳ đỉnh cao, nàng cũng là nữ tử, rõ ràng là chuyện phản nghịch, nhưng văn võ cả triều không ai can gián nửa câu, nên chuyện Đế Tử Nguyên sống lâu dài trong cung đã trở thành thói quen.

Từ khi nàng vào điện Hoa Ninh, cả hoàng thành không ai gọi nàng là Tĩnh An Hầu quân, từ đó về sau, đế đô Đại Tĩnh chỉ có Nhiếp chính vương Đế Tử Nguyên.

Tháng Bốn tháng Năm, mùa mưa thoáng qua, ngày hôm nay Đế Tử Nguyên có chút lơ đễnh khi lên triều, lắc lư mấy lần trên ghế Nhiếp chính vương, Hữu tướng nhiều tuổi không mấy hài lòng, ở bên cạnh ho khan vài tiếng nhắc nhở nàng, nàng ngược lại phất tay, ngáp dài rồi cho bãi triều.

Chuyện này cũng thật hiếm thấy, cả thành đều biết tính cách lười biếng của Đế Tử Nguyên khi còn là Nhậm An Lạc, nhưng từ khi nàng nhiếp chính tới nay, dù xử lý triều chính không cẩn trọng nghiêm túc sấm rền gió cuốn như vua Gia Ninh, nhưng sẽ nghe theo mọi kiến nghị của triều thần, tiếp nhận lời can gián, một buổi thượng triều chiếu lệ như vậy quả thật là lần đầu tiên gặp phải.

Điều kỳ lạ là thế tử Tĩnh An Hầu Đế Tẫn Ngôn chưa từng vắng mặt trong buổi thượng triều, hôm nay cũng không thấy bóng dáng.

Nhìn Nhiếp chính vương phất tay áo bỏ đi, mấy vị đại thần hoài niệm nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của ngày hôm nay, trong lòng có chút hiểu ra, lặng lẽ thở dài rời khỏi đại điện.

Vua Gia Ninh xem trọng đích tử, vào ngày này của những năm trước, Đông cung ắt sẽ treo đèn kết hoa, tổ chức yến tiệc, quần thần chúc tụng.

Đế Tử Nguyên rời khỏi đại điện, đi không mục đích trong cung nửa canh giờ, đi rồi dừng, dừng rồi đi, không theo trình tự gì. Cát Lợi đi theo sau nàng, không dám khuyên nhủ, đành phải cố gắng tìm cách giải tỏa tâm trạng cho nàng.

"Điện hạ, hôm nay mười lăm, trong hoàng thành có lễ hội đèn lồng, dù sao cũng không có chuyện gì, chi bằng người cùng Uyển Cầm cô nương ra ngoài ngắm cảnh, sẽ bớt buồn chán."

Đế Tử Nguyên đang cảm thấy rất nhàm chán, gật đầu khi nghe Cát Lợi đề nghị "Cũng được, chuẩn bị xe ngựa, đến Hầu phủ đón nàng, đi dạo hoàng thành."

Nàng nói xong xoay người đi về hướng cổng Trùng Dương, Cát Lợi xoay người nhìn tiểu thái giám theo sau, dặn dò cho bọn họ chuẩn bị xe ngựa, cũng chính vì như vậy, bước chân Đế Tử Nguyên có chút nhanh, sơ ý đụng phải vài tiểu thái giám đang chuyển đồ.

Dù Đế Tử Nguyên từng bệnh nặng lại mất đi không ít công lực, nhưng suy cho cùng nàng cũng bước ra từ chiến trường, bước chân rất vững vàng, đám tiểu thái giám bị đụng trúng nghiêng ngả lảo đảo, những thứ ôm trên tay đều vương vãi khắp nơi, nhưng nàng vẫn đứng thẳng.

Các tiểu thái giám nhìn người đụng trúng, sắc mặt tái mét ngã xuống đất vì kinh hãi.

Cát Lợi thấy vậy liền vội vàng chạy tới, trước tiên hắn quan sát kỹ càng Đế Tử Nguyên ba lần, thấy nàng không bị thương mới quát tiểu thái giám trên đất "Vội vội vàng vàng như vậy còn ra thể thống gì, là người của cung nào?"

Tiểu thái giám run lên, còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Đế Tử Nguyên đột nhiên nói "Các ngươi là người của Đông cung?"

Tiểu thái giám ngơ ngác gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc sợ sệt.

Cát Lợi giật mình, hắn hoàn toàn không thể nhận ra hết hạ nhân trong Đông cung, Nhiếp chính vương làm sao nhận ra bọn họ?

"Mười mấy năm trước, chàng từng cùng cô tổ mẫu đến Tấn Nam, nói hoa Trường Tư ở Tấn Nam chúng ta trang nhã xinh đẹp. Khi hoa nở giống như bầu trời đầy sao, hương hoa mười dặm, lúc đó chàng vẫn còn tâm tính thiếu niên, tìm mẫu thân ta đòi một ít đem về. Sau đó chàng viết thư nói với mẫu thân đã trồng khắp sân trong Đông cung, lúc đó ta vẫn chưa vào kinh, chẳng qua chỉ mới mấy tuổi, còn không có kiên nhẫn nghe mẫu thân đọc thư. Chỉ là sau đó nghe nói Trường Tư mà chàng trồng bao năm qua ở Đông cung cũng chưa từng nở hoa."

Đế Tử Nguyên cầm một gốc Trường Tư trong lẵng hoa trên đất, lẩm bẩm nói "Không ngờ, năm nay hoa này lại nở."

Cát Lợi nhớ đến chuyện quá khứ này, hai mắt đỏ hoe, quên mất an ủi Đế Tử Nguyên.

Thái tử điện hạ lúc còn nhỏ từng đi du ngoạn cùng Đế gia chủ, một lần nọ trở về từ Tấn Nam mang theo hạt giống Trường Tư, lúc đầu chỉ là thích loại hoa này, cảm thấy chơi vui. Sau khi Đế gia xảy ra chuyện, mỗi năm Điện hạ đều tự tay gieo trồng, nhưng tiết trời phương Bắc lạnh giá, Trường Tư không chịu được khí hậu ở kinh thành, chưa từng nở hoa, ngay cả Cát Lợi cũng không biết những gốc hoa xanh thẳm như bầu trời đầy sao trong mờ tuyệt đẹp này là Trường Tư nổi tiếng ở Tấn Nam.

Trường tư trường tư, trường tư không dễ trường tương tư.

Năm đó, Điện hạ mang Trường Tư từ Tấn Nam trở về, e là chưa từng nghĩ đời này lại có quan hệ và ràng buộc như vậy với Nhiếp chính vương.

"Chàng trồng Trường Tư ở nơi nào trong Đông cung?"

Cát Lợi cúi đầu, một lúc lâu sau mới đáp "Năm đó, Tiên đế ban hôn cho Điện hạ và người, bảo Thái tử điện hạ chọn một nơi xây dựng tẩm cung cho người ở Đông cung, Điện hạ sợ người rời Tấn Nam lâu ngày sẽ nhớ quê nhà, nên đã xây một nơi trồng hoa Trường Tư ở Bắc Khuyết các."

Đế Tử Nguyên giật mình, lẩm bẩm nói "Bắc Khuyết các?"

"Hai năm trước, khi Điện hạ người vào Bắc Khuyết các trong Đông cung, Trường Tư vẫn chưa nở hoa."

"Cát Lợi, chuẩn bị ngựa, đến Đông cung."

Cát Lợi còn chưa kịp hoàn hồn, thì Đế Tử Nguyên đã ôm một gốc Trường Tư lớn đi về phía cổng cung. Hắn thở dài nhìn bóng lưng Đế Tử Nguyên ngày càng xa.

Hắn cuối cùng đã không hoàn thành giao phó của Uyển Cầm cô nương. Uyển Cầm cô nương từng nói, Nhiếp chính vương bị thương quá nặng ở Tây Bắc, tổn hại tim mạch, ít nhớ lại chuyện xưa để dưỡng tốt thân thể, nếu cứ tích tụ phiền muộn trong lòng, hao tổn tim mạch, sớm muộn gì cũng sẽ chết sớm.

Nhưng hắn không cản được Nhiếp chính vương, hôm nay là sinh thần của Thái tử điện hạ, nàng vẫn là đến Đông cung.

Vua Gia Ninh xem trọng đích tử, trong đế đô, ngoài cung cấm nguy nga tráng lệ, xếp thứ hai chính là cổ xưa trang nhã trong Đông cung Thái tử. Dù Thái tử chinh chiến Tây Bắc một năm, Đông cung vẫn xa hoa lộng lẫy. Nhưng dù cung điện được chăm sóc tốt đến đâu, nếu không có chủ nhân, cũng khó tránh mất đi sức sống.

Tuy hôm nay là sinh thần của Thái tử, Bệ hạ lâm trọng bệnh, triều chính do Nhiếp chính vương nắm giữ. Tổng quản Đông cung nghĩ dù có người nhớ tới, cũng sẽ không vào Đông cung tế bái Thái tử, tránh động vào Đế gia. Sáng sớm, hắn đã triệu tập cung nga đến quét dọn cung điện, vốn muốn một mình an bình lặng lẽ trải qua sinh thần của Thái tử, nhưng không ngờ sáng sớm cửa Đông cung vẫn chưa mở, thế tử phủ Tĩnh An Hầu đã đứng ngoài cửa, thái độ cứng rắn không nói cũng hiểu, tỏ lòng kính trọng với Thái tử.

Thế tử Tĩnh An Hầu lớn lên ở Đông cung, niệm phần tình cũ này khiến tổng quản Đông cung thổn thức không thôi, liền cung kính mời thế tử vào cung. Nào ngờ thế tử Tĩnh An hầu vừa vào cung đã múc một xô nước trong Tịnh trì rồi đi thẳng đến hậu viện Đông cung quét dọn thư phòng, tổng quản tái mặt vì kinh hãi, run rẩy đi theo, cẩn thận hầu hạ, sợ một ngày nào đó Nhiếp chính vương biết được thế tử làm chuyện của hạ nhân này, sẽ mang họa cho cả Đông cung.

Nhưng hôm nay đã định là không thái bình, khi tổng quản còn đang nhăn mặt khổ não đứng hầu Đế Tẫn Ngôn ngoài thư phòng, tin tức Nhiếp chính vương đích thân đến Đông cung, chạy thẳng đến Bắc Khuyết các đã mọc cánh bay tới trước mặt hắn. Nhìn thế tử Tĩnh An Hầu trong thư phòng, tổng quản Đông cung u sầu chau mày chạy về phía Bắc Khuyết các.

Còn chưa tới Bắc Khuyết các, hắn đã bị nội thị tổng quản Cát Lợi bên cạnh Nhiếp chính vương chặn lại.

"Lão tổng quan." Cát Lợi hành lễ với hắn, rồi nhìn Đế Tử Nguyên đã đi xa vào Bắc Khuyết các "Hôm nay, Nhiếp chính vương vào cung chỉ muốn viếng Thái tử điện hạ, không muốn kinh động người khác, miễn cho tổng quản nghênh tiếp. Mong tổng quản phân phó xuống dưới, hôm nay trong ngoài Bắc Khuyết các, không ai được làm phiền."

Cát Lợi xuất thân từ Đông cung, có một chút giao tình với tổng quản Đông cung, liền trực tiếp giải thích lý do đến đây.

Tổng quản Đông Cung chỉ thoáng nhìn thấy triều phục vàng nhạt ngang qua bên ngoài Bắc Khuyết các, bóng lưng mãnh liệt kia cũng không còn lười biếng như hai năm trước, nhanh chóng gật đầu, dẫn theo một đám thị tùng lặng lẽ lui ra ngoài.

Đông cung Thái tử diện tích hình vuông, ban đầu được xây dựng với tám tòa cung điện bao quanh Đông cung, bảo vệ điện Kỳ Lân của Thái tử, năm đó khi xây dựng Bắc Khuyết các, Thái tử đã quyết định dỡ bỏ hai cung điện ở phía Nam của Bắc Khuyết các, đến nay cũng không ai biết ý định của Thái tử khi làm như vậy. Bắc Khuyết các được xây theo hình bát giác linh lung, cổ xưa tráng lệ, đứng đầu sáu điện nguy nga khác, không thua kém gì điện Kỳ Lân của Thái tử. Đế Tử Nguyên đứng ngoài Bắc Khuyết các, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cung điện được xây cho nàng, mới nhận ra năm đó Hàn Diệp đã xây cho nàng một tòa cung điện như thế nào.

Hít một hơi thật sâu, ổn định bàn tay đang run rẩy, nàng mở cổng lớn của Bắc Khuyết các, nhìn vào trong.

Cửa sổ phía sau Bắc Khuyết các không đóng, từng dải hoa Trường Tư theo làn gió nghiêng ngả vào lan can cửa sổ, vài cánh hoa xanh rời gốc lượn lờ trong các. Bức phù điêu phượng hoàng trên gỗ lim Nam Hải sinh động như thật dưới ngược chiều ánh sáng, thảm lông quý hiếm được Tây Vực tiến cống trải dài trên đất, đèn lưu ly xoay tròn trên thang gỗ phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, hàng chục hạt minh châu dưới đáy biển sâu khảm nạm trên các bậc thang.

Đây chỉ là cung điện dành cho Thái tử phi, kể từ ngày Bắc Khuyết các được xây dựng, Thái tử đã nghiêm cấm người ngoài bước vào, cả vua Gia Ninh cũng không biết đích tử năm đó chưa đầy mười hai tuổi của mình đã xây dựng một cung điện ở Đông cung trân quý hơn cả tẩm cung Hoàng hậu.

Đế Tử Nguyên bước vào trong các, cổng lớn Bắc Khuyết các sau lưng chậm rãi đóng lại, nàng đi vài bước, liền đứng trước lan can cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trường Tư mười dặm, nở rộ phía sau Bắc Khuyết các.

Hai cung điện năm xưa bị Thái tử dỡ bỏ đều trở thành nơi trồng Trường Tư.

Biển hoa xanh biếc, nhìn không thấy cuối.

Tận cùng của biển hoa là phương Nam, là hướng của thành Đế Bắc.

Bắc Khuyết các, thì ra có dáng vẻ thế này.

Nàng không biết, hôn ước mà năm đó nàng vứt bỏ như giấy cũ, Hàn Diệp lại nỗ lực nửa đời.

Ngày sau muội gả cho ta làm thê tử, những gì muội nghĩ, muội nhớ, muội muốn trên đời này, ta sẽ dùng cả đời, để làm cho muội.

Mười sáu năm sau, khi Đế Tử Nguyên đứng trong Bắc Khuyết các mà Hàn Diệp xây cho nàng, cuối cùng đã nghe thấy những lời thiếu niên năm đó muốn nói với nàng.

Hàn Diệp, những năm qua, chàng rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện vì ta?

Đế Tử Nguyên ta không sợ trời, không sợ đất, không kính quỷ thần. Nhưng suốt quãng đời còn lại, sợ phải nghe ai đó trên đời này nhắc tên chàng với ta.

Từ ngày chàng nhảy xuống núi Vân Cảnh, thâm tình một đời của chàng, ta không thể trả được nữa.

Đế Tử Nguyên chớp chớp mắt, một giọt nước từ khóe mắt, rơi xuống đất, nhòe đi bụi cát.

Mười mấy năm sau, nàng bừng tỉnh quay đầu, nhìn biển hoa xanh thẳm hướng chân trời, trong Trường Tư mười dặm, Hàn Diệp chậm rãi đi về phía nàng.

Giống như ở Tấn Nam năm đó, trong nắng ấm ngày đông, một thiếu niên bạch y tao nhã, ôm hoa Trường Tư nở rộ trong lòng đứng trước mặt nàng, hàng mày nhướng cao, tươi cười trong trẻo ấm áp.

Cảnh tượng như vậy, chỉ như giấc mơ, khó mà quay lại.

Cùng lúc đó, trong nhà trúc ngoài Hoài thành Bắc Tần, người đã ngủ say nửa năm, cuối cùng cũng mở mắt nhìn thế gian.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio